Nghiệp vụ sắt thép của tập đoàn Đại Chúng Singapore tuy sản lượng 2 triệu tấn, nhưng có 16 nhà máy luyện thép phân tán ở khắp ĐNÁ, thậm chí ở Ấn Độ cũng có, do nghiệp vụ của sắt thép Đại Chúng quá phân tán, nên qua cơn bão tài chính Châu Á tới giờ vẫn chưa hồi phục, mấy năm qua luôn là gánh nặng lớn của tập đoàn Đại Chúng, Sematek đứng sau khống chế Đại Chúng luôn muốn buông nghiệp vụ này.
Cẩm Hồ muốn mở rộng quy mô, trực tiếp khống chế sản lượng sắt thép, cách đỡ tốn sức nhất là mua lại, có lẽ sắt thép Đại Chúng không phải là phương án lý tưởng nhất, trong làn sóng tư hữu hóa, rất nhiều xí nghiệp sắt thép trong nước đợi được mua, nhưng mua sắt thép Đại Chúng, sẽ giúp Cẩm Hồ trực tiếp vươn tới thị trường ĐNÁ. Mặt khác kỹ thuật chế luyện của sắt thép Đại Chúng cũng hơn trong nước, có một số loại thép đặc chủng, có thể lấp khoảng trống kỹ thuật trong nước.
Thương vụ Cẩm Hồ cùng tập đoàn Đại Chúng và Sematek tiếp xúc nhiều lần, đàm phán tổng cộng nửa năm, chỉ cần một số chi tiết nhỏ được định đoạt là ký hợp đồng.
Trương Khác trước đó không tham dự đàm phán, giờ lại đột nhiên đề xuất tới Singapore, làm Diệp Kiến Bân không khỏi nghĩ sang vấn đề khác: - Có chuyện gì chúng ta trước kia không để ý à?
- Không có gì, kiếm cớ đi chơi thôi, chị Tôn cũng bên đó mà.
Trương Khác nói rất hời hợt nhưng Diệp Kiến Bân không nghĩ vậy vì trong thời gian gần Trương Khác căn bản không có kế hoạch đi Singapre.
Khi máy bay tới sân bay bay quốc tế Hong Kong, ngoại trừ Diệp Kiến Bân, Đường Thanh cùng tổ đám phán của Tương Vi, Tôn Thượng Nghĩa cũng tới, chuẩn bị sang Singapore cùng, ông nghĩ thực sự cho là Trương Khác phát hiện ra vấn đề mà họ không chú ý tới nên mới đột xuất đề nghị tới Singapre một chuyến.
Trương Khác nhìn thấy Tôn Thượng Nghĩa thì hơi lạy chạy khắp từ chân tới đầu, nếu đề ông cùng đi Singapore chẳng biết chuyện diễn biến ra sao, có khi tới mức không thể vãn hồi.
- Cháu muốn cho Sematek thành chim sợ cành cong, không muốn làm mọi người sợ. Đầu óc Trương Khác vận chuyển mau lẹ, nghĩ cách đánh tan ý định của Tôn Thượng Nghĩa: - Đừng thấy chỉ số Nasdaq đang phục hồi mạnh mẽ, các cơ cấu đầu tư có nghiên cứu hướng đi của kinh tế toàn cầu đều hiểu sự phục hồi này không thể lâu dài, một khi nó quay đầu lại, sẽ tạo thành sự phá hoại còn lớn hơn nữa, điện tử và sắt thép là hai nghiệp vụ lớn của Đại Chúng, có lẽ hiện Sematek đang muốn tổ chức lại nghiệp vụ điện tử, nên mới muốn bán nghiệp vụ sắt thép đi. Với thế cục hiện nay, Sematek càng sốt ruột hơn chúng ta. Rồi xua tay nói: - Dù sao cháu rảnh rỗi, tới Singapore chơi một vòng, xem có thể ép thêm chút mỡ nào từ Sematek không, chẳng cần thế trận quá lớn. Nếu không thế này, anh Diệp cùng cháu đi một chuyến, những người khác ở lại Hong Kong.
- Không phải đàm phán phát hiện ra vấn đề à? Diệp Kiến Bân cau mày: - Cậu cứ nói kiểu một nửa dấu một nửa, hại bên này chúng tôi hai ngày một đêm không ngủ ngon, tốn gần 40 tiếng xem hết lại tài liệu.
- Tạm thời còn chưa phát hiện ra vấn đề gì, mọi người cẩn thận chút cũng nên mà. Trương Khác cười nói, rồi để Tôn Thượng Nghĩa, Tương Vi lại, cùng Diệp Kiến Bân, Đường Thanh và các trợ thủ sang Hong Kong.
Tới Singapore, trên đường rời sân bay, Tôn Tĩnh Mông, Đường Thanh, Trần Phi Dung ngồi cùng một chiếc xe, Trương Khác và Diệp Kiến Bân cùng một xe, đi về khách sạn.
- Thực sự không có chuyện gì chứ? Diệp Kiến Bân tới giờ vẫn hoài nghi động cơ Trương Khác đột nhiên muốn tới Singapore, nhưng y kín miệng không nói một lời, trong hành trình mấy tiếng ngắn ngủi, cũng chỉ thảo luận chuyện phát triển của thương vụ Cẩm Hồ.
Nhưng đến Singapore, thấy y và Tôn Tĩnh Mông trao đổi ánh mắt với nhau rất quái dị, Diệp Kiến Bân lờ mờ nhận ra vụ mua lại sắt thép Đại Chúng chỉ là cái cớ Trương Khác tới Singapore.
- Có chuyện, là chút chuyện riêng. Trương Khác ỡm ờ đáp, nhìn ra ngoài cửa sổ: - Lúc này Singapre mát hơn trong nước nhiều.
Lúc rời sân bay thì trời đổ mữa, giọt mưa ào ào đổ xuống mặt đường nóng rực, ngoài cửa sổ mù mịt hơi nước.
- Có chuyện riêng gì mà kéo tôi theo? Diệp Kiến Bân không khỏi lấy làm lạ, Trương Khác đưa cả Đường Thanh và mỹ nhân thư ký theo thì làm gì có thể xử lý chuyện riêng không cho người ngoài biết.
- Đợi mai hẵng nói. Trương Khác cười thần bí: - Chị Tĩnh Hương không có thời gian tới đón chúng ta, không biết buổi tối có cùng chúng ta ăn cơm được không?
- Chắc là không có vấn đề gì, cô ấy tới Singapore là để nghỉ mà, chỉ là hôm nay đúng lúc có chút chuyện không thoát thân được thôi, tôi hẳn là có thời gian. Diệp Kiến Bân không suy nghĩ gì nói, trước khi lên máy bay, hắn có gọi điện cho Tôn Tĩnh Hương. Trương Khác cố gắng không để nụ cười trong lòng lộ ra ngoài, nghĩ tối nay Tôn Tĩnh Hương lộ diện được thì tốt rồi.
Bọn họ ở khách sạn Shangri-La gần căn hộ của Tôn Tĩnh Mông, Trương Khác đặt một gian phòng xa hoa có ba phòng ngủ, đợi phục vụ đặt hành lý xuống rời đi, Tôn Tĩnh Mông, Trần Phi Dung vào phòng ngủ, Đường Thanh liền ngồi xuống bên cạnh Trương Khác, khoác tay y nói: - Nếu sớm biết vì việc này, mình và Phi Dung ở lại Hong Kong cho rồi.
Chắc ở trên xe Tôn Tĩnh Mông, Trần Phi Dung đã nói cho cô nàng biết mục đích chuyến đi, biết cô muốn né tránh chuyện này, Trương Khác ôm Đường Thanh vào lòng, ôn nhu nói: - Singapore quanh năm là mùa hè, nhưng lúc này lại mát mẻ hơn Hong Kong nhiều, chúng ta cứ coi như đi nghỉ mát là được.
Đường Thanh ôm Trương Khác chặt hơn không nói gì cả, chẳng biết lại suy nghĩ gì rồi.
Tôn Tĩnh Mông từ phòng ngủ đi ra nói: - Chị tôi và chị Hứa Duy một lúc nữa mới tới, chúng ta tới quán bar tầng dưới ngồi chút nhé?
Quán bar rất ít người, nhưng nối liền với đại sảnh khách sạn cho nên hơi ồn ào, rất sáng, đầy mùi rượu và cà phê, phục vụ có vẻ uể oải đứng sau quầy bar.
Trương Khác và đám Diệp Kiến Bân tùy tiện gọi cà phê uống, tới khi bóng tối dần phủ xuống, nhìn qua cửa kính thấy Tôn Tĩnh Hương mặc váy đen cùng Hứa Duy đi vào.
- Sao đột nhiên lại tới thế? Tôn Tĩnh Hương tuy không thể tính là tuyệt mỹ, nhưng khí chất cao nhã thùy mị chẳng hề thua kém ai, cô đi tới đặt túi sách lên bàn, ngồi xuống bên Diệp Kiến Bân
- Vẫn là vì chuyện mua nghiệp vụ sắt thép của tập đoàn Đại Chúng. Trương Khác tiếp tục lấy chủ đề đó làm cái cớ.
Tôn Tĩnh Hương không nghi ngờ gì: - Nếu không gặp ở Singapore, tôi còn định tới Kiến Nghiệp tìm cậu đấy, hiện trong nước thành lập trung tâm chế tác phim cấp cao, đầu tư còn lớn hơn tưởng tượng ...
- Ngồi máy bay cả ngày rồi, mệt chết đi, tôi chẳng muốn bàn công việc nữa. Trương Khác vặn lưng, kín đáo liếc nhìn bụng Tôn Tĩnh Hương, mới mang thai ba tháng, mặc váy cũng không lộ ra chút nào: - Chúng ta kiếm chỗ nào đánh chén một bữa ngon lành đã. Rồi quay sang nói với Tôn Tĩnh Mông: - Nghe nói quán ăn người Hoa ở Singapore làm món thị Đông Pha rất xuất sắc, tôi muốn ăn thị Đông Pha, nghĩ mà xem, chất một đống thịt béo ngậy mỡ màng lên đĩa, dùng đũa hoặc đưa lên miệng cắn phập một cái, mỡ vàng rượm phọt ra, nếu không buộc khăn ăn ở cổ, mỡ sẽ nhỏ dòng dòng xuống cổ ...
- Ọe... Tôn Tĩnh Hương che miệng nôn khan, vội vàng đứng dậy bảo Diệp Kiến Bân cùng đi tới phòng vệ sinh.
- Bạn toàn chọn từ buồn nôn để hình dung. Đường Thanh lườm Trương Khác: - Đừng nói chị Tôn, đến mình nghe cũng buồn nôn, thứ mỡ như thế thì ai mà ăn nổi.
- Hôm nay mọi người phải vờ như không biết gì đấy, nếu không chị tôi sẽ làm thịt tôi mất. Tôn Tĩnh Mông dáng vẻ rất đáng thương.
Thấy Hứa Duy mặt tình như không, Trương Khác nhếch môi cười xấu xa: - Tôi tới Singapore là để phụ trách bóc trần việc này, còn sau đó xử lý ra sao thì không phải chuyện thuộc phạm vi năng lực của tôi rồi.