Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Khác lại nói: - Chartered có 6 dây chuyền 0.35 micron trừ 2 dây chuyền chuyển nhượng cho TTVT, 4 dây chuyền còn lại xây dựng nhà máy ở Kiến Nghiệp bố chí, bất kể NEC Hoa Hạ có hoạt động không, Kiến Nghiệp đều sẽ đón nhận nhà máy tinh viên thứ ba.

- Ồ, ra là thế. Lương Vĩ Pháp cảm khái, như thế cơ sở sản nghiệp điện tử của Kiến Nghiệp càng thêm chắc chắn.

- Ttvt hiện giờ chủ yếu vẫn là thỏa mãn nhu cầu đơn đặt hàng của Cẩm Hồ, không phát triển nghiệp vụ quy mô lớn, cho nên mới không mua lại toàn bộ dây chuyền của Chartered mà thuyết phục họ tới Kiến Nghiệp xây nhà máy, Cẩm Hồ cũng tham gia một ít cổ phần ... Trương Khác giới thiệu tình hình.

Từ Học Bình cười ha hả: - Cháu chẳng lúc nào quên cho kẻ khác một đòn.

Chartered thua lỗ trong thời gian dài không phải vì kỹ thuật kém, quản lý yếu, mà vì các loại chi phí ở Singapore quá cao, cách cục sản nghiệp lại nhỏ. Một khi Chartered đem dây chuyền sản xuất tới nội địa, sẽ bù đắp lại được thế yếu, phát huy tối đa sức cạnh tranh, sẽ là sự uy hiếp trực tiếp tới NEC Hoa Hạ.

Nec Hoa Hạ đấu lại nổi Chartered mới gọi là lạ.

Trong tin tức công khai lần này không hề nhắc tới chuyện Chartered tới Kiến Nghiệp xây nhà máy, chắc chắn là để cho Cát Kiến Đức tiếp tục hung hăng, sau đó đợi lúc chúng đắc ý nhất tát cho một cái, thế mới sướng, Trương Khác là như vậy.

Lương Vĩ Pháp lại nghĩ tới một vấn đề khác qua lời của Trương Khác: - Lần này TTVT tăng thêm 10 dây chuyền sản xuất đều chủ yếu vì thỏa mãn nhu cầu nội bộ của Cẩm Hồ?

Được Lương Vĩ Pháp nhắc nhở, Triệu Hữu Luân cũng ý thức được chỗ vi diệu trong đó, gần đây ông ta cũng nghiên cứu tri thức phương diện này, thầm tính, tăng thêm 10 dây chuyền, TTVT sẽ có 16 dây chuyền, có thể sản xuất hơn 1 tỷ chip mỗi năm, tương lai đơn đặt hàng của Cẩm Hồ lớn tới mức đó sao?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trương Khác ngủ lại nhà Từ Học Bình, y quen ngủ muộn dậy muộn, sáng hôm sau 6 giờ Từ Học Bình đã lên xe tới tỉnh ủy, nghe thấy tiếng động cơ ô tô, y chỉ trở mình một cái, rồi tiếp tục tiêu diêu trong giấc mộng.

Loáng thoáng nghe thấy tiếng Đường Thanh nói chuyện, Trương Khác càng không vội rời giường, đợi cô nàng tự chui đầu vào lưới, mò lên giường rồi hẵng dày vò một phen. Một lúc sau nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang rầm rầm, Trương Khác còn thắc mắc làm sao Đường Thanh lại nóng vội như thế, không sợ thím Chu cười cho hay sao, tiếp đó nghe thấy tiếng gọi trong trẻo của Chỉ Đồng: - Tiểu Khác, Tiểu Khác, mặt trời chiếu tới mông rồi.

Cửa bị xô ra, ba tiểu cô nương hưng phấn tranh nhau chạy vào, Tích Dung, Tích Vũ mỗi đứa cầm một đầu chăn kéo xuống sàn, Chỉ Đồng chạy tới cửa sổ kéo rèm lên, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào, đúng là chiếu tới mông Trương Khác rồii. Y vẫn cuộn người lại định nằm lỳ thêm một chút, nhìn Chỉ Đồng đưa tay muốn mở cửa sổ, vội vàng ngồi bật dậy cầu xin, nghe dự báo thời tiết nói nhiệt độ hạ xuống dưới -5 độ rồi, để khí lạnh tràn vào, mà y mặc mối đồ ngủ mỏng manh sẽ ném đủ, thấy Tạ Vãn Tình đi theo đằng sau, hỏi: - Sao chị lại tới Kim Sơn?

- Hôm qua nhận được điện thoại của bà nội Chỉ Đồng, nói là em ở Kim Sơn, Chỉ Đồng đòi tới, trời chưa sáng đã xuất phát rồi, chị đang mệt chết đây. Tạ Vãn Tình ngáp một cái yêu kiều, vỗ đầu ba tiểu nha đầu: - Được rồi, được rồi, Tiểu Khác đã được ba đứa đánh thức thành công, mau xuống ăn sáng trước đi... Đi tới thu dọn chăn màn cho Trương Khác, nhìn y đứng đó luống cuống mặc y phục, sáng sớm tình dậy giữa hai chân đã dựng lều rồi, cười khúc khích: - Hư hỏng. Còn đưa tay ra véo nhẹ lên đó một cái, gấp chăn gọn gàng xuống nhà.

Trương Khác cầm đồng hồ ở đầu giường lên xem, mới hơn 8 giờ một chút, hôm qua tới rạng sáng mới ngủ, lúc này mới tính vừa ngủ say. Từ Học Bình tuổi đã cao, áp lực trên người lớn, ngủ rất ít, mỗi ngày chỉ ngủ 5 tiếng, Chu Thục Huệ rất lo lắng vì chuyện này, ba tiểu nha đầu lập kế hoạch kỳ nghỉ đông sang Úc chơi, bà lo cho chồng không ai chiếu cố, nên không đi cùng.

Trương Khác đánh răng rửa mặt xong xuống lầu, thấy Lý Minh Du và Phó Tuấn đều ở đó, nói với Phó Tuấn: - Mai anh đưa bọn chúng tới Perth, tôi phải gần một tuần nữa mới đi được. Lại hỏi Đường Thanh: - Bạn đi cùng mình hay là đi trước cùng ba tiểu nha đầu?

- Chị Tiểu Thanh đi cùng bọn em, Tiểu Khác, anh đã nói một tuần rồi đấy nhé, vậy bọn em đợi anh ở Perth một tuần. Chỉ Đồng trả lời thay cho Đường Thanh, còn ngoẹo đầu sang hỏi: - Hôm nay anh có bỏ thời gian ra để bọn em bồi tiếp không hả?

Trương Khác gãi đầu, nhìn cô bé mắt long lanh trông đội, làm sao nói không được, bảo Phó Tuấn: - Anh liên hệ giúp tôi, chuyển chuyến bay sang trưa mai, thế nào cũng tiễn mọi người lên máy bay trước đã ...

Thời gian qua bộ thông tin đang tiến hành ra sức trọng tổ sản nghiệp thông tấn di động, nghiệp vụ mạng GPRS của Liên Thông phải chỉnh đốn triệt để, sau đó lên TTCK; China Telecom cũng phải đem nghiệp vụ thông tấn di động tách ra, thành lập công ty độc lập. Muốn giữ thế tăng trưởng cao tốc như năm 98, 99, trừ chỉnh hợp mạng GPRS ra, trong nước còn phải có quy hoạch kiến thiết cho thông tấn 3G trong tương lai.

Mặc dù vận hành thông tấn di động trong nước luôn do xí nghiệp TW, Cẩm Hồ cũng không phải là không kiếm được nhiều lợi ich hơn nữa, giao lưu giữa các tầng cấp gần đây trở nên cực kỳ mật thiết, có vài chuyện còn cần Trương Khác đích thân tới Bắc Kinh một chuyến, không phải là chính thức, giao lưu chính thức tự có Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông đại biểu cho Cẩm Hồ rồi.

Mùa đông ở Kim Sơn chẳng có chỗ nào đáng để chơi, có điều phải chiều ý ba tiểu nha đầu, mọi người cùng tới vườn bách thủ, rồi tới triển lãm băng đăng ở Công viên Nhân dân chơi một ngày.

Triển lãm băng đăng cũng chẳng có gì để mà xem, kém xa triển lãm băng đăng ở Cáp Nhĩ Tân; trong vườn bách thù thì đầy mùi lạ, thêm vào mùa đông đám con thú cũng kiếm chỗ ấm áp rúc vào, không muốn thò mặt ra, thế nhưng ba tiểu nha đầu hứng thú rất cao, tinh lực lại như vô tận, mặt bị gió lạnh làm đỏ bừng bừng, trời tối rồi vẫn không chịu về.

Buổi chiều Từ Học Bình đã rời Kim Sơn xuống địa phương thị sát rồi, Đường Học Khiêm từ Tân Đình trở về, buối tối liền ăn bữa cơm gia đình hết sức náo nhiệt ở nhà Đường Học Khiêm, ba tiểu nha đầu dính lấy nhau, đều theo Tạ Vãn Tình tới nhà Từ Học Bình ở. Trương Khác còn có chuyện muốn bàn với Đường Học Khiêm, buổi tối ở lại, cái này cũng quen rồi, điều duy nhất không hay là mẹ vợ tương lai kéo vợ tương lai đi dọn dẹp phòng cho y, vẫn chẳng thể quang minh chính đại ngủ với Đường Thanh, hay là kết hôn sớm thôi, cô vợ nhỏ của mình mặc áo cưới thì đẹp phải biết, đây là lần đầu tiên Trương Khác nghĩ thế.

- Chắc cháu đang suy tính tới hạng mục bột giấy rồi chứ hả? Ngồi trong thư phòng, Đường Học Khiêm tự lấy thuốc lá tự hút: - Hiện giờ rất nhiều người sợ nhắc Cẩm Hồ vấn đề này, vòng vo tới chỗ bác hỏi thăm.

Trương Khác không tiện lấy thuốc lá trên bàn hưởng thụ trước mặt Đường Học Khiêm, nói: - Nói ra thì vẫn là vấn đề tài chính, áp lực tài chính của TTVT tạm thời đã hóa giải, trông có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thần kinh mọi người căng như dây đàn nửa năm, nửa năm qua, rất nhiều người trong Cẩm Hồ không có được một ngày thư thái.

- Hạng mục bột giấy nếu làm tới quy mô 300 vạn tấn mới có thể thỏa mãn nhu cầu phát triển trung kỳ của Tân Quang, tài chính cần có đúng là kinh người. Đường Học Khiêm dùng ngữ khí thoải mái nói: - Cẩm Hồ phát triển tới quy mô hôm nay, bên trên không tăng thêm hạn chế là tiến bộ rất lớn rồi, chuyện huy động vốn trong nước giải quyết vấn đề là khỏi cần nghĩ tới.

Huy động vốn với quy mô trên 10 tỷ không có chính sách hỗ trợ của TW thì địa phương căn bản không có năng lực giải quyết. Năm 99 quy mô vốn vay của toàn tỉnh Giang Nam chỉ có 50 tỷ, nếu Từ Học Bình hay Đường Học Khiêm lấy ra 10 - 20 tỷ cho Cẩm Hồ vay, chỉ e ngay trong đêm có người cáo trạng tới TW, lúc này còn nghĩ tới chuyện TW hỗ trợ là không hiện thực.

- Cháu sớm có giác ngộ này rồi, TTVT đi xây hạng mục mới, cháu cũng chẳng đi cầu ông này bà nọ. Trương Khác cười: - Nhưng có những người đang đợi Cẩm Hồ tới cửa cầu xin để lên giọng nói "không có cửa đâu", tiếc là Cẩm Hồ không cho những kẻ đó cơ hội hưởng thủ khoái cảm, chẳng biết bọn họ có hận Cẩm Hồ không?

Đường Học Khiêm cười lớn: - Nếu Cẩm Hồ đã có giác ngộ này rồi vậy phương diện huy động vốn tiếp theo có an bài gì?

- Hạng mục bột giấy còn đỡ chỉ cần đưa tiền vào là sinh ra hiệu quả, sau Tết sẽ chính thức đi vào lịch trình công tác, kế hoạch của cháu là đưa Tân Quang lên TTCK Hong Kong huy động vốn kỳ một, có điều thành công hay không phải xem hoàn cảnh chung lúc đó, hiện chưa thế nói là nắm chắc mười phần.

- Ừm, hiện giờ chưa gấp được. Đường Học Khiêm gật gù.

- Đau đầu thật sự là đầu tư vào sản nghiệp điện tử. Trương Khác thở dài: - Ví dụ hạng mục tinh viên, căn bản là trò chơi đua nhau ném tiền. Ttvt lần này ném vào 2 tỷ, dây chuyền 0.18 micron chỉ lập được hai cái, miễn cưỡng đuổi kịp kỹ thuật chủ lưu của Châu Á. Có điều cháu tính chưa được hai năm thì chip 0.18 micron đã thành hàng chợ rồi, khi đó phải lập ngay dây chuyền 0.13 micron, rồi hai ba năm nữa lại là dây chuyền 0.9 micron ... Mỗi lần thăng cấp là mấy tỷ USD ném vào đó, mà trong thời gian ngắn như thế chưa kịp thu hồi lại vốn đầu tư, lúc đó mọi người ôm đầu than :" Đây là cái động không đáy". Ngoài hạng mục tinh viên ra Cẩm Hồ còn muốn lập hạng mục LCD, đây lại là cái động không đáy khác, trong vòng mười năm, hai hạng mục này muốn đuổi kịp trình độ nước ngoài nếu không ném vào 20 -30 tỷ USD thì khỏi cần nghĩ tới nữa.

- Đúng là tốn kém thật. Đường Học Khiếm biết mấy chục tỷ này ném vào chỗ khác là một vốn vạn lời, ném vào hạng mục tinh viên và MCD, chỉ mới là mở đầu cuộc đua tranh, có thể giành được thành công ở con đường chật hẹp này không, hiện phán đoán còn quá sớm: - Cẩm Hồ muốn lập cả hạng mục LCD sao?

Trương Khác nhún vai làm điệu bộ hết cách. - Giờ xu thế là như vậy, bọn cháu chỉ đành cắn răng mà làm, còn tranh thủ được chút tiên cơ, ba bốn năm nữa mới làm thì hoàn toàn rơi vào thế bị động mất.

- Còn hạng mục mỏ sắt ở Perth nữa, hai năm tới chuyện Cẩm Hồ muốn làm nhiều chuyện thật đấy. Đường Học Khiêm dựa lưng vào ghế, đưa tay sờ tóc, dưới ánh đèn, đột nhiên thấy tóc mai của ông đã mọc rất nhiều sợi bạc.

- Cả hai đã nói chuyện xong chưa nào, ngày mai còn phải lên máy bay sớm, không đi nghỉ sớm đi. Cố Kiến Bình ôm một bộ chăn trong lòng, đứng ở cửa cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ: - Sau này Tiểu Khắc tới, cấm không cho cả hai rúc vào thư phòng bàn việc nữa.

- Dì Cố cháu có ý kiến đấy. Đường Học Khiêm cười ha hả đứng dậy: - Hay là Tiểu Thanh có ý kiến xúi mẹ nó tới phá rối?

- Con chẳng thèm ý kiến. Đường Thanh tắm rửa xong, đang ngồi khoanh chân trên ghế sô pha lấy khăn lau tóc, mặt đỏ hồng hào, nghe cha nói xấu mình, chống cằm lên lưng ghế xoay người lại, giọng nũng nịu: - Chỉ thấy đám nam nhân bọn ba cứ ở một chỗ là nói chuyện không ngớt, làm nữ nhân trở thành dư thừa.

- Vậy mà còn nói không có ý kiến à? Đường Học Khiêm đùa: - Thôi, ba không cản trở hai đứa tình cảm nữa, ba cũng biết đám người già như ba mẹ đôi khi trở thành dư thừa rồi ... Rồi đi tới ngồi xuống ghế sô pha cầm điều khiển, tiện tay chuyển sang kênh tin tức xem.

Đường Thanh tinh nghịch thè lưỡi ra, nhảy khỏi ghế sô pha đi dép vào, cười hì hì nói: - Ba mình là người như thế đấy, chẳng biết suy nghĩ tới cảm thụ của người khác gì cả, muốn xem TV là xem, chẳng cần biết người khác đang xem phim hay ca nhạc.

- Được, thế ba trả TV cho con xem phim nhé, ba vào phòng nói chuyện với Tiểu Khác tiếp. Đường Học Khiêm quay đầu lại: - Thi thoảng cũng nên quan tâm tới cảm thụ của con gái cưng một phen chứ, nhường TV cho con đấy.

- Không thèm nói với ba nữa. Đường Thanh chun mũi xấu hổ nói, khoác cánh tay Trương Khác kéo lên lầu: - Mình đưa bạn lên lầu xem phòng, chăn đệm còn được chuyên môn mang phơi nắng đấy.

Nói chuyện với Đường Học Khiêm không mệt, nhưng ban ngày cùng ba tiểu nha đầu đi tới vườn bách thú, xem triển lãm băng đăng mệt tới xương cố rã rời, Trương Khác cũng muốn trốn vào phòng ngủ một giấc. Vừa vào phòng liền ôm lấy cơ thể mềm mại của Đường Thanh, ngã lăn xuống giường, để cô nàng nằm lên ngực, nói: - Vừa rồi xem dự báo thời tiết nói nhiệt độ Bắc Kinh là - 18 độ, mình chỉ muốn cùng bạn bay sang Perth, có thể ngâm mình trong nước biển ngắm tịch dương ...

- Yên tâm đi, mình sẽ đem tâm tình nóng lòng tới Perth của bạn truyền đạt cho ai đó ... Đường Thanh ghé sát cái miệng nhỏ vào tai Trương Khác thì thầm, cắn nhè nhẹ vành tai Trương Khác.

Trương Khác sởn hết gai ốc, chỉ sợ cô bé này cắn cho một cái, trước đó y còn lo Đường Thanh không muốn cùng ba cô bé tới Perth trước, giờ nếu như Đường Thanh đã đồng ý rồi, nam nhân thông minh sẽ không dây dưa ở đề tài này nữa, cho tay vào áo ngủ Đường Thanh, mặt dầy nói: - Đêm ngủ lại đây nhé, cha chúng ta cũng cho phép rồi đấy thôi. Lạnh thế này, nằm một mình buồn tẻ, chẳng có ai để nói chuyện.

- Đồ mặt dầy, ai là "cha chúng ta", còn lâu lắm nhé. Tay Trương Khác hơi lạnh, người Đường Thanh bị y chạm vào, vùng vẫy muốn tránh thoát, cười khúc khích nói: - Hiện chẳng phải mình đang nói chuyện với bạn sao? Muộn thêm chút nữa là mình ngủ rồi, bạn thích ngủ với ai thì đi mà ngủ với người đó.

Người vặn qua vặn lại không thoát được đôi tay như con bạch tuộc của Trương Khác, chẳng bao lâu sau bầu ngực như quả trứng gà mới bóc vỏ đã lọt tay tay Trương Khác, núm vú xinh xinh bị y khều mấy cái, như có điện chạy khắn người, Đường Thanh toàn thân vừa đê mê vừa bủn rủn chẳng nghĩ tới thoát thân nữa.

Vừa tắm xong, trong áo ngủ không mặc áo lót, không ngờ để tên đầu heo hưởng lợi.

Một lúc sau, ở ngoài cửa truyền tới tiếng nói chuyện của Đường Học Khiêm và Cố Kiến Bình, Đường Thanh nhát gan nắm lấy tay Trương Khác không cho y động đẩy, cũng không cho y rút lại, nhắm tịt mặt định bưng tai trộm chuông đợi cha mẹ bỏ đi, nghe tiếng gõ cửa mới hoảng loạn bật dậy bắt Trương Khác ngồi dậy, chỉnh trang lại quần áo của cả hai, xác định không có sơ hở gì mới ra mở cửa, mẹ cô đứng ở cửa không vào.

Trương Khác không biết mẹ Đường Thanh nói cái gì, thấ Đường Thanh quay lại mặt đỏ như gấc, hỏi: - Mẹ chúng ta bạn nói gì đấy?

- Bạn quản được à? Đường Thanh thẹn thùng lườm Trương Khác một cái, rồi nhào lên giường, lấy tay Trương Khác làm gối, xấu hổ nói: - Mẹ cũng thật là, chỉ toàn nói lung tung.

- Mẹ nói lung tung cái gì thế? Trương Khác vẫn rất tò mò.

- Cho bạn tỏ mò chết thôi. Đường Thanh nhõng nhẽo nằm lên ngực Trương Khác, dùng tay bẹo má y, cả hai cười đùa một lúc, đứng dậy nói: - Mình về phòng ngủ đây ... Mở cửa ra, còn cố ý nói về phía hành lang: - Mình về phòng ngủ đây.

Trương Khác thầm nghĩ ra là mẹ vợ dặn vợ mình đêm về phòng ngủ, nhìn cô nàng khép cửa rời đi, thầm than trong lòng, rầu rĩ đi đánh răng chuẩn bị ngủ thì nghe thấy tiếng tiếng cửa mở khen két rất khẽ, quay ra thấy Đường Thành ôm một cái gối in hình nhân vật hoạt hình đang lén la lén lút đi vào, mừng húm hỏi: - Sao quay lại thế?

Đường Thanh vội đưa tay lên môi làm động tác im lặng, đóng cửa thật chặt, mới thở phào, một tay chống hông, một tay giấu sau lưng, hung dữ trợn mắt lên: - Bị tên tiểu lưu manh bạn hại chết rồi.

Trương Khác vừa định hỏi mình hại cô nàng thế nào thì thấy Đường Thanh ném một cái hộp tới, né sang bên tránh, thấy một hộp Jissbon rơi vào bồn rửa mặt, Đường Thanh vẫn hung ác nói: - Mẹ mình nói, bạn không mang cái thứ này vào thì không cho bạn động vào mình ... Bạn nói xem mẹ mình sắp thành bà lão rồi còn rãnh rỗi suy nghĩ mấy chuyện này làm gì?

- Oa, mẹ vợ muôn năm! Trương Khác hưng phấn vung tay hoan hô, thì ra vừa rồi mẹ vợ mình gọi cô vợ nhỏ của mình ra để dặn việc này, nhìn Đường Thanh xòe móng vuốt định nhào bổ tới, vội nắm lấy cổ tay trắng muốt của cô, ôm vào lòng: - Mình cảm thấy bà lão nhà bạn rất tuyệt vời, tốt hơn mẹ mình nhiều, sau này mình nhất định phải hiếu thuận với mẹ bạn hơn mẹ mình, Rồi nhặt hộp Jissbon lên, giơ trước mặt Đường Thanh: - Lát nữa chúng ta dùng mấy cái?

- Muốn chết à? Một cái cũng không được dùng, nếu không thế nào cũng bị cười chết. Đường Thanh cướp lấy cái hộp, lại hung dữ nhéo Trương Khác một cái, vùng thoát khỏi tay y chạy ra ngoài: - Buổi sáng mình còn phải len lén trở về phòng.

- Á, đừng tàn nhẫn với mình như thế.

Trương Khác vội vàng lau sạch mặt định đi ra thì Đường Thanh kêu khẽ: - Đứng lại!

- Hả?

- Quay người lại.

- Bạn định về phòng thật sao, mình hứa sẽ ngủ thật ngoan không động chân động tay gì hết. Trương Khác chỉ tay lên trời thề thốt:

Đường Thanh bực dọc dậm chân: - Bảo quay đi thì quay đi, lắm mồm làm gì?

- Được, được mình quay đi...

Trương Khác không biết cô nàng này bày trò gì, vừa rồi chỉ nói cho vui thôi, thừa biết Đường Thanh không quay về phòng nữa, hồi hộp quay đầu đi. Nghe tiếng cởi y phục sột soạt khe khẽ, tim Trương Khác nảy tưng tưng, không phải chứ? Cô vợ nhỏ của mình trở nên táo bạo như thế từ khi nào thế!

- Được rồi, giờ thì quay lại...

Nghe giọng Đường Thanh có chút xấu hổ gọi, Trương Khác vội vàng quay ngoắt lại, tức thì mồm há hốc, tí nữa trật quai hàm, té ra cô nàng về phòng không phải chỉ để lấy mỗi “áo mưa”.

Chỉ thấy Đường Thanh mặc một bộ trang phục cực kỳ gợi cảm, một chiếc áo đen bó sát người, trước ngực lộ ra mảng da thịt trắng như tuyết, khe ngực ẩn hiện mời gọi cám dỗ, ánh mắt Trương Khác hơi dừng lại rồi đi xuống dưới, chiếc rốn xinh lộ cả ra ngoài, rồi tiếp đó là chiếc quần lót cũng màu đen, ánh mắt y như đình trệ ở đó, nhưng còn chưa hết nối quần lót còn có sợi tua nối với chiếc tất lụa cũng màu đen nốt, đùi ngọc ẩn hiện dưới lớp tất lụa tràn ngập vẻ đẹp thần bí, tràn ngập mị lực hoang dã, tràn ngập phong tình vô hạn, hoàn toàn khác với cô thường ngày.

Trương Khác há hốc mồm, đứng chết cứng tại chỗ, Đường Thanh rất đẹp, hiển nhiên. Bộ y phục này cực kỳ khiêu khích nam nhân, không cần phải bàn cãi, điều làm Trương Khác động lòng nhất là điều cô bé ấy dám làm vì mình. . Gần hai mươi năm ký ức bên nhau thình lình ùn ùn kéo về, ngọt ngọt ngào ngào, nhõng nhõng nhẽo nhẽo, khóc khóc cười cười, cô bé ấy từ nhỏ lớn lên bên y, tự nhiên như không khí, đến khi không còn nữa, mới hiểu được không khí ấy quan trọng nhường nào. Cô bé ấy hết sức thông minh, hết sức nhạy cảm, biết hết tất cả nhưng cứ vờ hồ đồ, sùng bái yêu thương y, dù miệng nói những lời hờn dỗi, dù nước mắt có chảy ướt má, nhưng trong lòng thực sự không một lời oán trách, chỉ mong cả đời bên y.

Trương Khác chợt nhận ra, với cô bé ấy, chữ "yêu" nói bao lần cũng không đủ.

- Mình có đẹp không? Đường Thanh thích nhìn bộ dạng si si ngốc ngốc đó của Trương Khác, hỏi với chút kiêu ngạo:

- Đẹp chết người. Trương Khác chưa hết sửng sốt, từ từ đi lại gần Đường Thanh.

- Có đẹp bằng chị Hứa Tư không?

- Đẹp nhất trên đời. Trương Khác nín thở nói:

- Lừa quỷ ấy, câu này nói với bao nhiêu cô gái rồi?

Trương Khác ngẩng đầu nhìn cô, bờ môi hơi vểnh lên, vẻ mặt tựa hờn tựa vui, kiều mỵ thấu tận xương tủy, đến giờ y mới thực sự hiểu được thế nào là thần hồn điên đảo: - Thế này sợ không đủ mất ....

- Cái gì không đủ? Đường Thanh mở to đôi mắt ngây thơ hỏi: - Á, đồ đại sắc lang ... Đã bảo không được dùng. Rồi cúi xuống nhặt lấy Jissbon, xấu hổ nhào lên giường , xoay tấm lưng trắng mịn về phía y.

Trương Khác vội vàng lột sạch bản thân, nín thở ngồi xuống giường, nhẹ nhàng kéo chiếc quần lót xuống, lộ ra cặp mông tròn lẳn trắng phau phau uốn lượn lượn lên xuống nhịp nhàng, Trương Khác đưa tay nhẹ mơn chớn da mịn màng nõn nà khiến người ta không kìm nổi những ý nghĩ xấu xa ấy, hỏi: - Sao lại mua bộ đồ này?

Đường Thanh không quay lại, còn ngượng ngùng ôm lấy gò má nỏng hổi của mình, lí nhí nói: - Thịnh Hạ mua cho mình ... bảo mình làm thế để bạn khỏi bị con yêu tinh khác bắt mất ...

Nói thế là Trương Khác hiểu rồi, không ngờ cô nàng Thịnh Hạ bề ngoài tỏ ra lãnh đạm lại lắm tró như thế, không biết đôi gian phu dâm phụ ấy có chơi mấy trò kích thích như roi da, ngựa gỗ, nến chảy không ? Cười hăng hắc: - Con yêu tinh nào chưa biết, nhưng mình bị con yêu tinh bạn bắt mất hồn rồi…

Đường Thanh xấu hổ không dám hoan ái với Trương Khác dưới ánh đèn, nhưng bị Trương Khác đè xuống dưới người, không thể tắt đèn, kéo lấy gối che mặt. Qua khe hở nhỏ, Trương Khác nhìn thấy đôi mắt mỹ lệ thâm tình nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau một lúc, lại xấu hổ nhắm lại, vừa ngây thơ lại quyến rũ, khuôn mặt ấy làm làm Trương Khác nhìn say mê. Đại khái cảm giác được Trương Khác si mê nhìn mình quá lâu, Đường Thanh nhân lúc y không chú ý xấu hổ vươn tay ra tắt đèn đi, thấy Trương Khác muốn bật đèn lên, tư chi như con bạch tuộc cuốn chặt lấy.

- Có đẹp bằng chị Hứa Tư không? Đường Thanh thỏ thẻ hỏi lại câu lúc nãy, trong mắt cô Hứa Tư là cô gái đẹp nhất trên đời.

- Hiện giờ bạn đẹp hơn cô ấy.

- Lừa ma ấy. Đường Thanh cười rúc rích, càng siết chặt lấy cơ thể Trương khác hơn, nhất quyết không cho y bật đèn.

Cho dù hai tay phải lần mò trong đêm tối, chỉ cần chạm vào đùi ngọc non mềm trơn mịn, u hương cơ thể đủ kích thích tình dục bừng cháy, người trẻ tuổi chẳng cần nhiều động tác mào đầu, mỗi nụ hôn đủ làm cơ thể tình dục dào dạt, Trương Khác vừa cuốn lấy đôi môi Đường Thanh, vừa tách cặp đùi tròn dưới ánh sáng mờ tối càng trở nên trắng như tuyết gác lên vai mình ...

~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~ Cho dù buổi sáng Đường Thanh có lén lút trở về phòng mình thì lúc lên xe tới sân bay liên tục ngáp dài đã bán đứng cô nàng.

Tạ Vãn Tình còn bận việc, lần này không thể cùng ba tiểu nha đầu đi Perth được, chỉ có Đường Thanh, Phó Tuấn và Lý Minh Dư đi cùng, chuyển máy bay ở Hong Kong tới Perth tự có Địch Đan Thanh an bài, không cần phải lo lắng gì, Chu Thục Huệ thì quyến luyến cháu, cảm thấy cái quốc gia kia như cách mười vạn tám ngàn dặm vậy, nhìn Chỉ Đồng đi vào cổng an ninh, không kìm được nước mắt.

Tạ Vãn Tình ôm vai bà nói: - Nếu mẹ không nỡ xa Chỉ Đồng thì đi cùng nó tới Perth ở vài ngày, bên này trời băng giá, nghe nói lại là thời gian đẹp nhất trong năm ở Perth, mẹ bị viêm khớp, mùa đông tới nam bán cầu là tốt nhất.

- Giờ mẹ làm gì có cái phúc đó, muốn nghỉ ngơi cũng phải đợi ông nội Chỉ Đồng nghỉ đã rồi hẵng tính, Chỉ Đồng đi chơi mẹ chẳng có gì phải lo, chỉ là không nỡ xa nó. Chu Thục Huệ chưa lau khô nước mắt đã cười, hỏi: - Hôm nay con về Hải Châu à?

- 11 giờ có máy bay tới Kiến Nghiệp, con tiễn Tiểu Khác lên máy bay rồi tới Kiến Nghiệp. Tạ Vãn Tình trả lời, đợi tiễn Chu Thục Huệ, Cố Kiến Bình rời sân bay, cô cùng Trương Khác quay lại mua thêm một vé máy bay đi Bắc Kinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK