Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chạy về nhà, quả nhiên thấy mẹ mặt khó đăm đăm, trước khi mẹ kịp nổi bão tố, Trương Khác vội nói:

- Ài, mệt chết thôi, chị Vãn Tình tìm hộ cho con cô giáo phụ đạo tiếng Anh quá nghiêm khắc, lấy tài liệu khó ơi là khó ra bắt con dịch..

Y lấy tài liệu anh văn ra đưa cho mẹ, vờ hậm hực nói:

- Đây đâu phải là thứ học sinh sơ trung phiên dịch nổi.

- Đi học thêm tiếng Anh?

Lương Cách Trân hoang mang, con trai nghỉ ba ngày biến mất dạng, lửa giận tích lũy tới mức độ muốn dạy dỗ một bài học nhớ đời, nhưng nhìn thấy tài liệu viết đầy chữ tiếng Anh, phát tiết không nổi:

- Sao hôm qua con không nói? Mẹ Chỉ Đồng vì sao đột nhiên lại giúp con tìm giáo viên tiếng Anh?

- Con nói với chị Vãn Tình, thi cao trung, tiếng Anh kém điểm Đường Thanh, cho nên Đường Thanh đỗ thứ nhất, con đỗ thứ ba. Chị Vãn Tình nói tiếng Anh rất quan trọng, không học tốt không được, còn muốn sau khi con tốt nghiệp cao trung đưa con ra nước ngoài học, bây giờ phải rèn nên nền móng tốt, cô giáo tiếng Anh là bạn chị Vãn Tình...

Lương Cách Trân tin là thật:

- Sao để mẹ Chỉ Đồng phải lo được, bất kể có ra nước ngoài học không thì tiếng Anh cũng phải học cho tốt.

Cô cũng rất chú tâm tới việc Trương Khác ra nước ngoài học, hiện giờ con cháu cán bộ ra nước ngoài thành trào lưu thịnh hành, tuổi tác ra nước ngoài cũng ngày càng nhỏ, con cái anh không ra nước ngoài đọc sách, ở trong cơ quan không ngẩng đầu lên được.

Trương Khác tính đợi tối gọi điện cho Chỉ Đồng, phải nói với chị Vãn Tình, tránh chị để lộ. Đặt cặp lên tủ, muốn mò vào bếp xem có cái gì ăn không.

- Tiểu Khác, Tiểu Thanh gọi điện tìm con năm sáu lần rồi, còn tới đợi con một tiếng, tìm con suốt cả ngày, con có gọi điện cho nó không hả?

Trương Khác ngạc nhiên quay đầu lại:

- Bạn ấy có nói chuyện gì không?

- Ngày ngay trường học chẳng phải công bố chia lớp sao? Đường Thanh hẹn con về trường xem danh sách, chẳng thấy bóng dáng con đâu, con có biết mình ở lớp nào không?

- Ồ, quên béng mất.

Trương Khác nói quên là chỉ thế thôi, chứ y chẳng muốn về trường học xem, huống chi mai đi học cũng biết kết quả, không hợp ý thì xin chuyển:

- Hỏi Đường Thanh là biết thôi mà.

Trương Khác nhấc điện thoại lên gọi cho Đường Thanh, cô bé này đợi mình cả ngày không được, nói không chừng đang giận. Hình như tối hôm kia nói chuyên điện thoại, Đường Thanh rủ cùng về trường xem chia lớp, mình cũng không nhận lời. Điện thoại chỉ "tu" một tiếng là đã có người nhấc lên.

- Trương Khác, mình tìm bạn cả ngày đó, có biết bạn lớp nào không?

Đương Thanh ở phía bên kia nóng vội nói.

- Bạn lớp nào.

- Lớp số 10.

- Vậy thì mình cũng lớp số 10.

- Í, sao bạn biết?

Đương Thanh không sao tin nổi, một lúc sau tự cho rằng mình đã nghĩ ra lý do:

- Hừm, mình bảo Đỗ Phi rồi, không được nói với bạn.

- Mình còn chưa gọi điện cho Đỗ Phi, mình đoán đấy.

- Sao bạn đoán trúng được?

Đường Thanh ngạc nhiên hỏi.

- Điều này có gì khó đoán đâu, mình còn biết Đỗ Phi cũng lớp số 10, bạn là thiên kim thị trưởng Đường, Đỗ Phi là công tử của thư ký Đỗ, mình là công tử của thư ký trưởng Trương, ba chúng ta đều chọn khoa văn, tất nhiên phải vào lớp tốt nhất ...

Kỳ thực y đoán ra là từ ngữ khí không kìm được hưng phấn của Đường Thanh, sau đó mới xét tới trường học có toan tính này. Kiếp trước hai người cũng vào cùng lớp, mặc dù ngồi bàn trên bàn dưới, nhưng Đường Thanh cho tới tận khi tốt nghiệp ra nước ngoài cùng không nhìn y một cái, nói với y một câu. Chính từ đó mà y bắt đầu sống với tính cách khác ....

- Này Trương Khác bạn có nghe không đấy.

- Ừ, đang nghe đây.

Trương Khác thu lại hồi tưởng:

- Có gì mai nói nhé, dù sao cũng cùng lớp.

Trương Khác không gọi cho Đỗ Phi, tên tiểu tử này tránh sự ước thúc của cha nên chọn ở ký túc xá, lúc này chắc đang ăn chơi đập phá ở đó.

~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~

Đồng phục trường Nhất Trung chỉ có kiểu mùa thu, không có kiểu mùa hè.

Trương Khác ngày đầu đi học, Trương Tri Hành không đi làm sớm, ngồi trước bàn vừa ăn sáng vừa đọc báo, thấy Trương Khác từ trong phòng đi ra, giục:

- Nghe thấy con dậy được một lúc rồi, sao giờ mời ra?

Lương Cách Trân bê bữa sáng của Trương Khác ra khỏi bếp, ngạc nhiên nói:

- Con nói mình tự cầm tiền mua y phục, sao mua thứ già chát này, trông như nhiều hơn tới vài tuổi, không giống học sinh cao trung.

Trương Tri Hành đặt báo xuống, liếc nhìn con, áo sơ mi cộc tay xám kẻ ca rô xanh, quần tây xanh thẫm, trông hơi già một chút, cũng chẳng thấy có gì không ổn:

- Mau rửa mặt đi, ba bảo Tiểu Lưu thuận đường tới đón con, đoán chừng sắp tới rồi.

- Bác Đường hôm nay không dùng xe ạ?

- Người dân phản ứng xe buýt quá chật chội, thị trưởng Đường hẹn lãnh đạo chủ yếu cục giao thông đi xe buýt, ba cũng phải ngồi xe buýt tụ họp với họ.

Trương Khác nhớ tới hưởng thụ mê hồn mấy hôm trước khi cùng Hứa Tư chen lấn trên xe buýt, chẳng cảm thấy chật chội là chuyện xấu. Biết Đường Thanh rất đúng giờ, không nói lung tung nữa, rửa mặt xong, nuốt trợn nuốt trạo vài miếng, liền nghe lái xe của Đường Học Khiêm là Lưu Văn Binh gõ cửa bên ngoài.

Trương Khác về phòng lấy cặp, thò tay ra với mẹ kêu:

- Tiền sinh hoạt tuần này, tiền sinh hoạt tuần này ...

Lương Cách Trân đã chuẩn bị 200 đồng nhét vào tay con, Trương Khác lại đòi:

- Tiền học thêm tiếng Anh đâu?

- Bao nhiêu?

Lương Cách Trân mở ví, chỉ còn 100 đồng, đưa tay vào túi chồng móc ra 300 nữa, đưa cho con:

- Đủ không?

- Tạm đủ, cô giáo Hứa nói là trả thoải mái.

Trương Khác nhét tiền vào túi, kệ cha hỏi ở đằng sau:

- Học thêm tiếng Anh gì thế?

Đấy cửa theo Tiểu Lưu xuống lầu.

Nếu được chọn, Trương Khác thà chen lấn trên xe buýt đi học còn hơn, Đường Thanh sau khi trải qua hưng phấn hôm qua, sáng nay ngủ dậy nhớ ra mấy ngày qua rất khả nghi, đợi Trương Khác chui vào xe, cong cánh môi đỏ kiều diễm lên chất vấn:

- Hôm qua bạn đi đâu, mình tìm cả ngày không thấy, Đỗ Phi cũng tìm khắp nơi.

Lý Chi Phương hẳn là giáo viên ngữ văn lớp số 10, Đỗ Phi tìm mình đại khái là hưng phấn vì chuyện này, hắn thì mặc kệ, nhưng Đường Thanh thì tuyệt đối không dễ đối phó.

Trương Khác đột nhiên nghĩ tới cùng lớp với Đường Thanh tuyệt đối không phải là chuyện tốt, cô nàng này chưa trải đời, nhưng cái đầu nhỏ cực kỳ thông minh, chuyện của mình lọt vào mắt cô nàng không bị sinh nghi mới lạ, chẳng may Đường Thanh lỡ miệng nói ra trước mặt cha mẹ mình hoặc Đường Học Khiêm thì đại kế phát tài sẽ tan thành bong bóng.

Đường Thanh đã thấy ảnh Hứa Tư, dù Hứa Tư tận lực thay đổi khí chất của mình, nhưng vẻ đẹp yêu tinh thấm sâu tận xương tùy đó không thể che dấu, Trương Khác làm sao dám để Đường Thanh biết sự tồn tại của Hứa Tư?

Trương Khác cẩn thận hỏi lại:

- Bạn nói mình có thể làm gì?

Người chui vào xe, đầu vẫn giữ thế tến tới, gần như dán sát vào mặt Đường Thanh, cúi đầu nhìn xuống, cổ áo viền ren, chẳng thấy gì cả.

Đường Thanh bị hơi thở nóng rực của Trương Khác phả vào, đỏ mặt quay đai, tay ôm lấy cổ áo, mắng:

- Muốn chết à, chỉ biết nhìn ...

Thấy Lưu Văn Binh mở cửa xe vào, vội ngưng bặt, trừng mắt dọa Trương Khác.

Đường Thanh vờ giận, đôi mắt sáng sâu thẳm cùng ánh hồng trên mặt chưa phai, hàm răng trắng cắn cánh môi hồng, làm tim Trương Khác đập thình thịch, nhưng không tiếp tục có cử chỉ phóng túng nữa, khẽ mỉm cười, quay đầu đi không nhìn Đường Thanh.

Đường Thanh không chịu được không khí vắng lặng, một lúc sau đầu dựa vào lưng ghế phái trước, quay lại nhìn Trương Khác:

- Bạn còn chưa nói hôm qua đi đâu.

- Giữ bí mật nhé?

Lời nói dối hữu hiệu nhất là chín phần thật một phần giả, Trương Khác sau này không thể ngoan ngoãn ngồi trong lớp học, nên trước tiên phải trấn an được tai mắt của cha mẹ .

- Bạn lắm lời thế?

Đường Thanh giọng êm ái, êm tới mức làm tim người ta bủn rủn, vươn ngón tay ra chỉ vào mắt Trương Khác, cảnh cáo y không được nhìn lung tung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK