Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi xe đi, Đỗ Phi chạy tới, mở cửa xe cảnh sát thò đầu vào trong.

Trương Khác giờ chân muốn đá hắn:

- Sao giờ mày mới tới?

- Thời gian tao rất eo hẹp, buổi trưa nghe đám Thời Học Bân nói rồi, mỗi tội không bỏ thời gian ra được.

Đỗ Phi liếc mắt nhìn Lý Hinh Dư, cười hăng hắc:

- Tao có việc phải làm, tối không đợi hai người ăn cơm nữa. Vả lại ai bảo hai người lén lút đi với nhau không gọi tao.

- Cái gì mà lén lén lút lút.

Tôn Tĩnh Mông trợn mắt lên:

- Ai mà biết anh trốn đâu, người ta không tìm được đấy chứ.

- Chẳng lẽ hôm nay di động mất sóng à?

Đỗ Phi cố giả ngốc:

Thấy trước khi hắn đi còn nhìn Lý Hinh Dư cái nữa, té ra tên tiểu tử này chạy tới là để nhìn mỹ nữ ngực to.

Đến khi xe chuyển bánh lại có thêm hai cảnh sát lên xe, Tôn Tĩnh Mông ngồi ở mé trong, dính sát người Trương Khác, ôm cánh tay y hỏi chuyện Phú Xuân Các là sao?

Trương Khác lúc này không thể cho cô biết do y và Diệp Kiến Bân chọc chuyện này ra, viên cảnh sát bên cạnh nhiệt tình đem nguyên bàn lời truyền ở bên ngoài kể cho Tôn Tĩnh Mông:

- Đám người này nếu tới đầu tư thì cho, còn nếu lấy danh nghĩa đầu tư tới làm loạn phép nước thì đuổi hết về nhà.

Từ lúc Hà Kỳ Vân để lộ hắn là cảnh sát điều tra sự kiện Phú Xuân Các, hai tên Lý Tại Thù, Kim Nam Dung thái độ có chút khác thường, ghé đầu thì thào với nhau, Trương Khác không nghe rõ.

Xe tới đồn, Trương Khác, Tôn Tĩnh Mông và đám Lý Tại Thù bị tách ra, Hà Kỳ Vân chu đáo phái một nữ cảnh sát trẻ xinh đẹp tới lấy lời khai, còn lấy trà Thiết Quan Âm mà hắn cất kỹ ra chiêu đãi.

Chuyện này không tầm thường, Hà Kỳ Vân tạm thời không rảnh tiếp đãi Trương Khác, hai nhóm người mà hắn đưa tới đồn cảnh sát đều là nhân vật dậm chân có thể làm mặt đất rung chuyển.

Trương Khác khỏi nói, Lý Tại Thù mới tới một lúc đã vô số cú điện thoại gọi tới hỏi tình hình.

Một lúc sau Hà Kỳ Vân tới nói:

- Lần này Lý Tại Thù tới Kiến Nghiệp với tư cách cá nhân, giám đốc công ty của hắn hiện đang chặn cửa đồn cảnh sát chúng tôi, tôi phải phái người tiếp đãi. Văn phòng ngoại sự của cục cũng phái người tới điều tra, người của Tổng lãnh sự quán Hàn Quốc đang trên đường, ba tiếng nữa tới nơi. Đám Lý Tại Thù tuyên bố, tổng lãnh sự quán không tới, bọn chúng không trả lời bất kỳ câu hỏi nào.

- Phải đợi tận ba tiếng nữa à?

Trương Khác buồn chán nhìn đồng hồ, hiện là 7 giờ tối:

- Không sao, anh đi cho bọn chúng biết chính sách ngoại giao cởi mở của chúng ta đi ...à, tên Kim Nam Dũng, và cô gái kia có thân phận gì?

- Kim Nam Dung vốn là nhân viên cao cấp của Samsung, tới đây du học cũng là do Samsung tài trợ; cô gái kia là Lý Hinh Dư, thành viên gia tộc Lý Kiệt Hi, năm nay 20 tuổi, tới đây du lịch.

- Thì ra tên là Lý Hinh Dư.

Trương Khác giật mình, năm 2002 Lý Hinh Dư du học Nhật Bản treo cổ tự sát, vì là thành viên gia tộc Lý Kiện Hi, lại tự sát ở nước ngoài, nên tất nhiên thành tin tức thế giới, nghe đồn là do gia tộc chỉ định hôn nhân không vừa ý cô, tuy báo không đăng ảnh, nhưng có lẽ trong gia tộc đó không có hai Lý Hinh Dư.

Nhưng đó chỉ là tin đồn thôi, bí mật gia tộc làm sao bên ngoài biết dễ thế được.

Có điều nghĩ cũng thấy tiếc, một cô gái khuôn mặt thiên sứ, bộ ngực ma quỷ như vậy mà có thể chỉ còn vài năm nữa là nở hết tuổi hoa rực rỡ của mình.

Đương nhiên nói không chừng quỹ tích nhân sinh của cô đã sớm thay đổi rồi, như Samsung vậy, Trương Khác thực sự mong là như thế.

- Lại nghĩ tới hai cái đèn ô tô đấy à?

Tôn Tĩnh Mông thấy Trương Khác rơi vào trạng thái thất thần, đưa tay ra xua xua trước mắt y.

- Đèn ô tô làm sao?

Hà Kỳ Vân nghi hoặc hỏi:

Tôn Tĩnh Mông đương nhiên không giải thích, chỉ cười ngượng ngùng.

Hà Kỳ Vân là nhân vật cỡ nào chứ? Nhìn thấy thần sắc Tôn Tĩnh Mông là hiểu ý cười phá lên, đúng lúc này có cảnh sát tới gọi hắn có điện thoại.

- Vừa rồi nghĩ gì thế?

Tôn Tĩnh Mông không chịu bỏ qua, vừa rồi Hà Kỳ Vân nhắc tới mỹ nhân Hàn Quốc là y thất thần, làm cô rất hoài nghi.

- Tôi nghĩ Lý Hinh Dư ở trong nhà nhất định phải chịu nhiều ủy khuất.

- Hả, điều này anh cũng nhìn ra được?

Tôn Tĩnh Mông tròn mắt:

- Hay là lòng thương hương tiếc ngọc của anh lại phát tác quá mức rồi.

- Thế nào gọi là lại?

Trương Khác không hiểu:

- Anh thử nói xem?

Tôn Tĩnh Mông mím môi không nói:

Hà Kỳ Vân đi vào, nói là có điện thoại của Thiệu Tâm Văn và Diệp Tiểu Đồng, bọn họ vừa tổ chức hôn lễ ở quê Thiệu Tâm Văn trở về Kiến Nghiệp, nói tới góp vui:

- Anh Diệp cũng muốn tới.

- Có gì vui mà bọn họ góp?

Trương Khác thở dài:

- Cũng được, tôi đang có chuyện muốn nói với Tiểu Đồng.

Bên phía Cẩm Hồ đã có Mã Hải Long giải thích thay; Trương Khác tới giờ nhận được điện thoại của ba người Diêu Văn Thịnh, Kim Quốc Hải, Vương Duy Quân, thông báo cho ba người này là đủ, không sợ có kẻ bừa bãi nhảy ra gây áp lực cho Hà Kỳ Vân.

Văn phòng ngoại sự cục công an thành phố do một phó xử trưởng dẫn đầu cùng ba cảnh sát đi tới, theo trình tự lấy lời khai của Trương Khác, cũng không yêu cầu giao việc này cho bọn họ xử lý, sang phòng bên lấy lời khai đám Lý Tại Thù, dù bọn chúng không chịu lên tiếng thì trình tự luật pháp vẫn phải làm.

Một lúc sau trưởng văn phòng ngoại xử ĐH Đông Hải cùng Thôi Quốc Hằng, Ngụy Đông Cường, Tịch Nhược Lâm đều chạy tới như trời sập xuống.

Tịch Nhược Lâm biết chuyện từ đám Thời Học Bân, không thể không thông báo trong viện.

Mỗi điều không ai thông báo cho bên Học viện Âm nhạc, cứ như Tôn Tĩnh Mông tới để chơi vậy.

Trương Khác chẳng có tâm tình ứng phó với đám Thôi Quốc Hằng, Ngụy Đông Cường, bảo Hà Kỳ Vân ngăn họ ở ngoài, y và Tôn Tĩnh Mông trống trong phòng chơi cờ ca rô.

Đại Khí Hà Kỳ Vân chịu không nổi người ĐH Đông Hải làm phiền, đi vào xin Trương Khác gặp mặt bọn họ:

- Cô gái trường cậu đúng là hung dữ, tưởng đồn cảnh sát chúng tôi bắt bớ ngược đãi hai người vậy ... Tôi giải thích tình hình với bọn họ rồi, bọn họ đã đi giao lưu với đám Lý Tại Thù trước.

Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông giấu giấy chơi cờ đi, đám Thôi Quốc Hằng, Ngụy Đông Cường và trưởng phòng Trương Hiểu Đông đi vào.

Bọn họ mỗi người mỗi vẻ mặt, đại khái thái độ cứng rắn của Hà Kỳ Vân đã được Hà Hiểu Quang kể cho bọn họ rồi, thêm vào hiểu tình huống, nên không lo trời sập xuống nữa.

- Tôi vừa mới giao thiệp với nhóm Kim Nam Dũng, họ tỏ ý chỉ cần em nhận sai về chuyện đánh người, bọn họ sẽ không truy cứu, trường học cũng không truy cứu ...

Trương Hiểu Đông biết bối cảnh của Trương Khác, nói cách khác tên học sinh này thuộc hạng khó chơi, trường học không thể ép y cúi đầu:

- Xin lỗi nhận sai à?

Trương Khác cười lớn, nói:

- Vì sao bọn chúng không xin lỗi trước? Còn về phần liên lụy mọi người ăn tối không yên, tôi rất xin lỗi, chuyện kia cứ đợi tổng lãnh sự của họ tới. Tôi nghĩ chính phủ của chúng ta không tới mức vì tổng lãnh sự bọn họ tới mà bắt một học sinh phải xin lỗi.

Đúng là mọi người quên cả bữa tối, Hà Kỳ Vân được Trương Khác nhắc vội vàng sai người đi mua cơm hộp, hỏi:

- Viện trưởng Thôi, trưởng phòng Vương, mọi người chưa ăn tối hả?

Thôi Quốc Hằng làm gì có tâm tình ăn cơm? Trương Hiểu Đông nói:

- Hay là chuẩn bị cơm cho ba người Hàn Quốc đã?

- Bọn họ à, chắc gì đã ăn được cơm hộp, thôi khỏi.

Hà Kỳ Vân cười ha hả, hắn chẳng làm gì nổi đám Lý Tại Thù, nhưng cũng không có tâm tình hầu hạ chúng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK