- Giám đốc mỹ nữ của địa ốc Tinh Điền ngã vào lòng tôi, nếu đúng là trùng hợp ...
Trương Khác nói tới đây thì dừng lại, nụ cười trở nên tà mị, chế nhạo Lâm Tuyết:
- Tôi viết bảy con số, cô đi mua giúp tôi tờ xổ sổ, đảm bảo trúng số độc đắc ngay .. Giám đốc Lâm, hành động vừa rồi của cô khiến nam nhân nào cũng phải động lòng đấy, tiếc quá, tôi còn là trẻ con ...
Đột nhiên có nữ nhân đi tới ngã vào lòng Trương Khác, Diệp Kiến Bân còn định đứng dậy nâng cô ta lên, đến khi Trương Khác bóc trần thân phận của cô ta, mới ý thức được đây là vở kịch rẻ tiền do cô ta tự đạo diễn, hắn cũng đã nghe nói tới cô gái này, chỉ là chưa bao giờ tiếp xúc.
Nhìn ảnh cô ta từ hồ sơ hoặc trên báo ấn tượng không sâu sắc mấy.
Diệp Kiến Bân nghe tới đó không nhịn được phì cười, hắn chưa bao giờ nghe thấy Trương Khác nói chuyện với một cô gái bằng một giọng chua cay như vậy, tựa hồ y có oán hận rất sâu với cô ta.
Bị bóc trần thân phận, mặc dù xấu hổ, nhưng Lâm Băng vẫn nói được vài câu đối phó cho qua, không ngờ ngay câu tiếp theo Trương Khác chẳng nể nang gì, làm cô ta bẽ mặt.
Người trong quán mặc dù không hiểu nội dung đối thoại của bọn họ, nhưng đều quay đầu sang xem náo nhiệt, khuôn mặt tuyệt mỹ của Lâm Băng giận tới biến dạng, định đáp trả nhưng thấy bộ mặt mong đợi của Trương Khác đành cắn chặt răng quay ngoắt đầu bỏ đi.
Trần Tĩnh bồi thêm một câu:
- Lâm tiểu thư, tôi đói rồi, không đi cùng cô nữa đâu...
Cô cũng muốn thoát khỏi Lâm Tuyết lắm rồi, đương nhiên chẳng đi an ủi cô ta làm gì.
- Ừm..
Lâm Tuyết không quay đầu lại, vẫn cố đè nén đáp một câu mới đi.
Trương Khác bảo Phó Tuấn nhích sang, y nhường ra một chỗ để Trần Tĩnh ngồi xuống:
- Ăn cơm đi, tôi giới thiệu món cơm rang sườn sốt cà cho cô nếm thử.
Diệp Kiến Bân nghe ngữ khí giữa Trương Khác và Trần Tĩnh thân thiết như bạn bè cảm thấy rất ngạc nhiên, thầm nghĩ tên nhóc này luôn được các cô gái yêu thích, có hâm mộ cũng không nổi.
Nghe Trương Khác giới thiệu món cơm rang sườn, Diệp Kiến Bân cười khổ:
- Đừng nghe cậu ta, tôi cùng cậu ta tới đây năm lần ăn cơm rang sườn rồi, cậu ta toàn giới thiệu món ấy, tôi hoài nghi cậu ta nhìn trúng cô đầu bếp xinh đẹp.
Trần Tĩnh nhoẻn miệng cười:
- Vậy tôi cũng thử xem...
Vẫy tay gọi món, đúng là nhìn thấy nữ đầu bếp xinh đẹp đằng sau song cửa.
Trương Khác hỏi:
- Sao cô lại đi với cô ta?
- Bổi sáng tôi uống cà phê ở gần Đông Phương Plaza thì gặp phải cô ta, cô ta dính như keo vậy, tôi còn định ăn xong trốn về Hải Châu cho xong ...
Có điều cô lại tò mò vì sao Trương Khác lại cay nghiệt với Lâm Tuyết như vậy:
- Anh biết cô ta à?
- Biết một chút.
Trương Khác đợi Trần Tĩnh nói món ăn với phục vụ xong mới nói tiếp:
- Một nữ nhân thủ đoạn, lòng dạ chẳng khác gì Triệu Cẩm Vinh. Tôi chẳng thèm bắt nạt cô ta. Nữ nhân này sau lưng có chỗ dựa, nhưng không biết là ai, cô biết vì sao cô ta giở trò này không?
- À, hôm qua nghe nói thành ủy có ý đem hạng mục cải tạo ngõ Học Phủ vào kế hoạch Vườn Sồi của Cẩm Hồ, chuyện nay chưa có quyết định cuối cùng phải không? Tôi còn nghe nói địa ốc Tinh Điển luôn hưng thú với việc cải tạo ngõ Học Phủ.
Trần Tĩnh nói thêm:
- Hôm qua cô ta đi cùng thư ký tỉnh trưởng Lý ăn cơm với chúng tôi.
- Ra là thế ...
Trương Khác không cho rằng Cao Chân là chỗ dựa thực sự của Lâm Tuyết.
Trương Khác không biết Lâm Tuyết mấy, ấn tượng sâu nhất là vụ án phóng hỏa ngõ Học Phủ mùa đông năm 98.
Nữ nhân mà điên lên có thể khiến tất cả phải sởn gai ốc.
Khi đó ngõ Học Phủ đã bị đám lưu manh gây sự phá rối làm hỗn loạn tăm tối, 1978 bị ép đóng cửa, một buổi sáng Trương Khác tới trường nhìn thấy ngõ Học Phủ bốc cháy ngùn ngụt, vội vàng chạy tới.
Tới nơi mấy cửa hàng giữa ngõ đã chìm vào trong biển lửa, thiết bị chữa cháy của ngõ Học Phủ lạc hậu, đành đợi cứu hỏa tới, Trương Khác đứng dưới gốc cây Ngô Đông nhìn ngọn lửa, một nữ nhân mặc áo khoác nhung màu đen đứng sát y, cô ta xoay lưng hướng gió châm lửa hút thuốc, cô ta nhìn đám lửa cháy với ánh mắt lạnh như băng.
Sau khi xe cứu hỏa tới dấp lửa mới biết có người chết, rồi chuyện xôn xao lên, sinh viên các trường xung quanh nổi giận gây chuyện, kết quả cuối cùng cũng chỉ là hạng mục ngõ Học Phủ bị dừng, không có một ai đứng ra chịu trách nhiệm.
Trương Khác khi ấy không biết cô gái xinh đẹp đứng nhìn hỏa hoạn với mình đó là ai.
Đến kiếp này chuyện thu thập tư liệu về địa ốc Tinh Điển quá đơn giản rồi, xem ảnh Lâm Tuyết, trong chớp mắt y liền nhớ ra hôm hỏa hoạn đó.
Lần này Cẩm Hồ không xen ngang, hạng mục cải tạo ngõ Học Phủ sẽ rơi vào tay cô ta, xen ngang thì phải đắc tội với cô ta. Đắc tội thì đắc tội, một số việc cần phải làm, không ngại đắc tội với ai.
Lâm Tuyết sai lái xe đưa đồ Trần Tĩnh mua buổi sáng tới, có thể thấy cô ta chưa bị Trương Khác làm nổi giận mất lý trí, Trần Tĩnh đặt túi to túi nhỏ giữa cô và Trương Khác, Trương Khác liếc mắt nhìn trong một cái túi là quần lót ren mắt lưới.
Lần đầu gặp Trần Tĩnh thì đại khái cô vừa ở nước ngoài về, cô mặc váy da đen bó sát mông, tất lưới, gợi cảm vô cùng, sau này gặp lại quá nửa là cô mặc bộ đồ công sở kín đáo đoan trang, không ngờ bên trong bộ quần áo "kín cổng cao tường" kia vẫn là những thứ sexy.
Trần Tĩnh thấy mắt Trương Khác cứ đảo qua đảo lại túi đồ của mình, đưa tay bóp miệng túi lại không cho y nhìn thứ bên trong, nhớ lại vừa rồi y còn mặt dầy xưng là "trẻ con" với Lâm Tuyết, không nhịn được phì cười, lườm y một cái hỏi:
- Mấy ngày qua anh ở Kiến Nghiệp à? Hứa Tư đâu ?
- À, cô ấy về Hong Khong rồi, tôi chẳng có việc gì nên lêu lổng ở đây.
- Anh ở đây làm đạo diễn phải không?
Trần Tĩnh chỉ TV treo ở góc quán, trong TV đưa tin Trần Tín Sinh và Vương Duy Quân ký hiệp nghị thư khai phát Vườn Sồi vào buổi sáng.
- Ha ha cũng phải.
Trương Khác cười vui vẻ:
- Nếu không tôi làm gì, tôi không thích làm diễn viên.
Trần Tĩnh hé môi cười, địa vị của Cẩm Hồ ở Đông Hải đã vượt qua Chính Thái rồi, ai ngờ Cẩm Hồ do thanh niên ăn mặc như học sinh, nụ cười lười nhác này một tay sáng lập nên, đột nhiên nhớ ra một chuyện:
- Anh có học đại học trong nước không?
- Có chứ.
Trương Khác chỉ về phía ĐH Đông Hải:
- Tôi vào đó, chứ vào Đh Sư phạm hay học viện âm nhạc thì ý đồ rõ ràng quá, không thích hợp.
Trần Tĩnh phì cười:
- Tử Gia hiện cũng đang miệt mài ôn thi vào Đh Đông Hải đấy, chẳng biết nó có nhớ anh chàng câm gặp trên đường cao tốc không?
Trương Khác chột dạ sờ mũi, y đã lĩnh giáo đủ bài học từ Tôn Tĩnh Mông để biết cô gái cá tính đặc biệt là sao rồi:
- Tạ Tử Gia định thi vào khoa nào? Tài chính kinh tế? Pháp luật .. Hay là tôi chuyển sang ĐH sư phạm vậy.
Trần Tĩnh ăn món cơm rang sườn khen không ngớt miệng, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện nên rất chậm, đợi ăn xong thì người trong quán không còn nhiều nữa.
Trương Khác bảo Phó Tuấn đưa Trần Tĩnh về Hải Châu, rồi cũng ở nhà với vợ con luôn, ở đây có Mã Hải Long thay thế rồi.
Đợi Phó Tuấn đưa Trần Tĩnh đi rồi, Diệp Kiến Bân khoác vai Trương Khác tra khảo:
- Khai mau, dụ dỗ được vợ của Tạ Kiếm Nam lúc nào đó hả?
- Làm gì xấu xa như anh nói.
Trương Khác cười, phải thừa nhận Trần Tĩnh là cô gái xinh đẹp tốt tính, nhưng chẳng cần khai báo với Diệp Kiến Bân chuyện gặp gỡ Trần Tĩnh.
- Tôi xấu xa chỗ nào?
Diệp Kiến Bân cười hăng hắc:
- Người ta không đề phòng cậu chút nào, ngay chuyện ăn cơm với Cao Chân tối qua cũng nói ra ... Nhưng nói không chừng là cô gái thông minh, không muốn xen vào ân oán giữa cậu và Tạ gia, có điều quan hệ giữa cô ta và Tạ Kiếm Nam phải nói thế nào đây?
Đúng là hôm qua Tạ Hán Tĩnh, Tạ Kiếm Nam từ Hong Kong bay về, tối ăn cơm với Cao Chân là tin tức khá nhạy cảm.