Còn về phần nhà trẻ Hải Châu hay nhà trẻ tỉnh thành lại thành một vấn đề, cuối cùng Từ Học Bình thấy Chỉ Đồng và Tích Vũ Tích Dung nô đùa với nhau không bết mệt, liền quyết định:
- Qua mùa hè để Chỉ Đồng tới bên mẹ nó đi, có Tích Vũ Tích Dung chơi cùng tốt hơn ở với hai ông bà già chúng ta.
Thấy vợ không muốn xa cháu, khuyên giải:
- Bà đấy, không thể đặt hết tâm tư lên người Chỉ Đồng được, phải kiếm niềm vui khác, mà bà rảnh rỗi hơn tôi mà, còn có thời gian tới thăm Chỉ Đồng.
Chu Thúc Huệ dù không muốn, nhưng cũng thấy như thế tốt hơn cho Chỉ Đồng nên miễn cưỡng đồng ý.
Ăn trưa xong, Từ Học Bình không tới chính phủ tỉnh mà hỏi Trương khác chuyện Cty cổ phần Hải Châu, rất tán đồng cách làm "chỉ làm không nói" của Trương Khác, đã là cải cách thế nào cũng đụng chạm tới những vấn đề mẫn cảm, chỉ cần vấn đề không bị phóng đại lên mức vô hạn, thì Từ Học Bình có thể bảo vệ được.
Trương Khác bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu kinh tế vĩ mô, nên đề tài để nói Từ Học Bình cũng nhiều lên, năm 94 trong nước tiến hành ổn định vĩ mộ, khi ấy giới kinh tế học đa phần phản đối, nhiều nhà kinh tế học có tiếng lúc ấy đều cho rằng kinh tế trong nước còn chưa quá nóng, không cần phải ổn định vĩ mô, tranh cãi tới tận năm 97 mới dần lắng xuống.
Từ Học Bình muốn Trương Khác sau này vào đại học học kinh tế chính trị, chỉ là khóa trình giai đoạn cơ sở với Trương khác đã không còn ý nghĩa mấy nữa.
Ba cô bé đang nô đùa ở phòng ngoài, buổi chiều trời nóng bức, Trương Khác và Từ Học Bình ở trong phòng mát mẻ ngăn cách tới bên ngoài, nhìn ba cô bé mồ hôi mồ kê nhễ nhại mới nhớ ra mùa hè đã tới rồi.
Trương Khác vốn tính buổi chiều tới chỗ Diệp Kiến Bân, nhưng Từ Học Bình hiếm khi ở nhà, liền hoãn tới ngày mai, buổi chiều chơi đùa cùng ba cô bé, tối mọi người cùng ở lại Tân Mai Uyển.
Hôm sau Tạ Vãn Tình phải về Hải Châu trước xử lý công việc ở Cẩm Hồ, Chu Thúc Huệ và Lý Minh Du đưa ba cô bé đi chơi tỉnh thành, Phó Tuấn đưa Trương Khác đi gặp Diệp Kiến Bân.
Tới công ty Thịnh Hâm, Phó Tuấn phát hiện một tầng ở đây thôi cũng rộng hơn cả nhà máy điện tử Ái Đạt, khuôn viên nhà máy Ái Đạt rộng 30 mẫu, nhưng kiến trúc thì chưa tới một phần tư.
Ngay cả Cẩm Hồ ở Hải Châu được xem là một công ty lớn, nhưng so với Thịnh Hâm trước mắt thì thua kém còn quá xa, Trương Khác lần đầu tiên tới đây.
Diệp Kiến Bân biết Trương Khác lần này tới bàn việc hợp tác cụ thể, hắn đợi ngày này đã gần hai tháng rồi, mới sáng sớm đã tới công ty chờ đợi, xe Trương Khác vừa tới tòa nhà công ty đã kéo Diệp Tiểu Đồng đi đón.
Nhân viên Thịnh Hâm chưa bao giờ thấy tổng giám đốc đích thân xuống lầu đón khách, tin tức lan khắp công ty, mọi người còn tưởng có quan lớn chính phủ tới tham quan, đều đứng ở cửa kính nhìn ra.
Chỉ thấy một thanh niên còn trẻ hơn cả Diệp Kiến Bân từ xe đi ra, tất nhiên không phải quan lớn chính phủ gì rồi, nhưng tổng giám đốc lại rất hưng phấn bắt tay người ta, còn khoác vai y cùng đi vào, thế là lại suy đoán là thái tử gia nhà nào, nên mới làm tổng giám đốc thường ngày nghiêm túc lạnh lùng phải dùng khuôn mặt ôn hòa giả dối.
Thiệu Tâm Văn hơi cận, hắn đứng ở lầu hai nhìn xuống không nhận ra Trương Khác, vì trong ấn tượng của hắn Trương khác lúc nào cũng có đại mỹ nữ làm bạn bên cạnh.
Đang thầm suy đoán xem người kia là ai thì nhận được điện thoại của Diệp Tiểu Đồng bảo hắn tới văn phòng của Diệp Kiến Bân gặp Trương Khác, Thiệu Tâm Văn reo mừng:
- Trương Khác đích thân tới? Nói vậy là bên điện tử Ái Đạt đã sẵn sàng rồi à?
Một nhân viên phòng thị trường đang báo cáo công tác với Thiệu Tâm Văn nghe vậy thốt lên:
- Là Trương Khác, người lập phương án lễ hội cuồng hoan lần trước à?
Vì kinh ngạc, giọng không khỏi hơi lớn, nhân viên phòng thị trường ở gian ngoài cùng đứng dậy, vào văn phòng Thiệu Tâm Văn hỏi:
- Giám đốc Thiệu, anh mời được giám đốc Trương tới giảng dạy cho chúng tôi rồi hả?
Còn chưa đợi hắn trả lời đã hè nhau:
- Chúng ta tới phòng bồi huấn chuẩn bị thôi ...
Thiệu Tâm Văn dở khóc dở cười, không biết phải nói làm sao với Trương Khác đây, còn cả thân phận của y nữa, thật là ...
Công ty Thịnh Hâm chiếm cứ trọn ba tầng của tòa nhà, đi vào văn phòng của Diệp Kiến Bân, không đợi hắn mời, Trương Khác đã ngồi xuống ghế sô pha, đưa tay sờ lớp da mềm, quan sát trang trí nội thất xa hoa trong phòng, tặc lưỡi:
- Giám đốc Diệp đúng là người biết hưởng thụ cuộc sống.
- Cậu cũng kém gì đâu!
Diệp Kiến Bân cũng đã tới văn phòng của Trương Khác, tiếc là không gian bên đó không lớn bằng, nếu không cứ nhìn cách bố trí của Trương Khác thì thấy bên mình khó so được.
Trương Khác lắc đầu:
- Chẳng qua là tôi bỏ tiền trang trí cho người khác nhìn thôi.
Thiệu Tâm Văn đẩy cửa vào cười nói:
- Khác thiếu gia lần này tới gây oanh động lớn đấy.
Trương Khác mỉm cười, dựa lưng vào ghế, rất thoải mái vắn chân lên, bảo Diệp Kiến Bân:
- Anh Thiệu muốn dọa tôi chạy đây mà.
Đang nói chuyện thì một cô gái bưng trà nước vào, Trương Khác nhìn một cái sáng mắt, thầm nghĩ Diệp Kiến Bân đúng là biết sưu tập mỹ nữ tới công ty, cô gái này từ trên xuống dưới mông eo ngực đều phát tán sự dụ hoặc khiến nam nhân nhìn thôi đã muốn phạm tội.
Trương Khác liếc thấy Thiệu Tâm Văn trước mặt cô gái này ngồi thẳng dậy, dùng hai tay đón lấy chén trà trong tay cô, mắt nhìn thẳng không hề lợi dụng lúc cô cúi xuống đưa trà cổ áo mà nhìn trộm ngực người ta, nên cũng không dám có chút hành động xuồng xã nào.
Cô gái đưa nước cho mọi người cầm khay đứng đó, mắt hơi nheo lại nhìn Trương Khác, Trương Khác giang tay ra:
- Giám đốc Diệp, sao không giới thiệu chị dâu đi?
Nghe y nói thế, cô gái bật cười:
- Đúng là không giấu nổi cặp mắt của Khác thiếu gia, tôi là Đinh Văn Di ...
Ngồi xuống bên cạnh Trương Khác xong mới đưa bày tay thon nhỏ ra bắt tay Trương khác.
- Rất hân hạnh được gặp chị.
Trương Khác đã nghe chuyện Diệp Kiến Bân bị vợ quản giáo rất nghiêm, cười nói:
- Giám đốc Diệp mỗi lần nhắc tới chị đều khen không biết chán, tôi nghe mà đau hết tai, hôm nay gặp chị với biết giám đốc Diệp không quá lời chút nào.
Đinh Văn Di che miệng cười:
- Tôi cũng được nghe Kiến Bân nói tới Khác thiếu gia, tôi vốn không tin mấy, nghe Khác thiếu gia khéo lấy lòng phụ nữ thế này, chả trách tôi được lão gia tử phái đến đây mời cậu tới nhà chơi.
Diệp Tiểu Đồng nói:
- Hôm qua biết Khác thiếu gia tới, ông nội phái chị Văn Di tới làm đại biểu mời Khác thiếu gia.
Trương Khác còn tưởng sẽ bàn việc với Diệp Kiến Bân ở công ty, không ngờ còn có cơ hội gặp Diệp Tổ Phạm, vậy là không cần đi giảng bài cho phòng thị trường nữa, Thiệu Tâm Văn lần này không còn gì để nói, đành mong lần sau có cơ hội.
Ngồi ở văn phòng Tạ Kiến Bân một lúc, mọi người liền lên đường tới nhà riêng của nhà họ Diệp ở ngoại thành, tỉnh thành là cái lò lửa nổi tiếng, hiện giờ dù mới là 9 giờ sáng, ra đại sảnh không có điều hòa đã thấy ngột ngạt khó chịu.
Trương Khác và Diệp Kiến Bân đang sóng vai vừa đi vừa nói chuyện thì thấy Giang Đại Nhi xuất hiện ở bậc thềm, đang chuẩn bị đẩy cửa vào, đi cùng còn có cô gái khác ở chung phòng ký túc xá là Lệnh Tiểu Yến.
Giang Đại Nhi nhìn thấy Trương Khác kêu lên ngạc nhiên:
- Sao cậu lại ở đây?
Lần trước hứa dẫn Giang đại mỹ nữ đi chơi Hải Châu nhưng vì bận công việc không thoát thân được, làm Trương Khác có chút áy náy và tiếc nói, thực ra tiếc nuối nhiều hơn.
Giang Đại Nhi ở trước mắt nụ cười rạng ngời, đội mũ che nắng, do từ ngoài sáng đi vào, mắt chưa thích ứng, hơi nheo lại, cong cong như vầng trăng non.
Trương khác không dự liệu tỉnh thành nóng như vậy, y mặc áo sơ mi dài tay, còn Giang Đại Nhi mặc áo phông ngắn tay có cổ, mặc quần jean, giày thể thao, trang phục như một nữ sinh, trẻ trung tươi tắn khiến trái tim các chàng trai đập rộn ràng, nhưng bầu ngực phập phồng sau lớp áo mềm, cho người ta biết đây không còn là một cô bé nữa ...
Trương Khác vừa rồi cảm thấy Đinh Văn Di lộng lấy, thấy Giang Đại Nhi mới biết mỹ nhân phải đứng cùng nhau mới phân cao thấp được.
- Tôi ...
Trương Khác bất ngờ gặp Giang Đại Nhi, không tìm được cái có nào thích hợp:
- Tôi tới đây chơi.
Nói ra mới thấy lý do này quá ngớ ngẩn, vội chuyển đề tài:
- Còn chị, chị tới đây làm gì?
- Haiz, mình đứng đây nửa ngày trời rồi mà ai đó chẳng nhìn lấy một cái.
Lệnh Tiểu Yến ở bên cạnh trêu ghẹo:
- Biết sao được, với người ta thì chị Đại Nhi hấp dẫn hơn mà.
Những người còn lại đều không ai biết hai cô gái này có quan hệ gì với Trương Khác, Đinh Văn Di chưa được gặp Hứa Tư, nhìn thấy Giang Đại Nhi, trong lòng bất giác thoáng qua chút ghen tị.
Giang Đại Nhi bị mọi người nhìn chằm chằm, Lệnh Tiểu Yến lại trêu ghẹo như thế, má phấn đỏ hồng, cúi gằm mặt xuống không dám nhìn Trương Khác, giọng lí nhí:
- Công ty Thịnh Hâm tuyển sinh viên làm việc mùa hè, chúng tôi tới dự tuyển ...
Giọng êm ái như tình nhân thỏ thẻ tâm sự, nói Trương Khác không động lòng là nói dối không biết ngượng mồm.
Đinh Văn Di quyết không thể để một cô gái đầy sức hấp dẫn như thế vào Thịnh Hâm, dù làm công tạm thời trong hè cũng không được, liếc nhìn chồng đang tỏ ra đứng đắn không hề nhìn Giang Đại Nhi, song mèo ăn vụng lúc nào ai canh nổi, mỉm cười nói:
- Khác thiếu gia có công ty riêng mà, sao còn để bạn bè tới Thịnh Hâm làm việc?
Trương Khác không ngờ bị Đinh Văn Di làm lộ, nghĩ cái đoán được cô ta sẽ không muốn Giang Đại Nhi vào Thịnh Hâm.
Đầu năm Trương Khác tới nhà Giang Đại Nhi, biết trong bốn cô gái chung phòng, nhà Giang Đại Nhi có hoàn cảnh tốt nhất, không tới mức phải ra ngoài làm việc kiếm học phí. Mà công ty lớn như Thịnh Hâm, quá nửa tuyển sinh viên làm việc hè là để phát tờ rơi quảng cáo, việc vất vả, lương thì thấp, trừ rèn được tinh thần chịu khổ chịu khó thì chẳng được ích gì.
Nhìn cánh tay thanh mảnh trắng nõn nã của Giang Đại Nhi, mặt trời chói chang thế kia, Trương Khác không đành lòng để mỹ nhân chịu khổ.
Lệnh Tiểu Yến chỉ gặp Trương Khác một lần, đoán ra được y không phải con quan to thì cũng là hào phú, có ý tìm hiểu nhưng ngay cả Hứa Duy còn chẳng biết gì, cô đành chịu chết.
- Nhà Trương Khác cũng có công ty ở tỉnh thành sao? Có tuyển người làm hè không?
Lệnh Tiểu Yến trêu già:
- Tôi thì thôi cũng được, ít nhất cậu cũng phải tuyển chị Đại Nhi vào chứ, như thế không sợ chị Đại Nhi bị người ta lừa mất nữa, cậu không biết Đại Nhi có sức mê hoặc thế nào đâu, chúng tôi tới hai công ty rồi, giám đốc của người ta còn chủ động đề nghị tăng lương, chỉ là quá nóng vội, làm chị Đại Nhi của cậu sợ chạy mất.
Trong bốn cô gái cùng phòng, Lệnh Tiểu Yến năm nay 21 tuổi là từng trải nhất năng nổ nhất, cũng được tính là một mỹ nữ so với đại chúng rồi, nếu chỉ xin việc hè, tuyệt đối không thể thất tuyển ở hai nơi.
Té ra Lệnh Tiểu Yến đổi công ty vì Giang Đại Nhi.
Giang Đại Nhi kén chọn công ty làm việc hè như thế, nói vậy cô ở lại tỉnh thành trong kỳ nghỉ hè, quá nửa là muốn trốn tên Diệp Hồng bám dai như đỉa đói kia rồi.
Trương Khác cười nói:
- Chị Đại Nhi kén chọn như thế, chỉ e khó mà tìm được nơi làm việc việc hè, có phải chị không muốn về Huệ Sơn?
Trương Khác nghĩ mình kết oán với Tạ Kiếm Nam, lại đập xe của Diệp Hồng cho Tạ Kiếm Nam mượn, chắc Tạ Kiếm Nam về tới Huệ Sơn, hai tên tiểu tử chung lòng thù địch, xúm lại một chỗ chửi mình rồi.
Giang Đại Nhi khẽ "ừ" một tiếng, đưa mắt lên nhìn Trương Khác, ánh mắt thật khiến con tim người ta xao động.
Trương Khác quay sang bảo Diệp Kiến Bân:
- Bạn tôi tới đây ứng tuyển, mong giám đốc Diệp chiếu cố ...
Diệp Kiến Bân vừa định nói thì bị Đinh Văn Di đá cho một cái, vội lấy một danh thiếp ra đưa cho Lệnh Tiểu Yến:
- Cô gái, cô cầm danh thiếp này tới tìm giám đốc phòng nhân sự, bảo anh ta an bài công việc cho.
Rồi nháy mắt với Trương Khác:
- Còn vị mỹ nhân này thì Khác thiếu gia tự giải quyết đi, sư tử Hà Đông nhà tôi dữ lắm, tôi muốn giữ lại dưỡng mắt cũng chẳng xong ... Á ..á ...
Chưa nói hết bị Đinh Văn Di nhéo hông, luôn miệng xin vợ đại nhân tha thứ.
Giang Đại Nhi rõ ràng chưa bao giờ gặp phải tình cảnh này, bối rối hết sức, hai bàn tay nắm lấy nhau, mặt càng lúc càng đỏ.
Lệnh Tiểu Yến xem danh thiếp, ngàn vạn lần không ngờ người đứng cạnh Trương Khác chính là tổng giám đốc của Thịnh Hâm. Sinh viên làm thêm mùa hè chỉ được an bài công tác đơn giản, phổ biến nhất là phát tờ rơi, nhưng được tổng giám đốc chiếu cố, tình hình tuyệt đối khác hẳn, với cô mà nói đây là cơ hội cực tốt.
Lệnh Tiểu Yến cười trêu Giang Đại nhi thôi:
- Công việc hè mình chọn Thịnh Hâm chắc rồi, có Trương Khác quan tâm, bạn không cần tìm công ty khác nữa ...
Nói rồi vẫy tay với Trương Khác:
- Thế nhé, 9 giờ 30 tôi phải tham gia ứng tuyển rồi, Đại Nhi giao cho cậu đấy, tôi đi đấy.
Lệnh Tiểu Yến nói xong vứt bỏ Giang Đại Nhi ở đó, đi thẳng vào cầu thang máy.
Giang Đại Nhi bị mọi người trêu cho bối rối không biết phải làm sao, dáng vẻ sợ sệt thẹn thùng làm người ta muốn ôm vào lòng vỗ về an ủi, Đinh Văn Di cười nói với Diệp Tiểu Đồng:
- May mà chị chặn cô ấy ở đây nhé, nếu không chị dám đảm bảo Tiểu Thiện của em sẽ thay lòng đổi dạ đấy.
Diệp Tiểu Đồng chưa kịp cãi thì Đinh Văn Di nói tiếp:
- Vậy mời tiểu thư đây cùng chúng tôi đi ăn cơm trưa nhé.
Bị bọn họ thay nhau trêu ghẹo, Trương Khác đành mời Giang Đại Nhi đi cùng gặp Diệp lão, y không tiện giới thiệu cô, như thế không nói tới Hứa Tư và Hứa Duy là không được. Giang Đại nhi bị Lệnh Tiểu Yến bỏ rơi, mặc dù rất thẹn thùng, tạm thời chỉ đành theo Trương Khác.
Giang Đại Nhi đỏ mặt đi lên xe của Trương Khác, y giới thiệu cho Phó Tuấn, Phó Tuấn mỉm cười gật đầu chào, lòng nghĩ :" Sao các cô gái có liên quan tới Khác thiếu gia, cô nào cô nấy cũng đẹp tới quá thể đáng thế này?"
Giang Đại Nhi và Trương Khác không xa lạ gì nữa, đợi Phó Tuấn quay đi chuyên tâm lái xe, cô dần khôi phục tự nhiên, hỏi:
- Sắp thi cuối kỳ tới nơi rồi phải không? Sao cậu còn thời gian lên tỉnh thành chơi?
Trương Khác còn chẳng biết mình có thời gian về Hải Châu thi cuối kỳ nữa không.
Trương Khác không trả lời câu hỏi của cô, quay đầu sang ngắm nhìn đôi mắt to đáng yêu của cô, hỏi lại:
- Đại Nhi, các chị nghỉ hè rồi à?
- Chưa, vẫn còn một môn nữa chưa thi, cho nên có thời gian ra ngoài tìm việc, mấy người bọn họ đều là người của Thịnh Hâm à? Cậu có vẻ rất thân với bọn họ.
Lúc Diệp Kiến Bân đưa danh thiếp cho Lệnh Tiểu Yến, cô đang xấu hổ nên không nhìn.
- Người hơi nhiều tuổi một chút là Diệp Kiến Bân, tổng giám đốc cả Thịnh Hâm ...
Trương Khác lần lượt giới thiệu từng người cho Giang Đại Nhi:
- Công ty của nhà tôi có chút nghiệp vụ qua lại với họ nên hai bên quen nhau.
Trương Khác cố ý nhấn mạnh "công ty của nhà".
- Thật à?
Đôi mắt đen láy của Giang Đại Nhi nhìn Trương Khác chăm chú, giọng cầu khẩn:
- Vậy cậu nói với giám đốc Diệp cho tôi làm việc ở Thịnh Hâm đi, không lương cũng được.
- Ra là chị kiếm cớ ở lại tình thành thôi, tên Diệp đại thiếu gia kia phiền phức vậy sao?
- Còn gì nữa.
Gian Đại Nhi u oán nói:
- Nhà máy của ba tôi sản xuất hàng cho nhà hắn, nên không dám đắc tội với hắn, mà mẹ tôi thì suốt ngày thúc giục, như chỉ hận không thể băm nhỏ con gái đem ra bán mới vui lòng, nên tôi phải trốn ở trường không dám về.
Trương Khác tim nhũn ra:
- Hay là tôi mời Đại Nhi làm việc?
Giang Đại Nhi ủ rũ nói:
- Mẹ tôi rất ghê, sẽ tới chỗ tôi làm việc kiểm tra, tùy tiện lừa gạt không qua được đâu.
- Tôi nói thật mà, nhà tôi chẳng trông mong gì vào việc học hành của tôi, nên tôi đang tập quản lý công ty của nhà ...
- Thật chứ?
Giang Đại Nhi nghe thấy có thể lừa được mẹ, đôi mắt tỏa ra ánh sáng chói lọi:
- Công ty nhà cậu ở đâu? Phải để mẹ tôi tới xem, mẹ tôi mới không nói được gì.
Hải Dụ tuy chỉ còn cái vỏ rỗng, nhưng dù sao cái vỏ này đủ dọa khối người, Trương Khác cười nói:
- Không vấn đề gì, nếu nghỉ hè Đại Nhi ở trường học không tiện, tôi mượn chỗ cho Đại Nhi ở.
Mỗi ngày đi sớm về muộn, nên ở nhà Từ Học Bình không tiện, Trương Khác lên tỉnh thành ở nhà của Tạ Vãn Tình, nơi đó Giang Đại Nhi cũng theo Hứa Duy tới vài lần rồi.
Nghe Trương Khác nói ra địa chỉ, Giang Đại Nhi reo lên:
- Tuyệt quá, trong ký túc xá ngay cả quạt điện cũng chẳng có, nơi đó mùa hè vừa nóng vừa ngộp, chúng tôi đang chẳng biết làm sao đây. Lâm Băng hè thì về quê, Tiểu Yến và Hứa Duy ở lại trường, hai bạn ấy mà biết tối nay thế nào cũng vội vàng chuyển tới ở.
Trương Khác thầm than, chẳng lẽ Giang Đại Nhi không biết thứ hay phải giấu đi hưởng một mình mới thú sao? Y không muốn kéo cả Hứa Duy và Lệnh Tiểu Yến vào, nhưng dù sao cũng không giấu nổi Lệnh Tiểu Yến rồi, muốn lừa Giang Đại Nhi tới đó một mình là không thể, đành chấp nhận vậy.