- Công ty mẹ có suy tính của công ty mẹ, tôi không thể vì lo công ty mẹ sinh ý nghĩ gì mà trói buộc Liên Tấn không phấn đấu. Tôn Chí Cương lau mồ hôi theo Trương Khác vào nhà, vì biểu thị thành ý, trong lúc đợi nhân viên công tác vào thông báo cho Trương Khác, ông ta không trốn trong xe có điều hòa, mà cùng thư ký đứng đợi giữa trời nóng như đổ lửa. Bắc Kinh vào hạ tuần tháng 8, nhiệt độ buổi trưa lên tới 38 độ C, Tôn Chí Cương lại béo, càng không chịu nổi, đi vào nhà, được không khí lạnh thổi tới mới cảm giác sống lại.
Vào nhà rồi Trương Khác mói nói: - Giám đốc Tôn đợi một chút, tôi đang nói dở điện thoại.
Tôn Chí Cương rất cảm kích Trương Khác không bắt bọn họ đợi bên ngoài đến khi nói chuyện điện thoại xong mới ra đón, vui vẻ nói: - Cậu cứ làm việc đi.
Tôn Chí Cương và thư ký ngồi trong phòng khách đợi, một lúc sau có cô gái xinh đẹp mặc váy bê nước giải khát tới, Tôn Chí Cương liếc nhìn, thấy cô gái này cổ tay đeo vòng tay kim cương lấp lánh, khí chất bất phàm, thầm nghĩ không thể là giúp việc bình thường được, không dám nhìn nhiều. Một số kẻ thích khoe khoang nữ nhân xinh đẹp bên cạnh, một số người lại cực kỳ kiêng kỵ, ông ta hơi khom người cám ơn rồi nhận cốc nước, nhìn ánh mắt thư ký có chút khác thường mới quan sát cô gái xinh đẹp này kỹ hơn, thì ra là đại minh tinh Tống Uyển Bội, ông ta không tiện nói gì, nhưng thư ký của ông ta còn mang tâm tính trẻ con, nhìn dáng vẻ mừng rỡ kia thì biết phải kiềm chế lắm mới không lấy sổ công tác ra xin chữ ký của thần tượng.
Tôn Chí Cương nghĩ, té ra tin đồn tên khốn kiếp Trương Khác này cướp đoạt Tống Uyển Bội trong tay con trai Thành Tấn Kiệt là sự thực, ông ta cũng chẳng để ý biểu hiện không chín chắn của cô thư ký trẻ, nhìn thần sắc của Tống Uyển Bội có vẻ rất thích cảm giác được người ta sùng bái.
- Tống tiểu thư vẫn còn ở đây à? Trương Khác từ trên lầu xuống, thấy Tống Uyển Bội đang trò chuyện rất thân mật với thư ký của Tôn Chí Cương.
- Vừa rồi nói chuyện xong với Hứa tiểu thư, thế nào cũng phải nói một câu tạm biệt với Khác thiếu gia mới đi được chứ, nếu không bị Khác thiếu gia trách tôi không biết phép lịch sự. Tống Uyển Bội cười tươi tắn, cầm lấy túi sách hơi khom người cáo từ: - Tôi tạm biệt Khác thiếu gia ở đây luôn vậy, không dám làm phiền Khác thiếu gia đuổi nữa.
- Tôi làm sao dám đuổi cô. Trương Khác cười: - Tống tiểu thư tự lái xe tới à, hay tôi bảo nhân viên đưa cô về? Lời rõ ràng không có ý giữ người lại.
- Tôi tự lái xe tới, nếu ở Kiến Nghiệp thế nào cũng làm phiền Khác thiếu gia chiếu cố.
Lúc này Tôn Chí Cương mới biết trong biệt thự còn có nữ chủ nhân khác tồn tại, người ta khuông muốn lộ diện, ông ta có tò mò tới đâu cũng vô dụng, Tống Uyển Bội cũng giống như ông ta, chỉ là khách tới đây, nhưng vừa rồi lại làm nha hoàn một chuyến, nhìn dáng vẻ như cô ta có vẻ không cho như thế là tự hạ thấp thân phận của mình.
Tống Uyển Bội tới đây là vì chuyện đầu tư thành phố điện ảnh, chuyện này Trương Khác chẳng quản, nhưng Tống Uyển Bội là cô gái rất có dụng tâm, vừa rồi đáng lẽ là việc của nhân viên công tác, nhưng cô ta lại chủ động bê nước ra, có ý cố tình dụ Tôn Chí Cương suy nghĩ sang chiều hướng khác. Có lẽ có người rất ghét hành động này của Tống Uyển Bội, nhưng Trương Khác hiểu khổ cực của cô, với bản tính con người, ai muốn hạ mình lấy lòng người khác? Nhìn theo bóng lưng Tống Uyển Bội khuất sau cổng chính, thầm nghĩ đúng là một con dê con to gan, không sợ bị người ta nuốt cả thịt lẫn xương sao?
Trương Khác quay về phòng khách, ngồi trên chiếc ghế vừa rồi Tống Uyển Bội ngồi, nơi đó vẫn còn dư hương giai nhân, dung mạo của Tống Uyển Bội đúng là làm người ta ngồi chỗ cô đã ngồi cũng thấy dễ chịu, cười với Tôn Chí Cương: - Làm giám đốc Tôn đợi lâu rồi, thật ngại quá. Không hề giải thích lý do Tống Uyển Bội ở đây, mặc ông ta phát huy trí tưởng tượng.
Tôn Chí Cương rất muốn biết nữ chủ nhân nơi này là ai mà khiến Trương Khác không hề có ý giữ lại giai nhân như Tống Uyển Bội, có điều ông ta tới đây là vì mục đích khác: - Tới hôm nay tôi không thể không bội phúc con mắt của Tiêu Thụy Dân, cục diện hiện giờ cũng sớm nằm trong dự liệu của ông ta rồi, lần này tôi chạy tới cửa là muốn xin kế sách của Khác thiếu gia.
- Giám đốc Tôn hình như quên Liên Tấn và Ái Đạt là đối thủ cạnh tranh rồi? Trương Khác thấy trên bàn có một cốc nước ô mai đá chưa uống, chắc Tống Uyển Bội chuẩn bị cho mình, cầm lên uống một ngụm, chẳng hiểu sao Tôn Chí Cương tới tìm mình lại mang theo cô bé thư ký còn thắt tóc bím, trông là biết không đủ lão luyện.
Tôn Chí Cương chẳng tin lới Trương Khác nói, nếu nhắc tới đối thủ cạnh tranh của Ái Đạt thì Liên Tín còn gây áp lực thị trường cho Ái Đạt còn lớn hơn Liên Tấn, nhưng Cẩm Hồ lại hợp tác với Liên Tín, ông ta đoán Cẩm Hồ, Liên Tín, Cao Khoa KV thế nào cũng có giao dịch ngầm không cho ai biết.
Nửa đầu năm, mỗi chiếc di động trong nước gần như mang lại từ 400 - 500 đồng, thị trường hết sức sôi động, di động trong nước cung không đủ cầu, Liên Tín lại đi làm nghiệp vụ di động đặt làm cho Liên Thông, mỗi cái được lãi có 100 đồng, tiếp đó là Cao Khoa KV cũng cung cấp di động đặt làm cho Liên Thông, lượng di động cùng loại bọn họ đưa ra thị trường không bằng 1/5 lượng di động đặt làm bọn họ cung cấp cho Liên Thông.
Liên Tín và Cao Khoa KV có tiền không kiếm, làm người trong nghề không hiểu, Tôn Chí Cương ban đầu cũng không hiểu, thậm chí cho rằng chip cơ sở do ESS cung cấp không đủ ổn định, tồn tại vấn đề về tính năng, cho nên Cao Khoa KV và Liên Tín mới lấy nghiệp vụ di động đặt làm làm đường xuất hàng lớn nhất.
Sự thực chứng minh, di động đặt làm dù công năng đơn điệu, nhưng tính năng rất ổn định, các chi tiêu kỹ thuật đều vượt xa trình mức độ trung bình trong nước. Khi Tôn Chí Cương nhận ra điều này thì biến đổi thị trường đã âm thầm kéo tới, nhưng phải thừa nhận Tiêu Thụy Dân rất có nhãn quang, cầm được đơn đặt hàng 1.5 triệu di động của Liên Thông trong tay, phong ba nổi lên, vẫn đứng ở thế bất bại.
Mùa đông năm ngoái, chỉ có Cao Khoa KV và Liên Tín tiếp xúc với Liên Thông về nghiệp vụ di động đặt làm, Tôn Chí Cương không khỏi hối hận vì phản ứng chậm chạp của Liên Tấn.
Trương Khác thì thấy phản ứng của Tôn Chí Cương không phải là quá chậm, cho tới lúc này, thị trường tuy có biến hóa, nhưng không kịch liệt, y còn tưởng phải tới khi máu tươi tung tóe khắp nơi thì Liên Tấn mới có phản ứng.
Mặc dù các cự đầu di động hải ngoại liên tục đưa ra di động tầm trung và cao đầu tháng 8, đẩy di động trong nước ra khỏi phân khúc này, nhưng di động trung và thấp dùng kỹ thuật GMS vẫn có thị trường rộng lớn nhất, quan trong là ở khống chế chi phí. Khi áp lực chi phí còn chưa truyền tới nhà cung cấp linh kiện đầu nguồn, muốn bọn họ giảm giá linh kiện đúng là nằm mơ nói mộng, lúc này Cẩm Hồ dần nâng cao sản lượng của chip cơ sở hàng tốt giá rẻ, chắc chắn thành con đường tắt giảm bớt chi phí chế tạo, đó là ý đồ của Tôn Chí Cương.
Mặc dù được Cảnh Trọng Dương ủng hộ khiến nghiệp vụ di động đặt làm của Liên Thông hoàn toàn dựa vào kỹ thuật của Cẩm Hồ, trước khi chip cơ sở đời 2 đưa ra, Cẩm Hồ cũng đem Liên Tấn, Đông Hưng liệt vào danh sách cung hàng, nhưng hạn chế hỗ trợ kỹ thuật, khiến cho Liên Tấn, Đông Hưng cho tới nay vẫn chưa thể đưa ra di động mang kỹ thuật ESS của mình, tới khi chip cơ sở đời 2 đưa ra thị trường, Cẩm Hồ có thể danh chính ngôn thuật gạt bỏ hai công ty này khỏi danh sách hợp tác.
Tôn Chí Cương lần này tới đây là muốn vãn hồi được phần nào đó, nhưng Trương Khác không vì thế mà thay đổi chiến lược sớm đã ước định xong với Liên Thông, Liên Tín và Cao Khoa KV.
Tôn Chí Cương ở biệt thự Trương Khác tới khi mặt trời xuống núi, thấy không thể làm Trương Khác thay đổi đành cáo từ rời đi, vừa mới lên xe thì Cát Kiến Đức gọi điện tới, giọng điệu hùng hổ chất vấn: - Nghe nói anh tới gặp Trương Khác đấy hả?
Tôn Chí Cương trở về không công, trong lòng đã đầy một bụng tức rồi, nhưng không thể trút lên Cẩm Hồ được, bởi đúng như Trương Khác nói, Ái Đạt và Liên Tấn là xí nghiệp cạnh tranh, quan hệ giữa Cẩm Hồ và Hoa Hạ luôn rất cẳng thẳng, sở dĩ Cẩm Hồ lựa chọn hợp tác với Liên Tín cũng là sau khi Tiêu Thụy Dân trở mặt với Cát Kiến Đức. Nghĩ tới đây Tôn Chí Cương lòng máy động, nhưng ông ta không cho rằng lúc này trở mặt với Cát Kiến Đức là được Cẩm Hồ giúp đỡ, vẫn kiên nhẫn giải thích: - Đó là trùng hợp thôi, tôi tới cũng là vì một vài chuyện về hiệp hội xúc tiến kỹ thuật. Ông ta cũng chẳng giải thích trùng hợp thế nào, dù Cát Kiến Đức có biết rõ ông ta nói dối lừa gạt thì sao, chẳng nhẽ Cát Kiến Đức dài tay tới mức quản vào chuyện riêng của mình?
- Anh nên rõ lập trường của mình, đừng học Tiêu Thụy Dân. Cát Kiến Đức không thừa cơ xuống than mà còn nghiêm khắc cảnh cáo:
Tôn Chí Cương nổi khùng, thầm nghĩ lão khốn này sợ rồi, nhưng không biết thành tích của Liên Tấn - Đông Hưng xuống dốc, một mình Liên Tín đi lên thì họ Cát ông càng thêm mất mặt sao?
- Cám ơn giám đốc Cát nhắc nhở, tôi biết mông tôi phải ngồi ở chỗ nào. Tôn Chí Cương chẳng thèm quan tâm Cát Kiến Đức từ đâu biết được mình đi gặp Trương Khác, lạnh lùng đáp lại:
- Anh biết thì tốt, tôi nghĩ anh có tư cách làm phó tổng giám đốc tập đoàn hơn người khác. Bất ngờ Cát Kiến Đứng mềm giọng xuống.
Tôn Chí Cương cúp điện thoại chẳng thèm đáp, khép mắt ngồi dựa vào lưng ghế, nếu như lúc này ông ta làm phó tổng giám đốc, bên Liên Tấn trượt dốc trong biến động thị trường sắp tới sẽ là trách nhiệm của người kế nhiệm, không thể ảnh hưởng tới ông ta, đó là cái giá Cát Kiến Đức đưa ra. Có lẽ Cát Kiến Đức cũng đưa lời hứa này với Liêu Hồng Lôi của Đông Hưng, một tay cầm gậy một tay cầm kẹo đường, còn người kế nhiệm Đông Hưng, Liên Tấn đại khái càng dễ để Cát Kiến Đức khống chế hơn.
Giao dịch, chuyện gì cũng lấy ra để giao dịch, Cát Kiến Đức rốt cuộc đã sợ Cẩm Hồ, nếu không đã chẳng thiếu kiên nhẫn như thế, có lẽ lão ta căn bản không nhìn thấy thị trường di động trong nước đang âm thầm phát sinh thay đổi.
Cát Kiến Đức đương nhiên không thể kiên nhẫn nổi, Tôn Chí Cương đột nhiên tiếp xúc riêng với Trương Khác đã đụng chạm vào giây thần kinh mẫn cảm nhất của lão ta.
Trong mười mấy xí nghiệp thành viên của Hoa Hạ, Liên Tín, Liên Tấn, Đông Hưng dựa vào lợi nhuận lớn ở thị trường di động chống đỡ nửa bầu trời, sự quay lưng của Tiêu Thụy Dân đã khiến Cát Kiến Đức khốn đốn, nhưng sau lưng Tiêu Thụy Dân có Cảnh Trọng Dương, lão ta chẳng thể làm gì, chỉ trơ mắt nhìn Tiêu Thụy Dân kinh doanh Liên Tín thành vương quốc độc lập trong Hoa Hạ. Nếu Tôn Chí Cương và Liêu Hồng Lôi xuất hiện vấn đề nữa, lão ta sẽ hoàn toàn rơi vào thế bị động, thậm chí địa vị ở Hoa Hạ sẽ dao động.
Tôn Chí Cương cúp điện thoại, Cát Kiến Đức nghe tiếng tút tút, mày nhíu lại, lão ta không đoán ra tâm tư của Tôn Chí Cương, nhưng không thể ép quá mức.
Lâm Tuyết đi tất lụa đen, hai chân vắt lên nhau, nhìn Cát Kiến Đức mặt mày cau có, biết chuyện của Hải Túc chỉ sợ không hi vọng gì vào lão ta được nữa, cầm lấy túi sách trên bàn, chắc phía Thành Tấn Kiệt có lẽ có chút hi vọng.
Cát Kiến Đức quay lại, chuyện của Tôn Chí Cương làm lão ta bấn loạn, còn Hải Túc là tảng đá đè lên ngực Lâm Tuyết, chẳng còn tâm tư nào về chuyện nam nữ, nhưng thấy Lâm Tuyết có ý muốn đi, lão không cam tâm, đoán được cô ta đi gặp ai: - Em tìm ông ta cũng vô ích.
- Vậy anh thì có ích à? Lâm Tuyết nhếch môi, không kìm được lộ vẻ nhạo báng lão già này: - Đều vô dụng cả thì em về Kiến Nghiệp đợi chết cho xong. Đứng dậy đi thẳng ra cửa chính.
Cát Kiến Đức muốn giữ cô ta lại, nhưng không đưa tay ra, thầm nghĩ để cô ta đụng đầu vào tường cũng tốt, chẳng lẽ Thành Tất Kiệt còn có thể vung bút một cái khiến cổ phiếu Hải Túc tăng giá?
Trong hai tháng qua, chỉ số Nasdaq kết thúc đà phục hồi một lần nữa tụt từ 5000 điểm xuống còn 3500 điểm, làm vô số nhà đầu tư được trải nghiệm cảm giác ngồi tàu lượn, là lá cờ đầu của sản nghiệp internet, giá trị Yahoo rớt từ mức 90 tỷ USD còn 26 tỷ USD, Amazon từ 30 tỷ USD xuống còn 8 tỷ USD ... Mọi người đều có cảm giác như choàng tỉnh từ giấc mộng, nhân viên doanh nghiệp internet Mỹ có tới 20 vạn người thất nghiệp, các nhà đầu tư đã mất kiên nhẫn vào sự phù hoa của mạng internet.
Dưới cục diện đó cho dù có Hoành Tín, Tinh Điển ở đằng sau cũng khó mà giúp cổ phiếu Hải Túc giữ giá để phát hành cổ phiếu công khai, 4 tỷ bọn chúng đổ vào Hải Túc cũng bị mắc kẹt luôn, chỉ cần giảm cổ phần một chút thôi có thể khiến giá cổ phiếu sụt giảm như tuyết lở. Bất kể Nghiêm Văn Giới hay Lâm Tuyết, đều không hi vọng hão huyền có thể phát hành cổ phiếu công khai nữa, chúng chỉ mong có ai giữ giá cho cổ phiếu của Hải Túc, để bọn chúng có thể bán cổ phiếu ra rút lui an toàn, cho dù tổn thất là khó tránh khỏi, nhưng còn tốt hơn toàn quân bị diệt.
Làm Lâm Tuyết đau đầu nhất là lúc này Giang Mẫn Chi lại muốn giết con gà Hải Túc để dọa khỉ, sai ban nghành liên quan điều tra tình hình sử dụng đất của sản nghiệp phần mềm, đất đai được tra rõ là đem đi khai thác thương mại tuyên bố thu tiền chuyển nhưởng cùng phạt gấp đôi, chỉ riêng khoản này thôi đã đủ làm toàn bộ lợi nhuận năm nay của Hải Túc tiêu tan hết. Một số tin tức còn chưa công bố, nếu công bố ra, chắc chắn là một quả bom với cổ phiếu Hải Túc, khi đó muốn thoát thân càng khó khăn, trong thời gian ngắn nếu không tìm được cách thoát thân, tâm huyết bao năm qua của Lâm Tuyết sẽ thành bong bóng.
Cát Kiến Đức nửa đêm choàng tỉnh từ trong mộng, sợ tới vã mồ hôi lạnh, bò tới bật đèn ở đầu giường, để tay trần ngồi đó, nhớ lại cảnh trong mơ còn chưa hết sợ.
Lão ta mơ thấy không chỉ Tiêu Thụy Dân, Tôn Chí Cương, Liêu Hồng Lôi đứng lên phản đối mình, mà cả Cảnh Trọng Dương, Dịch Vân Phi cũng ngứa mắt với lão ta, thế là lão ta bị cô lập, bị đẩy ra khỏi Hoa Hạ, không còn ai ngó ngàng tới nữa, cô đơn tới già.
Ngồi ở bên giường, Cát Kiến Đức còn nhớ rõ ràng cảm giác không còn ai ngó ngàng tới, hơi lạnh chạy dọc theo sống lưng, lão ta ôm chặt lấy cơ thể, trừ trái tim lạnh giá ra, điều hòa trên đầu không ngừng phả hơi lạnh, tăng thêm sợ hãi trong lòng lão ta.
Tuyệt đối không thể để ban thân rơi vào tình cảnh đó! Cát Kiến Đức đấm mạnh vào lòng bàn tay, nhưng hiện giờ Tôn Chí Cương đã tỏ dấu hiệu không nghe lời. Hai năm qua thành tích của Hoa Hạ chỉ là bôi vẽ bề ngoài, tất cả đều rõ Hoa Hạ bị Cẩm Hồ đè cho không ngóc đầu lên nổi, nếu Tôn Chí Cương còn trở giáo, nói không chừng bên trên có ý định thay tướng soái.
Cát Kiến Đức không nghĩ ra kế sách vẹn toàn bảo vệ bản thân, không chỉ không có kế vẹn toàn, mà càng nghĩ càng thấy nguy ngập, quan trọng là lão ta không được Cảnh Trong Dương ủng hộ nữa.
Phải chuẩn bị đường lui thôi, Cát Kiến Đức không muốn có kết cục cảnh già thê lương.
Cát Kiến Đức lấy di động ra, tìm số của Lâm Tuyết, nhưng lão không hoàn toàn tin vào Lâm Tuyết, liệu có thể đặt đường lui vào tay cô ta không? Lão Ta thầm suy tính, Hải Túc đã lún vào vũng bùn không thể thoát thân, địa ốc Tinh Điển thế chấp vay của Tín Thông 1 tỷ cũng hết đường thoát, đây là một cơ hội ... Cơ hội sẽ không mãi mãi dừng ở trước mắt.