Trần Tĩnh đem ngọn nguồn giải thích rõ ràng, Trương Khác đau đầu, té ra là cô nhóc Tạ Tử Gia muốn mượn xác Cao Khoa Khoa Vương bày trò, không kìm được hít sâu một hơi, trong Tạ gia có quái thái này rất có nhãn quang đầu cơ, điều ấy cả Tạ Kiếm Nam, Tạ Ý đều không bì được, chỉ không ngờ cô ta vừa vào đại học đã muốn thể hiện tài năng.
- Tử Gia nó cứ luông thích quậy phá, Úc Bình lại còn hùa vào, nếu không phù hợp với sách lược của Cẩm Hồ, tôi sẽ khuyên Tử Gia bỏ là được ...
Trần Tĩnh rất cảm thông cho khó của Trương Khác, giọng rất dịu dàng thùy mị.
Trương Khác không tiếp xúc mấy với Úc Bình, nhưng qua loạt sự kiện vừa rồi, đúng là cô ta rất có thù đoạn, ba cô gái tụ lại, không biết sẽ khiến Khoa Vương Cao Khoa trở thành thế nào?
Trương Khác không hề do dự nói:
- Nếu các cô có được quyền thương hiệu, Cẩm Hồ cũng không phải hoàn toàn không thể suy xét, nhưng chuyện ngày là đối sách sản nghiệp khá lớn, tôi sẽ bảo đám Tô Tân Đông suy nghĩ nghiêm túc khả năng của nó.
Cúp điện thoại, Trương Khác ngồi xuống bàn làm việc chống cằm trầm tư, Hứa Tư gõ cửa đi vào y vỗ bàn bảo cô ngồi lên đùi mình.
Hứa Tư lườm y một cái, ôm lấy Trương Khác từ đằng sau, nhìn mây trời bên ngoài.
Tối nay sẽ bay về Kiến Nghiệp, Đường Thanh kéo Trần Phi Dung đi mua sắm, buổi sáng Trương Khác có chuyện tới công ty xử lý.
Mấy ngày qua nguy cơ kinh tế bắt đầu lan tràn tới Hàn Quốc, Trần Tín Sinh bị Trương Khác đuổi tới đó cùng Tiêu Tấn Thành, Tôn Thượng Nghĩa thì tới Đài Loan cùng Quách Tùng Duyên tới Đài Loan tìm Liễu Chí Thành.
Trương Khác hôm nay tới công ty, liền nghe được báo cáo của Trần Tín Sinh, bọn họ vừa mới đàm phán thành công một phương án mua kỹ thuật liên quan tới máy thu âm.
Xem fax truyền về, Trương Khác xem qua, kỹ thuật này vẫn không thể thực hiện lên chip cơ bản, nếu không đã có thể trực tiếp tăng thêm công năng của di động hay mp3, có điều có thể phong phú thêm sản phẩm của Ái Đạt, mua kỹ thuật này không phải sai.
Trương Khác thư thái dựa đầu vào bầu ngực mềm xốp của Hứa Tư, chẳng nói chuyện kỹ thuật nhàm chán kia với cô, mà nói chuyện đám Tạ Tử Gia, Trần Tĩnh có ý tiến quân vào sản nghiệp di động.
Ấn tượng của Hứa Tư với Tạ Tử Gia hoàn toàn từ lời kể của Trương Khác, ồ một tiếng:
- Cô bé đó lợi hại thật đấy.
- Đúng là lợi hại, có điều ngực hơi nhỏ một chút ...
Trương Khác cười cợt, cọ cọ đầu vào bầu ngực Hứa Tư.
- Cậu chỉ biết nhìn chằm chằm vào ngực cô nương nhà người ta, cái đồ đại sắc lang.
Hứa Tư ôm lấy đầu Trương Khác, không cho y động đậy lung tung, bàn tay xoa cằm lún phún râu của y:
- Nói thật đi, cậu thấy chuyện này ra sao? Tôi thấy nó có lợi cũng có hại cho Cẩm Hồ, song lợi ích lớn hơn.
- Đối với nghiệp vụ di động của chúng ta thì tác động đúng là có, song chúng ta cho dù khuyên đám Trần Tĩnh bỏ suy nghĩ này thì những người khác cũng sẽ may chóng nghĩ tới, đồng thời thực thi, một khi có người dẫn đầu, xu thế sẽ khó ngăn cản được. Người trong nước cũng có năng lực sáng tạo đấy, nhưng năng lực mô phỏng sao chép càng khủng khiếp hơn, giống như đầu đĩa vậy, chỉ hai ba năm thôi đã có hơn trăm thương hiệu rồi.
Trương Khác thở dài:
- Đây không phải chuyện mình chúng ta nỗ lực là có thể thay đổi được, chỉ là em không ngờ nó tới nhanh như thế.
Hứa Tư trầm ngâm hỏi:
- Tôi chỉ lạ là Tạ Tử Gia nghĩ ra kế hoạch này mà sao Tạ gia không làm?
- Ai mà biết chứ.
Trương Khác đem chuyện lần trước ăn cơm ở hồ Tử Hà, Tạ Tử Gia ngay cả Tạ Hán Tĩnh cũng muốn hãm hại:
- Cô bé này là một quái thái, nói không chừng thân thiết với Trần Tĩnh, muốn một mình vỗ cánh bay. Có lẽ Tạ gia biết nếu bọn họ tới nói chuyện linh kiện di động với chúng ta, chưa nói chuyện mất thể diện, nếu chúng ta chẳng thèm để ý, chẳng phải bọn họ càng mất mặt hơn sao?
- Hi hi, cậu mà cũng có lúc phải bỏ chạy thế sao?
Hứa Tư tưởng tượng cảnh Trương Khác phải cuống cuồng bỏ chạy, cười suốt:
- Ừm, mà bọn họ lấy được linh kiện từ phía chúng ta và từ phía doanh nghiệp hải ngoại, giá thành sẽ chênh nhau rất lớn.
- Cũng không lớn lắm đâu.
Trương Khác lắc đầu:
- Chúng ta cung cấp linh kiện cho bọn họ, sao có thể nhịn không cắn một miếng to ... Có điều vấn đề này không đơn thuần như thế. Một điểm có lợi là đây là cơ hội để Cẩm Hồ chính thức bước vào hàng ngũ doanh nghiệp cung cấp linh kiện, tức là đã cướp một chén canh lớn của doanh nghiệp hải ngoại, có điều không thể không suy xét tới thái độ của bộ bưu điện. Một vấn đề khác, ba công ty kia sẽ có thái độ ra sao về việc này.
Hiện trong nước hạn chế điện thoại di động hải ngoại, nên doanh nghiệp ĐTDD nước ngoài vì cố gắng chiếm thêm nhiều thị phần trong nước, chủ yếu thông qua phương thức cung cấp linh kiện cho doanh nghiệp trong nước dán nhãn hiểu hơn, tất nhiên còn cả buôn lậu đưa hàng vào trong nước.
Cẩm Hồ tiến quân vào hàng ngũ cung ứng linh kiện vốn là điều Trương Khác kỳ vọng, giống như doanh nghiệp ĐTDD nước ngoài vào trong nước bị hạn chế, di động Ái Đạt muốn tiến vào thị trường ĐNÁ cũng gặp phải hàng rào tương tự, nên chia nhỏ xé lẻ ra là một phương thức hữu hiệu.
Ở trong nước, Cẩm Hồ cũng không thể cản làn sóng doanh nghiệp mượn thương hiệu xuất hiện, so với việc ngăn cản, chẳng bằng âm thầm chiếm lấy thị trường này, để Cẩm Hồ phát triển chuỗi sản nghiệp đầu nguồn.
Từ tầm nhìn phát triển lâu dài của doanh nghiệp mà nói, tùy ý cho doanh nghiệp khác dùng nhãn hiệu của mình tuyệt đối không phải là hành vi sáng suốt, nhưng đối với những doanh nghiệp trực thuộc bộ ủy ban kia, lợi ích của doanh nghiệp và lợi ích của nhà quản lý là không đồng nhất.
Huống chi Liên Tín trực thuộc bộ bưu điện, Đông Hưng và Liên Tấn trực thuộc bộ công nghiệp điện tử, vốn mang mâu thuẫn rất sâu.
Vấn đề này Trương Khác trao đổi điện thoại với Tô Tân Đông, Trần Tín Sinh, cơ bản có thể khẳng định ba công ty kia sẽ không tiến bước theo hướng doanh nghiệp cung ứng như Cẩm Hồ, căn bản không thể ngăn bọn họ cho người khác dùng thương hiệu của mình.
Một phương diện khác, những doanh nghiệp kia có được quyền dùng nhãn hiệu từ ba công ty trên, vậy Cẩm Hồ cung cấp linh kiện cho bọn họ căn bản không phải bận tâm tới bên bưu điện có thái độ gì.
Đây đúng là cô hội Cẩm Hồ không nên từ bỏ.
Mọi người phân tán ở các nơi nên phải chia nhau ra gọi điện thoại rất phiền phức, đợi mạng cao tốc của Vườn Sồi làm xong, ở Kiến Nghiệp có thể tổ chức cuộc họp trực tuyến đa phương rồi.
Gọi liền tám chín cuộc điện thoại, Trương Khác cảm thấy đầu óc váng vất, may nhờ có Hứa Tư chu đáo săn sóc khẽ day huyệt thái dương cho y.
- Mọi người đều tán thành việc làm của Khoa Vương Cao Khoa à?
Lúc Trương Khác gọi điện, Hứa Tư chỉ yên tĩnh đứng ở bên cạnh.
- Bọn họ toàn những kẻ bừng bừng dã tâm mà.
Trương Khác cười bình phẩm:
- Lão Tô còn đề xuất có thể ủy thác cho Tân Nguyển sản xuất một phần linh kiện đầu đĩa, như thế có nhiều sức lực tập trung sản xuất linh kiện di động.
- Cẩm Hồ trước giờ luôn nâng đỡ Tân Nguyên không tiếc sức lực, trừ tạo dựng cơ sở công nhiệp điện tử vững chắc cho Hải Châu ra, cũng vì cậu muốn mượn nguồn lực của Tân Nguyên chứ gì?
Hứa Tư quá hiều Trương Khác rồi.
- Đúng là thế.
Trương Khác gật đầu, ôm lấy eo Hứa Tư, không quên nói vài câu ngọt ngào:
- Chỉ có chị là hiểu em nhất, sách lược phát triển của Cẩm Hồ là hướng tới phân khúc thị trường cao cấp, nhưng không thể mở rộng sản xuất một cách không giới hạn được, cho nên phải tách một số nghiệp vụ tầm trung và thấp ra, cuối cùng chỉ nắm giữ kỹ thuật hạch tâm là được, như thế mới có thể hình thành kết cấu quần thể sản nghiệp kiểu kim tự tháp vững chắc