Phương Hoành Thanh không phải là thường ủy, địa vị không coi là quan trọng, lãnh đạo các ban ngành trực thuộc chính phủ có thực quyền không phải do ông ta quản lý, chẳng cần nể mặt ông ta.
Vạn Hướng Tiền và Chu Phú Minh nếu đã thỏa hiệp, phải chăng tiếp theo sẽ đưa Vạn Dũng vào thường ủy.
Xem ra khả năng này rất cao, cha có làm tốt mấy cũng phải hai ba năm nữa có khởi sắc, có Từ Học Bình chiếu có, lên phó thị trưởng không thành vấn đề, nhưng nếu để Vạn Dũng lúc này kém phó thị trưởng một bước leo lên trước, thì rất khó vượt qua nổi ông ta.
Cứ nghĩ tới sau này bị một kẻ mình căm ghét đè trên đầu, Trương Khác cảm thấy phiền lòng thay cho cha, quan trọng nhất là Đường Học Khiêm còn giữ được quan hệ trăng mật bên ngoài với Chu Phú Minh nữa không?
Vụ án oan của Đường Học Khiêm, Chu Phú Minh là kẻ lợi dụng hưởng lợi lớn nhất, giờ có hành vi này, có thể nói là kẻ phản bội liên minh của hai người.
Chu Phú Minh là con hồ ly âm hiểm, Đường Học Khiêm tính cách quyết liệt, xem ra quan trường Hải Châu không hi vọng yên bình được nữa, quan trọng nhất phe mình ở thế yếu, làm trong lòng Trương Khác cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Trương Khác đứng giữa Triệu Cẩm Vinh và Vạn Dụng xem bài, xem xem dưới vành mắt của mình họ Triệu kia biếu tiền cho họ Vạn thế nào, Triệu Cẩm Binh thả cho Vạn Dụng ăn hai ván, Trương Khác giả ngốc nói:
- Giám đốc Triệu đánh đánh bài lạ quá, tôi chẳng nhìn bài chủ nhiệm Vạn cũng biết người ta cần quân nào rồi, lại cứ nộp cho người ta.
Trò này ai cũng biết cả rồi, Phương Hoành Thanh tức mình thẳng ít hơn Vạn Dũng, thấy Trương Khác nói một câu vô tâm như thế, liền lợi dụng ngay:
- Chẳng trách hôm nay tôi và Tri Hành toàn thua, giám đốc Triệu, đánh bài không thể chơi vậy được đâu.
Câu cuối còn nhấn mạnh.
Vạn Dụng sắc mặt rất khó coi, Triệu Cẩm Vinh không thẹn là gian thương, tươi cười nói:
- Tôi đã bảo mà mình không biết đánh bài, thị trưởng Phương lại không tin.
Trương Khác đứng sau nói:
- Tôi ở trường đánh bài rất được, hay là để tôi làm trợ thủ cho ông?
Vạn Dũng cho rằng biểu hiện của Trương Khác thuần túy là của kẻ ngu ngốc, coi thường y, nói ngọt nói nhạt:
- Giám đốc Triệu kiếm được trợ thủ, có cơ hội gỡ vốn rồi.
Thấy mặt Vạn Dúng tím tái, Trương Khác hả dạ được một chút, y chẳng sợ Vạn Dụng, Triệu Cẩm Minh hận mình.
Tiếp theo Trương Khác đứng sau coi bài, khiến Triệu Cẩm Vinh không thể thả bài cho Vạn Dũng nữa, bọn họ vốn hẹn nhau chơi tới 12 giờ đêm, nhưng tới 11 giờ, Vạn Dũng bực bội ném bài đi không đánh nữa, Phương Hoành Thanh càng thêm khó chịu.
Nhìn Triệu Cẩm Vinh vào phòng của Vạn Dũng, Trương Khác nói nhỏ với cha:
- Vừa rồi nghe phục vụ viên nói, trước tết Triệu Cẩm Vinh thường tới đây, ba có biết cụ thể không?
Trương Tri Hành nghe vậy thì giật mình nhíu mày lại, ông có dự cảm không lành.
Trương Tri Hành kéo con vào phòng:
- Chỗ này mặc dù là nơi chiêu đãi chung của chính phủ và thành ủy, nhưng bên chính phủ trước nay ít tới đây. Hôm nay bên thành ủy tới Trương Hiểu Kiện trực ban, dù thế nào cũng không tới lượt Vạn Dũng thay thế ... Con đi đánh răng trước đi, ba đi gọi điện cho bác Đường của con..
Trương Khác không muốn nghe cuộc điện thoại này, tin tức Chu Phú Minh có khả năng thỏa hiệp với Vạn Hướng Tiền là một tin dữ với Đường Học Khiêm. Nhưng đây mới là chuyện thường ở quan trường, nói không chừng Đường Học Khiêm sớm đã dự liệu được rồi.
Vạn Hường Tiền nhượng bộ đổi lấy việc tiến bộ của Vạn Dung, với hai người Chu, Đường mà nói không ảnh hưởng gì tới cái ghế của họ. Nhưng thế cục từ nay sẽ khác, dù Từ Học Bình trên tỉnh có kiên định ủng hộ Đường Học Khiêm cũng chỉ đảm bảo ông ta ngồi vững ở vị trí thị trưởng, nhưng từ nay về sau sẽ bị cô lập, làm việc gì cũng khó.
Trương Khác đánh răng rửa mặt xong, thấy cha vừa cúp điện thoại, sắc mặt nặng trĩu, nói:
- Chu Phu Minh là người giỏi chơi trò cân bằng, đối nhân xử thế không quá đáng, cục diện nói không chừng không xấu lắm, giờ lo lắng cũng vô ích.
Nói thế chẳng qua là an ủi bản thân mà thôi, Chu Phú Minh trước kia luôn bị Đinh Hướng Sơn chèn ép, đương nhiên xử sự nhún nhường ôn hòa, nhưng lúc này ông ta chơi trò đâm sau lưng Đường Học Khiêm, là đã muốn gây dựng lên uy thế của người đứng đầu.
Đường Học Khiêm đi đến bước này, đã là đỉnh cao rất nhiều người không thể với tới, trừ khi gặp vấn đề kinh tế nghiêm trọng, nếu không sẽ không có trắc trở lớn, cùng lắm nhường nhịn Chu Phú Minh, tránh đối đầu với ông ta là được.
Nhưng Trương Khác lo một khi Chu Phú Minh trở nên chuyên quyền độc đoán, Cty cổ phần Hải Châu sẽ thành chướng cái gân gà, rất nhiều người không muốn nó thành ngại vật ngăn cản tài lộ của họ.
Ngày mai phải tới tỉnh thành, cha nói phải ngủ sớm, nhưng Trương Khác trong lúc mơ mơ màng màng còn nghe thấy tiếng cha trằn trọc trở mình.
Hôm sau Trương Tri Hành dậy sớm, Trương Khác tham ngủ, khi thấy trong phòng có tiếng người đi lại thì thầm nói chuyện mới mở mắt ra, thấy Đường Học khiêm đứng trước giường:
- Bác Đường, sao tới sớm thế?
- Sắp tám giờ rồi đấy.
Từ Tân Thái lái xe tới đây phải mất hai tiếng, xem ra Đường Học Khiêm dậy từ 5 giờ, Trương Khác cũng cựa mình bò dậy, điều hòa trong phòng đã tắt, ôm chăn quấn lấy người, thấy Đường Học Khiêm sắc mặt vẫn tốt, mắt sáng có thần. Với ông ta mà nói chuyện định sẵn sẽ xảy ra thì chẳng cần phải nghĩ, còn cha thì hốt hoảng lo lắng cả đêm, sắc mặt rất tệ, thôi dù sao lên xe cũng có thể ngủ bù.
- Trời lạnh quá.
Trương Khác lười biếng nói:
- Cẩm Hồ buổi trưa có xe lên tỉnh thành, lúc này cháu không dậy nổi, để cháu ngủ thêm một chút.
Đương Học Khiêm ấn đầu Trương Khác xuống:
- Hôm nay khả năng có mưa tuyết, thời tiết sẽ còn lạnh hơn hôm qua, cháu muốn ngủ thì cứ ngủ đi.
Hôm qua đã nói với Chu Văn Bân tới đón đi ăn trưa rồi mới lái xe lên tỉnh thành, Trương Khác nằm lỳ trên giường tới mười một giờ mới dậy tắm rửa, trả phòng cho quầy phục vụ, xuống sân, thấy lạnh run, xoa xoa tay chuẩn bị kiếm nơi giải quyết bữa trưa thì nghe thấy tiếng Hứa Tư gọi, quay đầu lại thấy chiếc Ford đỗ ở góc, Hứa Tư thò tay ra ngoài cửa sổ vẫy y, mặt bị chiếc kính râm che quá nửa mặt, nhưng môi càng thêm đỏ mọng, nữ nhân tuyệt mỹ như vậy, cho dù chỉ để lộ ra một góc, cũng có thể lộ hết nét phong tình.
- Sao chị tới đây?
Trương Khác quên luôn cái lạnh, hưng phấn chạy ù tới, mở cửa xe chui vào xe, ngồi cạnh Hứa Tư.
- Con Chu Văn Bân tối qua bị sốt, hai vợ chồng ở bệnh viện trông con, bảo tôi lái xe đưa cậu lên tỉnh thành.
Hôm qua Trương Khác cũng định nhờ Hứa Tư đưa đi, chỉ là nghĩ không ra cớ, thầm nghĩ con Chu Văn Bân cảm thật đúng lúc, nghĩ thế miệng không kìm được nụ cười.
Hứa Tư thừa biết tâm tư của y, vờ giận:
- Con Chu Văn Bân bị bệnh, cậu đắc ý cái gì?
Chuyện này đúng là không nên tỏ ra vui mừng, Trương Khác lảng đi:
- Bên ngoài lạnh quá, cửa kính cũng đóng băng rồi.
- Hôm nay nhiệt độ thấp nhất xuống - 9 độ, trời rất âm u, chắc lại đổ tuyết ...
Trương Khác gần như quên mất Hải Châu còn có thể lạnh đến thế, trong ấn tượng của y, sông ở Hải Châu rất ít khi đóng băng. Hai người ăn trưa ở thành phố rồi lái xe lên đường cao tốc.
Mới mùng 3 tết, đường rất ít xe, vừa mới lên đường cao tốc thì trời đổ mưa tuyết, đi tới địa phận Tân Thái, mặt đường toàn băng mỏng. May mà đường không có xe, Hứa Tư lại lái xe với tốc độ 30 dặm, vốn chặng đường chỉ cần đi ba bốn tiếng, với tốc độ này sợ quá nửa đêm mới tới nơi, nhưng không sao được ở riêng với Hứa Tư thì có năm sau lên được tỉnh thành Trương Khác vẫn vui vẻ, bật nghe radio thấy báo đường cao tốc không bị tắc.
Khi tới trạm thu phí Tân Thái, Trương Khác gọi điện cho Tạ Vãn Tình báo cho cô biết tình hình, đội xe của thành phố có cảnh sát đi mở đường, lại lên đường trước khi mưa tuyết đổ xuống, nên cho dù có đóng cửa đường cao tốc không bị ảnh hưởng.
Khi xe tới huyện Thái Tây phía tây Tân Thái, cũng là cửa thu phí rời Tân Thái, được nói phía trước bị tắc đường, lúc này muốn quay về Hải Châu cũng không được, đành rời đường cao tốc, đi quốc lộ, dù sao với loại tốc độ này có đi bằng đường cao tốc hay không cũng giống nhau, đi sáu bảy tiếng nữa là có thể tới tỉnh thành.