Ngủ lèo một giấc tới sáng, ngủ rất say, nên tuy đêm qua thác loạn tới nửa đêm, lúc này tinh thần dư dật, Trương Khác giang hai tay ra, trống không, giai nhân đều không còn bên người, không nghe thấy dưới lầu có động tĩnh gì, chẳng biết đi đâu mất rồi, lười biếng ngủ nướng thêm một lúc nữa, thức dậy mới chú ý ở đầu giường có một tờ giấy để lại.
"Chúng tôi cùng về Hải Châu rồi, không để ý tới tên khốn kiếp cậu nữa!"
Trương Khác có thể tưởng tượng ra bộ dạng thẹn thùng của Hứa Tư, Tạ Vãn Tình, lòng ngọt ngào như được mật rót vào vậy, ngâm nga một bài hát nhỏ, khoắc áo ngủ xuống lầu, trong bếp còn có mùi cháo thịt thơm phức, chắc là hai cô gái làm xong bữa sáng mới đi. Tự pha cho mình một ly cà phê, Trương Khác vào phòng vệ sinh rửa mặt, vừa lau mặt thì nghe thấy có tiếng người mở cửa, thò đầu ra thấy Trần Tĩnh mặc đồ thể thao, tóc tết đi vào, trông giống như tập thể dục buổi sáng đi qua đây, phấn chấn chào: - Hello.
- Chị Hứa Tư và chị Vãn Tình đâu? Trần Tĩnh thò đầu vào ngó quanh.
- Anh vừa ngủ dậy đã không thấy họ đâu nữa, hình như có chuyện gấp về Hải Châu rồi .... Trương Khác lau mặt đi ra:
- Sao đi sớm thế. Trần Tĩnh thở phào: - Nghe nói hôm qua anh uống nhiều, hiện giờ thấy thế nào? Còn đưa tay ra sờ trán Trương Khác.
- Nghĩ tối qua em cũng ngủ ở đây, nên anh thấy mình uống say thì hơn. Trương Khác đưa tay ôm eo Trần Tĩnh, cầm cốc cà phê lên uống, còn đưa Trần Tĩnh uống, vờ hồ đồ hỏi: - Hôm qua em không ngủ ở đây à? Thấy Trần Tĩnh dấu tay sau lưng, hỏi: - Em cầm cái gì đấy, sao thần bí thế?
- Hệ thống an ninh quá hoàn thiện cũng chẳng phải hay, quay được rõ ràng ai đó đổ rượu lên người. Trần Tĩnh đột nhiên đưa ra một cuốn băng: - Anh không biết hôm qua em có ngủ ở đây hay không thật hay sao?
- Khụ.. Trương Khác không ngờ Trần Tĩnh chơi trò này, bị sặc cà phê, ho mất nửa ngày trời mới thở đều trở lại được, dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết cuốn băng là do Tạ Vãn Tình và Hứa Tư đưa cho Trần Tĩnh, hiển nhiên là để "báo thù" y giả say hôm qua: - Nếu say thật chẳng phải gây thêm rắc rối cho bọn em hay sao?
- Nhiều nữ nhân có thấy khổ cực không? Trần Tĩnh chăm chú nhìn Trương Khác:
- Chỉ mong cô gái yêu thương không bị thương tâm là được rồi. Trương Khác dùng hai tay ôm nhẹ chiếc eo mềm của cô: - Nam nhân tham lam không có tư cách than khổ.
- Anh biết là tốt. Trần Tĩnh thỏ thẻ nói, còn chưa nói hết thì di động Trương Khác để trên lầu vang lên, liền đẩy y đi nhận điện thoại: - Em chưa ăn sáng, chúng ta cùng ăn nhé.
Điện thoại do Diêu Kiên từ Bắc Kinh gọi tới, chiều hôm qua Úc Bình tới Bắc Kinh, tối bí mật gặp mặt Cảnh Trọng Dương, Tiêu Thụy Dân nói cho biết ý kiến của Cảnh Trọng Dương, nếu chỉ có Cao Khoa KV và Liên Tín có được chip ESS từ Cẩm Hồ, ông ta không ủng hộ kế hoạch di động đặt dựa hoàn toàn vào kỹ thuật của Cẩm Hồ.
- Cảnh Trọng Dương là người sáng suốt đấy. Trương Khác đặt di động xuống: - Ngoài ra ông ta vẫn còn mang kỳ vọng lớn vào doanh nghiệp di động trong nước, anh có thể đồng ý cho Đông Hưng và Liên Tấn tham dự, nếu bọn anh chỉ cung cấp chip cơ bản, không biết mất bao lâu bọn họ mới đưa được ra máy mới.
Trần Tĩnh cười tươi tắn: - Năm 99 thị trường di động di động náo nhiệt như thế, nhưng nguồn cung ứng linh kiện không đủ, nhất là linh kiện hạch tâm ... Hiện trong nước chỉ có Đông Hưng, Liên Tấn có năng lực phá rối, vỗ về bọn họ một chút cũng nên.
Cao Khoa KV và Liên Tín được Cẩm Hồ hỗ trợ kỹ thuật mới có năng lực đưa ra được di động mới, Đông Hưng, Liên Tấn trình độ kỹ thuật còn kém hơn cả Cao Khoa KV và Liên Tín, nói gì tới doanh nghiệp di động trong nước khác.
Thị trường di động trong nước mở rộng cao tốc, lợi nhuận cũng lớn, Liên Tấn- Đông Hưng chắc gì đã hứng thú với nghiệp vụ di động đặt làm lợi nhuận thấp, hơn nữa mấy thương hiệu đều chen chân vào nghiệp vụ di động đặt làm, cuối cùng quy mô đặt làm vẫn Liên Thông quyết định từ thiện cảm của hộ dùng với thương hiệu nào. Quan trọng nhất là có thể thuyết phục được bộ thông tin và cao tầng Liên Thông đồng ý toàn diện ngả về phía kỹ thuật của Cẩm Hồ ở nghiệp vụ di động đặt làm, như thế một là có thể gạt thương hiệu ngoại ra ngoài, đóng cửa phân phối trong nội bộ ra sao cũng dễ làm.
Hứa Tư và Tạ Vãn Tình trước khi rời đi đã chuẩn bị xong bữa sáng, làm cho cả Trần Tĩnh một phần, nhưng hai người bọn họ dùng bữa sáng cũng chẳng được yên, tựa hồ hôm nay vô cùng bận rộn, liên tiếp có điện thoại gọi tới, căn bản chẳng có thời gian êm đềm bên nhau, có cả điện thoại của Tạ Tử Gia gọi cho Trần Tĩnh, lớn tiếng hỏi cô bị ai lừa mất rồi.
- Em lừa nó ra ngoài mua đồ ăn sáng. Trần Tĩnh thấy Trương Khác cười trêu mình, đút một cái bánh bao vào miệng y: - Còn hơn anh vờ say rượu.
Trương Khác cười hì hì: - Có cần chuẩn bị một phần cho em mang về không?
- Đi đâu ra mua được đồ ăn sáng này chứ, Tử Gia không dễ lừa như em đâu. Trần Tĩnh lắc đầu: - Thôi cứ bảo là quên mua, kệ nó oán trách.
- Anh chẳng thấy em dễ lừa chút nào. Trương Khác hôn nhẹ lên môi Trần Tĩnh:
Trần Tĩnh đặt tay lên vai Trương Khác, đề phòng y tranh thủ lấn tới, cô không nghĩ mình có thể kháng cự quyết liệt lắm: - Nghe chị Hứa Tư nói hai ngày nữa anh đi Úc, rồi ở đó một thời gian.
- Ừ, em có muốn qua đó tránh cái lạnh không.
- Anh còn chê chưa đủ náo nhiệt à? Trần Tĩnh tuột tay xuống, ôm hông Trương Khác, dụi đầu vào cổ y: - Không được gặp một thời gian, em sẽ rất nhớ anh ...
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
Rời Kiến Nghiệp, qua mỗi một thành phố là lại đổi một mùa, lúc rời Kiến Nghiệp, trời còn tuyết lất phất. Đổi chuyến bay ở Hong Kong, ai nấy đều mặc áo mỏng manh của mùa thu. Bay tới Perth, mặt trời chói lọi, đúng vào mùa hè ánh nắng tươi đẹp, chỉ có điều mùa hè ở Perth chẳng hề khô nóng khó chịu. Từ sân bay ngồi xe đi chưa được bao lâu thì mây đen dày đặc, một trận mưa như trút đổ xuống, đang cảm khái mưa ở Perth thật dữ dội thì thoáng cái trời lại nắng ngay, cứ như tính khí của trẻ con vậy.
Chỉ Đồng, Tích Dung, Tích Vũ mấy cô bé tranh nhau ríu ra ríu rít kể cuộc sống của chúng thời gian qua ở Perth, Trương Khác trước đó nhận lời trong vòng một tuần sẽ tới Perth, nhưng đợi y xử lý xong công việc sang tới Perth thì Đường Thanh và ba tiểu nha đầu đã ở Perth 10 ngày rồi. May mà Perth vào mùa hè khí hậu dễ chịu có rất nhiều chỗ làm người ta quyến luyến quên đường về, không giống như mùa đông ở Kiến Nghiệp hay Hải Châu, suốt ngày bị nhốt trong nhà, ba tiểu nha đầu cũng chẳng nhận ra thời gian trôi qua nhanh như thế.
- Oa, bầu trời nơi này thật là đẹp! Trần Phi Dung kinh ngạc thốt lên.
Qua cửa sổ, nhìn bầu trời trong vắt như gột rửa, một màu xanh ngắt không có chút tạp chất nào, ở trong nước ngoại trừ lên cao nguyên Thanh Tàng thì nơi khác cơ bản tuyệt tích bầu trời thế này rồi. Cho dù Hải Châu đã rất coi trọng vấn đề môi trường, màu lam của bầu trời vẫn giống như phủ lên một lớp giấy mỏng vậy. Đây cũng là chuyện chẳng biết phải làm sao, người và môi trường thế nào cũng phải theo đuổi một loại thế cân bằng mà hai bên có thể chấp nhận được, Hải Châu có tổng cộng gần 7 triệu nhân khẩu, Tây Úc diện tích gấp Hải Châu gần 100 lần, mà nhân khẩu có gần 2 triệu, tất nhiên là không cần phải quá lo hoạt động của nhân loại ảnh hưởng tới môi trường.
Kỳ nghỉ đông của Đh Đông Hải đã bắt đầu, mọi người đã hẹn nhau trước rồi, Trần Phi Dung theo Trương Khác cùng tới Perth tụ hợp với Đường Thanh, ở Perth một thời gian sau đó mọi người cùng về Hải Châu ăn tết.
Chiếc Lincoln dài chầm chậm đi về phía khu biệt thự phía đông nam thành phố Perth, xe thương vụ của nhân viên công tác cũng đi vào theo, đã tới hoàng hôn, biệt thự có quá nửa mặt hướng về phía tây và biển, phong cảnh tuyệt đẹp.
Đi vào biệt thự Trần Phi Dung nhìn thấy rất nhiều người giống cô, đều da bàng tóc đen, hôm nay là cuối tuần, người lên triền núi ngắm tịch dương rất tấp nập, tò mò hỏi Đường Thanh: - Sao trông giống người Trung Quốc thế?
- Bọn họ vốn là người Trung Quốc mà. Đường Thanh cười hì hì: - Cẩm Hồ xấu xa, mua hết cả khu biệt thự ven biển này, bọn họ đều là nhân viên công ty trú ở nước ngoài cùng với gia đình đấy, đương nhiên người Hoa ở Perth nhiều lắm, còn có cả Chinatown, hôm khác đưa bạn đi xem.
Trần Phi Dung ngưỡng mộ nói: - Làm nhân viên của Cẩm Hồ thật là hạnh phúc.
Trương Khác nghênh nghênh cái mặt nói: - Cẩm Hồ đâu đơn giản chỉ dựa vào bóc lột để sinh tồn.
Các quốc gia phát triển Âu Mỹ Nhật Hàn đã hoàn thành tiến trình công nghiệp hóa, nghành chế tạo đang dần chuyển sang các quốc gia mới nổi, nghành chế tạo sắt thép của các quốc gia này vốn đang ở trạng thái sa sút dần chuyển sang thị trường mới nổi.
Riêng sản nghiệp sắt thép của Trung Quốc mấy năm qua phát triển đã khiến sản lượng sắt thép toàn cầu tăng lên gấp đôi, lượng khoáng thạch toàn cầu tăng lên khiến giá thành tăng lên gấp bội, Perth là khu cung ứng khoáng thạch lớn nhất toàn cầu, cho dù kiếp trước không tận mắt nhìn thấy, nhưng Trương Khác không khó tưởng tượng ra cảnh phồn vinh của Perth mấy năm sau.
Hoạt động đầu tư của Cẩm Hồ tại Perth cũng đang từng bước triển khai, trừ đầu tư vào địa ốc, nhà văn phòng tương lai thu lợi nhuận lớn ra, còn tăng cường được sức ảnh hưởng của Cẩm Hồ ở Perth, lập cơ sở tốt để phát triển công trình phụ trợ khoáng thạch sau này, hiện còn đang xây dựng một tòa nhà văn phòng cao 18 tầng, sau khi xây xong có thể làm phân bộ của Cẩm Hồ tại Perth.
Trong tất cả cơ cấu trú ở nước ngoài, nhân viên công tác của Cẩm Hồ có thể nói là được hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất, nhân viên chi nhánh của các cơ cấu chi nhánh Âu Mỹ Nhật Hàn đâu có điều kiện ở trong biệt thự bên bờ biển.
Biệt thự Đường Thanh ở nằm kề bên biệt thự của Vệ Lan và Địch Đan Thanh, đó là khu cao cấp nhất cả cả biệt thự, nhìn xa xa về phía tây bắc là cảng Perth, nhìn gần hơn về phía đông là thành phố Perth dưới ảnh hoàng hôn, cả thành phố nho nhỏ tựa hồ tất cả mọi thứ đều tập trung vào đó, thành phố Perth dưới ánh hoàng hôn trông giống như thị trấn nhỏ trong truyện cổ tích, trông không có vẻ gì là một thành phố, nhưng mang lại cho người ta cảm giác cực kỳ mỹ hảo.
Đứng trên bãi cỏ trước biệt thự, Trần Phi Dung nhìn mấy hòn đào cây cối xanh um như con ốc cắm vào mặt biển, có người người đang thi công trên đó, hỏi Đường Thanh: - Ở đó đang làm gì thế?
- Ngày mai lên đào là biết rồi. Đường Thanh cố làm ra vẻ thần bí, không nói cho Trần Phi Dung.
- Đó là do Trương Khác mua đấy, đợi xây xong rồi chúng ta có thể tắm nắng ở bãi biển tư nhân rồi. Chỉ Đồng mau miệng, tranh nói cho Trần Phi Dung.
- Ồ. Trần Phi Dung cảm thán: - Xa xỉ thật đấy.
- Mình đâu thể làm người đơn thuần đem hết mọi thứ của bản thân hiến cho nhân loại được. Trương Khác vặn eo, ngồi máy bay suốt cả một ngày, lưng mỏi nhừ.
- Chỉ biết mồm mép ba hoa. Đường Thanh ôm lấy cổ y từ đằng sau: - Mua một hải đảo chưa đủ hay sao mà mua cả ba cái?
- Bạn tới Perth hẳn là biết Úc vừa ra luật cấm chỉ tư nhân đầu tư hải đảo chứ? Sao bạn không thấy trước kia mình quyết định mua ba hải đảo là rất sáng suốt? Trương Khác di chuyển đề tài, không thể đề cô vợ nhỏ nghĩ tới phương diện y có nhiều nữ nhân được: - Mình mặt dầy tới đâu cũng chỉ có thể chiếm một tòa hải đảo, hai tòa còn lại xây làm khách sạn nghỉ ngơi, Cẩm Hồ nếu mở hội nghị hàng năm vào mùa đông, lúc bắc bán cầu mùa đông băng giá, đi bơi cũng không tiện, mọi người có thể tới Perth. Nếu không thì xây biệt thự nghỉ dưỡng làm phúc lợi cho cao tầng Cẩm Hồ, điều kiện thế nào cũng tốt hơn chỗ này.
Thời cơ vô cùng khéo, bên này vừa mới dùng danh nghĩa công ty tư nhân mua ba tỏa hải đảo nhỏ khai phát không lâu thì Úc ra luật bảo vệ môi trường hải đảo ven biển, cẩm chỉ tư nhân khai phát hải đảo, nếu muộn hai ba tháng thôi, mộng tưởng làm đảo chủ ở Úc của Trương Khác không thể thành hiện thực được rồi.
Sau khi mua ba hòn đào, Hoành Viến liền lập chi nhánh ở Perth, Trương Tri Phi phái Lương Quân đích thân tới Perth phụ trách khai phát hải đảo, tương lai xây dựng các công trình phụ trợ cho khai thác phát triển khoáng thạch như đường sắt, đường bộ, cảng nước sâu, quy mô tới 1 tỷ USD, cho nên Hoành Viễn đương nhiên tới Perth lập cơ sở trước, nên Lương Quân được trực tiếp điều từ Tân Đình tới Perth làm trợ thủ cho Địch Đan Thanh.
Trương Khác, Đường Thanh, Trần Phi Dung đứng ở bãi cỏ trước biệt thự ngắm cảnh hoàng hôn ngả về tối, ba tiểu nha đầu chạy vào biệt thự trước, một lúc sau Vệ Lan và Tôn Lệ tự biệt thự ra nói: - Sao lại đứng hết ở đây, muốn ngắm cái gì lên tầng ba ngắm, có thể nhìn xa hơn một chút. Lương Quân tới Perth tất nhiên phu xướng phụ tùy, Tôn Lệ cũng theo rồi.
Người khác tới, giống như Diệp Kiến Bân, Tôn Thượng Nghĩa tới Perth, chỉ cần thời gian cho phép, đều phải mời nhân viên công tác cùng người nhà tổ chức yến tiệc náo nhiệt cổ vũ sĩ khí một phen. Còn Trương Khác không đảm nhận bất kỳ một chức vụ chính thức nào ở trong nội bộ Cẩm Hồ, trừ tiếp xúc với nhân viên quản lý cao tầng ra, thì chuyện cổ vũ sĩ khí y có thể làm biếng.
Bữa cơm đầu tiền ở Perth ở trong biệt thự Địch Đan Thanh và Vệ Lan ở, các cô có bộ đồ ăn đồng bộ, có đầu bếp và giúp việc cố định. Bữa cơm có Lương Quân, Tôn Lệ, Phó Tuấn, Lý Minh Du, Đường Thanh, Trần Phi Dung, Vệ Lan và ba tiểu nha đầu. Địch Đan Thanh bị việc ở công ty làm trì hoãn, rất muộn mới xuất hiện, ăn cơm xong lại bảo Trương Khác và Trần Phi Dung ngồi máy bay cả ngày, đường xa vất vả, nên về biệt thự nghỉ ngơi sớm.
Trương Khác không rõ Đường Thanh ở Perth 10 ngày chung sống với Địch Đan Thanh ra sao, y lại chẳng thể hỏi thẳng Đường Thanh việc này, y tới Perth cũng không phải hoàn toàn nghỉ ngơi, một số chuyện riêng xem báo cáo không có ấn tượng trực quan, phải tới thực địa xem xét.
Buổi tối trời đổ mưa, rả rích suốt, mưa đập lên cửa kính, nhỏ lên cây cối trong đình viện, làm cho trong phòng mát mẻ khác thường, cửa số mở ra, gió thổi vào, làm mùa nóng nhất trong năm ở Perth hơi lạnh, Trương Khác rời khỏi thư phòng, muốn tìm bộ y phục mặc vào.
- Sao thế, không có tâm tư xem tài liệu à? Đường Thanh và Trần Phi Dung ngồi trên ghế sô pha trò chuyện, nhìn Trương Khác đẩy cửa đi vào, liền hỏi:
Hai cô gái đều vừa tắm xong, mặc váy quai đeo màu đen, dưới ánh đèn hơi xuyên thấu, da dẻ dưới lớp váy màu đen càng được tôn lên ánh trắng sáng quyến rũ, hai cô gái ngồi chẳng ý tứ gì, mép váy cuốn lên, lộ ra cả mảng đùi lớn, cổ áo hơi trễ, Trương Khác lúc này mới phát giác khe vú hai cô bé này từ lúc nào đã hết sức chết người rồi. Trần Phi Dung còn chú ý một chút, bên trong mặc áo lót, chỉ lộ ra phần nhỏ, Đường Thanh chẳng mắc gì cả, còn thấy cả quầng vú hồng hồng, cực kỳ dụ hoặc.
Trương Khác cười cười ngồi xuống: - Vừa rồi chỉ định kiếm cái áo khoác lên, lúc này đúng là không còn tâm tư nào xem tài liệu nữa.
Trần Phi Dung xấu hổ kéo váy xuống che đi cặp đùi miên man, đứng dậy nói: - Mình đi ngủ đây, không để ý tới hai người nữa ... Còn nháy mắt ám muội với Đường Thanh, cười trốn về phòng.
- Mình ngủ với bạn, không được khóa cửa phòng đâu đấy ... Đường Thanh chưa dứng lời đã nghe thấy tiếng cửa khóa tách một cái.