Tạ Tử Gia tức tối nói:
- Vênh váo cái gì chứ, coi người ta như không khí vậy.
Lần trước ở khách sạn Bán Đảo cũng bị Trương Khác không nói một lời bỏ lại đó, cô ta không chịu nổi bị người khác xem nhẹ, có điều khi đám Tạ Kiếm Nam tới, lại nói:
- Lục ca, sao bọn anh xui xẻo thế, ngồi đúng chuyến bay cùng tên đó à?
Câu này của Tạ Tử Gia như xoa thêm muối vào vết thương, đám Tạ Kiếm Nam không nói gì, lòng càng thêm u uất, đi thẳng ra ngoài đại sảnh.
Cát Ấm Quân không tới đón, nhưng phái chiếc Lincoln của hắn tới, làm đám Tạ Kiếm Nam dễ chịu hơn một chút. Cát gia ở ĐNÁ có rất nhiều tài sản, bão tố ập tới, không thể tránh khỏi tổn thất lớn.
So với số tài sản đó, chút tồn thất của công ty hải ngoại có đáng là gì.
Nhưng Cát Ấm Quân thì gần như ném hết tiền riêng của mình vào trong công ty hải ngoại rồi.
Vào trong xe, thấy trời đã nhá nhem tối, Trần Tĩnh nói:
- Tới nhà khách nghỉ ngơi trước nhé.
- Tới công ty...
Tạ Kiếm Nam nhíu mày trầm tư, không muốn nói chuyện lắm.
Trần Tĩnh thuận theo ý của hắn, bảo lái xe tới tòa nhà Ngân Hạ ở Trung Hoàn.
- Cát Ấm Quân có ý kiến gì?
Đợi tấm chắn ngăn với khoang lái xe kéo lên, Tạ Kiếm Nam mới hỏi:
- Biện pháp Ái Đạt áp dụng chắc anh biết rồi, ý kiến của Cát Ấm Quân tất nhiên là đem một phần tổn thất chuyển sang tổng bộ.
Trần Tĩnh đáp:
Giữa tổng bộ Khoa Vương và công ty Hải Ngoại kết toàn bằng nhân dân tệ, cho dù tiền tệ ở các nước ĐNÁ không tiếp tục mất giá, công ty hải ngoại vẫn phải gánh 30% tổn thất tỉ giá, chỉ sợ chưa tới nửa năm, nó thành tài sản âm rồi, Cát Ấm Quân tất nhiên không muốn.
- Hắn mơ tưởng hay thật, chuyển tổn thất cho chúng ta, vậy mỗi kiện hàng Khoa Vương chuyển tới đó lỗ hơn 100 đồng, chẳng bằng vứt bỏ thị trường ĐNÁ cho xong.
Tạ Chiêm hừ lạnh một tiếng, hắn rất ngứa mắt với loại người như Cát Ấm Quân:
- Tôi tin các doanh nghiệp đầu đĩa khác cũng làm tương tự, ai mà biết kinh tế ĐNÁ sẽ còn suy thoái tới khi nào mới có khởi sắc?
Công ty hải ngoại không muốn gánh tổn thất, bản thân Khoa Vương cũng gánh không nổi.
Trần Tĩnh không nói, chỉ nhìn Tạ Kiếm Nam.
Triệt để vứt bỏ thị trường ĐNÁ thì khoản đầu tư trước đó tan thành bong bóng hết, đương nhiên tổn thất chủ yếu vẫn là công ty hải ngoại, mấy nhà bọn họ gộp lại chỉ chiếm 15% cổ phần, dù công ty hải ngoại phá sản, bọn họ cũng chẳng lỗ chẳng lãi, song đắc tội hoàn toàn với cha con Cát Minh Tin rồi.
Giờ chưa phải là lúc đoạn tuyệt, Tạ Kiếm Nam nhắc Tạ Chiêm:
- Những lời này đừng tùy tiện nói ra khỏi miệng, đây là lúc mọi người phải nâng đỡ nhau vượt qua khó khăn ...
Một mặt khác là hắn cũng không muốn vứt bỏ thị trường ĐNÁ, hiện chỉ có một mình điện tử Ái Đạt có thể chống đỡ ở ĐNÁ, nếu mọi người bỏ cả, toàn bộ thị trường rộng lớn sẽ rơi vào tay điện tử Ái Đạt, Tạ Kiếm Nam không muốn điện tử Ái Đạt hưởng lợi như thế.
Huống hồ nếu các doanh nghiệp đầu đĩa rút khỏi thị trường ĐNÁ, lượng sản xuất dư thừa phải đưa vào trong nước, Tạ Kiếm Nam không dám tưởng tượng hậu quả tai họa ấy.
Khi đó đừng nói ở ĐNÁ không có chút lợi nhuận nào, ngay cả lợi nhuận trong nước cũng bị tước giảm nghiêm trọng, mà Khoa Vương năm nay phải trả cho ĐTH TW 200 triệu phí quảng cáo nữa.
Hắn tới đây là muốn thảo luận với Cát Ấm Quân vấn đề chia sẻ tổn thất tỉ giá.
Phải thương lượng được một tỉ lệ thích hợp, cho dù lỗ vốn cũng phải cầm cự, vượt qua được thời khắc gian nan nhất này sẽ nhìn thấy bình minh.
Tạ Tử Gia xen vào:
- Cái tên xuống máy bay trước các anh dự đoán khủng hoảng kinh tế ĐNÁ sẽ tiếp tục kéo dài, khá dài đấy ...
Có điều mặt mày cô ta lại có vẻ vui mừng.
Tạ Kiếm Nam không thể chấp Tạ Tử Gia, coi đó như lời nhắc nhở thiện chí, hắn biết cô bé này còn đang tức giận việc trước kia tài khoản bị cha mình đóng băng, nên đối với sự nghiệp gia tộc cố ý không quan tâm.
Trần Tĩnh giật ống tay áo Tạ Tử Gia, không cho cô ta nói lung tung nữa, hiện mọi người đã phải chịu áp lực rất lớn rồi.
Từ Tạ Tử Gia vô tâm ra, còn cả đống người hả hê, Diệp Kiến Bân dựa đầu vào ghế, tư thế cực kỳ thư thái nói:
- Khoa Vương khó sống rồi, lúc ở trên máy bay cậu có chế nhạo chúng không? Trước kia chính cậu dụ dỗ dọa dẫm khiến người ta ra sức khai thác thị trường ĐNÁ, xem đi, quả nhiên rơi vào hố cậu đào, cậu nhất định không bỏ qua cơ hội chế nhạo.
- Tôi có vô đạo đức như anh đâu.
Trương Khác nhếch môi nói:
- Tôi còn cười chào hỏi người ta nữa cơ, tiếc là trông sắc mặt bọn họ có vẻ càng khó coi hơn.
Nói xong cùng Diệp Kiến Bân cười phá lên.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~0o0~~~~~~~~~~~~~~~~
Nghỉ ngơi ở Trung Hoàn một lúc rồi đám Trương Khác tới khách sạn Bán Đảo, đám Diệp Kiến Bân và Nick Leeson ở đó liền hai tháng trời chưa rời ổ.
Đầu tháng tám, chính phủ Indonesia bỏ kháng cử, đồng Rupiah sụt giảm mạnh, bọn họ lại có bữa ăn ngon lành, Nick Leeson chỉ huy trấn định chính xác, chuyến này lần nữa kiếm hơn 50 triệu USD.
Phòng của Trương Khác ở đây vẫn được giữ nguyên, Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức đã đợi trước ở đó, cùng với Nick Leeson, như vậy năm người hùn vốn có mặt cả .
Trương Khác đẩy cửa đi vào, ba người kia đứng dậy, y sao dám nhận xua tay bảo bọn họ ngồi cả xuống, đi tới sau quầy bar lấy hai *** Carlsberg, ném cho Diệp Kiến Bân một ***:
- Nghe nói mấy ngày qua tiết trời Hong Kong không tệ, mùa hè năm ngoái chẳng được mấy ngày không có mưa.
Cát Minh Tín đưa kẹp tài liệu cho Trương Khác:
- Cậu xem cái này trước đi, chúng tôi rảnh rỗi nói chuyện thời tiết với nhau còn được.
Trương Khác giang tay:
- Tôi muốn ra biển bơi, từ trên máy bay tôi đã lập kế hoạch rồi, chỉ ở đây tán gẫu với mọi người thôi, lát nữa rôi sẽ đi.
Diệp Kiến Bân biết hôm kia Hứa Tư đã về Hong Kong, chẳng hi vọng tối nay Trương Khác ở lại đây.
Tài liệu này là tuyệt mật, không thể đem ra khỏi phòng, mặc dù lợi nhuận bọn họ kiếm được ở Thái Lan, Inđo đều hợp với quy tắc trò chơi, nhưng nếu để nhà cầm quyền hai nơi đó biết được thì không hay.
Một phần nội dung được Diệp Kiến Bân nói trên xe, Trương Khác tùy ý lật vài trang coi như đã xem qua:
- Xong, tôi tới đây là để nghe ý kiến của mọi người, tôi sẽ nghiêm túc học tập.
Ném tài liệu xuống bàn.
Tôn Thượng Nghĩa lắc đầu:
- Vậy mời Nick giới thiệu vậy.
- Nói tiếng Trung hay tiếng Anh?
Nick Leeson hỏi:
Phải thừa nhận tiếng phổ thông của hắn trong thời gian ngắn đã tiến bộ rất nhanh, nhưng Trương Khác thấy ngữ điệu quai quái:
- Anh cứ dùng tiếng mẹ đẻ của anh đi.
Vừa rồi ở trên xe Diệp Kiến Bân oán thán, nói Nick Leeson vì học tiếng Trung nên kiên trì nói chuyện bằng tiếng Trung, hành hạ cái lỗ tai hắn ba tháng, còn bảo Diệp Kiến Bân trừ lúc làm việc thì mỗi lần nói một câu tiếng Anh hãy phạt hắn 100 USD.
Nick Leeson giới thiệu hình thức phát triển hiện nay của cơn bão tài chính:
- Bốn con hổ nhỏ Châu Á bị gặm hết xương lẫn thịt rồi, còn chút da lông không làm đám cá mập hứng thú nữa, nhưng đám đầu cơ đổ tới ngày càng đông. Ở Châu Á, con mồi béo bở chỉ còn hại hai con rồng lớn, nửa con rồng lớn và bốn con rồng nhỏ.
Hai con rồng lớn đại khái là chỉ trong nước và Nhật Bản rồi, vậy nửa con rồng lớn?
Thấy Trương Khác nghi hoặc nhìn mình, Diệp Kiến Bân giải thích:
- Đó là Ấn Độ.
Lượng dự trứ ngoại hối của Ấn Độ không cao, nhưng nợ nước ngoài của bọn họ thấp, đó là nguyên nhân quan trọng Ấn Độ tránh được tổn hại trực tiếp từ cơn bão tài chính năm 97. Lượng đồng Rupee ngân hàng đầu tư Âu Mỹ có thể cung cấp rất ít, không có con đường bí mật tiến vào thị trường tài chính Ấn Độ, tất cả chỉ là uổng phí.
Lúc này ngân hàng đương địa Ấn Độ hạn chế xí nghiệp Ấn Độ vay đồng Rupee, càng chẳng nói tới xí nghiệp đầu tư nước ngoài lai lịch không rõ.
Một năm trước Từ Học Bình chủ trì chính phủ Đông Hải vay của Nhật Bản số tài chính tương tương 2 tỷ USD lúc này được gọi là đầu cơ tài chính thực sự.
Lần vay tín dụng chính phủ không thế chấp đó lãi lớn từ 800 tới một tỷ USD, đủ để Đông Hải xây mấy con đường cao tốc rồi, chỉ là không biết có bao phần trăm lọt vào túi riêng, nhưng đó là chuyện đành phải chấp nhận.
Đương nhiên cho dù Từ Học Bình đã rời khỏi tỉnh Đông Hải, chính phủ tỉnh cũng không thừa nhận bọn họ có ý đồ đầu cơ.
Trương Khác gật đầu nghe Nick Leeson giới thiệu tiếp.