Bắt đầu từ tháng 10, Cẩm Hồ liền đặt trọng điểm khai thác Iplayr tại Bắc Mỹ, sau khi hấp thụ hết kỹ thuật Flash Memory của Toshiba, giá Flash Memory chip 32 M của Trung Tinh Vi Tâm giảm từ 100 USD ban đầu tới chưa đến 10$.
Các nhà phân phối các nơi như uống thuốc kích thích, chưa tới 4 tháng, Cẩm Hồ đã lập nên mạng lưới tiêu thụ tương đối hoàn thiện, lượng tiêu thụ Iplayr của Ái Đạt ở Bắc Mỹ hàng tháng từ 1 vạn nhanh chóng tăng lên 3 vạn.
Ở thị trường toàn cầu, lượng tiêu thụ của Iplayr không thể so với máy nghe nhạc MD, nhưng ở thị trường Bắc Mỹ đã đánh vào trung khu thần kinh của của trận doanh của doanh nghiệp kinh doanh MD.
Do kỹ thuật MD nằm trong tay doanh nghiệp điện tử Nhật, nên trận doanh MD chủ yếu là doanh nghiệp Nhật, điều này hạn chế MD phổ biến ở Bắc Mỹ.
Vào tháng 1 năm 99, lương tiêu thụ MD ở Bắc Mỹ chưa tới 30 vạn, còn lượng tiêu thụ Iplayr của Toshiba là 6 vạn, của C-Cube là 5.6 vạn, thêm vào Samsung vươn lên mạnh mẽ, tổng lượng Iplayr tiêu thụ đã gần 20 vạn chiếc.
Có thể dự kiến năm 99, ít nhất ở Bắc Mỹ, Iplayr sẽ hoàn toàn vứt bỏ MD lại phía sau, tại đây giá cả không phải nhân tố quyết định, chất lượng sản phẩm và mức độ áp ứng nhu cầu thị trường mới là pháp bảo để giành phần thắng.
Nếu Trương Khác có ý định dùng sách lược lợi mỏng bán nhiều ở Bắc Mỹ, giá chiệc Iplayr phổ thông trong vòng một năm có thể giảm xuống còn 120 - 130 USD, nhưng mục tiêu của Trương Khác hi vọng bán Iplayr ở phân khúc cấp cao với giá 500 USD thậm chí cao hơn nữa.
Tịch Nhược Lâm nhìn chiếc Iplayr mới nhất có bộ nhớ 64M và công năng ghi âm kỹ thuật số, thật không ngờ một cái máy màu nhũ bé chưa bằng lòng bàn tay này lại bán với giá 600 USD.
Nhưng nó lại là chiếc Iplayr đang bán chạy nhất ở Mỹ.
Ở trong nước một chiếc MD siêu mong do Sony chế tạo có giá chỉ 500 - 600 đồng, nhưng đã là hàng xa xỉ, học sinh bình thường muốn nghe nhạc quá nửa chỉ bỏ ra 100 đồng mua hàng nhái dùng tạm.
Trừ máy vi tính chưa phổ biến trong nước ra, thì giá cả là nhân tố khiến thị trường trong nước khó tiếp nhận sản phẩm này.
- Một chiếc máy thế này Cẩm Hồ kiếm được bao nhiêu?
Tịch Nhược Lâm tò mò hỏi:
- Nói gì tới lợi nhuận.
Trương Khác gãi đầu:
- Ở thị trường Bắc Mỹ còn chưa có lợi, bán 3 vạn cái mới đạt mức hòa vốn ...
Tịch Nhược Lâm xem tài liệu, thị trường Bắc Mỹ năm 99 đầu tư marketing với dự toàn 10 triệu USD, lè lưỡi nói:
- Với lượng tiêu thụ 3 vạn chiếc mỗi tháng, bình quân tính ra chẳng phải gánh hơn 100 USD tiền marketing ...
Sân bay quốc tế San Francisco cách thành phố 21 km, khi cất cánh từ Hong Kong là lúc trời ngả về phía tây, lúc tới San Francisco vẫn tắm trong ráng chiều, cảm giác thật là kỳ diệu.
Thành Hán Chương lái xe tới đón đám Trương Khác, vừa mới bước được một chân lên xe thì hắn đã nói:
- Khả năng có một tin tức không tốt lắm đang đợi Khác thiếu gia ...
- Tin tức xấu gì?
Trương Khác đứng lại.
- Để Eric nói cho cậu thì hơn.
- Riaa nhắm vào chúng ta rồi, bọn họ phát ra công hàm luật sư, cho rằng thiết bị của chúng ta có phương thức hạn chế sao chép quá đơn giản, là hành vi dung túng vi phạm bản quyền, xâm phạm bản quyền tri thức của bọn họ ...
Eric đang nỗ lực học tiếng Hán, nhưng lúc này chỉ có thể dùng tiếng Anh giao lưu.
Trương Khác và Tiêu Tấn Thành thì không sao, còn Mông Nhạc, Tịch Nhược Lâm và Địch Đan Thanh khả năng nghe tiếng Anh hơi kém, dù sao ít giao lưu bằng tiếng Anh, phải cần có thời gian thích ứng.
Trương Khác giải thích cho họ RIAA là Recording Industry Association of America, hiệp hội công nghiệp ghi âm Mỹ, là cự đầu nghành ghi âm Mỹ.
Mặc dù Cẩm Hồ lập cửa hàng âm nhạc trực tuyến trên mạng, nhưng một khi hệ thống chống xâm phạm bản quyền bị phá giải là có thể lên mạng tải nhạc không tốt một xu, đó vốn là ưu điểm lớn nhất của Iplayr, đồng thời điều làm doanh nghiệp xuất bản âm nhạc đau đầu nhất.
- Bọn họ biết chọn hồng mềm để bóp đấy.
Trương Khác hỏi:
- Toshiba, Samsung và C-Cube có nhận được công hàm của họ không?
- Riaa cho rằng ba công ty kia lấy kỹ thuật sản phầm của chúng ta, chỉ cần đẩy chúng ta lên ghế bị cáo là có thể dễ dàng giải quyết được rất cả vấn đề.
Eric lắc đầu:
Trương Khác giang tay với Tịch Nhược Lâm, cười nói:
- Có lẽ chị chưa biết chi phí kiện tụng ở Mỹ rất cao, không định giá cao một chút, lấy tiền đâu ra mời luật sư?
Mọi người cùng cười ồ lên.
Trương Khác lại quay sang đám người Thành Hàn Chương, nói:
- Lo lắng bản quyền tri thức bị xâm phạm mà phải hạn chế tiến bộ kỹ thuật, tòa án Mỹ bị bịt mắt mới đưa ra phán quyết như thế. Nếu bọn họ muốn đẩy chúng ta lên ghế bị cáo, vậy chúng ta mời luật sư tranh biện lại là được ... Nếu có thể không ngại gì kiện lên tận tòa án liên bang.
Rồi chỉ Mông Nhạc và Tịch Nhược Lâm:
- Đây là hai trợ thủ tối tiến cử cho anh, hi vọng dưới sự trợ giúp của anh, bọn họ sẽ mau chóng thích ứng với tiết tấu sinh hoạt và công tác ở Mỹ.
San Francisco ba mặt là nước, mang khí hậu hải dương điển hình, buổi sáng ra ngoài thời tiết cũng giống trong nước, chỉ cần mặc áo đơn, thêm vào chiếc áo khoác hơi dày một chút là được.
Hồ nhân tạo trước bảo tàng nghệ thuật trong như ngọc, thi thoảng có vài con thiên nga trắng muốt bơi qua, chiếc cổ dài ưu nhã vươn lên thành vòng cung ưu nhã. Đám chim uyên ương, vịt nước, thì nhốn nháo mò thức ăn.
Bên hồ có ghế dài để nằm và bãi cỏ xanh mướt như tấm đệm, dưới ánh sáng ấm áp, Trương Khác và Địch Đan Thanh ở đây chơi nửa ngày.
Trương Khác không thích kiểu tham quan cưỡi ngựa xem hoa, vội vã đi ngắm hết thắng cảnh của thành phố một lượt mà chẳng để lại chút ấn tượng gì, chẳng bằng tới bãi cỏ này chơi nửa ngày, ngắm bảo tàng nghệ thuật có chiếc cột đá Corinth, trạm trổ công phu, đây là thắng cảnh mang tính mang tính tiêu chí của San Francisco.
Địch Đan Thanh đầu gối lên đùi Trương Khác, người hơi cong lại nằm trên bãi cỏ, nét mặt thư thái. Trương Khác thu ánh mắt từ bảo tàng nghệ thuật lại, ngằm nhìn khuôn mặt mang chút lười nhác của Địch Đan Thanh, xinh đẹp cao quý như thiên nga, đôi mắt đẹp đa tình như viên ngọc thuần khiết không chút tì vết, làm người ta nhìn điên đảo tâm hồn, chỉ là cô mặc chiếc áo khoác rộng, che đi thân hình gợi cảm mê người.
- Được rồi.
Trương Khác khẽ vỗ gò má mềm mại của Địch Đan Thanh:
- Bọn họ đang chờ chúng ta tới ăn cơm đấy.
Rời quảng trường trước bảo tàng nghệ thuật, lên xe đi tới bến tàu số 39 trừ danh của San Francisco, đây là nơi có không khí giải trí nhất thành phố, nó vốn là cửa cảng ngư dân Italia ra biển đánh cá, nổi tiếng với hải sản tươi, ngày nay trừ thưởng thức hải sản, nơi này là khu mua sắm tấp nập.
Trong một nhà hàng hải sản ở bến tầu số 39.
- Cty Bắc Mỹ đã soạn ra công hàm luật sư trả lời cho RIAA rồi, Khác thiếu gia có muốn xem qua không?
Tiêu Tấn Thành hỏi:
- Tôi có xem hay không cũng chẳng sao các anh thấy ngữ khí đủ cứng rắn là được.
Chuyện mang tính chuyên môn Trương Khác không xen vào, đưa ý kiến mang tính chỉ đạo là được.
Tiêu Tấn Thanh cười:
- Vụ kiện này xem ra không tránh được rồi.
Không giống các công ty khác mềm yếu lựa chọn hòa giải, thỏa hiệp, bọn họ thà bỏ ra khoản tiền lớn thuê luật sư đấu lại với RIAA.
Chuyện này cần dũng khí nhất định, nhưng không phải là không có lợi, bất kể là thắng hay thua, dám chống lại RIAA, cự đầu lớn nhất ngành ghi âm Mỹ thậm chí cả Âu Mỹ, có tác dụng lớn với việc đề cao danh tiếng của Ái Đạt.
Ngoài ra Cẩm Hồ sở hữu mạng âm nhạc bản quyền trực tuyến lớn nhất thế giới, cho dù có thua kiện, cùng lắm phải áp dụng biện pháp chống xâm phạm bản quyền nghiêm ngặt hơn, chứ không có khả năng bị cấm tiêu thụ.
Hiện cần phải tính là vấn đề chi phí tố tục cực lớn, vụ kiện càng kéo dài, có lẽ càng có lợi cho Cẩm Hồ, nhưng phải lấy tiền ra từ dự toán marketing ở thị trường Bắc Mỹ.
Trương Khac quay sang hỏi Mông Nhạc và Tịch Nhược Lâm cảm giác tham quan công ty Bắc Mỹ vào buổi sáng ra sao.
- Còn chưa bắt đầu công tác, chỉ tham quan qua đã cảm thấy áp lực rồi.
Mông Nhạc thở hắt ra:
- Còn tưởng Mỹ là thế giới phồn hoa, một tuần làm việc 5 ngày, mỗi ngày làm việc 6 tiếng thật thư thái. Nhưng hoàn toàn không phải vậy, ở đây chỉ hơi buông lỏng một chút thôi, ngày mai có khả năng bị đuổi việc rồi.
- Ha ha, có người thống kê, thu nhập bình quân của thung lũng silicon năm 98 là 96000 USD, tới năm 99 có thể lên tới 100.000 USD, cầm lương cao như thế, làm sao thiếu áp lực được.
Trương Khác mỉm cười:
- 100.000 USD!
Tịch Nhược Lâm thốt lên:
- Chúng tôi ở Sáng Vực có được chút cổ phần, ai nấy đều nghĩ phát tài lớn rồi, ra ngoài mới biên, thế giới rộng lớn ra sao ... Ở thung lũng Silicon có bao nhiêu nhân tài khoa kỹ?
- Nhân viên nghiên cứu thì chừng 1 triệu.
Thành Hán Chương trả lời hộ:
- Đều là tinh anh các nước, quá nửa sinh viên tốt nghiệp Đh Thanh Hoa, Bắc Kinh sớm muộn cũng tới đây làm việc, đó là hướng đi chủ yếu của họ.
- Ai công tác ở đây cũng cảm thấy áp lực, hai người từ từ cảm thụ đi.
Trương Khác vỗ vai Mông Nhạc nói.
- Ở Kiến Nghiệp không biết bao người mong mỏi được vào Cẩm Hồ công tác.
Tịch Nhược Lâm than:
- Ai ngờ chênh lệch lớn như thế.
- Ở trong nước thì lương bổng của Cẩm Hồ cũng khá rồi, không cần tự khiêm tốn.
Nhân viên nghiên cứu Vườn Sồi tuyển dụng có mức lương chừng 100.000 nghìn, vào năm 99 đó là mức lương cao rồi, trừ đi chênh lệch vật giá, bằng 1/3 đến 1/2 lương bình quân ở Mỹ, chênh lệch không phải quá lớn.
Trong suy tính của Trương Khác, Vườn Sồi phải duy trì chừng trên 2 vạn nhân viên nghiên cứu mới đảm bảo được Cẩm Hồ có khả năng phát triển độc lập, có hệ thống kỹ thuật hoàn chỉnh, đảm bảo Cẩm Hồ đứng vững chân ở thị trường điện tử tiêu dùng.
Trương Khác lần này tới San Francisco ngoại trừ thị sát công tác ở bên này thì chủ yếu là chiêu mộ nhân tài đang thiếu cho phương phướng phát triển tương lai của Cẩm Hồ, ví dụ Geoff Goodfellow chuyên gia tên tuổi trong lĩnh vực kỹ thuật điện tử di động, liền hỏi Thành Hán Chương về việc này.
- Tôi đã tiếp xúc với Geoff Goodfellow nhiều lần.
Thành Hán Chương tiếc nuối nói:
- Ý ông ấy là hi vọng chúng ta tài trợ cho công ty của ông ấy, chứ không phải là mua lại.