Nam tử mập mạp không đợi Ngũ Định Viễn trả lời đã kéo tay hắn cùng ngồi xuống. Vừa rồi tình thế nguy cấp, nếu không phải Ngũ Định Viễn có ý cứu giúp, dù võ công của A Ngốc cao tới đâu chỉ sợ cũng chết không minh bạch dưới tay tặc tử. Trương Chi Việt nghĩ đến phần nhân tình này, đối với Ngũ Định Viễn một bộ thân thiện khác hẳn với đám Côn Luân Sơn.
Ngũ Định Viễn muốn khước từ, đang do dự thì chợt thấy ánh mắt kiều mỵ của vị sư tỷ nọ đang nhìn về phía hắn. Tâm niệm vừa động, hắn thầm nghĩ:
- Cũng được! Khó có dịp tới Trung Nguyên, không vội rời đi mà giao hảo với mấy vị anh hào vậy!
Trương Chi Việt liền kêu một bàn tiệc rượu. Thêm Ngũ Định Viễn, hai thiếu nữ và phong hán cùng đối ẩm.
Đám người báo danh tự, vị sư tỷ kia tên là Diễm Đình. Thiếu nữ giáo huấn phong hán kia gọi là Quyên nhi. Đám người thỉnh giáo danh tự của Ngũ Định Viễn, hắn thầm nghĩ:
- Ta hiện đang có án trong người, tuyệt không thể bại lộ hành tung.
Liền giả danh gọi là Hồ Nguyên. Hồ kia chính là ý tứ nói hưu nói vượn, về phần chữ Nguyên là gọi một kẻ đi xa.
Trương Chi Việt kính một chén rượu, cười nói: - Đang tiết trời lạnh như vậy, Hồ huynh muốn tới nơi đâu a?
Ngũ Định Viễn nói:
- Tại hạ ngày thường làm tiểu sinh ý, vì một cuộc giao dịch mà cần tới kinh sư một chuyến.
Lời này cũng không hề nói dối. Chỉ là vụ mua bán này không hề tầm thường, chính là tấm da dê có quan hệ đến tám mươi ba tánh mạng Yến lăng tiêu cục.
Diễm Đình mỉm cười nói:
- Hồ đại gia, nghe khẩu âm của ngươi dường như là nhân sĩ Thiểm Cam. Ta nói có sai chăng?
Nếu người ngoài nói lời này chắc chắn Ngũ Định Viễn đã nổi tâm đề phòng, nhưng hắn thấy Diễm Đình ngọc tuyết đáng yêu, cũng không đa tâm mà cười một cái, nói:
- Cô nương thông tuệ biết bao, chỉ một câu đã đoán rõ lai lịch của ta.
Diễm Đình thản nhiên cười, nói:
- Hồ đại gia khách khí, ta từng ở tại Tây Lương, biết thói quen cùng khẩu âm nơi đó.
Ngũ Định Viễn mừng rỡ nói:
- Nguyên lai cô nương là đồng hương của ta, nào, tha hương gặp bạn cố tri, ta kính cô một chén.
Diễm Đình khẽ cười, sóng mắt lưu chuyển kiều mỵ nói không nên lời. Nàng dùng thổ ngữ Tây Lương nói:
- Hồ đại gia, ta cũng kính người một chén.
Ngũ Định Viễn giơ chén lên, nhìn khuôn mặt kiều mỵ của Diễm Đình bất giác thở dài. Lần này hắn vội vã rời đi, nghe thổ ngữ Tây Lương thì đột nhiên nhớ tới cố hương, trong lòng chua xót khó nhịn, chén rượu này đúng là nuốt không trôi. Đám người cho là hắn nhớ nhà tha thiết, chỉ đành liên tiếp mời rượu.
Ngoài tiểu khách điếm mưa sa gió giật nhưng bên trong tràn đầy ôn nhu ấm áp. Ngũ Định Viễn đầy bụng tang thương, người mang oan ức trong lòng tràn đầy bi phẫn, cuối cùng lúc này cảm giác có điểm ấm áp, tâm trạng không khỏi bùi ngùi.
Đám người chuyện phiếm trong tiệc, Ngũ Định Viễn rất quan tâm an nguy của đám người Linh Âm, liền hỏi:
- Mới vừa nghe các vị nói đến Thiếu Lâm Tự, còn nói Thiếu Lâm có cừu oán với Côn Luân, không biết tình hình cụ thể ra sao?
Quyên nhi cười nói:
- Hồ đại gia không phải là thương nhân sao? Sao quan tâm đối với Thiếu Lâm tự, chẳng lẽ là ngươi bán dao cạo đầu cho bọn họ hay sao?
Ngũ Định Viễn thấy nàng một lời trêu chọc, bất giác mặt ửng đỏ lên.
Trương Chi Việt là người từng trải, vừa thấy bộ dáng Ngũ Định Viễn liền biết cũng là đồng đạo võ lâm. Đoán rằng đối phương có ẩn tình nên không muốn bộ lộ thân phận chân thật, cũng lơ đễnh cười nói:
- Không dấu huynh đài, lần này chuyện tình hai phái Thiếu Lâm cùng Côn Luân gây nhiệt náo rất lớn, đã kinh động phương trượng Thiếu Lâm Tự. Phương trượng Thiếu Lâm lo lắng Côn Luân Sơn hạ thủ sát hại Linh Âm, nghe nói người đã đích thân sai sứ tới Côn Luân Sơn xin thả người. Chỉ là chưởng môn Côn Luân Sơn không thèm để ý, không biết Thiếu Lâm sẽ xử lý việc này ra sao!
Ngũ Định Viễn lắc đầu nói: - Chẳng lẽ Thiếu Lâm tự không biết chuyện tình Yến lăng tiêu cục sao?
Trương Chi Việt nói:
- Đương nhiên là biết, tên bộ khoái kia xuống tay sát hại cả nhà Yến lăng tiêu cục, thủ pháp độc ác. Hiện nay Thiếu Lâm tự cũng đang tìm hắn khắp nơi, bất kể là người này có gây ra thảm án hay không, tóm lại phải bắt hắn hỏi cho rõ ràng.
Sắc mặt Ngũ Định Viễn xanh mét, lại có thêm một lộ nhân mã đuổi giết bản thân, thật sự không biết nói tâm trạng chán nản thế nào.
Trong tiệc lại đề cập đến phong hán kia, Ngũ Định Viễn nói:
- Vị đại hiệp này dường như có bệnh trong người? Ta coi thần sắc hắn không được tốt lắm.
Trương Chi Việt thở dài một hơi, nói:
- Hai năm trước sư huynh của ta đến Hoa Nam hành sự, trên đường nhìn thấy người này, khi đó hắn bị một đám hương dân vây đánh, nói hắn trá ngụy trong khi chơi bạc. Sư huynh của ta thấy hắn tướng mạo bất phàm mà niên kỷ đã gần trung niên, không đành lòng để hắn bị đòn hiểm, liền xuất thủ cứu hắn. Tiểu tử này rất kỳ lạ, võ công chợt cao chợt thấp, đầu óc lại không thanh tỉnh. Sư huynh ta muốn để hắn tự lo thân cũng không ổn. Đành mang hắn về Cửu Hoa Sơn. Kỳ thật tiểu tử này ngoài thói đánh bạc lưỡng thủ thì không còn tật xấu gì.
Phong hán kia vừa nghe đến chữ "Đánh cuộc", thần sắc đang si ngốc đột nhiên biến đổi, trở nên hưng phấn lạ thường, từ trên người lấy ra hai viên xúc xắc, kêu lên một tiếng: "Đại!" Quả nhiên ném ra một điểm đại. Ngũ Định Viễn thấy thủ pháp đổ xúc sắc của hắn thuần thục như thế, khó trách sẽ bị hương dân coi là ăn gian.
Nữ tử kia Quyên nhi cả giận nói: - A Ngốc, không cho đánh cuộc! Người ta đang nói chuyện của ngươi ở đây!
Phong hán kia dường như rất sợ Quyên nhi, gấp rút thu hồi xúc xắc rồi lui ở một bên.
Quyên nhi thấy hắn dường như kinh sợ, ôn nhu nói:
- A Ngốc, ngươi ngoan ngoãn đừng chơi đánh cuộc, sẽ không ai mắng ngươi, biết chưa?
Phong hán kia gật đầu, như đã hiểu rồi lại cười ngây ngốc. Quyên nhi thấy thần sắc si ngốc của hắn không khỏi khe khẽ thở dài, khuôn mặt ngây thơ lộ tia lo lắng.
Diễm Đình che miệng cười nói: - Sư muội a, ngươi trông nom hắn cẩn thận như vậy, dường như. . . như. . .
Trên mặt Quyên nhi đỏ ửng một trận, gắt giọng:
- Như là cái gì? Là mẫu thân của hắn có phải hay không? Sư tỷ ngươi thật là xấu... Vừa nói vừa đưa tay chọc Diễm Đình.
Diễm Đình đỏ mặt lên, cười nói:
- Đó là tự ngươi nói, ta không nói. Vừa nói cũng vừa lách người ra.
Ngũ Định Viễn thấy hai thiếu nữ đùa giỡn, trên mặt cũng lộ nụ cười, nói:
- Người này nếu không si ngốc, võ công thực là một đời anh kiệt. Chưởng môn quý sơn có nhìn ra lai lịch sư thừa của hắn?
Trương Chi Việt lắc đầu nói:
- Võ công của hắn rất hỗn tạp, ngay cả chưởng môn sư huynh cũng nhìn không ra sư thừa. Lần này ta xuống núi, một nửa cũng bởi hỏi thăm lai lịch của hắn, chỉ là vẫn không có thu hoạch.
Ngũ Định Viễn thấy phong hán ăn đồ rớt đầy người, còn đưa bàn tay đầy mỡ lau loạn trên người Quyên nhi, Diễm Đình cười nói:
- Sư muội, nhi tử của ngươi lại tìm mẫu thân làm nũng rồi!
Quyên nhi gắt một cái, vẻ mặt đỏ ửng nhưng không cãi lại, chỉ lấy khăn tay tỉ mỉ lau cho phong hán. Phong hán kia híp mắt cười không ngừng, một bộ hưởng thụ không kiêng nể.
Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:
- Không ngờ người điên này lại có thể hưởng diễm phúc lớn như vậy, so với ta rõ ràng còn đáng sống hơn rất nhiều.
Hắn thở dài, nói:
- Vị Phong lão huynh này được chư vị Cửu Hoa Sơn chiếu cố, xem như là đại hạnh trong bất hạnh.
Trương Chi Việt nói:
- Nhưng cứ để hắn như vậy cuối cùng không phải cách hay. Người này khi đầu óc thanh tỉnh thì nói chuyện đạo lý rõ ràng, chỉ là phần lớn thời gian đều si ngốc thế này, ngay cả bản thân mình là ai cũng không rõ. Có điều trên người hắn có một dấu ấn đặc thù, Hồ huynh kiến thức rộng rãi, có lẽ nhìn ra chút gì chăng?
Ngũ Định Viễn ồ một tiếng, ngạc nhiên nói:
Người này còn có điểm đặc thù?
Trương Chi Việt gật đầu, thấp giọng nói:
- Đình nhi, Quyên nhi, hai ngươi tránh đi một lát.
Quyên nhi cau mày nói: - Lại muốn xem hình xăm kia sao?
Ngũ Định Viễn thấy Trương Chi Việt gật đầu, trong lòng liền tò mò:
- Hình xăm? Hình xăm cái gì?
Trương Chi Việt thúc giục:
- Các ngươi mau ra đi, Hồ đại gia hành tẩu giang hồ nhiều năm, nói không chừng đã gặp hình xăm nọ, sao chúng ta không thử một lần?
Quyên nhi thở dài một tiếng, nói: - Cũng tốt! Coi như nuôi tia hi vọng cuối cùng.
Nhị nữ liền tự rời khỏi phòng, chờ tạm bên ngoài.
Ngũ Định Viễn nghe mấy người nói trịnh trọng, tâm trạng cũng hiếu kỳ, muốn xem ấn ký trên người phong hán kia. Trương Chi Việt nói:
- A Ngốc, cởi áo ngoài để người ta xem lão hổ sau sau lưng ngươi một lát.
A Ngốc hì hì cười, nói: - Lại muốn xem lão hổ của ta sao? Xem một lần đưa một lượng bạc.
Trương Chi Việt gắt một cái, không ngờ lấy ra một lượng bạc giao vào trong tay A Ngốc.
Ngũ Định Viễn mỉm cười, xem ra A Ngốc này dù ngây ngô nhưng cũng biết bạc là tốt.
A Ngốc nhận lấy bạc, lớn tiếng nói: - Lão hổ tới! Các ngươi nhìn được rồi!
Liền quay người sang chỗ khác tự cởi áo. Chỉ thấy sau lưng A Ngốc có xăm hình một con mãnh hổ trông rất sống động, đang tự giương nanh múa vuốt dạo trên núi. A Ngốc dù gần trung niên nhưng làn da trắng nõn bóng loáng, hình xăm càng lộ rõ ra.
Trương Chi Việt chỉ vào một chỗ trên lưng, nói:
- Ngươi xem, đây còn có hai hàng chữ.
Ngũ Định Viễn chăm chú nhìn lại, thấy bên cạnh mãnh hổ có đề hai câu từ, là:
-Kháp như mãnh hổ ngọa hoang khâu, tiềm phục trảo nha nhẫn thụ. Trên trán mãnh hổ đã có một chữ "Tây".
Ngũ Định Viễn "ồ" một tiếng, chỉ cảm thấy hình xăm này rất quen mắt, liền nói:
- Dường như ta đã thấy qua một hình xăm giống thế này, chỉ là không nhớ gặp qua ở đâu.
Trương Chi Việt lớn vui vẻ nói:
- Ngày sau nếu Hồ huynh nhớ ra thì đưa tin cho ta, vô cùng cảm kích.
Ngũ Định Viễn cúi đầu suy tư, thầm nghĩ:
- Ta nhất định thấy qua hình xăm này, lại không nhớ gặp qua ở đâu ta?
Đúng lúc này, Quyên nhi đợi không được mà tự mở cửa tiến vào. Nghe được Ngũ Định Viễn biết về lai lịch hình xăm thì trở nên mừng rỡ, lôi kéo hắn hỏi lung tung này kia. Ngũ Định Viễn bị nàng quấy nhiễu như vậy, càng không cách nào tĩnh tâm suy tư, trong đầu loạn thành một đống, đành thuận miệng hừ hừ có lệ.
Đám người đối ẩm đến khuya, lúc này mới tự trở về phòng nghỉ tạm.
Tới giờ ngọ ngày thứ hai, Cửu Hoa Sơn thu thập đã ổn thỏa, liền muốn xuất phát. Diễm Đình nói:
- Hồ đại gia, ngươi đi Bắc Kinh đúng lúc tiện đường cùng chúng ta, chi bằng cùng đồng hành được chăng!
Ngũ Định Viễn rất có hảo cảm đối với đám người này nhưng thân mang đang vật trọng yếu, không tiện cùng đồng hành nhân vật võ lâm, liền nói:
- Hảo ý của cô nương, tại hạ xin tâm lĩnh. Chỉ là ta đã quen thói độc lai độc vãng, hay là các vị đi trước một bước!
Diễm Đình thấy hắn chối từ cũng không tiện mời nữa, đành nói:
-
- - Hồ gia, trên đường xin bảo trọng. Chúng ta phải đi rồi.
Ngũ Định Viễn thấy khuôn mặt thanh tú của nàng lộ ý ân cần, nghĩ thầm:
- Hôm nay từ biệt, không biết khi nào mới có thể gặp lại?
Lúc này Trương Chi Việt đã đi tới, đưa tay vỗ lên vai hắn, hào sảng cười nói:
- Hồ lão đệ, đợi sau khi ngươi hoàn thành đại sự, sẽ đến Cửu Hoa Sơn chúng ta đến chơi vài ngày, thế nào?
Ngũ Định Viễn vui vẻ trong lòng, sau này hắn còn có thể trở lại Tây Lương hay không còn khó nói, đột nhiên có mấy hảo hữu mà tới thì còn cầu gì bằng, vội nói:
- Đa tạ Trương đại hiệp, tiểu đệ xong xuôi sự tình, tất đến quấy quả.
Diễm Đình cười sán lạn, nói:
- Hồ gia, chúng ta xin từ biệt!
Đám người vẫy tay từ biệt. Ngũ Định Viễn nhìn mấy người Cửu Hoa Sơn rời đi, trong lòng một mảnh phiền muộn. Hắn phiêu thân lên ngựa, chậm rãi nhằm hướng đông bắc mà đi.
Lúc này bóng trời đã ngã về tây, bầu trời rực rỡ sắc màu biến ảo mỹ lệ, gió thu thổi tới mang theo hơi lạnh, Ngũ Định Viễn thấy chỉ còn bản thân cô độc một người, không khỏi thở dài.
Nghĩ đến hành trình gian khổ tới kinh sư, không biết có thể gặp được vị Vương đại nhân nọ hay không, không biết có thể rửa oan báo oán hay không? Cảm giác càng thêm phiền lòng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK