Trương Khác đẩy cửa phòng ngủ, cửa phòng không đóng, trái tim kém cỏi đập cuồng loạn, trong phòng ngủ không có đèn, ánh trăng từ cửa sổ mở toang chiếu lên chiếc giường lớn hình nửa vầng trăng, thấy hai mỹ nhân ôm chăn ngủ, y cẩn thận đưa tay đưa tay ôm ngực, sợ tiếng tim đập đánh thức người trong mộng.
Tâm nguyện bao năm giờ mới thực hiện được.
Thời tiết Kiến Nghiệp tháng 5 đã khá nóng rồi, tuy nói là ôm chăn ngủ, nhưng hai mỹ nhân chỉ đắp chăn mỏng che bụng, nửa người lộ ra ngoài.
Tạ Vãn Tình mặc váy lụa màu sáng, một góc váy ngủ vén lên, lộ ra cặp đùi trắng mịn màng không thua kém chất lụa của váy, cái váy vừa khéo vén lên gần eo, giữa hai chân để lại mảng tối, cảm giác trong đó không hề mặc gì, Trương Khác mặc húm.
Mặt Hứa Tư bị mái tóc đen dài che đi, chỉ để lộ ra khóe môi hồng, cô là là vưu vật toàn thân từ trên xuống dưới không chỗ nào không làm tâm hồn người ta chao đảo, Trương Khác nhìn tới si dại một lúc lâu mới nhớ ra ý đồ ban đêm lẻn vào đây, vả mặt nhẹ một cái, mắng bản thân, có phải lần đầu thấy mỹ nữ đâu.
Trương Khác tính toán rất lâu, cảm thấy nên ra tay với Hứa Tư trước thì hơn, Hứa Tư sợ thẹn, cho dù có tỉnh rồi cũng sợ đánh thức người bên cạnh sẽ mặc cho y làm bừa, còn Tiểu Tình Tình luôn dung túng y, đợi xử xong Hứa Tư, cùng lắm giở mấy chiêu vô lại, quá nửa sẽ chiều lòng mình.
Nếu làm ngược lại, thì Hứa Tư bỏ chạy ngay, Tạ Vãn Tình chiếu cố cảm thụ của Hứa Tư không cho mình toại nguyện, thế là xôi hỏng bỏng không hết, thứ tự này tuyệt đối không thể nhầm.
Tà niệm sinh ra, Trương Khác càng không thể khống chế được bản thân, tay luồn vào trong váy ngủ của Hứa Tư, trong mơ Hứa Tư như có cảm giác kẹp chặt hai chân lại, Trương Khác nín thở mất một giây, tay bị cặp đùi âm ấm kẹp chặt làm máu trong người sôi lên, bất kể có làm giai nhân tình lại không, lật chăn lên, đè lên tấm thân gợi cảm đó, một tay áp lên bầu ngực Hứa Tư, cách lớp vải cảm giác mềm mềm êm êm đó tuyệt diệu vô ngần, đối diện với mỹ nhân như thế có nan nhân bình thường nào không sinh dục vọng cho được.
- Anh ... Anh muốn làm cái gì?
Cơ thể mềm mại phía dưới quẫy động, mái tóc rối gạt sang hai bên, lộ ra khuôn mặt Tôn Tĩnh Mông, mắt còn ngái ngủ phát ánh sáng mê ly, tựa hồ đầu óc chưa tỉnh táo nghi hoặc sao Trương Khác nằm đè lên mình.
Trương Khác ngớ ra trong thoáng chốc, thấy Tôn Tĩnh Mông không cự tuyệt lắm, còn tay mình vẫn ở giữa hai chân cô, nghĩ tiến tới luôn thì bên cạnh truyền tới tiếng hô:
- Sao cậu vẫn cái thói đó? Lần trước còn định sai là lấn tới với tôi, giờ chắc lại dùng chiêu đó với người khác ...
Trương Khác choáng váng quay đầu lại, người nằm bên cạnh không ngờ là Địch Đan Thanh, sợ tới dục vọng tắt ngúm, cuống cuồng bỏ chạy, vấp phải chân Tôn Tĩnh Mông, ngã lăn từ trên giường xuống.
- Á ...
Trương Khác chỉ kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Bốn cô gái ngồi ở phòng trà tầng thượng thấy Trương Khác đang ngủ ngon lành, đột nhiên nhiên nhảy lên ngã lăn quay ra đất rồi kêu gào, chẳng hiểu ra sao cả.
Tôn Tĩnh Mông bĩu môi, nhìn Trương Khác đang xoa trán, châm chọc:
- Hừ, nói chuyện với bốn mỹ nữ mà có thể ngủ tít được, đã ngủ lại còn ngã lăn xuống đất, anh đúng là không phải người tầm thường.
Mới từ trong giấc mộng tỉnh lại, trên tây vẫn vấn vương cảm giác mịn mịn giữa hai chân Tôn Tĩnh Mông, chẳng lấy nổi dũng khí cãi nhau với cô.
- Nằm mơ à?
Hứa Tư quay sang hỏi:
- Ừm, nghe mọi người nói chuyện làm đẹp, thế là ngủ mất ...
Trương Khác ậm ừ đáp:
- Mơ gì thế, mộng đẹp hay ác mộng?
Địch Đan Thanh ngồi quay lưng về với Trương Khác, gần y nhất, hỏi:
- Có một lúc nghe cậu thở rất gấp ...
Tôn Tĩnh Mông bên ngoài váy ngủ còn mặc một chiếc áo sơ mi ca rô, Trương Khác thấy cái áo quen quen, nhưng mắt lại đóng đinh vào cặp chân nhỏ nhắn trắng trẻo, chẳng còn đầu óc nào truy cứu sao cô lại lấy áo sơ mi mình vắt trên ghế để mặc.
Địch Đan Thanh mặc quần ngủ vải mềm lụa, mông bó căng, loáng thoáng nhìn thấy mép quần lót màu đỏ, cô ôm gối ngồi xoay lưng với Trương Khác, giữa mép quần và mép áo là đoạn da thịt trắng nõn.
Sao lại nằm mơ thấy hai cô gái này, đây gọi là mộng đẹp hay là ác mộng? Trương Khác cười khổ lắc đầu, vốn tưởng là cuộc hẹn hò của y và Hứa Tư, Tạ Vãn Tình, ai ngờ bị hai cô gái kia chen ngang.
Buổi tối trước khi ăn cơm vừa gọi điện cho Tạ Vãn Tình xong quay về chỗ thì bị Hứa Tư nói đã nhận lời mời của Tôn Tĩnh Mông tới chung cư Thanh Niên ngủ, Địch Đan Thanh mới vừa từ Tân Vu về Kiến Nghiệp, thế là tất cả mộng tưởng tan tành, Trương Khác rơi vào cảnh lắm mối tối nằm không, chẳng cô gái nào thèm để ý.
- Mấy giờ rồi, sao mọi người còn chưa đi ngủ.
Trương Khác ngẩng đầu lên nhìn, cho dù là ở túc xá nghiên cứu sinh thường thức thâu đêm cũng chẳng còn mấy cửa sổ sáng đèn.
- Cậu muốn ngủ thì cứ ngủ đi, chẳng lẽ còn muốn chọn người thị tẩm hay sao?
Lời Địch Đan Thanh tựa hồ khiêu khích nhưng lại như có ý ám chỉ, Trương Khác chỉ còn cách chuồn vội, sợ Tôn Tĩnh Mông nghe ra điều gì, Tạ Vãn Tình và Hứa Tư thì chột dạ, mặt đỏ lên.
Tạ Vãn Tình ngáp một cái đứng dậy nói:
- Cũng không sớm nữa đâu, chúng ta đi ngủ thôi ...
Cô kéo tay Hứa Tư và Địch Đan Thanh xuống lầu, Tôn Tĩnh Mông chun mũi hết sức đáng yêu cũng xuống theo.
Trương Khác về phòng khép hờ cửa, nghe thấy bốn cô gái xuống lầu, lại bắt đầu toan tính xem làm sao lừa được Hứa Tư vào phòng.
Địch Đan Thanh ở căn hộ phía dưới, cô về trước, ba cô gái còn đứng ở hành lang trò chuyện một lúc, Trương Khác nghe thấy Tôn Tĩnh Mông hỏi:
- Giường phòng khách hơi chật, hay là hai chị ai ngủ với em.
- Hứa Tư chiều đi máy bay, sợ tối ngủ không ngon, để cô ấy ngủ một mình ...
Tạ Vãn Tình nói:
Trương Khác nghe thế mừng thầm, đợi bọn họ ai về phòng nấy, liền gọi điện cho Hứa Tư, giở trò vô lại:
- Vừa rồi gặp ác mộng, tỉnh lại không ngủ được nữa, chị sang nói chuyện với em đi. Nếu không em sang đấy, nhưng mà tường bên đó mỏng, nói không chừng làm họ nghe thấy ...
Đợi chốc lát Hứa Tư đẩy cửa đi vào, lúc khép cửa còn chột dạ quay đầu lại nhìn hành lang, không dám khóa cửa, sợ chẳng may có ai tìm Trương Khác thì cô có trăm cái miệng cũng không cãi được, thấy Trương Khác cười xấu xa, tức khí nói:
- Cậu là đồ vô lại, có chuyện gì muốn nói ...
Trương Khác vỗ vỗ giường, bảo Hứa Tư ngồi xuống nói chuyện, cô vừa vào trong tầm tay, là ôm chầm lấy, liếm vành tai Hứa Tư:
- Sao chị dễ lừa như cô bé mười lăm mười sáu tuổi thế, chị nói xem lúc này có chuyện gì để mà nói.
Cánh môi tham lam trượt qua gò má trơn nhẵn, tìm kiếm cánh môi đỏ nóng bỏng.
Hứa Tư mím môi lại im lặng giãy dụa, Trương Khác không buông tha, cách lớp áo ngủ ngậm lấy núm vú của Hứa Tư nhay nhẹ, tay trượt dần theo tấm lưng thon trơn mượt, xoa bóp cặp mông cực kỳ đàn hồi ấy.
Biết không thoát nổi móng vuốt của ác ma, Hứa Tư chỉ xin Trương Khác tắt đèn, khép cửa sổ lại, tựa hồ chỉ có chút ánh sáng sẽ rất xấu hổ ...
Cặp mông bị Trương Khác bóp lấy, người nóng như sốt, càng vùng vẫy tình dục càng bốc cao, váy ngủ bị Trương Khác lột ra, bầu ngực như ngọn núi ưỡn thẳng, núm vú hồng tươi bị khiêu khích trở nên cực kỳ mẫn cảm, chạm nhẹ một cái là toàn thân cô run lên, da ửng hồng, y như tân nương đêm động phòng, Trương Khác phả hơi nóng vào tai cô nói:
- Tắt làm gì, còn chỗ nào trên người chị em chưa thấy nữa đâu.
Tuy nói thế nhưng Trương Khác vẫn tắt đèn đi, kéo kím rèm cửa xuống, nếu chẳng phải hai việc này y với tay ra là làm được thì đã chẳng chiều ý cô.
Bóng tối làm người ta thêm dũng khí, dám làm chuyện không dám làm dưới ánh sáng, Hứa Tư kẹp chặt hai chân lấy hông Trương Khác đưa thứ kia vào cơ thể, một tay bịt miệng không để bản thân phát ra tiếng rên rỉ, một tay bấu sâu vào lưng Trương Khác ...
- Két ...
Có ai đó đẩy cửa:
Nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, tim Hứa Tư ngừng đập, lập tức ôm chặt lấy Trương Khác không cho y nhúc nhích, nhưng hai cơ thể vẫn dính liền với nhau, cô cảm thụ rõ ràng hạ thân bị thứ nóng hổi kia lấp kín, tuy dừng cử động, nhưng thứ kia vẫn giật giật trong người, hết sức khó chịu.
Tiếp đó cảm thấy có người lần mò trong bóng tối, cạch một cái khóa cửa lại, giờ lại hối hận nếu lúc nãy khóa cửa lại đã không rơi vào cảnh xấu hổ thế này, đúng lúc cơ thể đang hết sức mẫn cảm, không hề muốn dừng lại.
- Á ...
Người kia tiền vào phòng va phải mép bàn, đau đớn kêu khẽ một tiếng, là giọng Tạ Vãn Tình, Hứa Tư nhéo đùi non của Trương Khác uy hiếp y không được lên tiếng.
Trương Khác mặc dù rất khao khát ba người cùng giường, nhưng cảnh này bị Tạ Vãn Tình bắt gặp chẳng phải hay ho gì, hơn nữa Tôn Tĩnh Mông ở trong nhà, y có mấy cái gan dám làm bừa?
Trương Khác và Hứa Tư đều nín thở, Tạ Vãn Tình đợi trong bóng tối một lúc không thấy có người phản ứng, nghĩ Trương Khác không có ở trong phòng, lẩm bẩm oán trách:
- Tên trộm này quả nhiên gan lớn bằng trời chuồn tới phòng con bé lẳng lơ Hứa Tư rồi, không cần tới kiểm tra cũng đoán được ...
Tạ Vãn Tình nói thế, đùi non của Trương Khác liền bị Hứa Tư véo đau nhói, lại không thể phát ra tiếng, hạ thân bị siết chặt, càng lúc càng phồng to.
Xuân tình bị khởi lên tới cực điểm, người nóng rực hết sức khó chịu, chỉ đợi Tạ Vãn Tình đi "giáo huấn" tên vô lại này một bài học nhớ đời, không ngờ Tạ Vãn Tình lại nói một câu làm cô hồn siêu phách lạc:
- Hay tên trộm này đêm nay tuyệt vọng ngủ mất rồi?
Mấy giây sau liền thấy một bàn tay sờ lên eo mình.
Trong số nam nhân, da dẻ Trương Khác cũng được tính thuộc loại mịn màng hiếm có, nhưng đem so với làn da non như da trẻ con của Hứa Tư thì kém xa lắm, Tạ Vãn Tình sờ một cái biết ngay là Hứa Tư, cô ngàn vạn lần không ngờ Hứa Tư to gan tới mức lẻn vào phòng Trương Khác vụng trộm, tay chưa rụt lại thấy cơ thể Hứa Tư cứng đờ rồi rùng mình.
Con bé lẳng lơ này! Tạ Vãn Tình thừa hiểu phản ứng cơ thể đó là gì, không muốn phá ngang họ lúc này, đứng dậy định bỏ đi, nhưng tay bị Hứa Tư tóm chặt.
Lúc này Hứa Tư chỉ phản xạ theo điểu kiện, hơn mười giây liên tục co giật trong khoái cảm mê muội, mới thẹn thùng buông tay ra, kéo chăn chui tọt vào đó, cả đầu và chăn cũng chùm kín luôn, còn thuận tiện đạp cả Trương Khác xuống giường.
Tạ Vãn Tình bật đèn lên, nhìn thấy Trương Khác đang luống cuống tranh giành chăn với với Hứa Tư, nhưng Hứa Tư liều chết giữ chăn giành không nổi, chỉ hạ thân còn đeo bao cao su của Trương Khác:
- Xấu chết đi được, mau lấy cái gì mà che.
Trương Khác bối rối lấy gối che đi, trông ngu hết sức.
- Hừ, thừa lúc Tĩnh Mông ngủ say, muốn đi tuần tra đêm, không ngờ con bé lẳng lơ không chịu nổi chạy tới đây ăn vụng, sớm biết thế đã chẳng tới đây.
Giọng Tạ Vãn Tình chua chua:
- Tại tên nhóc Tiểu Khác lừa em qua đây ...
Hứa Tư trong chăn lúng búng giải thích cho bản thân:
- Tiểu Khác là tên vô lại, em bị lừa sang đây thế là ... Mất mặt chết đi, chị Vãn Tình, không được cười em.
Tạ Vãn Tình phì cười:
- Tùy hai đứa, chị về ngủ đây, sáng mai hai đứa đừng có ngủ quên đấy ...
- Chị Vãn Tình ...
Trương Khác thấy Tạ Vãn Tình không giận, nắm lấy tay cô.
- Chỉ biết học thứ hư hỏng ...
Tạ Vãn Tình nguýt yêu Trương Khác một cái, liếc nhìn Hứa Tư vẫn còn chùm chăn kín mít, thầm nghĩ mình ở lại con bé này cũng chẳng thể nói gì được, nghĩ thế cảm thấy giữa đùi mình tê tê, nếu chẳng phải nha đầu Tĩnh Mông kia còn ở trong phòng, cô cũng không muốn từ chối tiểu oan gia này, đưa tay nắm hạ thân Trương Khác, nói nhỏ:
- Em phải để lại cho chị chút thể diện, con bé Tĩnh Mông mà biết thì hỏng hết ...
Tạ Vãn Tình vừa đi, Hứa Tư hất chăn bật dậy, tay chân như con bạch tuộc từ sau cuốn lấy người Trương Khác, cắn vai y, oán trách:
- Cậu bảo sau này tôi nhìn mặt chị Vãn Tình ra sao? Đồ vô lại...
- Không sao, lúc nào đó chị tới bắt gian em và chị Vãn Tình là hòa ...
Trương Khác chưa nói dứt lời bả vai bị Hứa Tư ngoạn một cái, tiếng kêu vừa thốt ra khỏi miệng bị Hứa Tư chuẩn bị trước bịt lấy:
- Không được kêu, nhịn đi.
Trương Khác nhịn đau, ôm lấy lưng trần truồng của Hứa Tư, khẽ vuốt ve, có lẽ mình quá tham lam, nhưng có nam nhân nào kháng cự nổi sự dụ hoặc này?
Âu yếm thêm một lúc, Hứa Tư đương nhiên không dám ở lại ngủ qua đêm, mặc lại váy rón ra rón rén trở lại phòng.
Ngủ mơ cảm thấy có một cơ thể trắng trẻo đầy đặn đè lên người, bàn tay mềm mại thò vào trong quần mình, nắm lấy hạ thân ve vuốt, Trương Khác mở choàng mắt, thấy khuôn mặt xinh đẹp đầy thâm tình của Tạ Vãn Tình đang nhìn mình:
- Hại người ta cả đêm trằn trọc không ngủ được, oan gia ạ ... Hứa Tư và Tĩnh Mông vừa đi rồi, phải chiều người ta ...
Rồi tụt quần Trương Khác xuống, nắm lấy thứ chủ động ngồi lên, một tiếng rên dài đầy nhục dục bật ra từ cổ họng không sao kìm chế được.
Trương Khác có mấy là gan không chiều lòng Tạ Vãn Tình, có thể thực hiện mộng tưởng nhân sinh hay không chỉ có thể hi vọng vào Tạ Vãn Tình tích cực phối hợp.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trái ngược với sự ung dung khoái hoạt cả Trương Khác, Chu Cẩn Du và Tạ Hán Minh rơi vào hoảng loạn chưa từng có.
Từ lần theo đường dây Chương Châu, gần như không thể chạm vào gân cốt Chu Cẩn Tỳ, mà bất kỳ ai muốn điều tra Mitsui đều phải xét tới ảnh hưởng cực lớn của con quái vật khổng lồ này tới mối quan hệ Nhật Trung.
Ai có thể ngờ được bạo loạn ở Indo, cao tầng tiến hành xử lý tỉnh táo, nhưng không có nghĩa là cao tầng TW và quân đội không kích động, đúng lúc gặp sự kiện Mitsui, quyết tra theo manh mối này, liền giáng cho Chu Cẩn Tỳ một đòn chí mạng.
Thậm chí TW không còn cẩn thận đối đãi với mối quan hệ Nhật Trung nữa, quyết tra đến cùng, so ra Chu Cẩn Tỳ có là cái gì? Hiện kết quả tốt nhất của ông ta là đợi 8 -10 năm nữa hãy tỉnh lại.
- Dừng dùng thuốc đi!
Chu Cẩn Du nghe thấy chồng kiến nghị như thế, kinh ngạc vô cùng:
- Anh ấy là anh ruột của em, anh sao có thể bảo em làm như thế?
- Không phải là hoàn toàn dừng dùng thuốc, mà dùng cách trị liệu giữ tình hình thôi, trước khi vụ án đất hiếm kết thúc, bất kể kết quả cuối cùng ra sao, chỉ cần điều tra tiếp là sẽ ảnh hưởng tới em.
Tạ Hán Minh dốc lòng khuyên nhủ, nhưng ánh mắt hết sức vô tình:
- Anh nghĩ anh trai em có ý thức cũng sẽ làm như thế, chăng lẽ em muốn anh ấy tỉnh lại cho cục an ninh quốc gia bắt đi điều tra?
Chu Cẩn Du suốt đêm đi tới Kiến Nghiệp, tới giờ vẫn chưa nghỉ ngơi chút nào, mắt đầy tơ máu, những người đều ở bên ngoài đợi bà ta ra quyết định, hiện phẫu thuật còn có hi vọng khôi phục ý thức, nhưng mọi người đều biết, đây không phải là lúc thích hợp để Chu Cẩn Tỳ khôi phục ý thức ...
Tạ Hán Tĩnh, Tạ Vãn Sơn, Tạ Ý, Tạ Kiếm Nam, tất cả ngồi trong gian nhỏ ngoài phòng bệnh im lặng chờ đợi, nhưng mỗi người mang một tâm tư khác nhau, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng tranh luận bên trong, tuy không rõ lắm, nhưng có thể đoán ra trong đó đang tranh luận điều gì.
Một lúc sau vợ chồng Chu Cẩn Du và vợ Chu Cẩn Tỳ đi ra, bà vợ giọng bi ai lãnh đạm nói:
- Lão Chu không gánh nổi nguy hiểm nữa, cứ trị liệu thì hơn, ít nhất để lại trên đời một chút tưởng niệm ...
Chu Cẩn Tỳ không tỉnh lại mới phù hợp với lợi ích Chu gia, có như thế mới có người thương hại nói giúp Chu gia vài câu, Tạ Hán Tĩnh nghĩ thế, đi tới trước giường nhìn khuôn mặt hốc hác như cái xác không hồn của Chu Cẩn Tỳ, mũi cắm máy thở, tay truyền dịch.