- Mình đâu rảnh rỗi thế.
Trần Phi Dung tuy nói vậy nhưng vẫn ghé đầu tới xem phương án cuối cùng.
So với phương án ngây ngô một tháng trước thì phương án ngưng tụ ý kiến rất nhiều sinh viên này đã được tính là khá hoàn mỹ rồi, Trương Khác không cho rằng mình có thể làm ra phương án hoàn thiện hơn nữa.
Thông qua phương án này có thể nhận thức đầy đủ về năng lực sáng tạo của sinh viên, xem ra lập nên hiệp hội sáng nghiệp không phải là uổng phí, Trương Khác xem qua phương án một lượt, tựa hồ không thể đưa ra ý kiến tốt hơn, cười nói:
- Bao nhiêu cái đầu như thế, thế nào chẳng tốt hơn hai cái đầu.
Gần tới giờ KTX tắt đèn, ba cô gái cùng một số thành viên bình thường của hiệp hội liền trở về, đám Thời Học Bân rải chiếu xuống đất là có thể ngủ được, sinh viên năm thứ ba thành cáo cả rồi, phía chung cư nghiên cứu sinh không hạn chế thời gian, Trương Khác ở lại tán phét với bọn họ.
Thời Học Bân là sinh viên năm ba khoa pháp luật, song có thiên phú xã giao cực tốt, lừa các nữ sinh xinh đẹp của Học viện Âm nhạc vào hiệp hội sáng nghiệp chưa nói, khi tất cả còn chưa bắt đầu, hắn đã vi Sáng Vực đi kiếm được người mua quảng cáo hai tấm biển quảng cáo rồi, chẳng hiểu hắn xúi bẩy người ta ra sao.
Đổng Dược Hoa thì có năng lực tổ chức rất cao, ở phương án thi đấu và vận hành hiết kết mạng đều là hắn hiệp trợ Mông Nhạc, chỉ nhìn phương án cuối cùng này, Trương Khác có thể thấy cuộc thi vô cùng thành công.
Những người này quả nhiên không làm mình thất vọng, chẳng qua trước đó thiếu đất phát triển mà thôi, Cẩm Hồ luôn cần dòng máu mới, đây xem như dòng máu tương lai của Cẩm Hồ.
Qua mấy tháng nỗ lực, phương án khu công nghiệp thứ hai của Hải Châu đã được thẩm duyệt thông qua, ba trấn Tân Kiều, Ích Long, Tượng Sơn đều liệt vào khu công nghiệp Tân Thành Cẩm Hồ.
Phía bên Hải Châu hi vọng Trương Khác có thể về một chuyến.
Xuất phát lúc hoàng hôn, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, chiếu lên gò mà xinh đẹp động lòng người của của Trần Phi Dung, ngồi trong xe ba hoa với mỹ nhân, chẳng cảm thấy thời gian quá dài.
Tới Hải Châu đã là bảy giờ tối, đưa thẳng Trần Phi Dung tới ngõ Đan Tỉnh.
- Oa!
Trần Phi Dung xuống xe ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngõ Đan Tỉnh đã hoàn toàn khác xưa rồi, không kìm được kêu lên một tiếng kinh ngạc.
- Làm sao thế?
Trương Khác còn tưởng cô bị trẹo chân, thò đầu ra nhìn theo ánh mắt của cô:
- À, cái đấy hả, có gì đáng ngạc nhiên đâu.
- So với trước kia đẹp hơn nhiều đấy chứ.
Trần Phi Dung cảm thấy Trương Khác kề mình hơi sát, hơi thở phả cả vào cổ cô, hơi ngưa ngứa, cô mới thò một chân ra xe mà thôi, người vẫn ngồi trên ghế, chỉ để lại không gian rất nhỏ cho Trương Khác thò đầu ra, hai cơ thể khó trách khỏi dán sát vào nhau, cô nhích người ra một chút, song không vội xuống xe, quay đầu lại hỏi:
- Toàn bộ ngõ Đan Tỉnh cải tạo xong cũng sẽ đẹp như thế chứ?
Mắt hai người cách nhau rất gần, cô gần như có thể nhìn bóng mình trong đôi mắt của Trương Khác, tim Trần Phi Dung vô cớ rung nhẹ một cái, người vô thức rụt về một bên.
Trương Khác vẫn nhìn ra ngoài.
Chuyện tu sửa ngõ Đan Tỉnh đâu có dễ dàng xong như vậy, Trương Khác chỉ lo đám Thiệu Chí Cương không đủ tỉ mỉ, mấy ngày trước người đi qua chỗ này còn thấy bạt che kín mít, nay đã bỏ xuống một phần, đẹp hơn cả trên sa bàn, nhất là buổi tối dưới ánh đèn, mảng sáng tôi đan xen trông càng đẹp một cách não nề.
Trương Khác nhe răng cười:
- Làm thế là cho mụ la sát kia xem đấy.
Địa ốc Cẩm Thành đã chính thức ủy thác quản lý cho công ty quản lý đầu tư do Tỉnh Điển và Chính Thái lập nên, ủy thác quản lý khác sát nhập là càng tiện tách tài sản chất lượng của Cẩm Thành tách ra, mà không lo lún vào nợ nần, đương nhiên, bọn chúng muốn chiếm lấy Cẩm Thành phải trả hết nợ của Cẩm Thành trước.
Tóm lại là Triệu Cẩm Vinh không còn quyền khống chế địa ốc Cẩm Thành nữa, chỉ còn còn sở hữu cái xác rỗng tập đoàn Cẩm Thành mà thôi, hơn nữa còn gánh khoản nợ cả trăm triệu, chắc hẳn vô cùng khó sống.
Trương Khác đương nhiên chẳng thương hại Triệu Cẩm Vinh, Cẩm Thành rơi vào cảnh hôm nay, không biết bao người vô tay vui mừng, tiếc là chuyện chó căn chó xảy ra ở xã hội này hơi ít.
Tài sản chất lượng của Cẩm Thành chính là khu thương nghiệp phía tây ngõ Đan Tình sắp khai phát, hiện Trương Khác không thể ngăn cản Lâm Tuyết chen vào kế hoạch hành lang số, nhưng ở Hải Châu, có cơ hội y sẽ cho chúng một đòn.
Lúc này tiến hành tuyên truyền thương nghiệp ngõ Đan Tỉnh chính là muốn làm nhạt bớt tiền đồ của khu thương nghiệp Tây Sa Điền.
Trương Khác thậm chí bảo Thiệu Chí Cương công bố trước sách lược thương nghiệp của ngõ Đan Tỉnh, ép bọn chúng phải theo sát bước tiến thương nghiệp của ngõ Đan Tỉnh, không thể thuận lợi sang tay đất thương nghiệp Tây Sa Điền lấy tiền.
Tương lai Ngõ Đan Tỉnh dùng sách lược chỉ cho thuê không bán, chủ yếu là suy nghĩ từ góc độ bảo vệ phố cổ, ngoài ra tài chính Thế Kỷ Cẩm Hồ bị Ngõ Đan Tỉnh chiếm dụng sẽ do Cẩm Hồ hỗ trợ, không ảnh hưởng tới chuỗi tài chính của bản thân.
Địa ốc Cẩm Thành muốn theo sát bước tiến phía bên này sẽ hết sức vất vả, đặc biệt mấy năm đầu ở thời kỳ khai hoang, muốn bồi dưỡng thành khu thương nghiệp hoàn thiện sẽ cần thời gian dài, thời gian đó không chỉ phải miễn giảm tiền thuê, hỗ trợ phí trang trí, phải tuyên truyền khai phát thương nghiệp.
Đợi khu thương nghiệp hoàn thiện thì bọn chúng mới có thể thoát thân, tới lúc đó coi như ép được bọn chúng cống hiến cho Hải Châu rồi.
Đương nhiên tới lúc đó lợi ích thu được cũng rất lớn.
Song loại người chỉ quen dựa vào sức mạnh hành chính đi cướp bóc như Lâm Tuyết, Tạ gia thì làm sao chịu nổi qua thời kỳ khai hoang? Chỉ e lúc này đây cô ả rắn rít kia đang nghiến răng nghiến lợi chửi bới.
Muốn làm được việc thì phải có chút kiên nhẫn, cô ả Lâm Tuyết đó đại khái sẽ không cam tâm bị giam hãm khoản tiền lớn tại Hải Châu, khiến không thể cắn miếng thịt béo ở Kiến Nghiệp.
Nghĩ tới đó, khóe miệng Trương Khác hơi nhếch lên.
- Này, lại nghĩ tới chuyện xấu gì đấy?
- Hả?
Trương khác xoa mặt:
- Rõ ràng vậy à?
- Đường Thanh bảo bạn cười như thế là không phải suy nghĩ chuyện gì tốt lành, mình thấy không sai là bao ...
Trần Phi Dung cười rúc rích, mời Trương Khác và Phó Tuấn tới Bát Cẩm Trân dùng cơm.
- Chị dâu đảm bảo chuẩn bị canh thập toàn đại bổ cho anh rồi phải không?
Trương Khác trêu Phó Tuấn rồi trả lời Trần Phi Dung:
- Tối mình còn có việc, không tới nhà bạn ăn chực được rồi.
Đưa Phó Tuấn tới nhà, Trương Khác tự lái xe rời đi, hiếm khi Hứa Tư về Hải Châu, y không muốn bị chuyện khác làm lỡ thời gian, Hứa Tư về Hải Châu là vì chuyện kiến thiết khu dân cư quy cách cao dưới chân Tượng Sơn.
- Em vừa tới, chị ở đâu?
Trương Khác gọi điện cho Hứa Tư.
- Hứ, đột nhiên gọi điện, hại tôi bị bỏng..
Hứa Tư ở phía đầu kia hơi hờn dỗi:
- Chị ở nhà à?
- Ừ.
Hứa Tư giọng êm ru:
- Ở nhà cậu đấy, đang giúp chị Vãn Tình nấu canh.
Còn tưởng Hứa Tư sẽ tránh mặt Tạ Vãn Tình chứ, hai cô gái tụ lại một chỗ làm Trương Khác cảm thấy thấp thỏm, không dám đi gặp nữa rồi, lúc này hắn chẳng dám nghĩ tới giấc mơ trước kia là Hứa Tư hay Tạ Vãn Tình.
Trương Khác đỗ xe ở cổng tiểu khu, đi vào nhà nghe loáng thoáng thấy Hứa Tư và Tạ Vãn Tình nói chuyện, nhập mật mã, đi vào sân, thấy hai cô gái đang ở phòng bếp chuẩn bị bữa tối, đây đại khái là cảnh đẹp nhất trong bóng đêm tĩnh mịch khi một nam nhân đi làm về rồi.
Tiếng cửa làm hai cô gái đồng loạt quay đầu ra.
Hứa Tư tiếp tục ở trong bếp chuẩn bị, Tạ Vãn Tình chạy ra mở cửa, thấy vẻ mặt ngại ngùng của y, hỏi:
- Làm sao thế?
Trương Khác ôm lấy cơ thể đầy đặn của Tạ Vãn Tình, hôn chụt một cái mới thả cô ra:
- Đột nhiên cảm thấy áp lực tâm lý của em còn lớn hơn các chị.
- Thôi đi ạ, cho em hưởng lợi lớn thế rồi còn mở miệng ra nói áp lực, trước kia lừa người ta thế nào hả?
Tạ Vãn Tình xấu hổ lườm Trương Khác một cái, nhéo hông y.
Trương Khác cười hăng hắc, đi vào nhà, Hứa Tư lại tỏ ra rất câu nệ, mặt cũng đỏ lên, nói chuyện với Tạ Vãn Tình vẫn tự nhiên, chỉ là không dám nhìn Trương Khác, nhân lúc Tạ Vãn Tình sang phòng khác, Trương Khác muốn nắm tay cô bị cô hoảng sợ né tránh.