Tính toán nghiêm túc thì hạng lắm tiền nhiều của sẵn sàng bao vợ bé không hề nhiều hơn các cô gái xinh đẹp, tài nguyên đáng lẽ đủ phân phối rồi, nhưng lúc nào cũng có vài đôi mắt nhìn chằm chằm vào cùng một cái nồi, thế là tranh chấp khó tránh khỏi, ngoài quyền thế, tiền bạc thì trên đời này còn gì khơi lên đấu chí của nam nhân bằng nữ nhân?
- Ngày nào anh cũng tới 1978 ủng hộ, em lại vì cái thằng ma cô này mà từ chối anh à?
Tên Nhị Thế sắp nổi giận tới mất kiểm soát rồi.
- Ấy ...
Trương Khác không nhịn được nhắc tên nhóc này:
- Hà Huyền làm công cho 1978, tiền lương mỗi tiếng 10 đồng, cậu tới ủng hộ cũng được, không ủng hộ cũng được, cô ấy chẳng thêm được một cắc nào đâu, chũng chẳng mất đi xu nào, tựa hồ cô ấy đâu cần nhận ân tình mà qua lại với cậu ...
Thấy tên nhóc đó mắt trợn tròn, lại cười nói:
- Tôi chỉ giải thích một câu tránh cậu hiểu lầm 1978 là chỗ không sạch sẽ thôi, cậu và Hà Huyền có tranh chấp gì thì tiếp tục bàn bạc nào.
Thấy Trương Khác bày ra cái vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi, tên Nhị Thế thiếu chút nữa nổ tung:
- Mày không biết lấy gương mà soi, mày có tư cách gì theo đuổi Hà Huyền?
- Nói tới tư cách à?
Trương Khác nhìn đồng hồ trên cổ tay tên Nhị Thế:
- Đồng hồ Cartier phải không? Cậu nói tới tư cách là nói tới cái đó à?
Tên thanh niên đó nhướng mày lên:
- Mày cũng biết hàng đấy.
- Tôi có một cái Vacheron Constantin, nếu nói tới tư cách là nói tới cái này ...
Trương Khác sắn tay áo lên, giơ chiếc Vacheron Constantin trước mặt tên Nhị Thế, đi ra cửa quán nét, ném nó ra giữa đường, chẳng thèm nhìn lấy một cái, quay lại giang tay nói:
- Tôi chẳng cần tư cách gì cũng có thể mời bạn bè uống một cốc cà phê.
Tên Nhị Thế hoàn toàn không ngờ đeo một chiếc Vacheron Constantin, mặt khó coi vô cùng, thao chiếc đồng hồ của mình xuống, đưa cho tên thanh niên bên cạnh:
- Ném đi cho tao.
Tên thanh niên kia rất khó xử, cái đồng hồ này ít cũng 10 vạn, cho dù không phải của mình cũng thấy xót của.
- Ném đi, một cái đồng hồ thôi, trong ngăn kéo của ba tao có bảy tám cái đắt tiền hơn cái này, nhiều cũng rắc rối...
Tên Nhị Thế bị Trương Khác đẩy lên lò lửa rồi, làm sao nuốt được cục tức này? Thằng bạn hắn cũng thấy hắn điên rồi, không ném chỉ sợ hắn trút giận lên mình, đành ném chiếc đồng hồ ra đường.
Đỗ Phi và Mông Nhạc nghe thấy có người gây sự liền mau chóng xuống lầu, thấy cảnh này, Đỗ Phi cười chảy nước mắt, nói nhỏ với Mông Nhạc:
- Mẹ cái thằng đểu thật, cái đồng hồ đó nó mua lề đường có 30 đồng.
Đỗ Phi chưa nói hết thì Trương Khác móc trong túi ra một cái chìa khóa đập lên bàn:
- Tôi còn có một cái Mercedes 600, cậu có cái gì chúng ta kéo ra đập chơi nào.
Nhìn cái chìa khóa biểu tượng Mercedes, tên Nhị Thế mặt cứng đờ, mất cái đồng hồ đã làm cho hắn xót của lắm rồi, nếu lái xe ra đập, thế nào cũng bị cha hắn lột da, mặt lúc xanh lúc trắng, trông càng thêm dữ tợn, né tránh ánh mắt vô lại của Trương Khác, ném cho Hà Huyền một cái nhìn khinh bỉ:
- Không ngờ cô là loại nữ nhân đó.
- Người anh em, cậu lại sai rồi.
Trương Khác thấy tên Nhị Thế định làm cao bỏ đi, đưa tay vỗ vai hắn:
- Chẳng phải cậu mong cô ấy thành loại nữ nhân đó sao? Cậu có tư cách gì nói câu đó?
Đám Đỗ Phi , Mông Nhác xông tới, ba tên thanh niên nhận ra họ không dám ho he câu nào bỏ đi, còn nhặt chiếc đồng hồ hỏng lên.
Từ đầu tới cuối chuyện diễn ra trong vài phút, không kinh động người khác.
- Anh bị điên đấy à?
Tô Nhất Đình không nghe thấy Đỗ Phi nói với Mông Nhạc, sấn xổ đi tới giáo huấn Trương Khác:
- Có định giúp Hà Huyền thoát khỏi con đỉa đói đó cũng không cần phải đập một chiếc Vacheron Constantin, anh có biết nó đủ cho biết bao trẻ em được đi học không, anh tưởng làm thế là Hà Huyền sẽ nhìn anh với ánh mắt khác à? Tưởng bạn ấy sẽ thích anh à ?
Hà Huyền giật ống tay áo Tô Nhất Đình, không cho cô bạn nói tiếp, nhưng nhìn vẻ mặt cô, cũng không tán thành cách làm của Trương Khác.
Trương Khác nhún vai không giải thích gì hết, Đỗ Phi hớn hở nhảy ra, đấm cho Trương Khác một cái:
- Thằng này đểu thật, cái đồng hồ đó có 30 đồng thôi, nó làm ra vẻ cứ như thật, làm hai cô cũng tin sái cổ.
- Đây là zircon phải không? Nhìn dưới ánh đèn đúng là kém kim cương xa.
Mông Nhạc chạy ra ngoài nhặt chiếc đồng hồ của Trương Khác vào, mặt kính đã vỡ, "kim cương" bên trong cũng rụng mất mấy hạt, kim đồng hồ cũng rơi một cái, có thể thấy vừa rồi Trương Khác ném rất mạnh.
***
http://vi.wikipedia.org/wiki/Zircon
- Giả á?
Tô Nhất Đình ngớ ra:
Hà Huyền nhận lấy chiếc đồng hồ, nhìn một lúc không nhận ra được, đưa cho Tô Nhất Đình:
- Bạn có thấy kim cương chưa, mình chưa thấy.
- Xem cái này, đây là kim cương độ thuần không cao, nhìn có vẻ to, nhưng không đáng tiền.
Đỗ Phi lấy đồng hồ ra, trên đó cũng khảm một viên kim cương:
- Còn chiếc đồng hồ của thằng kia hình như là thật hả mày?
- Tao chỉ nhận ra cái tiêu chí thôi, biết thế đếch đâu được thật hay giả?
Trương Khác cười xấu xa, lại giải thích cho Tô Nhất Đình:
- Tôi chỉ có một cái Vacheron Constantin khảm kim cương thôi, tặng cho chị dâu làm quà kết hôn rồi, thật ra cũng xót lắm. Về sau đi đường nhìn thấy cái đồ giả này không khác đồ thật là bao, sau này đem tặng cũng không thấy tiếc lắm ... Hay là tôi mua một cái tặng cô nhé?
- Đồ thần kinh.
Tô Nhất Đình cười mắng:
- Nếu tên Đường Trung đó biết thế nào cũng tức hộc máu.
- Tên đó tên Đường Trung?
Trương Khác quay đầu nhìn, ba tên kia về quán nét Phong Vân vẫn gườm gườm căm tức nhìn qua bên này.
Năm 98, phú hào trong nước xuất hiện không kể siết, nhưng một tên Nhị Thế dám ném chiếc đồng hồ Cartier thì không phải đơn giản.
Thời buổi này, triệu phú, tỷ phú nhan nhản thật, song đó là cộng đất đai, nhà máy, cổ phiếu vào, chứ không phải trong tay ai cũng có hàng triệu hàng tỷ tiền mặt.
Giống như vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa là triệu phú từ lâu, nhưng nếu chẳng phải hai năm qua dư dả hơn, Tôn Tĩnh Hương lúc mới vào Học viện Âm nhạc mỗi tháng chỉ có 3-4 vạn tiền sinh hoạt thôi, có điều ví dụ này không chuẩn xác, vì cô bé Tôn Tĩnh Mông dám vì tức giận mà ném chiếc đồng hồ hơn chục vạn lắm.
- Tên Nhị Thế nổi tiếng của Đh Sư phạm, nhằng nhẵng bám lấy Hà Huyền,là người Chương Châu Giang Nam, hình như trong nhà có công ty khai khoáng.
Tô Nhất Đình khinh bỉ nói:
- Thời buổi này khai khoáng kiếm tiền dễ lắm à?
- Ừ, dễ kiếm tiền, nhưng thứ tiền này tanh mùi máu.
Đỗ Phi gật đầu.
Đường gia, khoáng nghiệp, Chương Châu ... Mấy từ này thoáng hiện trong đầu Trương Khác, không kìm được quay đầu lại nhìn.
Ao nước ở Chương Châu quá sâu, trong câu chuyện quá khứ xưa cũ, bí thư kỷ ủy, thị trưởng, bí thư thành ủy Chương Châu cùng cả bí thư kỷ ủy Giang Nam, bốn vị lão đạo vào năm 2002 bị tóm cổ, tạo ra một vụ oán chấn động toàn quốc.
Nhân tố quan trọng nhất là khoáng sản Chương Châu, hoàng thạch, kim loại, đất hiếm đó là tài nguyên chủ yếu nhất ở Chương Châu, là khu vực tài nguyên khoáng sản phong phú nhất Giang Nam, trọng yếu nhất toàn quốc, là nguồn gốc mọi tội ác ở Chương Châu.
Sau khi vụ án vỡ lở, thanh tra ra vô số quan viên chính phủ các cấp nắm cổ phần ở các công ty khoáng nghiệp Chương Châu, chính nhờ sự câu kết này, khiến nguồn tài nguyên khoáng sản Chương Châu bị khai thác kiểu ăn cướp hơn mười năm, môi trường sinh thái phá hủy nghiêm trọng, lượng tài nguyên vốn có trữ lượng dùng trong trăm năm bị lãng phí quá nửa, không biết bao nhiêu công nhân mất mạng trong những hầm mỏ kém chất lượng, nói là đồng tiền tanh máu không hề sai.
Đường gia Chương Châu không phải chỉ là địa đầu xà ở Chương Châu mà còn là một con rắn độc.
Gặp chuyện bất bình mà bỏ qua không phải là phong cách của Trương Khác, đặc biệt là ánh mắt không cam tâm của Đường Trung lúc bỏ đi, sau này nhất định còn không ít rắc rối.
Cũng chỉ là rắc rối không lớn không nhỏ mà thôi, địa đầu xà cũng có đạo sinh tồn của nó, thường nó không chủ động đi công kích đối thủ mạnh hơn.