Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công ty hải ngoại đăng ký độc lập, phụ trách khai thác thị trường hải ngoại, lời lỗ tự chịu, ban đầu tỉ lệ đầu tư giống ở Khoa Vương, chỉ Cát Ấm Quân trực tiếp đầu tư vào đó 40 triệu đô la Hong Kong, thực ra mâu thuẫn giữa công ty hải ngoại và Khoa Vương không gay gắt.

Nhưng Cát Ấm Quân muốn mua lại cổ phần của Tạ Chiêm và Đại Nhã, vậy là có mâu thuẫn lợi ích rồi, Tạ Chiêm và Đại Nhã không đồng ý công ty hải ngoại chiếm dụng tiền hàng của Khoa Vương, đây là điều có thể giải thích được.

- Chỉ có vài ba trăm triệu tiền hàng, cá nhân tôi cũng bù được, tuyệt không kéo chân Khoa Vương.

Tài sản của Cát Ấm Quân có chừng 200- 300 triệu thôi, nhưng bị Tạ Chiêm mỉa mai châm chọc, hắn không chịu nổi, thị trường mở rộng cấp tốc là cơ hộ hiếm có, ắt cũng phải mạo hiểm nhất định, nhưng hắn chưa lường hết nguy hiểm lớn thế nào, chỉ thấy Trần Tĩnh, Tạ Chiêm tỏ ra dè dặt, trong lòng khinh thường:

- Tài phủ chân chính luôn ẩn chứa trong nguy hiểm, một năm thôi, tôi sẽ cho mọi người thấy hàm nghĩa của câu nói này.

Mục đích đã đạt được, Tạ Kiếm Nam thấy Tạ Chiêm vẫn còn muốn nói gì, nhìn hắn trấn áp:

- Anh còn muốn nói gì nữa? Có muốn tôi mua luôn cổ phần của anh ở Khoa Vương không?

Tạ Chiêm vờ cười ngượng:

- Trong công tác thế nào chẳng có chia rẽ.

- Có chia rẽ cũng không thể ăn nói như anh, còn về giải quyết ra sao phải mở cuộc họp HĐQT quyết định, không phải bốn chúng ta ngồi đây tùy tiện quyết định được.

Tạ Kiếm Nam sắc mặt khó coi, thu dọn tài liệu nói:

- Hai người ra ngoài đi.

Ngay cả Trần Tĩnh cũng bị đuổi ra ngoài không nể nang gì.

Đuổi Tạ Chiêm và Trần Tĩnh đi rồi, Tạ Kiếm Nam rút thuốc lá đưa cho Cát Ấm Quân một điều thuốc:

- Chắc anh không tưởng tượng ra cảnh lần đầu gặp giữa tôi và Trương Khác.

- Hả?

Cát Ấm Quân còn đang tức giận vì lời khiêu khích của Tạ Chiêm, nên ngớ ra.

- Năm 95, tôi mới về nước, Diệp Hồng mở tiệc chúc mừng, uống tới sáng tôi lái xe đến Hải Châu thăm chị Hai tôi Tạ Vãn Tình ... Tôi tới nửa tháng không dám ra ngoài nhìn ai.

Tạ Kiếm Nam kể lại chuyện va chạm với Trương Khác ở Hải Châu, trong đầu lại hiện lên lời của Chu Cẩn Tỳ: "Khi cháu có thể nhẹ nhàng đem chuyện nhục nhã của mình ra lợi dụng thì lúc đó cháu mới có thể được xem là trưởng thành." Hắn nỗ lực giữ khuôn mặt thoải mái nói:

- Về sau tôi lại tiếp tục xung đột với y ở Huệ Sơn...

Hắn kể tới việc đền chiếc BMW cho Diệp Tiểu Đồng, rồi vỗ vai Cát Ấm Quân:

- Có vài việc đừng nên để trong lòng.

