Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Địch Đan Thanh nói với mẹ Vệ Lan:

- Dì Vệ, dì về trước đi, buối tối cháu ở lại với Tiểu Vệ, dù sao về nhà cũng chỉ có một mình, chỗ này không tồi, lại còn có Tiểu Vệ nói chuyện. Sáng mai cháu sẽ đưa dì và Tiểu Vệ tới thăm nhà phó thị trưởng Trương, cháu còn chưa bái phóng ông ấy nữa.

Mẹ Vệ Lan thu dọn đồ tập tễnh rời khỏi phòng bệnh, Địch Đan Thanh cởi giày ngồi lên giường, nhìn khuôn mặt buồn bã của Vệ Lan, nói nhỏ:

- Trương Khác có lẽ không phải người xấu, nhưng dứt khoát là tên công tử lăng nhăng, trước khi đi mắt còn nhìn chăm chăm vào chỗ này của chị ...

Nói tới đó ưỡn ngực lên:

- Chị nói gì thế, cậu ấy có phải công tử lăng nhăng hay không thì có liên quan gì tới em?

Vệ Lan nhìn bầu ngực nảy nở cao ngất của Địch Đan Thanh, chỉ vào một góc áo lót màu đỏ cùng mảng da ngực trắng muốt lộ ra chỗ cổ áo chữ V:

- Chị nhìn đi, phơi cả ra thế này còn không cho người ta nhìn à?

- Thích một nam nhân đâu có phải là chuyện gì đáng xấu hổ, Trương Khác ấy à, nói thật nhé, không chừng chị sẽ quyến rũ cậu ta đấy, tuổi tuy ít, nhưng rất có vị nam nhân.

Địch Đan Thanh cười, ôm lấy cơ thể gầy gò của Vệ Lan vào trong lòng, thủ thỉ:

- Nhưng chị biết, nam nhân như thế, không phải một cô gái như chị có thể sở hữu được.

Nói tới đó cô bất giác nhớ lại cô bé như đóa sen trắng mới nở trong chiều mưa đó, Đường Thanh chắc cũng là cô gái giống như vậy, năm xưa mình cũng có thời đơn thuần trong trắng ... Khẽ thở dài không nói nữa.

Vệ Lan nghe thấy tiếng thở dài của Địch Đan Thanh, ngẩng đầu lên:

- Chị sao thế, không phải chị muốn quyến rũ cậu ta thật đấy chứ?

- Chưa biết chừng nha.

Địch Đan Thanh nháy mắt, cười giảo hoạt:

- Cho dù không có được trái tim của cậu ta, chiếm lấy cơ thể của cậu ta cũng tốt.

Như đã hẹn trước, sáng hôm sau Địch Đan Thanh cùng Vệ Lan đưa mẹ cô tới nhà Trương Tri Hành để biết đường.

Biệt thự mới của Trương Tri Hành ở gần sông Thành Hà, Địch Đan Thanh cũng chưa có cơ hội tới đó.

Trương Tri Hành vừa tới nhậm chức đã mua biệt thự, xem ra chẳng phải là thanh liêm gì, nhưng hiện giờ trong lòng rất nhiều người Tân Vu, đã không còn cái nhìn đơn giản như vậy về vị phó thị trưởng mới tới nhậm chức này như thế nữa.

Ngày 23, Trương Tri Hành trở mặt với cha con La Quy Nguyên trước mặt mọi người, tất cả cho rằng quan trường Tân Vu lại có thêm vụ đấu đá không ngớt, ai ngờ hai ngày sau La Quy Nguyên trúng một đòn trí mạng không có chút sức kháng cự nào.

Mặc dù trên danh nghĩa La Quy Nguyên vẫn là phó thị trưởng, nhưng mọi người đều biết, ông ta không bị vào tù đã phải thắp hương khấn vái trới đất rồi. Thủ đoạn dứt khoát gọn lẹ, bối cảnh vững chắc của Trương Tri Hành làm người ta trố mắt, đó là suy nghĩ tuyệt đại bộ phận cán bộ trung tầng Tân Vu.

Đối với người bình thường mà nói, hôm qua là một ngày hạnh phúc không thua kém gì năm mới, đấu đá thượng tầng không liên quan gì tới họ, tập đoàn Long Hoa ở Tân Vu như cái gai độc, mười mấy năm qua có ai làm chúng rụng một cọng lông nào đâu?

Vậy là đám khốn kiếp tiếng tăm thối hoắc đó, đột nhiên bị bắt hết không có dấu hiệu gì báo trước, người dân thường thậm chí không biết tập đoàn Long Hoa thua là vì chuyện đê bao thành phố.

Ngày 27 Nhật báo Tân Vu dùng một góc bé tẹo cho đăng đê bao Tân Vu có khả năng tồn tại ẩn họa chất lượng lớn, người phụ trách có liên quan bị cảnh sát khống chế.

Ở một trang khác, trong một cái góc rất ít được chú ý, chính phủ cho đăng công cáo điều chỉnh lãnh đạo phân quản, trừ chỉ huy tuyên truyền phòng lũ ra, La Quy Nguyên không đảm nhận bất kỳ công tác nào khác.

Người có chút mẫn cảm chính trị thôi đều mơ hồ đoán ra được, sau khi cái gai độc lớn nhất bị nhổ thì cái quả độc lớn nhất cũng bị diệt trừ, điều chỉnh công tác là một tín hiệu rõ ràng.

Tìm được nhà Trương Tri Hành, trước nhà đỗ ba cỗ xe, một trong đó là xe của Giang Thượng Nguyên, Địch Đan Thanh thầm nghĩ vậy hẳn Trương Tri Hành về Tân Vu rồi, trong nhà nghe thấy tiếng con gái cười trong trẻo, hẳn là "Thanh Thanh" mà hôm quan Lương Cách Trân nói.

Địch Đan Thanh dừng xe, cùng Vệ Lan đỡ mẹ Vệ Lan xuống xe, bà ta tới để nhận việc, tất nhiên không muốn người khác chiếu cố, nỗ lực tự đi một mình.

Một cô gái khuôn mặt thanh lệ, đôi mắt trong vắt đi ra, Địch Đan Thanh hỏi:

- Xin hỏi đây có phải là nhà thị trưởng Trương không?

- Đúng thế, dì Lương ở trong nhà, để tôi gọi giúp mọi người.

- Cô là Đường Thanh phải không?

Địch Đan Thanh thân là cô gái xinh đẹp, cũng bị cảm giác đẹp thuần khiết của "Đường Thanh" làm cho có chút áp lực:

- Hôm qua dì Lương hẹn chúng tôi tới, còn nói hai ngày nữa cô sẽ tới Tân Vu chơi, không ngờ hôm nay cô đã tới.

- Ồ, mọi người cũng biết Đường Thanh à? Cô ấy ở trong nhà, tôi là bạn học của cô ấy.

Địch Đan Thanh thân thiết nói:

- Vậy cô cũng là bạn học của Trương Khác rồi, cậu ấy có bạn học xinh đẹp như thế này mà chưa bao giờ nhắc tới.

Lương Cách Trân nghe thấy ở cửa có người nói chuyện liền đi ra, niềm nờ nói:

- Mọi người tới rồi, đây là Trần Phi Dung, bạn học của Tiểu Khác, trước kia dạy kèm Tiểu Khác, cùng Thanh Thanh tới Tân Vu chơi.

Trần Phi Dung thi đại học xong, thông báo trúng tuyển của ĐH Đông Hải cũng đã nhận được, bị Đường Thanh kéo tới Tân Vu chơi, cô thấy Lương Cách Trân ra đón khách liền quay vào.

Địch Đan Thanh vào nhà, lòng thầm nghĩ không biết Đường Thanh trông như thế nào, nếu còn xinh đẹp hơn cô gái vừa rồi thì không còn lẽ trời gì nữa.

Mẹ Vệ Lan thấy trong nhà trang hoàng lộng lấy lóa cả mắt, quả nhiên là nhà phó thị trưởng có khác, lòng trở nên thấp thỏm, không biết làm việc trong nơi thế này có nổi hay không.

- A, chào mọi người.

Trương Khác hông quấn tạp dề, tay cầm củ cải, đứng ở cửa nhà bếp chào hỏi bọn họ.

- Té ra không phải cậu khoác lác?

Địch Đan Thanh ngạc nhiên, không ngờ một tên hoàn khố còn tinh thông chuyện bếp núc.

- Không phải tôi mẹ khen con chứ, tài nghệ của tôi lấy ra đãi khách thì thất lễ quá.

Lương Cách Trân ở bên cạnh cười nói:

- Thằng nhóc này cũng nói không chịu nổi thức ăn tôi làm, tự học thành tài, làm thức ăn được lắm.

- Vậy mọi người ngồi chơi trước đi, làm gì cũng được, cách giờ cơm còn sớm lắm, một mình tôi làm là đủ, quan trọng là bên trong này còn một người gây rối.

Trương Khác tránh mình sang một bên, giới thiệu Đường Thanh đang cạo vỏ khoai cho đám Địch Đan Thanh, Đường Thanh nghe câu cuối lấy chân đá y:

- Đây là giám đốc Địch và chị Vệ của nhà khách chính phủ, mình không biết ở Tân Vu có chỗ nào hay, bạn và Phi Dung muốn chơi thoải mái ở đây phải thỉnh giáo hai chị ấy.

- Chào chị Địch, chị Vệ.

Đường Thành ngoan ngoãn chào hỏi.

So với Trần Phi Dung thanh lệ thoát tục, Đường Thanh cũng có vẻ xinh đẹp hồn nhiên khác, đều đẹp như nhau, khuôn mặt không chút tì vết, nhìn thoáng qua như hai chị em vậy.

Địch Đan Thanh giang tay ra với Vệ Lan, ý nói :" Thua rồi, ai ngờ thằng nhóc đó có bạn gái xinh đẹp như thế, không quyến rũ nổi." Thấy vẻ mặt bất lực của cô ta, Vệ Lan thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Mẹ Vệ Lan muốn giúp, Trương Khác xua tay nói:

- Hôm nay dì Vệ vẫn là khách, có lý nào để khách làm việc chứ ạ, dì phải tin vào tài nấu ăn của cháu. Thanh Thanh đúng là chỉ gây thêm rắc rối, nhưng Phi Dung giúp được rất nhiều, chúng tôi xong ngay thôi.

Chuyện bên này đã gần ổn thỏa, trừ Phó Tuấn còn ở lại Tân Vu, đám Mã Hải Long buổi sáng đã về Hải Châu.

Địch Đan Thanh nghe thấy Giang Thượng Nguyên nói chuyện ở tầng trên, đại khái nửa tiếng sau, ông ta cùng Trương Tri Hành đi xuống:

- Tiểu Địch tới nhà thị trưởng Trương làm khách à?

Rồi tới nghiêm túc nói với Vệ Lan:

- Tiểu Vệ, cô bị thiệt thòi rồi, thành ủy nhất định giúp cô chủ trì công đạo.

Trương Khác cau mày, không khí đang vui vẻ, ông ta nói câu này phá hỏng hết, đúng là loại người giả dối, khéo léo thì khéo đấy nhưng không biết để ý tới cảm xúc của người khác. May là Địch Đan Thanh mau mắn lảng sang chuyện khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK