Mục lục
[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói nam tử bán ngọc nhíu mày, nhất thời không biết sao cho phải. Bảo vật gia truyền không hề tầm thường, giá trị không chỉ hai mươi lượng bạc. Giờ đội giá lên cao sợ thành hỏng bét. Nếu để quá thấp, sợ là tự hạ thấp mình không biết hàng. Đang vô kế khả thi, thấy thư sinh nọ đưa lưng về phía mọi người thì như thấy cứu tinh, hắn vội đến bên đối phương, thấp giọng hỏi:

- Vị huynh đài này, hươu ngọc nên ra giá bao nhiêu? Ngài có thể ra hộ một chủ ý?

Cố Thiến Hề thấy hai người thương lượng, cũng không tiện thúc giục hay quấy rầy. Nàng ngắm kỹ con hươu ngọc, khen:

- Chữ hươu, cũng chính là “Lộc”. Nếu điêu khắc cùng Biên bức, đó là phúc lộc song toàn (1). Nếu bày cùng chỗ với ngựa, gọi rằng lộc mã đồng cư, chính là điềm lành còn mãi.

Mọi người nghe nàng kiến thức bất phàm, đều thầm khen: "Quả là tiểu thư phủ nhà thượng thư, ánh mắt đúng là nhất đẳng."

Thư sinh nọ lúc trước diễu võ dương oai, rất là ra dáng, lúc này lại chỉ đưa lưng về phía mọi người, cúi đầu run rẩy không biết làm gì. Nam tử bán ngọc nhướng mày, thấp giọng thúc giục:

- Lão huynh! Làm người tốt thì làm đến cùng, giúp ta ra cái giá đi.

Thư sinh nọ nghe thì càng co rụt thân mình, không dám nói tiếp.

Cố Thiến Hề thấy hai người hãy còn nói nhỏ không ngớt, hẳn là muốn ra cái giá trên trời. Nàng đi qua, lắc đầu cười nói:

- Các vị không cần thương lượng, hôm nay ta không mang đủ tiền, chỉ có thể trả ba trăm lượng bạc, không biết có để rẻ cho?

Nói xong lấy ra ba tờ ngân phiếu một trăm lượng, đưa cho nam tử bán ngọc.

Mọi người ở bên thấy nàng trả giá cao cỡ này, không nhịn được kinh hô thành tiếng. Nam tử bán ngọc hít một hơi, tuyệt đối không ngờ miếng ngọc đáng giá nhiều tiền như vậy. Không cần hỏi thêm thư sinh nọ, hắn duỗi tay đoạt lấy ngân phiếu, cười nói:

- Được! Được! Ba trăm lượng bạc, chúng ta cứ định như vậy đi!

Hắn vội giấu ngân phiếu vào lòng, chỉ sợ có người thèm khát.

Lão bản kia lấy tay vuốt trán, kêu thảm thiết:

- Ba trăm lượng của ta!

Lúc trước nếu người này không tham lam, bóp chẹt ăn bớt mười lượng của người bán, giờ phút này ba trăm lượng bạc sáng bóng đã là của hắn dễ như chơi. Nhất thời lão bản vừa hối hận vừa tức, giơ tay múa chân không thôi.

Cố Thiến Hề vén áo thi lễ với nam tử bán ngọc, cười nói:

- Đại thúc nếu muốn bán, chúng ta một lời đã định?

Nam tử nọ chắp tay cười nói:

- Đương nhiên! Hai bên chúng ta thoả thuận xong, tiểu thư cứ mang ngọc đi!

Cố Thiến Hề mỉm cười, thấy thư sinh nọ hãy còn đưa lưng về mình, nghĩ tới người này học thức uyên bác, tâm địa hiệp nghĩa. Nàng nổi lên ý nghĩ hiếu kỳ, liền đi tới bên cạnh thư sinh nọ, nói:

- Công tử kiến thức bất phàm, tiểu nữ thật sự khâm phục.

Thư sinh nọ thấy nàng đi tới, lại vội vàng chuyển thân quay lưng về phía nàng, cũng không thấy đối đáp gì.

Cố Thiến Hề lấy làm kỳ thầm nghĩ: "Người này làm sao vậy, sao kỳ quái như thế?"

Liền đến trước mặt thư sinh nọ. Nàng vừa ngẩng đầu nhìn, thoáng chốc toàn thân đại chấn, run giọng thốt:

- Là. . . Là ngươi...

Người trước mắt thân dài như cây ngọc, mày kiếm nhập tóc mai, chính là Lư Vân.

Cố Thiến Hề khiếp sợ, không khỏi thối lui một bước. Lúc này Lư Vân than nhẹ một tiếng, thấp giọng nói:

- May mắn làm sao, chúng ta lại gặp mặt.

Năm đó chia tay tại Dương Châu, hai người xa cách nhiều năm, đến giờ mới lại mở miệng nói chuyện cùng nhau.

Cố Thiến Hề chăm chú nhìn Lư Vân mà tim đập thình thịch. Nàng đã cảm thấy tiếng nói của thư sinh đầy quen thuộc, lại không ngờ chính là Lư Vân, lúc này nhẹ giọng hỏi:

- Mấy năm này ngươi ở nơi nào? Ngày đó tại Dương phủ, vì sao ngươi đi gấp như vậy?

Sắc mặt Lư Vân tái mét, chậm rãi cúi đầu, cũng không thấy mở miệng một câu.

Nam tử bán ngọc đang vui vẻ, thấy sắc mặt tiểu thư nọ trở nên kinh ngạc, công tử kia thì run rẩy cả người, trạng thái rất là kỳ lạ. Nam tử bán ngọc cả kinh hỏi:

- Các người quen biết sao?

Hắn thấy bộ dáng hai người như thế, chỉ sợ bọn họ là một đôi trống mái bày trò lừa gạt, vội vàng xem lại ngân phiếu, đến lúc thấy phía trên rõ ràng có đóng đại ấn của bộ Hộ thì mới yên lòng. Hắn đưa hươu ngọc cho Tiểu Hồng, kêu lên:

- Ta đã nhận tiền của tiểu thư nhà ngươi, ngươi có thể nhận vật thay người!

Hắn sợ còn có gì sơ xuất, lập tức chạy khỏi điếm.

Chúng khách nhân thấy nhân vật chính đi rồi, cũng kêu lên:

- Đã quá! Đã quá! Hôm nay được xem tuồng hay!

Cả đám ào ào tản đi. Tiệm bán ngọc rộng như vậy giờ chỉ còn ít ỏi mấy người. Cố Thiến Hề cùng Lư Vân vẫn không nhúc nhích, còn đang si ngốc nhìn đối phương.

Tiểu Hồng thì chưa phát hiện dị trạng. Nàng thấy hai bên thoả thuận xong cuộc mua bán, lập tức ôm con hươu ngọc đến bên người tiểu thư, nhắc:

- Tiểu thư, chúng ta đi thôi!

Chợt thấy khuôn mặt Cố Thiến Hề óng ánh lệ quang, Tiểu Hồng lắp bắp kinh hãi, vội vàng nhìn lại Lư Vân, thấy diện mạo của hắn thì không nhịn được cả kinh kêu:

- Là ngươi! Lại là đồ lừa gạt người!

Hai tay run lên, nhất thời con hươu ngọc rớt xuống.

Lư Vân đột ngột tỉnh lại, duỗi tay một cái đỡ được vật này. Hắn than nhẹ một tiếng, giao nó trở lại trong tay Tiểu Hồng, tiếp theo xoay người rời đi.

Cố Thiến Hề run giọng nói:

- Lư Vân! Vì sao ngươi không thèm nhìn ta, ngươi không nhận ra ta sao?

Lư Vân dừng bước, thấp giọng thở dài:

- Nhận hay không nhận, có khác gì đâu?

Nói xong liền rời khỏi điếm.

Cố Thiến Hề hét lên một tiếng:

- Ngươi đừng đi!

Lập tức đuổi theo hắn. Tiểu Hồng ôm hươu ngọc trên tay kêu với theo:

- Tiểu thư người đừng chạy loạn!

Cố Thiến Hề chạy vội trên đường, liên tục kêu lên:

- Lư Vân! Lư Vân!

Lại chỉ thấy đám đông trên đường, nào còn thân ảnh cao dài của Lư Vân? Nàng nóng nảy mà chạy, đột ngột vấp chân một cái, lảo đảo ngã ra phía trước. Liền vào lúc này, một người duỗi tay ôm nàng vào lòng, Cố Thiến Hề vội ngẩng đầu, cthấy người nọ với vẻ mặt không đành lòng đang si ngốc nhìn mình, lại là Lư Vân.

Cố Thiến Hề rơi lệ hỏi:

- Vì cái gì mà chạy? Một khi đã không thèm nhìn ta, vì sao còn đứng ở đây mà đỡ?

Lư Vân thấp giọng nói:

- Tiểu thư, xin đừng nói như vậy.

Hắn than thở một tiếng, mắt thấy khuôn mặt diễm lệ Cố Thiến Hề đầy nước mắt, bất giác muốn duỗi tay áo lau nước mắt thay nàng.

Vào lúc này, trong đầu hắn nổi lên ý niệm: "Lư Vân à Lư Vân, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi hại nàng còn chưa đủ sao? Khó khăn lắm mới có người như Dương đại nhân theo đuổi nàng. Ngươi muốn tốt cho nàng thì hãy rời xa người ta, đừng hại mình hại người nữa!"

Hắn chấn động thân hình, rụt tay áo trở về. Lúc này Cố Thiến Hề lau nước mắt, chậm rãi đứng lên. Nàng chỉ vào một quán trà bên cạnh, nói:

- Lư công, chúng ta đi uống vài chén trà, được hay không?

Lư Vân nghe thanh âm khẽ run rẩy, biết lúc này nàng đang kích động, nhất thời không biết nên nhận lời hay không.

Cố Thiến Hề thấy Lư Vân trầm ngâm không quyết, liền nắm ống tay áo hắn cứng rắn kéo về phía trước. Lư Vân than thở một tiếng, phất ống tay áo thoát khỏi tay nàng, nhẹ nhàng mà nói:

- Tiểu thư, đã qua vài năm. Mọi người đều theo ngã sống riêng, người cần gì phải như vậy?

Cố Thiến Hề nhìn hắn một cái, lắc đầu nói:

- Ta mặc kệ ngươi có phải đào phạm phỉ nhân hay không. Ta chỉ muốn cùng ngươi nói chuyện một lần, tựa như. . . Tựa như lúc trước vậy. Lát nữa ngươi muốn đi, ta sẽ không ngăn cản.

Lư Vân thấy trong đôi mắt nọ hàm chứa dòng lệ, trong vẻ ôn nhu còn mang theo chút thẹn thùng, thêm chút sầu bi, tựa hồ có vô số lời muốn nói.

Lư Vân tâm phiền ý loạn, muốn xoay người bước đi lại sợ Cố Thiến Hề thương tâm khó sống, ở lại thì người ta đã có kỳ nam tử là Dương Túc Quan văn võ song toàn theo đuổi, thực không nên liên lụy thêm nữa. Hắn lòng đầy khổ sở, nhất thời khổ não không biết làm sao.

Cố Thiến Hề thấy hắn chậm chạp không đáp, liền cầu khẩn:

- Lư công tử, gặp mặt một lần cuối thôi. Về sau người không nhận ta, ta cũng không trách.

Khi nói thì lời lẽ mang vẻ khóc lóc cầu xin.

Lư Vân nghe lời này mà lòng đau như đao cắt, thầm nghĩ: "Xem ra thật sự là lần cuối, cũng tốt... nói cho rõ ràng để cắt đi mối tương tư này”

Hắn gật gật đầu, thấp giọng nói:

- Một khi đã là lần cuối, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.

Lư Vân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Hồng ôm con hươu ngọc ở xa xa nhìn hai người với vẻ mặt cực kỳ phức tạp, vừa sầu não lại vừa lo lắng. Lư Vân hồi tưởng chuyện cũ thì không biết nói gì, trong lòng buồn khổ vô hạn.

Kinh hoa trong sắc thu, lá khô bay tứ tán khắp trời. Hai người một trước một sau chậm rãi đi đến quán trà. Ánh dương cuối thu từ góc đường chiếu xuống, mang sự ấm áp trùm tới trên thân hai người. Lư Vân nhìn bóng hình của mình chiếu vào tấm lưng mảnh khảnh của Cố Thiến Hề, giống như bản thân đang gắt gao thiết tha ôm lấy nàng, nhớ tới nỗi khổ tương tư mấy năm qua, bất giác lệ nóng lưng tròng.

Chợt thấy Cố Thiến Hề quay đầu, Lư Vân vội giơ tay áo che mặt, lau đi nước mắt. Chỉ nghe Cố Thiến Hề nhẹ nhàng hỏi:

- Lư công tử, ngày ấy tại Dương phủ, vì sao vừa thấy ta đã vội bước đi?

Lư Vân nhịn nước mắt, lắc đầu nói:

- Ngày ấy thân thể ta không thoải mái, đành phải đi trước một bước, xin chớ trách.

Cố Thiến Hề nhìn hắn một cái, thấp giọng nói:

- Người gạt ta.

Lư Vân thầm nghĩ: “Đúng vậy, là ta gạt cô. Cô muốn ta trơ mắt nhìn cô thân thiết cùng nam tử khác sao? Ta... Ta cũng là một tấm thân bằng xương bằng thịt”.

Hắn nhìn lên mây bay mùa thu, nước mắt lại đã lưng tròng.

Hai người vào quán trà, liền kiếm một cái bàn ngồi xuống.

Người hầu trà đi ra tiếp đón hai người, Cố Thiến Hề gọi một ấm trà Long Tĩnh. Mắt thấy nàng an vị trước người, Lư Vân cực lực khắc chế tâm tư, trong lòng không ngừng cảnh báo bản thân: "Không được! Ngươi cần phải đi, nàng với ngươi không còn nửa điểm quan hệ... Muốn cho nàng tốt, ngươi tuyệt đối không nên ngồi cùng nàng ở nơi này"

Tuy nói muốn đi mà hai chân lại như đeo đá tản dính vào đất, ý niệm liên tiếp xoay chuyển trong đầu:

"Nàng không còn bên ta cũng không sao. Giờ ta ngồi trong chốc lát, cùng nói vài câu, kiếp này cũng không còn tiếc nuối ..." Lại nghĩ: "Lư Vân, rõ ràng hai người không có tương lai, vì sao còn không mau rời đi? Đọc cho lắm sách thánh hiền mà còn vô sỉ thế sao..."

Đang tâm phiền ý loạn, đột nhiên một bàn tay thon trắng duỗi đến trước mắt, là Cố Thiến Hề dâng trà cho hắn. Chỉ nghe nàng ôn nhu nói:

- Tiết trời đã se lạnh, uống cho ấm lòng một chút!

Lư Vân thấy Cố Thiến Hề vẫn thân thiết với mình như trước, nhất thời cảm động nghĩ thầm: "Nàng. . . Nàng chưa từng quên ta sao!”

Thoáng chốc chuyện cũ ùa về trong lòng, nước mắt suýt rơi ra. Hắn vội giơ chung trà che mặt, chỉ sợ mình thất thố.

Dõi lại xa xa, ánh nắng len qua những nhành cây, rải rắc vào khách điếm vô vàn điểm sáng huyền ảo, tựa như đang trong mộng cảnh. Cố Thiến Hề chống tay tựa má, chăm chú nhìn hắn, thấp giọng than:

- Thời gian thật là… Cũng đã hai năm.

Lư Vân quay đầu nhìn tà dương, nheo mắt thở dài:

- Đúng vậy, thời gian qua mau, giờ ta đã ba mươi, mà cô. . . Cũng không còn là tiểu cô nương năm đó.

Cố Thiến Hề nghe lời lẽ sầu khổ thì lắc lắc đầu, thản nhiên nói:

- Vài năm không gặp, mọi người đã trưởng thành lên nhiều, không phải sao?

Lư Vân thấy sóng mắt kia tràn đầy, cảm thấy thật là quyến rũ, đúng là nàng kiều diễm hơn năm đó chia tay rất nhiều, hắn không nhịn được thở dài:

- Ta từng này tuổi, còn có thể lớn thêm gì nữa? Ngược lại là cô, trổ mã càng thêm mỹ miều.

Cố Thiến Hề nghe hắn khen mình, ánh mắt chợt lộ tia vui mừng, thoáng chốc u sầu trên khuôn mặt tan hết, nói:

- Quen biết ngươi lâu như vậy, đây hồi thứ nhất khen ta đẹp.

Nàng thanh tú mà lả lướt, khúc khích cười với Lư Vân, trong mắt lộ ra tất cả nhu tình.

Lư Vân gặp nàng xinh đẹp tuyệt luân, trong tâm đại chấn đến nỗi nước trà trong tay bắn cả ra ngoài.

Cố Thiến Hề thấy hắn thất thố thì mỉm cười, lại dùng ấm châm thêm trà cho hắn. Lư Vân kho khan một tiếng, vội nói:

- Để ta tự rót!

Vừa duỗi tay ra ngoài, Cố Thiến Hề lại nhấc tay đẩy tay hắn trở về, nói:

- Đừng như vậy, để ta giúp chàng!

