Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Khác không có thói quen mang theo ví tiền trong người, y sờ sờ túi quần, chỉ có 5 đồng, liền đưa nó cho Trần Tĩnh: - Trong bệnh viện giữ xe hết 10 đồng, cô gửi ở ven đường đi, chỉ mất 5 đồng thôi. Tôi lập tức gọi điện cho Phó Tuấn, bảo anh ấy đem tiền mặt qua đây.

Trần Tĩnh cầm lấy tiền, bẻ tay lái chuẩn bị lui ra ngoài, gửi xe trên đường ngoài bệnh viện rồi mới đi vào tìm Trương Khác.

Khi Trần Tĩnh chuyển đầu xe muốn đi thì từ trong bóng tối đột nhiên lao ra bảy tám thanh niên chặn lại đầu xe. Trần Tĩnh không đóng cửa sổ xe lại, có người thò tay thẳng vào trong xe rút chìa khóa, rồi hắn quát to: - Xuống xe, xuống xe!

Trần Tĩnh hốt hoảng, coi như là ăn cướp, cướp tại trung tâm thành phố, tại cổng bệnh viện Nhân Dân tỉnh, xã hội này cũng kinh khủng quá rồi.

Trương Khác còn chưa đi vào trong khu cấp cứu, đang gọi điện thoại cho Phó Tuấn bảo hắn đem tiền tới bệnh viện, trên người y ngay cả chi phiếu cũng không đem. Thấy có người chặn xe của Trần Tĩnh, Trương Khác vội vàng đi tới, hỏi: - Chuyện gì, các người muốn làm gì?

- Vì sao ngăn cản xe, trong lòng hai người rõ ràng. Xuống xe trước rồi nói.

Người dẫn đầu mặc đồng phục của cục CSGT, hắn thò đầu vào trong xe nhìn thoáng qua, thấy Trần Tĩnh xinh đẹp ngời ngợi, không dám thô bạo kéo người, hắn mở cửa xe bảo Trần Tĩnh xuống xe, lại xoay người lại chỉ tay vào Trương Khác, đẩy y ra sau xe, hỏi: - Vừa rồi có phải anh đưa tiền cho cô ta không?

Hắn rút ra một tờ giấy, mở ra trên đuôi xe rồi nói: - Việc này không liên quan gì đến anh, anh chỉ cần ký tên lên tờ giấy này, thừa nhận ngồi qua này chiếc xe, biển số xe là. . . Hắn hỏi người đứng ở sau xe: - Biển số xe là bao nhiêu?

- Hải f23568, là xe của Hải Châu. . .

Trương Khác thấy xe cứu thương trước khu cấp cứu đã chạy đi, nhân viên đều đã vào khu cấp cứu. Y quay đầu lại thoáng nhìn thanh niên đứng ở sau xe báo biển số xe, khóe miệng hắn khẽ nhếch nụ cười, đối với loại cười này y quá quen thuộc rồi, đơn giản là các loại ý như "đã câu được một con cá lớn", "lại khấm khá rồi", y nghĩ thầm chắc không phải đem họ trở thành xe gian(xe không chính chủ) để bắt chứ?

- Anh ngồi xe của cô ta từ đâu? viết vào chỗ này. Người mặc đồng phục chỉ vào chỗ trống bảo Trương Khác: - Đến bệnh viện Nhân Dân tỉnh Kiến Nghiệp, anh trả cho cô ta bao nhiêu tiền, những cái này anh phải viết lên. . . Trong thành phố nhiều bộ môn đang nhằm vào xe cộ phi pháp triển khai hành động "bắt xe gian", anh ngồi xe gian là không nên rồi, giờ phải phối hợp với chúng tôi hành động.

- Các người có nhầm lẫn gì không vậy? Lúc này Trần Tĩnh mới nghe rõ là chuyện gì xảy ra, cô đi tới giải thích: - Tôi đâu giống như là đi đón khách?

- Đường Tam Hà này ban đêm có nhiều gái còn ăn mặc gợi cảm hơn cả cô, mặt mũi cũng không kém cô đâu. Người ta không phải cũng lái xe đón khách sao? Hắn nhếch miệng cười, nói năng lỗ mãng: - Cô nói cho tôi biết, trên người cô chỗ nào không giống với lái xe gian đâu nào?

Hắn quay đầu lại vẫy tay, người phía sau cầm tới một cameras, nói: - Quá trình hai người giao dịch trả tiền, chúng tôi đều quay lại cả rồi, cái này gọi là bảo lưu chứng cứ, cô muốn chống chế cũng không có cửa đâu, chuẩn bị tiền phạt đi.

- Tôi với anh ấy là bạn, sao tôi lại thu tiền của anh ấy được? tôi cầm tiền của anh ấy là chuẩn bị trả tiền gửi xe ở bên ngoài.. Trần Tĩnh biện giải.

- Cô cho rằng lời này của cô ai sẽ tin? Người mặc đồng phục xem thường nhìn Trần Tĩnh chằm chằm, hắn lại lấy ra một cuốn sổ nhỏ trông như biên lai, cầm lấy bút rồi nhanh chóng viết viết, xong rồi xé một tờ nhét vào tay Trần Tĩnh, không cho phân giải gì hết: - Tôi không quản có phải là cô chuyên môn lái xe gian hay không, nhưng chạy một lần là không được, để cho tôi thấy thì càng không được. Cô chuẩn bị 3 vạn rồi sau đó đến nơi này nộp tiền phạt nhận xe, có ý kiến gì thì cũng mời cô đến đây trình bày. Chúng ta cũng không phải để cho cô trình bày đâu.

Trần Tĩnh ý thức được biển số xe Hải Châu trên xe cô không làm cho những người này sợ hãi, mà cửa bệnh viện còn đậu nhiều xe ba bánh thế mà, nhưng cũng không thấy những người này đi quản họ. . . Tú tài gặp phải binh, có lý nói không rõ, không thể ăn thiệt thòi trước mắt, cũng không dây dưa với những người này. Trần Tĩnh nói: - Được thôi, các người cứ kéo xe đi, cuối cùng tôi cũng sẽ tìm được chỗ nói lí lẽ. Tôi có thể lấy vật phẩm cá nhân của tôi ở trong xe ra chứ?

Trần Tĩnh khom lưng lấy ra vật phẩm cá nhân trong xe, xe cho họ kéo, cũng không sợ họ ăn mất.

Trương Khác nhìn sắc mặt của mấy người này, trong lòng rất chán ghét, họ đâu phải là muốn quản xe gian gì đâu, căn bản là tóm được một cái giấy phạt 3 vạn đồng mà thôi. Nhìn biên bản những người này đưa tới bắt mình ký tên, Trương Khác không khỏi cười khổ, lẽ nào mình ký xuống còn phải đi theo chỉ rõ Trần Tĩnh lái xe gian hay sao? Thực sự là sẽ bị người khác cười rụng răng, loại chuyện vớ vẩn này cũng gặp được, hơn nữa còn ở bệnh viện Nhân Dân tỉnh.

Lúc này ĐTDĐ vang lên, Trương Khác thấy là điện thoại của Phó Tuấn, không nghĩ tới họ chạy tới nhanh như vậy. Trương Khác nối máy nói cho Phó Tuấn mình đang ở cổng bệnh viện.

Lúc này chồng của người tự sát trong chiếc áo sơ mi vải thô dính đầy dầu máy từ trong khu cấp cứu hớt hải chạy ra ngoài, chắc là vội vàng trở lại xoay tiền.

Trương Khác không thể để hắn hoảng loạn vô thần trở lại như vậy, nghĩ thầm vợ hắn uống thuốc trừ sâu tự sát đã khiến năng lực tiếp nhận của tâm lý hắn đạt đến cực hạn rồi. Lúc này một đả kích nho nhỏ cũng đều có khả năng dẫn thanh niên này đi đến tuyệt lộ.

- Này!

Trương Khác lớn tiếng gọi thanh niên kia lại.

Thanh niên đó không đáp lại, hắn cũng không cho rằng trước khu cấp cứu bệnh viện sẽ có người quen mình, vẫn vội vã chạy về hướng chiếc xe máy ba bánh đậu trước cửa bệnh viện.

Trương Khác xoay người muốn đuổi theo ngăn chồng của người tự sát lại, cũng không ngờ người mặc chế phục tóm lại áo y: - Anh phải kí lên, thừa nhận trả tiền ngồi xe của cô ta mới có thể đi, anh có nghĩa vụ phối hợp với chúng tôi chấp pháp.

Người đó động tác thô bạo, Trương Khác thình lình bị kéo đứt hai cúc áo sơ mi, nhìn người chồng ngồi lên xe máy ba bánh, còn mình thì bị kéo lại không đi được, dưới tình thế cấp bách, trong lòng tức giận, y quay đầu lại trừng mắt với viên cảnh sát, ánh mắt lạnh lùng nhìn bàn tay hắn đang kéo áo mình: - Con mẹ mày có buông tay không?

Nhìn xe của người chồng sắp chạy ngang qua người mình, Trương Khác cũng quản không được nhiều, đạp lên bắp đùi nhân viên cảnh sát một cái, làm hắn ngã ngồi xuống đất, rồi chạy tới ngăn lại xe máy ba bánh, nói với người chồng: - Anh chờ một lát đi, tôi có chuyện muốn nói với anh...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK