Chu Cẩn Tỳ vẫn nằm tĩnh dưỡng trong phòng bệnh, bà vợ và tên trợ giảng biết trong trường tranh luận xôn xao, còn tên sinh viên kia căn bản là không bị xử phạt gì, lòng cực kỳ bất bình, nhưng không dám nói cho Chu Cẩn Tỳ, sợ ông ta ngã lăn ra đó.
Chu Cẩn Tỳ càng không biết Đường Anh Bồi đã bị khống chế với danh nghĩa gây mất trật tự trị an.
Tạ Ý thông qua các con đường khác nhau tìm hiểu tình hình liên quan, hắn sớm đoán được cục diện này rồi, hắn không nghiên cứu vấn đề đất hiếm, song biết nếu Chu Cẩn Tỳ thực sự có vấn đề gì trong chuyện này bị Trương Khác tóm được, chỉ e người ta sẽ hè nhau đánh hội đồng, không có kết cục tốt đẹp.
Do dự mãi Tạ Ý vẫn quyết định đem nguồn cơn sự việc báo cho cha, nhưng không ai nói cho Chu Cẩn Du, Tạ Hán Minh, càng không nói cho Tạ Kiếm Nam biết.
Tạ Hán Tĩnh suy nghĩ rất lâu mới trả lời Tạ Ý:
- Con bàng quan đi, chỗ chú ba con chưa chắc đã giúp được gì, đừng để bọn họ làm rối thêm. Chỉ mong ngọn lửa này không quá dữ dội, con có rảnh cũng nên đi thăm em gái ...
Tạ Ý biết cha lo lửa lan tới mình, thậm chí còn muốn giả vờ hồ đồ với vợ chồng chú ba, giấu được thì cứ giấu, cho dù lửa cháy cũng để nó chỉ cháy trên người một mình Chu Cẩn Tỳ, Chính Thái ngày nay không còn kháng cự lại được Cẩm Hồ nữa.
Chuyện ở khu công nghiệp điện tử ở Kim Sơn chỉ có cha con Tạ Hán Minh, Tạ Kiếm Nam là hăng hái, Tạ Ý chẳng qua thuận thế mà làm thôi.
Tạ Ý cũng hiểu tâm tư của cha, muốn Cao Khoa Khoa Vương làm con bài hòa hoãn giữa Chính Thái và Cẩm Hồ, đừng thấy em gái hắn ra bài không theo lý thường tình, nhưng thiên phú và sự nhạy bén thương nghiệp thì người khác kém xa lắc.
Chỉ một điều làm người ta thấy đáng tiếc là so với việc giúp gia tộc tiến lên, Tạ Tử Gia chỉ muốn đạp hết tất cả nam nhân trong gia tộc dưới chân mình.
Tạ Ý chẳng làm gì nổi cô em gái này, buổi chiều Thôi Úc Mạn thất vọng rời khỏi Cty Sáng Vực vì không tìm được Trương Khác, thì Tạ Ý tới văn phòng thiết kế của Cao Khoa KV ngay phía đối diện.
- Còn nói không phải em gây họa à?
Tạ Ý nhìn cô em gái ăn mặc luộm thuộm, tóc tai chẳng thèm chải, chỉ tết đuôi ngựa qua loa, khẽ thở dài lắc đầu, phí hoài dung mạo trời cho, chẳng giống cô gái bình thường chút nào:
- Hôm qua trong giảng đường em nói chuyện gì với Trương Khác mà quên cả trời đất thế hả?
- Cẩm Hồ có một sản phẩm mới, tên đó đồng ý cấp quyền cho Cao Khoa KV sử dụng, tiềm lực thị trường khá lớn cho nên quên béng mất là đang ở trong giảng đường.
Tạ Tử Gia thấy chuyện ầm ĩ thành ra như thế, bản thân cũng hơi xấu hổ.
- Kỹ thuật gì thế, chẳng lẽ với anh cũng giữ bí mật?
Tạ Tử Gia bĩu môi, ý tứ rõ ràng :" Anh đoán trúng rồi." Tạ Ý cụt hứng gạt đề tài này đi.
Vài ngày đầu xôn xao cũng chỉ giới hạn trong Đh Đông Hải, Đường Anh Bồi bị bắt, nhưng xấu hổ không dám nói ra nguyên nhân, Đường gia đành nghĩ cách cứu người ra, thông qua đủ loại mối quan hệ, gọi điện tới chỗ Hà Kỳ Vân, Hà Kỳ Vân dùng thái độ cứng rắn trả lời tất cả các phía: Đường Anh Bồi gây chuyện ở Kiến Nghiệp, phải chịu xử phạt ở Kiến Nghiệp.
Chiếc Hammer của Đường Anh Bồi bị vứt ở ngõ Học Phủ một đêm, cửa kính bị đập vỡ hết, cảnh sát giao thông mới tới kéo đi.
Muốn làm rõ tình hình ở Chương Châu không phải là chuyện ngày một ngày hai có thể hoàn thành, nhưng một số bài viết có thể tung ra trước, trung tuần tháng tư tạp chí Cầu Thật thuộc phòng tuyên truyền tỉnh ủy Đông Hải cho đăng bài Cần suy nghĩ kỹ càng tiến trình mở cửa tài nguyên khoáng sản cho tư nhân và tư bản nước ngoài do chuyên gia viện nghiên cứu kinh tế tỉnh viết.
Viện nghiên cứu kinh tế tỉnh là tủi khôn của chính phủ, tỉnh ủy về vấn đề chính sách kinh tế, đề tài bốn chỉ giới hạn ở trường Đông Hải lần đầu tiên đưa lên truyền thông, thể hiện tính khuynh hướng của chính phủ, tỉnh ủy Đông Hải.
Trung tuần tháng 4, Diệp Trăn Dân về nhà ở Kiến Nghiệp, Trương Khác nhân cơ hội gặp ông, đề xuất hi vọng Cẩm Hồ có thể khống chế con đường xuất khẩu đất hiếm, đặc biệt với quốc gia như Nhật Hàn.
Đương nhiên Diệp Trăn Dân muốn tỏ thái độ về vấn đề này cần nhiều tư liệu hơn, trực tiếp hơn nữa. Đem so với chuyện quan viên chính phủ địa phương bao che tư nhân khai thác trộm tài nguyên, khiến cho tài nguyên thất thoát, môi trường bị hủy hoại, mà với vị trí phó bộ trưởng thứ nhất bộ thương mại, ông ta càng muốn biết mánh khóe của doanh nghiệp ngoại trong tiến trình mở cửa khai thác tài nguyên khoáng sản hơn.
Đương nhiên vấn đề này càng khó tra, rất có khả năng quan viên phòng thương mại và ban đất hiếm Quốc vụ viện đã bị doanh nghiệp ngoại hối lộ, thành chó săn cho người nước ngoài.
Không muốn đánh cỏ động rắn, cho nên thân phận của hai tên trung niên khác ăn cơm cùng Chu Cẩn Tỳ tới hạ tuần tháng 4 mới điều tra rõ ràng, cả hai đều là nhân viên cao cấp của công ty sản nghiệp đất hiếm Mitsui trú ở Trung Quốc, một là Trì Tá Anh Thọ, người phụ trách bên Nhật phái sang, một là nhân viên của sở nghiên cứu khoáng nghiệp Kim Sơn, được Mitsui lôi kéo sang làm nhân viên cao cấp.
Công ty khoáng nghiệp Mitsui đặt ở Kim Sơn.
Tới đây chuổi mắt xích lợi ích của việc điều chỉnh chính sách sản nghiệp đất hiếm đã hiện lên trước mắt rồi.
- Lại là Mitsui, lại là người nhà Trì Tá ...
Trương Khác đọc tư liệu mà hít một hơi khí lạnh, tài phiệt Mitsui từ thập niên 80 đã bắt đầu từng bước tăng cường thẩm thấu vào nền kinh tế trong nước, Trương Khác đã va chạm mấy lần, đầu tiên là đàm phán sắt thép liên hiệp Đông Hải với Tân Nhật Thiết của Mitsui, tới việc vào thị trường điện tử Nhật Bản, giờ tới điều chỉnh chính sách sản nghiệp đất hiếm, bóng dáng của Mitsui có mặt khắp nơi.
Không biết Trí Tá Tú Tàng gặp ở triển lãm điện tử Tokyo và Trì Tá Anh Thọ này có quan hệ gì, nhưng có vẻ địa vị Trì Tá Tú Tàng cao hơn, gần đích hệ hơn.
- Nếu như bọn chúng biết có đôi mắt theo dõi đằng sau, chắc hẳn sẽ không sơ xuất đi cùng với nhau như thế.
Địch Đan Thanh cười trông như một lưỡi đao sắc bén, trong mắt mọi người cô đúng là nhân tuyển trợ thủ thích hợp cho Trương Khác, cảm giác nhạy bén kinh nghiệm xử lý sự vụ phong phú:
- Chỉ cần manh mối này công bố ra ngoài, Chu Cẩn Tỳ dứt khoát nếm đủ.
- Vung gậy đánh chết Chu Cẩn Tỳ không phải là mục đích của tôi.
Trương khác nằm trên ghế mây trong vườn hoa tầng thưởng, nhìn bầu trời xanh lam qua tán cây đan xen:
- Thù riêng đương nhiên phải đòi, có điều chúng ta còn có ân oán lớn hơn với Mitsui cần giải quyết. Từ Anh Thọ có thể đào bới sâu hơn, Mitsui muốn tác động thay đổi chính sách, tuyệt đối không chỉ lợi dụng ảnh hưởng ở giới học thuật, nếu nắm được chứng cứ phạm tội thương nghiệp của bọn chúng, không chỉ ngăn cản chuyển hướng chính sách, còn đả kích nghiêm trọng sự thẩm thấu của bọn chúng vào sản nghiệp đất hiếm trong nước ... Chuyện tuy không liên quan tới Cẩm Hồ, nhưng tôi sẵn sáng làm thế.
Nói là vậy nhưng Trương Khác biết không dễ chút nào, tài phiệt Mitsui thẩm thấu vào trong nước là chuyện từ thập niên 70, khi quan hệ Nhật Trung phục sinh, trong quan viên chủ quản chính sách kinh tế trong nước có rất đông du học ở Nhật, tâm lý huynh hướng ngả về phía Nhật là điều dự liệu được.
Địch Đan Thanh hỏi:
- Cậu muốn coi Mitsui là đối thủ tiềm tàng của Cẩm Hồ.
- Mitsui là một người khổng lồ, nói thế người ta nghe thấy sẽ cười chúng ta không tự lượng sức. Có điều sau này xung đột lợi ích sẽ ngày một nhiều, Sony, Panasonic đều là xí nghiệp thành viên của Mitsui, ngay cả Toshiba cũng có liên hệ trực tiếp với họ.
Tài phiệt Mitsui đã tạo thành cả hệ thống công nghiệp nòng cốt khổng lồ, từ nghiên cứu, tài nguyên, chế tạo, không đâu không có, sự hùng mạnh của Mitsui có thể nói là ngấm sâu vào tận xương tủy của Nhật Bản rồi.
Cho dù không có hạn chế của thể chế thì Mitsui cũng không phải một người khổng lồ bình thường mà Cẩm Hồ có thể dùng vài chục năm có thể theo kịp.
Nhưng một điều có thể khẳng định, ở lĩnh vực điện tử, đặc biệt là điện tử tiêu dùng, va chạm với Mitsui sẽ ngày một lớn.
Samsung (Tam Tinh) chỉ là một xí nghiệp điện tử, tài phiệt Mitsui (Tam Tỉnh) lại quy tụ mấy xí nghiệp điện tử ưu tú nhất của Nhật Bản đứng dưới cờ.
Cẩm Hồ đuổi theo Samsung còn chưa kịp, đủ thấy khoảng cách với Mitsui lớn thế nào.