Song phương chạm nhau, Lư Vân chỉ cảm thấy bàn tay Cố Thiến Hề thật là mềm mại, nhất thời rúng động đến nỗi không cam lòng rút tay về. Đôi phượng mắt của Cố Thiến Hề chỉ chăm chú nhìn chén trà trên bàn, như không biết Lư Vân đang vuốt ve bàn tay mình, khuôn mặt xinh đẹp cúi xuống mà không giấu được vẻ đỏ ửng.

Qua thật lâu thật lâu, Lư Vân than nhẹ một tiếng, rốt cục rút tay trở về.

Ánh mắt Cố Thiến Hề vẫn nhìn xuống dưới, vừa châm trà thay hắn, vừa hỏi:

- Lư công tử, mấy năm này chàng ở nơi nào?

Lư Vân ho nhẹ một tiếng, thầm nghĩ: "Ta nên nói thế nào đây, kẻ rõ đầu đuôi cho nàng sao?"

Cố Thiến Hề ngẩng đầu nhìn hắn, ôn nhu nói:

- Nếu chàng không muốn nói, cũng không quan hệ gì.

Lư Vân thầm nghĩ: "Nhìn bộ dáng của nàng, chỉ sợ vẫn xem ta là kẻ đào phạm, ai... Ta nên giải thích thế nào cho rõ?"

Đang còn cân nhắc, Cố Thiến Hề lại chậm rãi nâng chung trà tới trước mặt hắn. Lư Vân ngập ngừng nói:

- Ta... Năm ấy rời nhà cô, liền làm một gánh mì duy sinh tại Giang Nam.

Hắn nói lời này mà cổ họng khô khốc, hao tổn lực khí thật lớn, dường như sợ Cố Thiến Hề khinh thường bản thân.

Cố Thiến Hề nghe lời lại không chút phật lòng, chỉ mỉm cười với hắn, nói:

- Nhìn không ra Lư đại học sĩ cũng biết nấu mì, ta còn tưởng rằng chàng chỉ biết viết thơ vẽ tranh thôi chứ.

Lư Vân thấy nàng không nhạo báng mình, trong tâm như bừng mở ra, nhẹ giọng nói:

- Ta bán mì mấy tháng tại Giang Nam, lang thang mãi cũng thấy không ổn, quyết định lên kinh xông xáo một phen. Về sau yên ổn bán mì ở ngõ Vương phủ.

Cố Thiến Hề ồ một tiếng, than rằng:

- Thì ra chàng bán mì ở ngõ Vương phủ, ta thường đi qua chỗ đó...

Lư Vân cười khổ nói:

- Không ngờ rằng tên bán mì đó chính là ta.

Cố Thiến Hề làm ra vẻ mặt bướng bỉnh, nói:

- Mỗi lúc qua đó lại ngửi thấy mùi hương thấm đậm, đáng tiếc không đi ăn một chén.

Thoáng chốc bốn mắt giao nhau, hai người cùng mỉm cười.

Lư Vân thấy cõi lòng ấm áp trở lại, thầm nghĩ: "Nếu mỗi ngày được nấu cho nàng một bát mì, cùng nàng nói cười như vậy, kiếp này đã là quá đủ."

Hai người nhìn nhau, Lư Vân chợt nhớ tới Cố lão gia. Hắn hít một hơi, thấp giọng hỏi:

- Lệnh tôn sao rồi? Mấy năm này người có tốt không?

Cố Thiến Hề nghe hắn vừa hỏi lại cúi đầu, trong mắt chớp động ánh lệ, nói:

- Chàng hỏi gia phụ làm gì? Thật sự còn nhớ đến người sao?

Lư Vân thấy vẻ mặt của nàng như thế, vội phân trần:

- Ta... Ngày ấy không từ mà biệt, trong lòng thật là băn khoăn...

Cố Thiến Hề quay đầu đi chỗ khác, hai tay nâng chén trà, thấp giọng nói:

- Lư Vân à Lư Vân, chàng chỉ biết mình là người đáng thương nhất thiên hạ, nói đến liền đến, muốn đi liền đi. Chưa bao giờ quản đến sự đau khổ của người khác, chàng . . thật ích kỷ...

Nói rồi hai hàng thanh lệ rơi xuống.

Lư Vân vừa động trong tâm, thầm nghĩ : "Đúng vậy, ta... Ta thật sự ích kỷ, ta chưa từng quan tâm tới cảm nhận của người khác. Ngày ta rời Cố phủ, lúc rời Định Viễn cũng là như thế, ta... Ta chưa từng nghĩ tới bọn họ...”

Nghĩ vậy bất giác toàn thân chấn động.

Cố Thiến Hề thấy Lư Vân run rẩy toàn thân, sợ mấy câu nói kia lại tổn thương hắn, vội ngưng mắt nhìn, ôn nhu hỏi:

- Chàng đang tức giận, có phải không?

Lư Vân thấy nàng nồng nàn nhìn mình, than thầm: "Nàng sợ nói lời nặng nề tổn thương đến ta, mới ôn nhu an ủi như vậy... Lư Vân à Lư Vân, ngươi xứng sao? Xứng với tâm ý của người ta sao?”

Cố Thiến Hề thấy hắn cúi đầu không nói, nhẹ giọng thốt:

- Hai năm dài, khó khăn lắm chúng ta hữu duyên gặp lại, chàng cũng đừng vì một câu của ta mà tức giận, được hay không?

Lư Vân nghe lời này, trong lòng vừa yêu lại vừa thương. Hắn ngửa mặt lên trời thở dài, thầm hỏi: "Cuối cùng ta nên làm gì bây giờ? Muốn quên nàng nhưng hỏi ta...ta quên được nổi sao? Muốn ở cùng nàng thì ta xứng sao?”

Lòng đầy khổ não, một tay bóp trán, lại giơ tay áo chặn nước mắt, Lư Vân đương nhiên rõ ràng. Cản ngang trước mặt hai người không phải là một cái bàn mỏng manh, mà chính là thân thế chênh lệch một trời một vực. Nếu không cùng chung mối sầu tương tư, hôm nay hai người thấy nhau cũng không nhìn mặt một lần.

Lư Vân vô thức nhìn người đi đường mà lòng bi thương, cười khổ đáp:

- Cô biết không? Ta... Ta thật sự là một kẻ vất đi...

Cố Thiến Hề si ngốc nhìn hắn, chợt nói:

- Chàng là tể tướng cũng tốt, khất cái cũng được, với ta đều như nhau. Chàng vĩnh viễn là Lư công tử không chịu khuất phục.

Nói xong chậm rãi duỗi tay, nhẹ nhàng đặt trên bàn tay Lư Vân.

Lư Vân bị nàng nắm chặt tay, nhất thời hai mắt ửng hồng, run giọng nói:

- Thiến Hề! Ta. . . Ta...

Cố Thiến Hề thấy hắn biểu lộ chân tình mà lòng cũng đau xót, nức nở nói:

- Lư lang... Lư lang... Khi chàng đi rồi, mỗi ngày mỗi đêm ta đều lo lắng, lo chàng sống không tốt. . . còn bị người bắt nạt... Ta... Ta rất nhớ chàng.

Nàng không thể kiềm được để nước mắt ứa ra, lại khóc thành tiếng trước mặt Lư Vân.

Lư Vân thương cảm quá đỗi, hắn mạnh mẽ nắm bàn tay nhỏ bé của Cố Thiến Hề, run giọng nói:

- Thiến Hề, ta. . . Ta xin lỗi nàng . . Xin lỗi cha nàng . .

Cố Thiến Hề thấp giọng than thở. Nàng lau nước mắt, u buồn nói:

- Ngày ấy tại Dương gia, ta thấy chàng hộc máu như vậy, lòng ta đau đến khó mà sống nổi, ta không cần chàng như vậy...

Lư Vân nghe được lời ấy, nghĩ đến Dương Túc Quan thì chấn động, chậm rãi buông tay ra.

Cố Thiến Hề thấy bộ dáng của hắn thì vẻ mặt trở nên ảm đạm. Nàng lắc lắc đầu, thấp giọng nói:

- Chàng lại tự khinh thường mình, có đúng hay không? Chàng. . . vì sao vẫn là như thế...

Lư Vân cúi đầu nhìn chén trà, cắn răng thầm nghĩ: “Ta thật sự khinh thường mình sao? Hắc hắc, Lư Vân à Lư Vân, chỉ sợ chính bản thân ngươi cũng không đáp được...”

Đối với Lư Vân, chỉ cần từ xa nhìn Cố Thiến Hề đã là phúc phận cuộc đời. Cố Thiến Hề càng tiếp cận hắn, hắn càng đau khổ bởi không thể gánh vác nổi mối tương tư này.

Dù hắn không chịu thua vận mệnh thì sao. Chịu tra tấn trong đại lao, cự tuyệt đề nghị của nhị di nương, không muốn trở thành một gã thư đồng hèn mọn. Chịu đủ thế nhân chê cười để lập tâm vì thiên hạ. Bất đắc dĩ chia tay tại Dương Châu thì sao, hiện thực trước mắt vẫn là một thân tay trắng như xưa. Nghèo hèn như thế, hỏi hắn làm sao đối mặt với ý trung nhân đây?

Một lát sau, Lư Vân thấy ấm trà đã cạn, liền nói:

- Ta... Ta đi thêm nước.

Cố Thiến Hề ừm một tiếng, nói:

- Chàng nhanh trở về một chút.

Lư Vân đi vào bếp, đưa ấm trà cho tiểu nhị mà ngàn mối sầu tơ nhảy múa trong lòng. Người hầu trà thêm nước bưng lại. Đang muốn quay về chỗ ngồi, chợt thấy một nam tử trẻ tuổi đi vào điếm. Người nọ thấy Cố Thiến Hề thì mặt đầy kinh hỉ, nói:

- Ồ! Thiến Hề! Sao nàng cũng ở chỗ này?

Người này đầy vẻ anh tuấn, khí vũ phi phàm. Lưng đeo trường kiếm, mặc bộ trường sam màu xanh ngọc, chính là một quý công tử.

Lư Vân giật mình thầm nghĩ: “Hắn. . . Hắn cũng đến đây."

Người này chính là ái tử của Ngũ phụ đại học sĩ, môn nhân thân truyền của Thiếu Lâm Thiên Tuyệt, Dương Túc Quan.

Lư Vân tuyệt không lường nổi Dương Túc Quan sẽ tới chỗ này. Lòng đầy bối rối, không biết ứng đối thế nào, hắn quay đầu đi chỗ khác, trong tay vẫn còn ấm trà.

Lúc này Dương Túc Quan đầy mặt kinh hỉ, nói:

- Thật sự vừa lúc, không ngờ nàng cũng ở chỗ này.

Cố Thiến Hề gật đầu:

- Đúng vậy, thật là vừa dịp.

Dương Túc Quan chỉ vài kẻ văn sĩ nơi cửa ngoài, nói:

- Đây là bằng hữu của ta, mọi người đều vừa đến.

Cố Thiến Hề mỉm cười nhìn về phía cửa. Vài nam nhân trẻ tuổi khẽ gật đầu với nàng rồi vào trong điếm. Đám người này cử chỉ văn nhã, xem ra đều là tuấn kiệt trong kinh, có mấy người từng gặp qua Cố Thiến Hề tại yến tiệc Dương gia.

Cố Thiến Hề lưu chuyển sóng mắt, xinh đẹp cười nói:

- Dương lang trung cũng có nhã hứng uống trà sao?

Dương Túc Quan cười nói:

- Có hẹn mấy bằng hữu, liền đến đây ôn chuyện một lần.

Mấy kẻ bằng hữu thấy Dương Túc Quan nói chuyện với một mỹ nữ, nhất thời cười thầm trong bụng: "Giỏi cho 'Phong lưu tư lang trung' ! Lại cướp đi trái tim của mỹ nhân người ta."

Mọi người liếc mắt lẫn nhau, trên mặt đều lộ nụ cười.

Dương Túc Quan xưa nay khôn khéo, lập tức giới thiệu đôi bên. Mấy người này cũng là hạng hiểu thư đạt lễ, sôi nổi gật đầu với Cố Thiến Hề. Cố Thiến Hề cũng mỉm cười đáp lễ.

Lư Vân ngơ ngác nhìn mấy nam nữ, mắt thấy Dương Túc Quan áo quần nghiêm chỉnh, Cố Thiến Hề nói cười yến oanh. So tướng mạo gia thế của hai người thì không một chỗ nào là không xứng, có thể nói là một đôi trời sinh. Lư Vân xấu hổ thầm nghĩ: "Lư Vân à Lư Vân. Mỗi người đều có vận số riêng. Hôm nay lúc này, nếu ngươi không nhận mệnh thì còn muốn thế nào?"

Lệ nóng lưng tròng, Lư Vân chậm rãi buông thõng tay, mặc cho nước trà đổ ra rớt vào ống quần.

Đám văn sĩ đều là tri giao của Dương Túc Quan. Mắt thấy thần thái khác lạ của chàng, tiểu thư xinh đẹp kia lại tự nhiên hào phóng, thật là phong phạm của danh môn khuê tú. Tất cả mọi người có ý tác hợp. Một người nói:

- Khó dịp gặp ở chỗ này. Chi bằng chúng ta ngồi chung một bàn, nói vài câu cũng tốt, không biết này ý thế nào?

Nói xong nhìn một cái Dương Túc Quan.

Dương Túc Quan mỉm cười, đang muốn lên tiếng, đã thấy thần sắc Cố Thiến Hề có chỗ khó xử. Chàng đoán rằng nàng đợi bằng hữu chỗ này, dù không biết là ai nhưng nhìn sắc mặt mà hiểu lời, đúng là không nên quấy rầy nàng lúc này, lập tức cười nói:

- Chúng ta là khách không mời, đừng quấy rầy nhã hứng của người ta, đến chỗ này ngồi đi!

Nói xong duỗi tay đẩy khách, dẫn mọi người tới một bên.

Mắt thấy đám người Dương Túc Quan ngồi ở bàn trống, lại để Cố Thiến Hề một mình ngồi ở đàng xa. Trong lòng Lư Vân cảm khái hàng vạn hàng nghìn: "Người ta là một đôi Kim đồng Ngọc nữ, ta cần gì chia uyên rẽ thúy? Giờ ta trở lại ngồi cùng, há không để nàng bị người bên ngoài xem nhẹ? Lư Vân à Lư Vân, lúc trở về Sơn Đông, không phải đã nghĩ rõ ràng rồi sao? Giờ trước mặt nàng, sao ngươi không kềm chế cho nổi..."

Hắn nghĩ như vậy, trong lòng lại có thanh âm gào thét: "Đừng buông nàng ra, nàng từng là người bên ngươi à!"

Hai hàng nước mắt nhỏ xuống ướt cả tay áo. Tương tư thẳng là một trùy đánh vào tim. Một lần gặp lại, đổi thêm một lần thống khổ phiền muộn, lửa hy vọng mới hừng hực khi nãy, giờ này khắc này cũng theo Dương Túc Quan đi vào mà tan sạch không còn. Hai mắt đẫm lệ mông lung, Lư Vân lại bóp nát ấm trà, mặc cho mảnh vỡ cắt đứt da thịt, máu tươi đầy tay mà hắn hồn nhiên không biết.

Cố Thiến Hề đợi thật lâu, thủy chung không thấy Lư Vân trở về liền đứng dậy đi tìm. Nhìn trong điếm ngoài điếm một hồi lại không thấy thân ảnh của hắn. Đang lo âu, thấy Tiểu Hồng đi tới, Cố Thiến Hề vội hỏi:

- Ngươi có thấy Lư công tử?

Tiểu Hồng thấp giọng nói:

- Hắn đi rồi.

Cố Thiến Hề la hoảng một tiếng, run giọng hỏi:

- Lại là không lời từ biệt như thế, hắn... Cuối cùng là muốn cái gì?

Tiểu Hồng nói:

- Hắn muốn ta chuyển lời với tiểu thư, nói từ nay về sau, người không cần nhớ tới hắn, giờ hai người các ngươi chưa từng quen biết.

Cố Thiến Hề rung mạnh toàn thân, khuôn mặt xinh đẹp không còn chút máu, run giọng nói:

- Hắn thật sự nói như vậy?

Tiểu Hồng gật đầu nói:

- Hắn nói mấy câu này rồi vội vàng bỏ đi.

Cố Thiến Hề không thể kiềm được nước mắt tràn mi, nhất thời lệ sái đương trường.

Dương Túc Quan thủy chung lưu ý thần thái của Cố Thiến Hề, thấy nàng bi thương như vậy tức khắc cả kinh. Chàng vội tiến đến, hòa nhã hỏi han:

- Thiến Hề, nàng làm sao thế? Có chuyện gì mà khóc như vậy?

Cố Thiến Hề nhìn anh tuấn gương mặt nọ, tai nghe Dương Túc Quan mềm giọng an ủi, hai mắt nàng lại óng ánh lệ quang, thực là không biết nên nói từ đâu.


---oOo---


Chú: (1) Theo quan niệm của người phương Tây, con dơi là con vật dữ, không may mắn. Ngược lại, người Trung Quốc coi con dơi là loại thú may mắn. Họ gọi dơi là "bức thử" (chuột dơi), vì hình dạng của dơi giống con chuột.

Theo tiếng Hán, chữ "bức" trong từ "biên bức" (con dơi) có cách phát âm giống với chữ "phúc", chính vì thế con dơi được xem là biểu tượng của phúc khí. Hình tượng con dơi cũng thường được vẽ ở tư thế treo ngược, cũng ngụ ý là "phúc đáo"(hạnh phúc đã đến). Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK