- Thằng con nhà tôi có ngoan không?
Lục Văn Phu không vội hỏi chuyện Trương Khác.
- Anh mời tôi uống trà chỉ vì việc này à?
Thôi Quốc Hằng cởi áo khoác vắt lên ghế:
- Chẳng lẽ anh hiểu con anh ít hơn tôi mà cần phải hỏi.
- Giờ khoảng cách với thế hệ trẻ ngày càng lớn, ai mà biết đám học sinh 20 tuổi nghĩ cái gì?
Lục Văn Phu đi vào chủ đề chính:
- Chuyện anh nói với tôi buổi chiều tôi đã nói với tỉnh trưởng Lý rồi, tỉnh trưởng Lý rất quan tâm, còn bảo tôi liên hệ với các chuyên gia đất hiếm, hi vọng bỏ thời gian tìm hiểu thêm. Quan điểm của Chu Cẩn Tỳ cũng không phải là không có vấn đề.
- Tỉnh trưởng Lý mà quan tâm tới vấn đề này à?
Thôi Quốc Hằng kinh ngạc, nếu Lý Viễn Hồ ra mặt nói giúp Trương Khác thì ông ta cũng chẳng ngạc nhiên, nhưng tựa hồ chuyện đã nâng tới tầm tranh luật học thuật rồi, không tiện lấy tôn sư trọng đạo ra nói ra nói vào nữa.
- Sao, tỉnh trưởng quan tâm tới vấn đề này có gì mà lạ? Anh cũng biết Chu Cẩn Tỳ được Quốc vụ viện ủy thác mới tiến hành nghiên cứu tương quan, kết luận của ông ta ra sao có ảnh hưởng lớn tới chính sách trong nước. Tỉnh trưởng Lý nghe thấy có sinh viên dám phản đối một học giả nổi tiếng, nên rất hứng thú, muốn tìm hiểu thêm, có gì mà lạ?
Lục Văn Phu hỏi ngược lại:
- Ha ha, anh thật đúng là, lúc nào cũng chơi trò dấu diếm với tôi.
Thôi Quốc Hằng chỉ biết lắc đầu, Lục Văn Phu chắc quyết không nói ra thân phận của Trương Khác rồi:
- Cậu sinh viên này thông qua quan hệ với Cẩm Hồ vào trường, năm nay Cẩm Hồ có kể hoạch tài trợ xây dựng trường 40 triệu, chỉ cần cậu ta không giết người phóng hỏa thì bất kể thế nào tôi cũng chiếu cố. Nhưng không ngờ tỉnh trưởng Lý cũng quan tâm tới vấn đề này, như vậy càng đơn giản, trường học nên đề xướng tự do tham khảo học thuật, học sinh đương nhiên có quyền đứng ra chất vấn. Nếu vấn đề đã có tranh luận thì chúng tôi tổ chức thảo luận thêm, xem xem quan điểm của cậu ấy có lý không, tránh có người nói chúng tôi bao che cậu ta.
Lục Văn Phu mỉm cười, Thôi Quốc Hằng rất thông minh, không cần nói cũng hiểu phải đi thế nào.
Lục Văn Phu đương nhiên biết giữa Từ Học Bình, Trương Khác và Chu Cẩn Tỳ có ân oán không thể cởi bỏ, hoài nghi vấn đề đất hiếm có phải Trương Khác cố ý kiếm chuyện không, nếu Chu Cẩn Tỳ không làm gì trái lòng thì đành, nếu có, chuyện này không thể xong được, nó sẽ còn bị làm to lên.
~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~
Chu Cẩn Tỳ sau khi được đưa vào bệnh viện liền dần tỉnh lại, do huyết áp tăng đột ngột làm ngất xỉu, máu chảy ra ở miệng là do ông ta cắn lưỡi chảy máu, tuy không phải tức hộc máu song cũng chẳng khác là bao.
Ba người khác đưa ông ta tới bệnh viện thấy không có gì liền cáo từ rời đi, chỉ có vợ ông ta và trợ lý ở trong, Tạ Ý cũng ở ngoài nói chuyện, không vào làm phiền.
Tạ Ý không biết ai làm Chu Cẩn Tỳ giận thành thế này, tới nơi mới gọi điện cho em gái, bảo cùng tới thăm. Tạ Tử Gia đương nhiên chẳng tới để ăn mắng, cũng chẳng nói là Trương Khác làm, do vợ Chu Cẩn Tỳ tức giận, kéo Tạ Ý ra phòng khách kể khổ:
- Cháu nói xem đám học sinh thời nay sao thế? Tọa giảng là lão Chu làm nghĩa vụ công ích cho trường, thuần túy là vì tròn chức trách với học sinh, có được xu nào đâu, dì còn trách ông ấy, ông ấy không nghe dì, nói dì hạn hẹp, ông ta đem cả bầu nhiệt huyết đi cống hiến còn bị xỉ nhục như thế, cháu nói xem có hận không? Thầy tiểu Tô gọi điện cho chủ nhiệm khóa của đứa học sinh đó, không ngờ bị đụng vào tường, nghe nói đứa học sinh đó gian lận thi cử bị bắt tại chỗ mà chỉ viết bản kiểm điểm là xong, trường học ngày càng quản lý lỏng lẻo rồi ... Dì bảo thấy tiểu Tô gọi điện cho viện trưởng bọn họ, Thôi Quốc Hằng ấy, cháu biết phải không, để xem viện trưởng Thôi có bao che cho nó không? Nếu không dì đi tìm Lý Hồng Minh, để ông ta xem xem, trường Đông Hải thành ra cái gì rồi.