Lời của hắn đương nhiên không an ủi được Cát Ấm Quân, nhưng lại mang lại hiệu quả hắn muốn, Cát Ấm Quân vò nát điếu thuốc lá:

- Món nợ này sớm muộn gì tôi cũng đòi lại.

Tạ Kiếm Nam thở dài, ôm lấy vai hắn:

- Lời của Tiểu Tĩnh anh đừng để trong lòng, cô ấy sao hiểu nổi có những chuyện không thể nuốt trôi? Có điều anh phải thông cảm cho tôi, tôi phải thể hiện có phong độ trước mặt cô ấy.

Cát Ấm Quân rất cảm động:

- Nói gì thế, chỉ cần anh ủng hộ tôi là đủ rồi.

Trầm Tĩnh ấm ức cùng Tạ Chiêm đi ra, cô muốn tìm Tạ Kiếm Nam nói chuyện, cô tin lời nhắc nhở của Trương Khác không hề có ác ý, lại lo lời vừa rồi của Tạ Kiếm Nam với Tạ Chiêm quá nặng, ảnh hưởng tình cảm anh em, liền nói đỡ cho Tạ Kiếm Nam vài câu, không ngờ Tạ Chiêm thản nhiên nói:

- Trên người của Kiếm Nam ngày càng có bóng dáng của chú Ba và cậu rồi.

Nghe câu chẳng ra đâu ra cuối này, Trần Tĩnh chẳng hiểu ra sao, cô không nói gì nữa, đi về văn phòng.

Tạ Chiêm nhìn bóng lưng của Trần Tĩnh, thầm nghĩ :" Kiếm Nam không phải định hại luôn cả cha vợ cậu ta đấy chứ? Kể cũng phải, Đại Nhã sập, có khi cô bé này sẽ trở nên ngoan ngoãn hơn?"

Trần Tĩnh làm việc xong gọi điện cho Tạ Kiếm Nam mới biết hắn và Cát Ấm Quân đã rời công ty từ lâu, vậy mà không nói với cô một tiếng, gọi vào di động thì tắt máy, đoán chắc cùng Cát Ấm Quân tới loại chỗ đó lêu lổng rồi.

Bóng đêm Hong Kong phủ xuống tựa hồ muộn hơn hẳn những nơi khác, Trần Tĩnh chẳng biết giờ về khách sạn làm gì đốt thời gian, cô một mình đi về, không để lái xe công ty đưa đi.

Bước trên sân trước tòa nhà, đất đã khô, nhưng vẫn tưởng tượng ra được chuyện ngày hôm qua, mặc dù chỉ là trò ác của Cát Ấm Quân, nhưng chớp mắt đó Trương Khác không hề kinh hoàng, nhanh chóng kéo Hứa Tư ra sau, chắc mỗi nữ nhân đều muốn cảm thụ hạnh phúc này, có phải mình cũng muốn được đứng sau lưng anh ấy chứ không chỉ được nhận một ánh mắt quan tâm.

Trần Tĩnh mỉm cười dịu ngọt, rồi đuổi suy tưởng lung tung trong đầu đi, cô lại tới quán bar bên đường hôm nọ, ngồi đó uống rượu vang, ngắm hoàng hôn, đúng là cách đốt thời gian không tệ, nói không chừng còn được gặp Trương Khác, Hứa Tư.

Đi tới ngõ nhỏ, trên chiếc ghế cao có một phụ nữ trung niên duyên dáng đang nói chuyện với chủ quán, chủ quán đương nhiên còn nhớ Trần Tĩnh, cô gái xinh đẹp có khuôn mặt tinh tế mà cô đơn.

Trần Tĩnh ngồi xuống, gọi một ly cà phê, mặc ánh tà dương chiếu lên khuôn mặt mỹ lệ của mình.

- Anh chàng của cô không tới sao?

Chủ quán vừa pha cà phê, vừa cười ôn hòa hỏi.

- Dạ, bọn cháu không hẹn nhau.

Trần Tĩnh cũng cười:

- Lần trước gặp chỉ là trùng hợp thôi.

- Cứ đợi trùng hợp là không được đâu.

Chủ quán đùa:

- Còn nhớ lần trước rời đi cô có nói muốn mời họ tới đây uống rượu mà.

- Hi hi, một mình ngồi đây uống cà phê cảm giác cũng không tệ ạ.

Trần Tĩnh nghĩ một lúc rồi nói:

- Cháu không có phương thức liên hệ của người đó ở Hong Kong, mốn mời cũng chẳng được, chỉ đành ngồi đây đợi cuộc gặp gỡ tình cờ.

- Cô đúng là cô gái may mắn đấy.

Chủ quán cười vui vẻ:

- Hôm kia bọn họ còn ngồi đây uống rượu cả chiều, tôi cũng là người hay chuyện, nên lưu lại phương thức liên hệ của bạn cô, nếu cậu ta còn ở Hong Kong, thế nào cô cũng tìm được.

Rồi lấy giấy ra viết một số điện thoại.

Trần Tĩnh cầm tờ giấy đắn đo một hồi, rồi nhập số vào di động, người nhận máy là Phó Tuấn, một lúc sao chuyển sang tay Trương Khác.

- Ồ, Trần Tĩnh à, sao cô có số điện thoại của tôi ở Hong Kong.

Phía bên kia rất yên tĩnh, không nghe ra Trương Khác đang ở đâu, Trần Tĩnh nghĩ có lẽ ở trong văn phòng với Hứa Tư, ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, mỉm cười nói:

- Tôi tới quán bar đó uống cà phê, nhớ ra từng mời anh và Hứa tiểu thư đến đây uống rượu.

- Tiếc quá, tôi đang ở sân bay, hơn mười phút nữa là lên máy bay mất rồi, lần sau tới Hong Kong cùng đi uống rượu nhé.

Trần Tĩnh tự nhiên thấy buồng vô cớ, lấy giọng tự nhiên nói:

- À phải, cám ơn lời nhắc nhở kia của anh.

- Hiện giờ cám ơn sớm quá, kinh doanh ổn định nói không chừng sẽ bỏ qua cơ hội, tới khi đó cô có trách tôi không?

- Không chỉ Đại Nhã, Tạ Chiêm còn cả Chính Thái cũng cân nhắc rút bớt cổ phần ở công ty hải ngoại.

Trần Tĩnh hỏi:

- Trước kia anh và Kiếm Nam có ân oán gì vậy.

- Ha ha, cô tiết lộ cơ mật công ty cho tôi mà không sợ tôi lợi dụng à?

- Chuyện này sao giấu nổi anh chứ, chẳng bằng làm ra vẻ hào phóng nói ra thì hơn.

Trần Tĩnh cảm thấy nói chuyện với Trương Khác thật thoải mái, hoan toàn chẳng phải băn khoăn gì.

Phía bên kia điện thoại im lặng một lúc mới nghe Trương Khác nói:

- Tạ Kiếm Nam là người rất thông minh, lần này càng vô cùng thông minh, đây gọi là kế "minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương". Có một số lời tôi không tiện nói, không cô lại nghĩ tôi là hạng tiểu nhân mất, ân oán giữa tôi và anh ta chính vì anh ta quá thông minh, cho nên ân oán giữa chúng tôi không cởi bỏ được.

Trần Tĩnh còn định nói thêm thì nghe thấy bên kia Phó Tuấn nhỏ giọng nói với Trương Khác, cô loáng thoáng nghe được ba chữ "Liễu Chí Quân", thầm nghĩ :" Thư ký của bí thư Đào Tấn sao? Hay là người trùng tên"

Đồng thời cũng suy ngẫm lời của Trương Khác, vì sao nói lần này Tạ Kiếm Nam vô cùng thông minh? Rõ ràng mình chú ý không tiết lộ quá nhiều, anh ta nghe ra được gì từ lời nói của mình.

Tiếc rằng Trần Tĩnh hi vọng Trương Khác và Tạ Kiếm Nam thành bạn bè, làm sao nhìn thấu được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK