Trương Khác cụt hứng chép miệng, rồi lái xe đưa Trần Phi Dung đến dưới lầu Thế Kỷ Cẩm Hồ, lại lái xe đến Sáng Vực Đông Hải vừa mới dời vào trong thương quyển phía đông hồ. Xe vừa đến dưới lầu, vừa định tìm chỗ đậu xe thì thấy Đỗ Phi đang ở trạm dừng kế tiếp, liền mở cửa xe cho hắn chui vào.
- Sao không đến địa bàn của mày, chuẩn bị đi đâu đấy? - Trương Khác hỏi.
- Họ đang ở phòng chụp Studio của Phi Hồng, chúng ta qua đó. - Đỗ Phi nói.
- Người mẫu trẻ tuổi xinh đẹp, đối với tao đã không còn lực hấp dẫn rồi. Vào trong đó làm cái gì? - Trương Khác hỏi.
Đỗ Phi cũng không nói rõ, bảo Trương Khác lái xe đưa hắn qua. Phòng chụp ảnh của quảng cáo Phi Hồng nằm trong cao ốc văn phòng phía đông hồ, quẹo qua góc đường là tới. Trương Khác đậu xe dưới lầu, rồi cùng Đỗ Phi đi vào phòng chụp Studio.
Phía bắc phòng Studio treo đèn đủ loại kiểu dáng, cách hơi xa, chỉ nhìn thấy loang loáng cô gái trước ánh đèn trắng trẻo xinh đẹp, bị ngọn đèn chiếu hơi sáng, khuôn mặt nhìn không rõ ràng, mặc đầm thắt dây đeo, nhìn qua thanh xuân đầy sức sống, thợ chụp ảnh cùng trợ lý ở bên ngoài giơ máy chụp liên tục, còn không ngừng điều chỉnh mức độ tia sáng.
Trương Khác thấy được Thời Học Bân, Linh Tiểu Yến đứng ở bên cạnh phòng Studio, y cùng Đỗ Phi đi tới hỏi: - Sao mọi người đều rảnh hết thế này?
- Anh Trương Khác!
Cô gái bị ánh đèn vây quanh nhìn thấy Trương Khác cùng Đỗ Phi đi vào, liền hưng phấn gọi qua, giọng thanh thúy. Cô cũng không để ý bên kia đang chụp, liền khoát tay với thợ chụp rồi chạy nhảy tới bên này. Đi được nửa đường thì đột nhiên dừng lại, như là động tác quá lớn, làm đứt khuy phía sau áo đầm, cô thò tay ra phía sau nắm lấy và gọi Đỗ Phi: - Đỗ Phi, váy của em đứt khuy rồi, mau tới giúp em đè lại. . .
Đỗ Phi ngại ngùng bảo Linh Tiểu Yến đi qua hỗ trợ. Thời Học Bân ở một bên chế nhạo: - Có phải bị gọi một tiếng anh Trương Khác làm tim yếu hết nửa, lúc này cảm thấy cứ gọi thẳng tên thì mới càng thân thiết hơn? Một tiếng Đỗ Phi này, thật tim cũng nát thành tương rồi.
Đỗ Phi đấ Thời Học Bân một cái, lại sờ sờ mũi. Trương Khác chỉ khẽ cười, lại không biết Chu Hiểu Lộ tới Kiến Nghiệp lúc nào, nhớ tới đoạn tình duyên kiếp trước giữa Chu Hiểu Lộ cùng Đỗ Phi, y nghĩ thầm có lẽ có một số việc đã định trước sẽ xảy ra.
Một đoạn thời gian rất dài không gặp mặt, Chu Hiểu Lộ càng trở nên nảy nở xinh đẹp hơn, hình dạng càng ra thiếu nữ. Linh Tiểu Yến cùng nhân viên trong phòng chụp đã lấy kim băng cố định áo đầm lại. Chu Hiểu Lộ đi tới trước mặt Trương Khác, hơi ngửa đầu nói: - Bộ đồ này có đẹp không?
- Cũng được, then chốt phải xem ai mặc nữa. Trương Khác cười nói, thấy bộ áo đầm Chu Hiểu Lộ mặc có vài phần showgirl của Game Online, mới quay đầu lại hỏi Đỗ Phi: - Sao mấy người để Chu tiểu muội tới thử ống kính hả?
Trương Khác cầm lấy ĐTDĐ gọi cho Trần Phi Dung: - Hiện tại có cớ chuồn ra rồi đây, Chu tiểu muội đang ở Kiến Nghiệp, có cần mình lái xe qua đón không?
Đỗ Phi kéo ống tay áo Trương Khác, kéo y đến một bên nói chuyện: - Game của chúng ta dự định tìm một người phát ngôn, lần này Thời Học Bân theo tao trở về Hải Châu, ở hai ngày, tùy tiện tìm Hiểu Lộ ra thử xem. Thời Học Bân để ý Tiểu Lộ, cảm thấy khí chất của em này thích hợp với yêu cầu người phát ngôn của chúng ta. Hiểu Lộ nó cũng thích, liền theo đến Kiến Nghiệp chơi luôn, dù sao thì cũng là nghỉ hè. . .
- Vậy để nó ở Kiến Nghiệp chơi vài ngày, kéo tao trốn qua một bên, ra vẻ thần bí, để cho người khác thấy lại tưởng thương lượng chuyện gì xấu. - Trương Khác nói.
- Việc Hiểu Lộ làm người phát ngôn cho Game.
Đỗ Phi liếc quanh hai cái, hắn kéo Trương Khác đến một bên nói, người khác cũng sẽ không mất mặt đi theo. Hắn nghiêm mặt nói với Trương Khác: - Hay là mày giúp nói một tiếng với chị Tôn đi?
Chu Hiểu Lộ thừa dịp nghỉ hè diễn showgirl mấy ngày, việc này chỉ một câu nói của Đỗ Phi, cho dù Sáng Vực Đông Hải dùng Chu Hiểu Lộ trường kỳ đảm nhiệm người phát ngôn của Game, cũng là một câu nói của Đỗ Phi —— Trương Khác hơi kinh ngạc nhìn Đỗ Phi, y còn tưởng rằng Đỗ Phi chỉ là thừa dịp nghỉ hè dẫn Chu Hiểu Lộ chơi một chút, diễn showgirl vài ngày, thật không ngờ hắn muốn an bài Chu Hiểu Lộ đi con đường này, thế là yêu cầu Thế Kỷ Hoa Âm giúp Chu Hiểu Lộ an bài một kế hoạch bồi dưỡng tường tận.
Nhớ tới khi mới vừa vào phòng chụp Studio, vẻ mặt tự nhiên của Chu Hiểu Lộ đứng ở trước màn ảnh, nhìn qua có chút hứng thú đối với phương diện này, Trương Khác liền hỏi thẳng Đỗ Phi: - Cô Lý nghĩ sao?
- Chủ yếu là Hiểu Lộ cứ quấn lấy, tao cũng hết cách mới dẫn em ấy đến Kiến Nghiệp. Tao nghĩ nếu Hiểu Lộ do chị Tôn dẫn dắt, cho dù nó chơi chán hết hứng thú, cũng do nó chọn. Cô Lý cũng sẽ không lo lắng chúng ta hại Hiểu Lộ. - Đỗ Phi nói.
- Lời này của mày tao tin được mấy phần?
Trương Khác nghi ngờ nhìn Đỗ Phi, y lại nhìn Chu Hiểu Lộ đằng xa, nghĩ thầm cô nàng này cũng không phải loại người an phận, nếu cô ta muốn làm khổ mình thì kệ cô ta đi, ngoài miệng Trương Khác lại nói: - Tự mày đi tìm chị Tôn mà nói đi, mà không cần làm phiền chị ấy, gọi điện thoại là được rồi...
- Không phải là cảm thấy khó xử mới tìm mày đứng ra sao? - Đỗ Phi nói.
- Nhờ tao thì không khó xử?
Trương Khác nhếch miệng cười, biết Đỗ Phi không dám tự mình đưa Chu Hiểu Lộ vào Thế Kỷ Hoa Âm, là sợ tin tức truyền tới tai của Thịnh Hạ, nhưng y cũng không muốn ôm hết mọi chuyện lên người mình, cũng không muốn làm Chu Hiểu Lộ mất hứng, liền nói với Đỗ Phi: - Ngày mai Tôn Tĩnh Mông sẽ từ Hồng Kông về Kiến Nghiệp, nói với cô ấy một chút cũng được...
Bởi vì việc Tôn Tịnh Hương mang thai, Trương Khác kéo Diệp Kiến Bân đi Singapore, Tôn Tĩnh Mông từng nói với y muốn sớm đến công ty giúp chị mình chia sẻ một số gánh nặng. Hơn nữa trong khoảng thời gian này Tôn Tịnh Hương phải nghỉ ngơi, càng cần Tôn Tĩnh Mông qua giúp.
Đỗ Phi gãi gãi đầu: - Cũng được, sao lại quên mất vụ này nhỉ.
Trần Phi Dung chạy tới, thấy Chu Hiểu Lộ đứng trước ánh đèn loang loáng, mới kinh ngạc nói: - Sao các anh lại gạt Hiểu Lộ qua đây làm người mẫu rồi?
- Sao lại nói là gạt, việc cô nàng này không thích làm, ai sai khiến được nó? - Đỗ Phi nói.
Trương Khác cười cười, trong trí nhớ kiếp trước, lần đầu y nhìn thấy Chu Hiểu Lộ là lúc cô 24 tuổi, ăn mặc gợi cảm, vóc dáng xinh đẹp. Nhân sinh có thể đi thêm một vòng nữa, lần đầu thấy Chu Hiểu Lộ vẫn là lúc cô 12 tuổi, giống như một chú chó con rất dễ chịu tổn thương, rồi lại nhe răng nhếch miệng muốn bảo vệ hết mọi người.
Lúc này cô đã 16 tuổi rồi, vóc dáng thướt tha, trên người dồi dào khí tức thanh xuân. Nghĩ thầm bản tính của cô chắc cũng không thay đổi bao nhiêu, sẽ không cam tâm một cuộc sống trôi qua quá bình thường. Vậy cũng sẽ theo cô thôi.
Thấy được Chu Hiểu Lộ, Trương Khác lại nghĩ tới Trương Tịnh xuất hiện ban đêm một ngày trước tai nạn ô tô, cô gái có con mắt tương tự Đường Thanh, lúc này có lẽ cũng đã 15-16 tuổi, có thể càng nhỏ hơn.
Trương Khác nhéo nhéo mũi, nghĩ thầm thật là kỳ lạ, không nên có ấn tượng sâu đối với một cô gái chỉ gặp mặt một lần như vậy.
Trương Khác, Đỗ Phi còn có Trần Phi Dung chạy qua đây, Thời Học Bân, Linh Tiểu Yến đã đi trước. Nhóm Trương Khác đợi Chu Hiểu Lộ quay chụp xong mới cùng nhau rời khỏi phòng chụp Studio rồi tìm chỗ ăn cơm, ban đêm còn cố ý dẫn cô đi dạo phố bên đường Tân Thị, sau khi trở về để cô ngủ cùng với Trần Phi Dung.
Việc Tôn Tịnh Hương mang thai cùng kết hôn với Diệp Kiến Bân kết, dù gì cũng phải giao phó với vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Giác, hai ngày trước Tôn Tĩnh Mông đi cùng chị mình còn có Diệp Kiến Bân về Hồng Kông.
Buổi sáng, Trần Phi Dung vẫn muốn đến phòng hành chính, Đỗ Phi đi cùng Chu Hiểu Lộ đến phòng chụp Studio tiếp tục quay chụp, Trương Khác lái xe đi đến sân bay đón Tôn Tĩnh Mông.
Trong đại sảnh đón khách rộng rãi, Tôn Tĩnh Mông đi tới chờ mong nhìn ra bên ngoài, không thấy Trương Khác đứng ở bên tay trái cô. Nhìn Tôn Tĩnh Mông kiển chân nhìn ra bên ngoài, không chú ý tới mình, Trương Khác lặng yên đi qua, tay dán lên cặp mông tròn trịa của cô, ngả ngớn vỗ hai cái, cảm giác thật là co dãn.
Tôn Tĩnh Mông cứng đơ người, toan xoay người tát cho kẻ háo sắc nào một cái thì thấy được khuôn mặt cợt nhả của Trương Khác, một bụng lửa giận tức thì tiêu tan, đưa tay véo y một cái: - Ban ngày ban mặt dám động tay động chân với con gái, muốn chết hả? Anh không sợ có ai đi cùng tôi sao?
- Quan sát một lúc rồi. Trương Khác ưỡn mặt cười nói, rồi cầm lấy túi xách của Tôn Tĩnh Mông khoác lên lưng, nhìn con mắt trong trẻo của cô, đưa tay sờ sờ lên bờ má trơn như ngọc, mới ôm eo cô đi ra ngoài: - Về Hồng Kông có xảy ra chuyện gì không?
Y cũng không để ý động tác thân thiết của hai người họ làm cho người chung quanh nóng mắt ghen ghét.
- Có thể xảy ra chuyện gì?
Tôn Tĩnh Mông có vẻ xem thường: - Họ làm gian tặc đã mấy năm rồi, nhưng tố chất tâm lý vẫn quá tệ. Nếu như họ có tố chất tâm lý bằng 1/10 của anh, tôi cũng không cần phải bị kéo về Hồng Kông một chuyến. Chán không thể tả...
Lời này cũng không thể tùy tiện tiếp, Trương Khác thụt tay về vuốt mũi cười gượng hai tiếng.
- Chột dạ rồi hả?
Tôn Tĩnh Mông cười kéo cánh tay Trương Khác, đắc ý nở nụ cười. Rồi hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Làm tặc chỉ gặp phải người. Trương Khác cùng Tịnh Mông đi ra ngoài, mới vừa đi ra khỏi đại sảnh thì Lý Hinh Dư đang từ cầu thang đi lên. Bên ngoài rất nóng, không khí gần 40 độ. Lý Hinh Dư giơ tay che trán tránh ánh nắng vội vàng đi lên, thấy được Trương Khác cùng Tôn Tĩnh Mông đi tới, tay y bị Tôn Tĩnh Mông kéo. Cô thoáng sửng sốt, chút nữa đạp hụt một chân, người hơi nghiêng về phía trước, thật vất vả mới giữ được thăng bằng không ngã, rồi đỏ mặt chào Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông: - Hai người cũng ở đây à?
- Ừ, cô ấy mới từ Hồng Kông trở về, tôi lái xe tới đón. Tôi về Kiến Nghiệp từ ngày hôm qua rồi.
Trương Khác sờ sờ mũi, Lý Hinh Dư đứng thấp hơn y một bậc thang, y có thể từ cổ áo vàng nhạt thấy được khe vú trắng nõn, vừa mới đứng ổn định lại, bầu ngực đồ sộ của cô còn khẽ lắc lư, khuôn mặt như đào hổng của cô càng mê người. Trương Khác nghĩ thầm thực sự là không khéo, lần trước đi cùng với Trần Tĩnh cũng bị cô bắt gặp.
Tôn Tĩnh Mông làm bộ vô ý thả lỏng cánh tay Trương Khác ra, hai tay hợp tại trước người hỏi Lý Hinh Dư: - Cô vội như thế, cũng đến sân bay đón người hả?
- Ừ.
Lý Hinh Dư tay ôm ngực đi tới bên cạnh Tôn Tĩnh Mông: - Một người bạn cũng mới từ Hồng Kông qua đây, tôi nán lại chút thời gian, không nghĩ tới máy bay đến rồi. Cô lại nghiên đầu nói với Trương Khác: - Người bạn này của tôi, anh cũng gặp qua rồi đấy?
Trương Khác nhớ tới có một lần tại Bắc Kinh thấy cô gái Hàn Quốc đó, mới xuống máy bay dòng người rất nhiều, y cũng không có chú ý. Trương Khác quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy trong đại sảnh có một cô gái mặc áo hai dây màu rám nắng cùng quần jean tụt màu thủy lam, một tay kéo va li da màu rám nắng, một tay đang hưng phấn vẫy vẫy với bên này, nhìn qua hơi quen mắt. Chính là cô gái Hàn Quốc lần trước gặp tại khách sạn Wangfujing Bắc Kinh.
- Sao giờ mới tới?
Cô gái Hàn Quốc kéo va li đi tới, dùng tiếng Hàn oán giận với Lý Hinh Dư, lại nhìn Trương Khác, Tôn Tĩnh Mông, mới ghe đến bên tai Lý Hinh Dư nhỏ giọng nói mấy câu.
Trương Khác chỉ nhìn thấy Lý Hinh Dư khẽ mỉm cười, nhìn đôi mắt cô đang nhìn mình, không biết cô gái Hàn Quốc nói với Lý Hinh Dư cái gì về mình.
Lý Hinh Dư cũng tự mình lái xe đến đón bạn, chỉ có thể phân biệt ngồi hai chiếc xe cùng nhau về thành phố. Khi gần vào trong thành phố, Trương Khác nhận được điện thoại của Lý Hinh Dư gọi tới từ trong xe của cô: - Đã hẹn trước với anh Tại Thù ăn cơm rồi, không thể cùng về ngõ Học Phủ được...
Trương Khác ừ một tiếng, lại hỏi: - Vừa rồi bạn cô ở sân bay lén lút nói cái gì vậy?
Y biết người bạn Hàn Quốc của Lý Hinh Dư không nghe hiểu tiếng Hán, liền thuận miệng hỏi một chút.
- Hình như bên Hàn Quốc cũng có một số lời đồn không tốt, thật là khiến người đau đầu. Anh yên tâm, ngày kia tôi sẽ về Seoul, sẽ giải thích rõ ràng ——Chân Hiền thấy được anh trong đại sảnh động tay động chân với Tôn tiểu thư, nói anh là đàn ông không đứng đắn.
Lý Hinh Dư bật cười: - Những lời này của cô ấy nói cũng không sai.
Trương Khác nghĩ thầm hẳn là sự kiện lưu học sinh lần trước khiến cho quan hệ giữa y và Lý Hinh Dư đã truyền khắp tổng bộ SamSung rồi, loại chuyện này thực sự khiến người đau đầu.
- Có chuyện tình gì muốn khoe khoang với tôi sao?
Tôn Tĩnh Mông nhìn Trương Khác đặt đem ĐTDĐ lên đồng hồ đo rồi hỏi.
- Đâu có? Trương Khác nghiêng đầu cười nhìn Tôn Tĩnh Mông: - Đang nghĩ đến việc của chị cô và anh Diệp có thể thành, thật tình cũng vui thay họ.
- Anh nghiêm túc lái xe cho tôi một chút! Đầu toàn chuyện không đâu.
Tôn Tĩnh Mông lấy tay đẩy má Trương Khác, để y chuyên tâm nhìn đường phía trước lái xe.
- Tôi nghĩ chuyện không tốt gì sao? - Trương Khác hỏi.
- Tôi cảm thấy hai chúng ta cùng một chỗ vẫn không được, không cho phép anh có chủ ý với tôi. - Tôn Tĩnh Mông nói.
Nghe Tôn Tĩnh Mông nói như vậy, Trương Khác thiếu chút nữa đập đầu vào tay lái, ngày hôm qua y còn bảo Đỗ Phi đợi đến đến buổi tối mới nói cho Tôn Tĩnh Mông việc của Chu Hiểu Lộ, như vậy ban ngày y có thời gian đơn độc ở bên Tôn Tĩnh Mông, không nghĩ tới đã bị hắt gáo nước lạnh ngay vào mặt.
- Cô thật biết hắt nước lạnh người khác.
Trương Khác đậu xe ở ven đường, y có chờ mong đối với lần trở về Kiến Nghiệp này của Tôn Tĩnh Mông, đuổi hết những người khác đi, muốn cùng cô có khoảng thời gian ở bên nhau, không nghĩ tới cô vẫn nói như vậy. Y nghiêng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Tĩnh Mông, nhìn không ra có phải cô đang nói giỡn hay không: - Vì sao không được?
- Cảm giác chính là không được. Tôn Tĩnh Mông nói: - Nào có nhiều vì sao như vậy? Bản cô nương tính trước nghĩ sau, chung quy không thể cứ tiện nghi cho anh như vậy.
- Vậy quan hệ của chúng ta rút lui là có thể làm bạn rồi? - Trương Khác hỏi.