- Ai bảo các người lắm chuyện?
Tạ Ý quay đầu lại, thấy Chu Cẩn Tỳ mặc áo ngủ đeo giây truyền nước, mặt âm trầm đứng ở cửa phòng bệnh nhìn vợ và trợ lý.
- Bác sĩ bảo ông nằm nghỉ, sao không không nghe lời?
Vợ Chu Cẩn Tỳ vội vàng đứng lên đỡ:
- Huyết áp của ông còn chưa khôi phục bình thường, nếu có mệnh hệ gì thì làm sao? Đứa học sinh đó cứ để trường học xử lý đến nơi đến chốn.
- Các người hiểu cái chó gì?
Chu Cẩn Tỳ vừa giận vừa lo, lên tiếng không lựa lời, đẩy bà vợ ra quát, thấy mắt tối xầm, loạng choạng sắp ngã, vội vịn lấy khung cửa nói:
- Chuyện hỏng là hỏng trong tay cái đám óc rỗng các người đó.
Tạ Ý luốn cuống đỡ lấy Chu Cẩn Tỳ lên giường bệnh rồi gọi bác sĩ, trong lòng lấy làm lạ, ông ta bị công khai làm nhục, sao nghe thấy chuyện làm ầm ĩ tới viện lại tỏ ra lo lắng? Nhân lúc bác sĩ, y tá tới đi ra ngoài gọi điện:
- Tử Gia, ba bảo em kiên trì tới nghe bác Chu giảng bài, chiều nay em có đi nghe không?
- Lão già đó giận thành như thế tuyệt đối không liên quan tới em.
Tự Tử Gia trước tiên chối bỏ trách nhiệm:
- Tự ông ta chọc vào Trương Khác, tuyệt đối không dính dáng gì tới em hết.
Tạ Tử Gia xưa nay hoàn toàn không có chút kính trọng nào với Chu Cẩn Tỳ, chẳng qua thi thoảng phải đóng giả cô bé ngoan.
Tạ Ý hít một hơi khí lạnh, chẳng trách Chu Cẩn Tỳ nghe vợ và trợ giảng làm ầm chuyện lên lại có phản ứng lớn như vậy, tuy chưa rõ vì sao Trương Khác làm thế, nhưng có thể khẳng định, nếu không tóm được chỗ yếu của Chu Cẩn Tỳ thì y sẽ không vô duyên vô cớ công kích, chuyện càng to, điểm yếu của Chu Cần Tỳ càng lộ ra trước mắt nhiều người.
Tạ Ý quay về phòng bệnh, được bác sĩ và y tá hết lòng chiếu cố, tình hình Chu Cẩn Tỳ đã tạm thời ổn định lại, bác sĩ dặn lúc này ông ta cần tĩnh dưỡng tuyệt đối, không thể bị kích thích, ông ta đã có dấu hiệu xuất huyết não, huyết áp còn tăng cao không phải chuyện tốt.
Nhìn thấy Chu Cẩn Tỳ uống thuốc đi ngủ, Tạ Ý cáo từ trở về, Tạ gia không còn là một chỉnh thể cùng chung vinh nhục như bề ngoài nữa, Tạ Ý thậm chí không hỏi vì sao xảy ra tranh chấp, hắn thà vờ hồ đồ trước mặt Chu Cẩn Tỳ còn hơn.
~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi tạm biệt Lý Viễn Hồ, Trương Khác vào xe, hạ ghế ngồi xuống, ôm bụng than:
- Thì ra ăn hai bữa chẳng phải chuyện hay ho.
- Tự làm tự chịu, chả ai thương cậu đâu.
Địch Đan Thanh bĩu môi cười:
Phó Tuấn ngồi ở ghế phụ lái nghe điện thoại, nói với Trương Khác:
- Chủ của chiếc Hammer dễ tra một chút, xe thuộc quản lý công ty hữu hạn Hoa Hi Kim Sơn, cái công ty này mang danh là khai thác phát triển vật liệu mới, thực chất là công ty mậu dịch tư, ông chủ là Đường Bồi Anh, người Chương Châu, nghe nói phất lên ở Chương Châu.
Địch Đan Thanh hỏi:
- Công ty mậu dịch à? Liệu có phải là trong số con đường để khoáng sản khai thác trộm ở Chương Châu chảy ra thị trường.
Trương Khác nhớ ra rồi, thảo nào cứ thấy quen quen, té ra cũng là Đường Gia Chương Châu, chắc là có quan hệ huyết thống với tên Đường Trung bám lấy Hà Huyên hôm qua, đều có cái mặt dài bèn bẹt âm hiểm.
Xem ra Đường gia đã hình thành mạng lưới khai thác trộm, tinh luyện, tiêu thụ hợp lại làm một rồi, Đường Anh Bồi nắm tiêu thụ của mạng lưới này, hẳn là một nhân vật trọng yếu của Đường gia.
- Muốn hoàn toàn đánh gãy răng Chu Cẩn Tỳ, có vẻ phải ra tay từ Đường Anh Bồi.
Địch Đan Thanh lại nói:
- Chu Cẩn Tỳ được Quốc vụ viện ủy thác lại còn qua lại thân mật với người của Hoa Hi, ông ta tẩy thế nào cũng không sạch được tội.
- Cũng chỉ có thể làm ông ta nghỉ hưu trước thời hạn thôi.
Trương Khác thở dài:
- Mà ngay cả điều này cũng không dễ, họ Đường kinh doanh ở Chương Châu nhiều năm, mà chúng ta lại chẳng có gì buôn bán với Hoa Hi...