Lại nói Lư Vân đang leo lên đỉnh núi. Nghe phía dưới vang vọng tiếng chém giết, hắn quay đầu nhìn ra xa xa, thấy binh mã Tần Trọng Hải bắt đầu tháo chạy thì cả kinh, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chợt nghe phía dưới có người hô quát, Lư Vân nhìn xuống, thấy có bốn gã Phiên tăng leo tới gần, xem ra võ công đám này không kém. Hắn ra sức bò lên, bỗng bên cạnh rít lên tiếng gió. Một người vọt lên thật nhanh, không ngờ nhảy lên đột kích. Lư Vân thấy phiên tăng này tay cầm loan đao, dường như võ công rất cao cường, công phu khinh công càng giỏi thì trở nên hoảng sợ.
Phiên tăng kia tay bắt lấy vách đá, nhìn công chúa ngủ trong lòng Lư Vân, trên mặt lộ vẻ tà ác, tươi cười nói:
- Tiểu nương tử kia thật động lòng người, chẳng trách tứ vương tử muốn bắt sống nàng, hì hì!
Hắn cười to mấy tiếng, giơ đao chém tới yết hầu Lư Vân. Loan đao nọ vô cùng sắc bén. Nếu trúng chiêu, không chỉ yết hầu đứt gãy, sợ rằng đầu thân sẽ chia lìa hai nơi.
Lúc này toàn thân Lư Vân trên không, bằng sức lực năm ngón tay phải nắm chặt một góc đá, gió lớn trong khe núi thổi tới khiến hai chân hắn lắc lư, tình thế đầy hung hiểm. Mắt thấy phiên tăng giơ đao bổ tới. Lư Vân biến sắc, không biết né tránh thế nào.
Đang cuống quít, đao nọ cách cổ chỉ vài tấc. Lư Vân cắn răng buông năm ngón tay, thân thể mất lực đỡ liền rơi xuống, loan đao nọ xẹt qua trên đầu hắn chém vào vách đá. Chỉ nghe một tiếng chát chúa, hoa lửa tóe ra khắp nơi, có thể nói hung hiểm đến cùng cực.
Lư Vân rơi xuống cốc sâu tất ngã thành thịt nát, có điều hắn còn pháp bảo cứu mạng nên không chút hoang mang. Hai tay bám lên vách núi trơn trượt, hít sâu phát động nội lực, thi triển Vô Tuyệt Tâm Pháp phát ra lực hấp dính, thế rơi liền có xu hướng dừng lại.
Bỗng nghe một tiếng gào rú, một gã phiên tăng bò lên từ bên trái, người nọ không thèm để ý an nguy công chúa, giơ đao chém tới hai tay Lư Vân, chiêu thức âm độc muốn đánh hắn rớt xuống vách núi. Lư Vân giật mình, chân trái đá ra, chiêu phát sau nhưng tới trước, trúng ngực phiên tăng nọ.
Phiên tăng trúng một cước, thân hình bắn ra xa. Mắt thấy đối phương sắp rớt xuống cốc sâu, Lư Vân thở ra một hơi nhẹ nhõm. Hắn đang muốn bò lên, ai ngờ phiên tăng kia không rớt xuống, thân thể nhoáng lên một cái giữa không trung rồi bay ngược trở về. Lư Vân cả kinh, không biết đối phương làm thế nào mà được như vậy. Hắn vội nhìn lại, thấy trên người phiên tăng có buộc một sợi dây thừng, đầu trên cột vào một tảng đá thò ra ở trên cao, dựa vào dây thừng mới quay lại dễ dàng.
Phiên tăng cười lạnh một tiếng, quát:
- Chạy đi đâu?
Thân mình khẽ động, lại dây đu bay về phía Lư Vân. Thanh loan đao trên tay người này chợt lóe, chém tới tay trái Lư Vân.
Lư Vân chìa tay phải bám chặt vào vách núi, tay trái rút ra loan đao cướp được ra đỡ đòn của phiên tăng. Chỉ nghe choang một tiếng thanh thúy. Hai đao giao nhau, phiên tăng nọ kêu lên:
- Trúng!
Tay trái Lư Vân lập tức bị rạch một vết chém, máu tươi đầm đìa thật đau đớn. Lư Vân nóng lòng đánh trả, hắn hét lớn một tiếng, giơ đao bổ vào hông phiên tăng nọ. Phiên tăng lại dùng sức đạp chân vào vách núi, thân mình hơi ngừng rồi bay ra, tránh thoát đao của Lư Vân.
Lại nghe một tiếng cười lạnh, thân hình phiên tăng nhoáng lên lần nữa bay trở về, lần này giơ đao chém xuống đầu Lư Vân. Lư Vân vội vàng đón đỡ. Hai đao đụng nhau, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, lại bị phiên tăng chém vào đầu vai. Hắn đỡ trái thì hở phải đầy vất vả, mỗi lần đánh trả thì phiên tăng kia liền đu dây bay ra xa, dễ dàng né tránh. Ngược lại Lư Vân không thể di động, bị đánh khó mà hoàn thủ, không thể duy trì được lâu.
Lúc này gã phiên tăng bò lên sớm nhất kia cũng học theo đồng bọn, dùng dây thừng cột chặt thân mình rồi tụt xuống. Hắn gào lên một tiếng, mãnh liệt phi thân đến cạnh Lư Vân. Chỉ thấy ánh đao chợt lóe, lúc này Lư Vân đang gấp rút đỡ thế công của phiên tăng bên trái, bên phải lại thêm một đao bổ tới, biết phải ngăn cản thế nào? Hắn hét thảm một tiếng, sau lưng trúng đao khiến máu tươi bắn tung tóe. Một mình chống hai phiên tăng, tính mạng rơi vào vòng nguy hiểm.
Công chúa đang ngủ, lúc này nghe Lư Vân kêu thảm thiết liền bừng tỉnh, thấy hắn trúng đao, trên thân máu chảy không dứt, trái phải đều có phiên tăng hung hãn đánh tới, nàng cuống quít hỏi:
- Ngươi làm sao vậy! Bị thương nặng lắm không?
Lư Vân cắn răng nói:
- Thần không sao.
Đang trả lời. trái phải đều có đao tới, Lư Vân phải dụng cả tay chân. Chân trái đá ra, tay phải vung đao mới miễn cưỡng tránh được một kiếp.
Công chúa thấy dưới vách núi là vực sâu vạn trượng, hai bên là sài lang hổ báo. Với tính tình kiên định của nàng mà lúc này cũng hoảng sợ, không chịu nổi kêu lên:
- Làm sao bây giờ! Chúng ta cứ như vậy mà chết sao?
Lư Vân đang né tránh tới lúc nguy cấp, làm sao có thể đáp lời nàng? Trong lúc phân tâm, trên lưng hắn lại trúng thêm một đao, máu tươi nhuộm đỏ áo ngoài. Công chúa sợ tới hai mắt đẫm lệ lưng tròng, vội chìa bàn tay trắng nõn vừa nhỏ vừa dài, vòng qua ngực ôm lấy Lư Vân, dùng hai tay chặn miệng vết thương trên lưng hắn, như sợ đổ máu quá nhiều mà chết đi.
Mắt thấy tình thế nguy cấp, chỉ cần sơ sảy một chút sẽ rơi xuống vách núi, Lư Vân thầm nghĩ rằng:
“Ta hộ giá bất lực, chết còn chưa hết tội. Có điều công chúa thân phận tôn quý, há có thể chết ở chỗ này?”
Nhớ tới lời căn dặn của Liễu Ngang Thiên, bất luận thế nào cũng phải giữ được của tánh mạng công chúa. Giờ phút này chỉ cần nàng không chết, sau này sẽ còn cách cứu ra.
Tâm niệm của Lư Vân vừa thông, cúi đầu nhìn công chúa, nói:
- Công chúa điện hạ, còn ác đấu nữa, sợ rằng hai ta cùng chết ở chỗ này. Không bằng tạm thời đầu hàng, còn một con đường sống.
Công chúa lắc đầu:
- Ta không muốn. Những người này tàn nhẫn hung bạo, ta dù chết cũng không chịu nhục.
Lư Vân không muốn công chúa uổng mạng nơi đây, vội khuyên:
- Công chúa điện hạ, có cái chết nhẹ như lông hồng, lại có cái chết nặng như Thái Sơn! Người nhẫn nhịn một thời gian, ngày sau triều đình chắc chắn cứu người ra. Khuất nhục tạm thời, có gì mà chịu không được?
Công chúa cũng biết tình thế nguy cấp, nhất thời trầm ngâm không quyết.
Lư Vân thấy nàng không đáp, tưởng rằng nàng đồng ý đầu hàng, lập tức kêu lên với hai gã phiên tăng:
- Các ngươi dừng lại! Chúng ta đầu hàng!
Hai gã phiên tăng liếc mắt nhìn nhau, tai nghe đối phương đầu hàng thì lộ vẻ vui mừng. Một gã phiên tăng kêu lên:
- Đương nhiên có thể đầu hàng, có điều chúng ta chỉ giữ công chúa ở lại. Trước tiên ngươi phải nhảy xuống cốc tự sát.
Thì ra hai gã phiên tăng này kiêng kị Lư Vân võ công lợi hại. Sợ bị lật lọng trá hàng, liền bắt hắn phải tự sát để phòng ngừa quỷ kế.
Lư Vân nghe vậy sửng sốt, thầm nghĩ:
“Hai người này thật là tàn nhẫn, không giết ta thì không cam tâm, chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ ta thật sự phải nhảy xuống, không chút công danh như vậy đã chết sao?”
Lúc này, thoáng nhớ lại một bóng hình duyên dáng, trong lòng chợt dâng lên nỗi niềm đau xót, hắn thầm nghĩ:
“Ông trời hỡi! Ngay cả can đảm đối mặt nàng một lần ta cũng không dám, làm sao có thể chết vô danh ở Tây Vực này? Ta không cam tâm, ta thật không cam lòng”
Lư Vân chua xót trong lòng. Công chúa thấy sắc mặt hắn đầy vẻ thê thảm, liền hỏi:
- Làm sao vậy? Bọn họ sao lại không động thủ nữa?
Lư Vân nghe âm thanh ôn nhu kia liền tỉnh táo lại. Hắn nhìn khuôn mặt mềm mại của công chúa, thầm nghĩ:
“Bây giờ nếu ta không tự sát, chỉ có nước hại nàng cùng chết thảm. Lư Vân à Lư Vân, hỏi thế gian này, có ai mà không phải chết? Trước mắt một mạng đổi một mạng, chỉ cần có thể bảo toàn tánh mạng của công chúa, ta chết ở chỗ này cũng đáng lắm”
Tâm niệm đã có ý muốn chết, hắn liền thấp giọng nói:
- Công chúa điện hạ, thần đã giảng hòa cùng bọn chúng, hi vọng người có thể chịu được, tạm thời đầu hàng.
Công chúa cả kinh nói:
- Muốn ta đầu hàng? Còn ngươi thì sao?
Lư Vân đưa mắt nhìn bức vách sâu thăm thẳm, cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:
- Thần sẽ có chỗ khác để đi, công chúa xin đừng lo lắng.
Hắn biết công chúa trời sanh nhân từ, liền không nói rõ sự tình. Chỉ là công chúa đã thấy thần sắc khác thường của hắn khi trước, đoán rằng còn sự tình gì dấu diếm nàng nên kinh nghi bất định. Chợt nghe một gã phiên tăng hô to:
- Con mẹ nó! Ngươi mau nhảy xuống! Còn kéo dài cái gì?
Hắn sợ Lư Vân không hiểu lời của mình, liền nói bằng Hán ngữ.
Công chúa nghe vậy, biết Lư Vân lấy tính mệnh ra đặt cược, lúc này cả kinh kêu lên:
- Không thể như vậy! Lư tham mưu, ngươi quyết không thể đồng ý với bọn hắn!
Tính tình của nàng nhân từ, xem trọng nhân mạng của bá tánh trăm họ, nghe hai gã phiên tăng muốn bức Lư Vân tự sát, không nhịn được liền ngăn cản.
