1978, hồi ức chưa từng phát sinh qua, người còn vật thì không. Nghĩ vậy, Trương Khác khẽ chép miệng. Y xuống xe ở trước ngõ Học Phủ, bảo Phó Tuấn lái xe đỗ trong viên khu sáng nghiệp.
Ngõ Học Phủ càng ngày càng ra dáng hơn, nhưng chỗ khu chung cư thì không vội được. Trương Khác liền lửng thững đi dạo trên đường bên ngoài ngõ Học Phủ.
Các cửa hàng ở Ngõ Học Phủ vừa mới tiến vào giai đoạn chiêu thương. Mặc dù ngõ Học Phủ chính thức khai trương còn có một khoảng thời gian, nhưng trên con đường lát đá được che mát bởi bốn hàng cây ngô đồng Pháp có rất nhiều học sinh đi lại, các hàng ghế gỗ xung quanh bồn hoa cũng ngồi tốp năm tốp ba. Cảnh tượng phồn vinh vào tương lai có thể tưởng tượng được.
Nhớ tới lời Triệu Dương nói qua, Trương Khác ngồi xuống một cái ghế, gọi điện thoại cho ba y, nói đến việc cuối tuần đi Huệ Sơn:
- Triệu Dương hình như biết chút tin tức, trong tỉnh đang suy nghĩ thăng chức cho ba, con có nên chúc mừng sớm không đây?
- Việc này ba cũng không quan tâm, công việc trong tay đầy ra đây, có thể làm hết cũng tốt lắm rồi. Mà người có ý kiến bên Tân Vu rất nhiều, trong tỉnh còn phải suy nghĩ ý kiến bên Tân Vu, ba cũng không nhiệt tình lắm...So với việc này, ba càng hy vọng con rảnh rỗi đến Tân Vu một chuyến. Con còn nhớ rõ Tân Vu có nhà của mình không?
Kế tiếp là quốc khánh rồi, mặc dù Quốc vụ viện phải đến năm 98 mới chính thức định ra chính sách ngày quốc khánh và ngày 1-5 nghỉ dài hạn để kích thích kinh tế, nhưng năm nay ĐH Đông Hải nghỉ dài đến năm ngày, không biết Đường Thanh an bài thế nào.
Nếu như đi Hong Kong, tính toán thời gian, cũng chưa hẳn có thời gian chạy đến Tân Vu ở hai ngày. Trương Khác cười nói:
- Hiện tại đều là cha mẹ đến thăm con cái. Nếu không con ở ĐH Đông Hải chờ bố mẹ đến thăm đi? Ba mẹ cũng đâu có đến cái tuổi thất lão bát thập mà cần con đi thăm chứ.
- Thằng láo cá. - Trương Tri Hành ở bên kia điện thoại nở nụ cười: - Không muốn tới Tân Vu thì thôi. . .
- À ba, con có một chuyện muốn nói.
Trương Khác nhắc tới chính sự:
- Cơn khủng hoảng tài chính Đông Nam Á nhất thời nửa cơ hội cũng không dẹp loạn được, kinh tế còn có thể tiếp tục đi xuống. Đi xuống nữa, TW sẽ đưa ra một loạt chính sách kích thích kinh tế. Không đề cập tới tính khả năng sẽ đưa ra chính sách cổ vũ ngành du lịch phát triển. tunghoanh.com, truyenyy, sstruyen chỉ là những trang ăn cắp truyện, do tình hình các trang đó copy lẹ quá nên bắt buộc mình phải giảm số chương mỗi ngày ở mức tối thiểu, các bạn vui lòng về trang chính để được chia sẻ chương mới nhất nhé
- Mấy năm nay kinh tế nội địa đi lên, ngành du lịch trong nước quả thực cũng là càng phát triển hơn. Con vẫn rất chờ mong, Tân Vu trong tay ba có thể thành công chuyển biến thành thành phố hoa viên loại hình du lịch. . . Nếu trong tỉnh cũng đang suy nghĩ cho ba động một chút, thì chúng ta cũng không cần phải án binh bất động nữa.
Trương Khác nói tiếp:
- Chúng ta cũng không làm hoạt động khác, con muốn thông qua chỗ chú ba cho Tân Vu 20 triệu, lấy danh nghĩa là quyên tặng. Trong đó 10 triệu xây một trường học huấn luyện kỹ thuật sơ cấp, Tân Vu rất nhiều người đi ra ngoài làm công, chưa trải qua huấn luyện kỹ thuật nhất định, chỉ có thể làm những công việc ở tầng thấp nhất. 10 triệu này dùng cho việc đó. Còn 10 triệu, ba cảm thấy dùng vào đâu thích hợp thì dùng. . .
- 10 triệu hả...Làm chuyện khác có thể không đủ. Ba thấy cứ cho trường du lịch của Tân Vu đi. Tân Vu phải phát triển kinh tế du lịch. Các phương tiện cứng và mềm đều phải phải đuổi kịp. Đầu tư vào phương tiện thiết bị, 10 triệu là còn xa mới đủ, phương tiện đào tạo cũng phải đuổi kịp, 10 triệu này đưa cho trường du lịch thích hợp hơn...”, Trương Tri Hành nói.
- Chắc ba không phải sớm có chủ ý với con đấy chứ, con vừa mới đề xuất trả thù lao, ba đã nghĩ đến việc dùng tiền thế nào rồi?
- Nói vớ vẩn. Tao cần có chủ ý với mày à? - Trương Tri Hành trong điện thoại cười mắng.
- Ài, bỏ đi. Tân Vu phát triển kinh tế du lịch. Sơ bộ phải đầu tư bao nhiêu tài chính mới đủ. . .
- Ít nhất...
Trương Tri Hành vừa muốn báo ra số liệu, lại kịp thời dừng lại:
- Vấn đề này vẫn chưa nghiêm túc suy nghĩ qua, lúc nào con đến Tân Vu thì bàn lại đi.
- Vậy được rồi.
Trương Khác nở nụ cười:
- Để con gọi điện thoại cho chú ba, cách hai ngày lại phải chuyển tiền đến sổ sách của công ty chú ấy...
********
Thông qua đắp nặn, rượu Vân Trì kéo theo rượu đế Tân Vu cùng các sản nghiệp tương quan quật khởi, cũng không cần làm động tác quá lớn, chỉ cần tiếp tục đưa vào hoạt động. Trong thành phố Tân Vu hàng năm bởi vì sản nghiệp rượu đế quật khởi mà thu nhập tài chính tăng đến gần 200 triệu.
Đem tài chính tăng trưởng mấy năm sau chi cho việc xây dựng công trình du lịch. Cộng thêm đường cao tốc Kiến Nghiệp đến Tân Vu đã sớm khởi công. Sau khi xây lên, Kiến Nghiệp đến Tân Vu sẽ không cần từ phía bắc đi vòng nữa. Lộ trình rút ngắn đến nửa tiếng đồng hồ. Hơn nữa sang năm sẽ chính thức đề xuất khái niệm Tuần lễ vàng.
Những điều này đều là nhân tố cực kỳ có lợi đối với việc phát triển mạnh ngành du lịch của Tân Vu lúc này.
Trương Khác lại gọi điện cho chú ba. Mấy ngày này chú ba rốt cuộc từ Kiến Nghiệp thoát thân trở về Hải Châu. Trương Khác nói với chú ba muốn thông qua Thế Kỷ Cẩm Hồ quyên tặng 20 triệu cho Tân Vu.
- Một năm trước, Thế Kỷ Cẩm Hồ tại Tân Vu kiếm được tiền cũng không đến 8 triệu, lần trước vì việc xây đê đã quyên tiền một lần, lần này lại quyên 20 triệu, người khác đều sẽ cho Thế Kỷ Cẩm Hồ chúng ta tiền nhiều người ngu đấy.
- Chú oán giận như thế, cứ làm như tiền này là chú bỏ ra ấy? - Trương Khác cười.
- Đây không phải là hết cách giải thích với quần chúng không rõ chân tướng sao?
Trương Tri Phi ở trong điện thoại cười sang sảng:
- Được rồi, chú biết chuyện lần này, trở lại sẽ nói một tiếng với lão Thiệu, Thịnh Thanh. Việc cụ thể thế nào thì cháu trực tiếp tìm Đan Thanh không phải được rồi sao...
Địch Đan Thanh à, nữ nhân xinh đẹp quyến rũ đó. Trương Khác cầm ĐTDĐ gõ gõ vào trán, nghĩ trên người Địch Đan Thanh luôn có một vẻ đẹp thành thục đẫy đà mà phụ nữ khác không thể bằng. Mà quả thật cũng lâu chưa có liên hệ với cô ta.
Dù sao khách sạn Thế Kỷ Cẩm Hồ ở Tân Vu cũng không phải nghiệp vụ dưới cờ của Cẩm Hồ, Trương Khác cũng không cần phải nhọc lòng. May mà trong ĐTDĐ còn có số của Thôi Đan Thanh, gọi điện thoại qua, nghe được là giọng trong trẻo của Vệ Lan.
Vệ Lan cũng không đợi Trương Khác lên tiếng, đã nói thẳng:
- Cậu tìm Địch tổng hả, hiện tại Địch tổng có việc, một lát nữa bảo Địch tổng gọi điện cậu nha. Có phải là số này không?
- Ặc, hiện tại Địch tổng có chuyện gì?
- À!
Bên kia điện thoại Vệ Lan nhảy thót lên, cũng quên trước tiên phải nói tiếng chào với Trương Khác, cũng không che ống nghe, liền lớn tiếng nói:
- Điện thoại của Khác thiếu gia, cô cởi quần áo chưa, tôi mang điện thoại vào cho...
Trương Khác nghe thấy tiếng cửa mở ra, rồi có tiếng nước xối, chẳng lẽ Địch Đan Thanh đang tắm?
Thanh âm của Địch Đan Thanh luôn luôn chứa nhiều mị hoặc, không hiểu cô ta nói với người khác có phải như vậy hay không, nghe mà lòng nhũn cả ra:
- Sao lúc này Khác thiếu gia lại nhớ đến tôi nhỉ?
Trương Khác thì lại đang suy nghĩ bên kia Địch Đan Thanh cởi đồ chưa, đang nửa che nửa hở, hay thân thể trần truồng?