Lúc này trong trường còn khá nhiều học sinh, ngẩng đầu lên thấy phòng học lớp y vẫn còn sáng, chẳng biết ai ở bên trong, nếu Lý Chi Phương thấy phòng học sáng đèn, thế nào cũng tới xem trước.
- Trương Khác.
Đỗ Phi thò đầu ra khỏi ban công, thấy Trương Khác đứng dưới cột đèn, tuyết tuy lớn nhưng chưa đủ chắn tầm nhìn con người:
- Sao hôm nay mày lại tới trường?
Ngày thường đi học Trương Khác còn bốc hơi suốt, cuối cùng nghỉ ngơi lại thò mặt ra, đúng là rất lạ.
Những học sinh khác nghe vậy cũng thò đầu ra, đều là ban cán sự lớp, không thấy Đường Thanh đâu, Trương Khác liền hỏi:
- Đường Thanh đâu?
- Bọn tao đang họp, Đường Thanh xin nghỉ không tới, chẳng biết bạn ấy đi đâu. Mày lên nhanh đi, bên ngoài tuyết lớn lắm.
Trương Khác lên lầu, thấy Lý Chi Phương ở trong phòng học, có vẻ như không giống đi ngoại tình.
Trương Khác cũng chỉ nghe đồn thổi sau khi việc đã xảy ra, lại cách nhiều năm như thế, không còn nhớ chi tiết nữa, chẳng biết cô ta lúc này tới trường là để ân ái với Vương Viêm Bân hay là vì họp lớp.
Trương Khác vào lớp, nghe ban cán sự lớp tiếp tục thảo luận, Lý Chi Phương hỏi Trương Khác có ý kiến gì. Chuyện hơi đột ngột, Trương Khác còn tưởng rằng Lý Chi Phương đã hoàn toàn lờ đi sự tồn tại của mình, đầu óc lại đang nghĩ chuyện Vương Viêm Bân, đầu óc phản ứng chậm chạp, lắc đầu ý nói mình không có ý kiến gì, Lý Chi Phương thất vọng, bảo bọn Đỗ Phi tiếp tục thảo luận.
Lý Chi Phương không tham gia, ôm chồng tài liệu rời khỏi phòng học. Cô ta vừa đi, đám Đỗ Phi không nghiêm túc nữa, bắt đầu cười đùa trêu ghẹo nhau. Trương Khác không hòa nhập với bọn họ được, ngồi một bên có chút cô đơn, lúc sau Lý Chi Phương quay lại, bảo học sinh về.
Những đứa khác đều đi trước cả rồi, Trương Khác và Đỗ Phi còn ở lại.
Đỗ Phi hỏi:
- Đi đâu ăn cơm đi, mấy ngày vừa rồi mày xin nghỉ chuồn đâu vậy, không nghe ngóng được hành tung của mày.
Rồi lấy thuốc lá từ trong cặp ra đưa cho Trương Khác.
Trương Khác quyết định cai thuốc rồi, không ngờ Đỗ Phi lại bắt đầu học hút thuốc. Nhận lấy điều thuốc, nấp vào trong góc khuất, chỉ có hai đốn sáng lập lòe, nếu không đi tới gần nhìn kỹ tuyệt đối không phát hiện ra.
Văn phòng giáo viên ở tầng hai, đèn ở hành lang rất sáng, Trương Khác và Đỗ Phi ở trong bóng tối, nhìn thấy rất rõ ràng. Trương Khác nâng cổ tay lên, nương ánh huỳnh quang yếu ớt xem giờ, đã 6h30, cho dù còn giáo viên ở trường chắc cũng không nhiều.
Vương Viêm Bân đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, do dự ở cửa một lúc, tới gõ cửa văn phòng ban giáo vụ, không đợi người bên trong trả lời đã xoay người xuống lầu, đứng dưới do dự một lúc, thấy Lý Chi Phương từ trong văn phòng đi ra mới ngó quanh quất, đi tới khu lớp học mới xây.
Đỗ Phi dí điếu thuốc vào tường, Trương Khác đã quen với bóng tối, nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Đỗ Phi, thầm thở dài: Chẳng lẽ nó biết quan hệ giữa Lý Chi Phương và Vương Viêm Bân?
Lý Chi Phương cũng đi xuống, lúc trong lớp tiếng giày cao gót của cô ta kêu côm cốp. Trương Khác tuy lúc này ở xa, nhưng trường học rất tĩnh lặng, vậy mà không nghe thấy tiếng giày cao gót.
- ***.
Đỗ Phi nhổ phì một bãi nước bọt, mặt vặn vẹo.
Trương Khác vỗ vai hắn, hành vi của Lý Chi Phương và Vương Viêm Bân trong mắt người trưởng thành là rất bình thường. Những với Đỗ Phi, hắn không thể chấp nhận hình tượng thục nữ hoàn mỹ trong lòng bị tan vỡ.
- Mày biết chuyện cô Lý và Vương Viêm Bân hả?
Trương Khác nhìn Đỗ Phi:
- Sao mày biết?
- Tao không mù cũng không ngu, sao không nhìn ra?
Đỗ Phi mắt trợn trừng trừng, phủi tuyết trên người, muốn đi, nhưng Trương Khác giữ lại.
Tào Quang Minh lúc này từ văn phòng đi ra, tới trước cửa phòng Vương Viêm Bân gõ cửa, không thấy bên trong có phản ứng, rón rén tới cửa phòng Lý Chi Phương gõ một lúc, rồi chạy như bay xuống lầu, tới khu lớp học mới.
Đỗ Phi bị hành động lạ thường của Tào Quang Minh làm giật mình:
- Ông ta tới đó làm gì?
Trương Khác giao quyền quyết định cho Đỗ Phi:
- Đại khái ông ta đoán ra Lý Chi Phương và Vương Viêm Bân làm gì, nếu ông ta bắt tại trận, hai người đó sẽ thân bại danh liệt, ông ta thuận lợi lên làm hiệu trưởng.
Đỗ Phi hít sâu một hơi, không nói gì, nắm đấm siết chặt, đầu vai run run. Trương Khác lấy thuốc lá trong túi hắn ra, châm cho một điếu, với thiếu niên 16 tuổi chuyện này quá khó khăn, song chỉ cần vượt qua được, sẽ trưởng thành lên nhiều.
Đỗ Phi rít mạnh một hơi, mặt hầm hầm đi tới khu lớp học mới, Trương Khác thong thả châm một điếu thuốc, chậm rãi nhả khói ra, hút được một nửa thì nghe thấy \"hự\" một tiếng, tiếp đó là tiếng kêu thảm thiết, có thứ gì đó lăn từ cầu thang xuống.
Khi Trương Khác hút hết điếu thuốc thì nghe thấy Lý Chi Phương thét chói tai:
- Đỗ Phi, dừng tay, nếu không có án mạng đó.
Giáo viên còn ở lại phòng đều nghe thấy tiếng thét của Lý Chi Phương, nhìn nhau không xác định được âm thanh từ đâu truyền tới. Lúc này Trương Khác mới dập điều thuốc, co cẳng chạy tới, tên tiểu tử Đỗ Phi này tuy mới 16 nhưng cao lớn vạm vỡ, cứ như chẳng phải giống của Đỗ Tiểu Sơn, hắn mà điên lên, không khéo to chuyện.
Đỗ Phi ngồi trên người Tào Quang Minh, từng nắm đấm giáng xuống mặt Tào Quang Minh không chút thương xót, Lý Chi Phương y phục xộc xệch chẳng kịp chỉnh trang lại, vội chạy tới muốn giữ lấy tay Đỗ Phi, nhưng bị hắn đẩy văng ra xa.
Trương Khác xông tới, tóm lấy nắm đấm vung lên của Đỗ Phi giật hắn ngã ra đằng sau, thấy Đỗ Phi vùng dậy muốn lao vào đấm tiếp, tát hắn một cái:
- Đủ rồi.
Các giáo viên lúc này mới vây tới, nhìn cảnh tượng hỗn loạn không hiểu xảy ra chuyện gì. Tào Quang Minh nằm co quắp, người giần giật, mặt bê bết máu. Lý Chi Phương ngã trên mặt đất, tóc tai rối loạn. Còn Đỗ Phi trên tay trên áo toàn máu, hiển nhiên là máu của họ Tào.
- Chuyện gì thế này?
Tổ trưởng tổ toán Ngô Bình Sinh, tuổi trên 50 mà tóc bạc hết cả, ông ta là người có uy vọng nhất trong các giáo viên, đưa tay đặt lên mũi Tào Quang Minh xem còn thở không, quay đầu lại bảo một giáo viên trẻ:
- Mau gọi điện thoại gọi xe cấp cứu.
Rồi nhìn chằm chằm Đỗ Phi, hiển nhiên là hắn chủ động đánh người, học sinh đánh thầy giáo thảm tới mức này, còn ra thể thống gì nữa. Ông ta cực kỳ tức giận, quát:
- Chuyện này là sao, muộn thế này mấy đứa sao còn ở trường?
Đỗ Phi trợn con mắt đỏ như máu xấc láo nhìn lại, chẳng hề sợ hãi, lúc này hắn bất chấp hết rồi.
Trương Khác đá cho Đỗ Phi một cái:
- Em và Đỗ Phi nấp dưới cầu thang hút thuốc, bị thầy Tào và cô Lý đi qua nhìn thấy, thầy Tào không nói đúng sai gì đã tát cho Đỗ Phi một cái, Đỗ Phi như nổi điên đánh thầy Tào, em và cô Lý can không được, cô Lý còn bị bạn ấy đẩy ngã mấy lần.
Dưới ánh đèn, mọi người nhìn thấy rõ ràng dấu tay lằn đỏ trên má trái Đỗ Phi, có thể thấy cái tất này mạnh thế nào.
Trương Khác vì Đỗ Phi tỉnh lại cho nên mới dùng sức thật mạnh, lúc này thấy mọi người nhìn mình Đỗ Phi mới thấy đau, đưa tay ôm má, song vẫn không nói một lời.
Lý Chi Phương đang chỉnh lại trang phục, mọi người đều nghĩ cô ta khuyên can Đỗ Phi khiến y phục bị thế, cô ta nghe Trương Khác nói vậy đứng sững ra đó, rồi hoảng sợ ngó quanh, không thấy bóng dáng Vương Viêm Bân đâu.
Ngô Bình Sinh nhìn sang phía Lý Chi Phương, chẳng phải hoài nghi Trương Khác, mà cô ta là giáo viên chủ nhiệm, xử lý thế nào phải nghe cô ta:
- Chủ nhiệm Lý, chuyện này xử lý ra sao?
Lý Chi Phương lòng rối bời, cô ta không có dũng khí vạch trần lời nói dối của Trương Khác, nhưng biết lời nới dối này làm sao có thể che dấu người khác được, nhìn Tào Quang Minh đang nằm co giật trên mặt đất, nói:
- Hay là nên đưa thầy Tào tới bệnh viện trước đã.
Ngô Bình Sinh bảo người đi gọi ý cấp cứu rồi, nói thế ngang với không nói, song mọi người cũng chẳng hi vọng một cô giáo có thể xử lý loại sự kiện bất ngờ này, Đỗ Phi là con bí thư thành ủy khu Tây Thành, nhưng Tào Quang Minh đánh người trước, các giáo viên không ai nói gì.
- Hiệu trưởng Vương đâu?
Ngô Bình Sinh đột nhiên nhớ ra Vương Viêm Bân vẫn ở trong trường, vậy mà chưa thấy đâu.
Trương Khác chửi thầm :\"Con rùa chạy nhanh thật, chuyện này không xử lý tốt, con rùa nhà nhà ông sẽ ngã ngửa ra đấy.\"