Lư Vân không để ý tới lời của công chúa, hướng sang kêu lên với hai gã phiên tăng:
- Được! Ta đồng ý với ước định của các ngươi, ta sẽ nhảy xuống dưới. Có điều sau này các ngươi phải đối xử tử tế với công chúa, nếu không ta thành quỷ cũng không buông tha các ngươi!
Hai gã phiên tăng cười nói:
- Ngươi yên tâm đi! Tứ vương tử có lệnh phải bắt sống nàng trở về, ai dám hại tánh mạng của nàng?
Hai người cố ý trấn an công chúa, giờ phút này đều trả lời bằng Hán ngữ.
Công chúa nghe Lư Vân dàn xếp ổn thỏa cùng bọn chúng, nhất thời hoảng sợ lắc đầu liên tục. Lư Vân lại như không biết cử chỉ của nàng, kêu lên:
- Một lời đã định. Ta đưa công chúa qua, các ngươi cẩn thận đón lấy.
Hắn dùng tay trái nắm chặt vách đá, tay phải nới lỏng dây buộc. Mắt thấy Lư Vân muốn giao bản thân ra, công chúa lớn tiếng kêu lên:
- Tham mưu Lư Vân nghe chỉ!
Lời lẽ của nàng tràn đầy uy nghiêm, Lư Vân không khỏi sửng sốt, hỏi:
- Công chúa có gì sai sử?
Công chúa lạnh lùng nói:
- Ngươi nghe cho rõ! Bổn cung tình nguyện ngã chết dưới vực sâu vạn trượng, cũng không làm tù binh của tặc tử! Nếu ngươi giao ta ra, ngươi. . . Ngươi sẽ là gian thần phản quốc!
Lư Vân thấy nàng ngoan cố thì ho khan một tiếng, thấp giọng nói:
- Công chúa điện hạ, đây là việc sinh tử, há lại tầm thường. Nếu khăng khăng không hàng, chỉ sợ chúng ta sẽ cùng ngã xuống vực sâu vạn trượng, chết thảm không nói nổi, người không sợ sao?
Công chúa lại như không nghe. Nàng chăm chú nhìn không chớp mắt vào mắt Lư Vân, chậm rãi nhưng đầy kiên quyết nói:
- Ngươi hãy nghe cho kỹ! Bổn cung dù chết cũng không hàng. nếu ngươi giao ta ra, ta lập tức đập đầu vào vách núi tự sát. Bổn cung xưa nay nói được làm được.
Lúc này một gã phiên tăng đã không còn kiên nhẫn, quát:
- Các ngươi nhanh một chút, đừng lề mà lề mề ở nơi này!
Khuyên can không được, Lư Vân thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn công chúa, mắt thấy nàng khẽ gật đầu, bộ dạng không chút e ngại, xem ra quyết tâm chết cũng không hàng.
Hắn đã rõ tâm ý công chúa, đành thấp giọng nói:
- Nếu công chúa có ý quyết một trận tử chiến, chúng ta liều mạng đánh cược với bọn chúng một lần.
Công chúa nghe hắn có mưu kế, mừng rỡ thấp giọng hỏi lại:
- Như thế nào?
Lư Vân nói nhỏ:
- Công chúa yên tâm, hết thảy cứ chờ ở thần.
Hắn ngẩng đầu lên, cao giọng kêu lên với hai gã phiên tăng:
- Công chúa đồng ý rồi! Các ngươi có thể đón lấy nàng!
Gã phiên tăng bên phải nhe răng cười nói:
- Tiểu tử này diễm phúc thật không nhỏ, lại có thể ấp ấp ôm ôm với công chúa một hồi, con mẹ nó, mau nhảy xuống đi!
Lư Vân kêu lên:
- Được!
Hắn giả cách cởi dây lưng rồi đưa chân đạp vào vách núi, thân mình bật ra như muốn giao người tới, có điều tay phải thủ thế, muốn chộp lấy dây thừng trên người một gã phiên tăng. Công chúa thấy mình đang ở không trung cao vạn trượng, kinh hãi đến tim đập loạn, vội nhắm mắt cắn răng.
Phiên tăng nọ cười nói:
- Ngươi cẩn thận, đừng làm công chúa ngã.
Người này đầu óc không lanh lợi, lại không thấy dụng ý lừa gạt của Lư Vân, còn đưa tay tới đón công chúa.
Lư Vân tận dụng thời cơ, giơ chân hết sức đá một cái, vừa vặn trúng ngực phiên tăng nọ, khiến đối phương miệng phun máu tươi, đứt xương gãy cốt chết thảm đương trường, còn lưu lại vẻ mặt không hiểu vì sao mà chết.
Lư Vân đang cố tóm lấy dây thừng, lại nghe một người quát:
- Quân lừa đảo vô sỉ! Đi chết đi!
Tiếng vừa dứt, cảm giác trên lưng đau đớn do trúng một cước rất mạnh, Lư Vân xoay mình quay đầu giữa không trung, ra là phiên tăng còn lại nhân cơ hội ám toán.
Rơi vào tình huống nguy cấp, Lư Vân quát to một tiếng, bất kể đau đớn sau lưng liều lĩnh đánh trả một chưởng. Bụp một tiếng vang nhỏ, bàn tay hắn đặt giữa đỉnh đầu phiên tăng, chưởng lực phát động đánh vỡ thủ cấp đối phương. Phiên tăng rống lên thảm thiết như không sống được nữa.
Lư Vân vươn tay phải chạm vào dây thừng, năm ngón tay đang định túm chặt, ai ngờ phiên tăng kia vô cùng dũng mãnh, lúc này dù đã vỡ đầu nhưng vẫn hổ rống một tiếng, điên cuồng cười nói:
- Mọi người cùng chết!
Chỉ thấy phiên tăng nọ điên cuồng đá ra một cước trúng ngay vào hông Lư Vân, một luồng lực đạo mạnh mẽ truyền đến khiến hắn bắn ra ngoài. Thân giữa không trung, Lư Vân không còn chỗ bám víu, ngã xuống từ độ cao vạn trượng.
Cái chết trước mắt, bất giác trong lòng Lư Vân buồn bã. Trong khoảnh khắc này, tất cả chuyện lớn nhỏ trong đời như tái hiện lại một lần. Một thân lang bạt kỳ hồ phiêu bạt tứ hải, giờ đây lại chết ở chỗ này. Nhớ tới ân sinh thành của phụ mẫu, lại nhớ nhung tới Cố tiểu thư, trong lòng đau khổ khôn kể, nước mắt muốn trào ra.
Đúng lúc này, Lư Vân cảm thấy thân thể bị xiết lại bởi một vòng tay mềm mại, thì ra Ngân Xuyên công chúa dùng sức ôm lấy hắn. Trong lòng vừa động, hắn mới nghĩ tới nàng:
“Ai! Vừa rồi nếu công chịu chịu nghe lời khuyên, lúc này đã không chết cùng ta”
Lư Vân biết cả hai đã không còn đường sống, cúi đầu liền thấy một đôi mắt to đẫm lệ đang ngước nhìn hắn. Vẻ mặt của nàng lại rất kỳ lạ, dù sắp chết nhưng không hề sợ hãi kinh hoảng, ngược lại còn trấn định hơn cả hắn.
Lư Vân than nhẹ một tiếng, chỉ trách võ công bản thân thấp kém, hộ giá bất lực, khiến công chúa phải cùng chết với hắn, thật sự có lỗi với Liễu đại nhân.
Hai người cấp tốc rơi xuống, Lư Vân nói khẽ bên tai công chúa:
- Công chúa điện hạ, thần tội đáng chết vạn lần. Xin lỗi người, thần nguyện kiếp sau làm thân trâu ngựa báo đáp.
Công chúa ôm hắn thật chặt, ôn nhu nói:
- Ngươi đừng nói vậy. Ngươi đối với ta thật tốt, nhiều phen vào sinh ra tử cùng ta, nếu đôi ta có kiếp sau, hãy để ta hồi báo cho ngươi mới đúng.
Nói xong đem đầu áp lên lồng ngực hắn, nhắm mắt chờ đợi cái chết.
Lư Vân không biết an ủi nàng thế nào, chỉ cảm thấy thân thể vù vù rớt xuống, máu huyết toàn thân mãnh liệt dồn lên đầu, khiến hắn muốn ngất đi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK