Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người trong phòng bao đều bàng hoàng, vợ Lục Văn Phu mặt còn khó coi hơn cả khóc, con gái ông ta mắt đỏ hoe rồi, bọn họ không ngờ Lục Văn Phu vì thanh niên này làm bọn họ bẽ mặt như vậy.

Trương Khác tới đây không phải là để tranh chấp gì, cùng Lục Văn Phu ra đại sảnh ăn cơm, không cần để ý tới đám người kia tất nhiên là thoải mái, nhưng không có ích lợi gì cho Thẩm Tiêu.

Nhìn vợ con Lục Văn Phu mặt mày xấu hổ đứng trơ ra đó, Trương Khác gọi ông ta lại, nói:

- Mọi người chen chúc một chút là được, mỗi bàn thêm một ghế, chúng tôi chỉ có ba người thôi mà.

Rồi giới thiệu Đỗ Phi và Trần Phi Dung.

- Chào chú Lục, cháu là bạn học của Thiên Hựu, cháu đã định tới nhà chú bái phỏng rồi.

Đỗ Phi rất ngoan ngoãn, ở trương mặt Lục Văn Phu, hắn biết mình chưa có tư cách bày ra thái độ giống Trương Khác.

Trần Phi Dũng sắc mặt bình đạm, chào một tiếng rồi ra đứng cùng Thẩm Tiêu.

Trương Khác lại giới thiệu Thẩm Tiêu:

- Thầy Hứa mỗi lần tặng tỉnh trưởng Lục sơn trà đều là từ chỗ cha của Tiểu Tiêu đấy. Tỉnh trưởng Lục sau này nếu muốn uống sơn trà, cứ bảo Tiểu Tiêu mang tới.

- A, cháu là con gái của Thẩm Ước.

Lục Văn Phu ngạc nhiên nhìn Thẩm Tiêu, lại cảm thấy hỏi thế quá đột ngột, cười giải thích:

- Lần trước chú và tỉnh trưởng Lý tới lâm trường Hồng Trì xem xét tình hình trồng rừng, còn nghỉ chân ở quán cờ của ba cháu, tiếc là thời gian gấp gáp, chỉ đánh được nửa ván cờ. Lần đó mang sơn trà về đã uống gần hết rồi, đúng là muốn nhờ cháu mang cho chú thêm hai cân. Lần sau tới chơi với Thiên Hựu mang cho chú nhé, chú trông đợi vào cháu đó, chứ lấy trà từ Hứa Hồng Bá, ông ấy còn đau khổ hơn bị xẻo thịt.

- Vâng ạ.

Thẩm Tiêu vành mắt hơi đỏ, không biết phải nói gì, chỉ gật mạnh đầu.

Lục Văn Phu dẫn Trương Khác vào trong phòng bao, người hai bên không hiểu thân phận của y, nhưng thái độ này của Lục Văn Phu làm bọn họ đứng cả dậy tươi cười đón tiếp.

Trương Khác còn giải thích vì sao Thẩm Tiêu không mang quà, vừa đi vừa nói:

- Thiên Hựu chỉ nói qua qua, tôi còn tưởng là tiệc chúc mừng tỉnh trưởng Lục thăng chức, nghĩ mang quà không thích hợp, nên chỉ tới tay không. Tới đây Thiên Hựu mới nói là sinh nhật của dì Lục, định mua quà, lại không muốn để mọi người phải đợi ... Đúng là trái phải đều khó.

Đứng lại cười nói:

- Chúng tôi tới tay không, dì Lục đừng trách nhé.

Vợ Lục Thiên Hựu thái độ thay đổi hẳn, vội cười tươi nói:

- Đều là bạn của Thiên Hựu cả, tới ăn cơm chung vui là tốt rồi, tôi sao dám thu quà của các cậu? Hôm nay Lão Lục định ra quy củ, cho dù có người mang quà tới, ăn xong cũng phải mang về.

Chị Lục Thiên Hựu là Lục Nhất Đình, anh rể Từ Minh vẫn xấu hổ không mặt mũi nào đi theo, đứng ở đằng sau, nhìn từ xa xa, thì thầm:

- Ai thế nhỉ, không phải là con trai của của tổng bí thư chứ?

- Ai mà biết được?

Bọn họ lúc này tuyệt đối không dám hỏi thân phận của Trương Khác, máy móc gọi phục vụ mang thêm ba cái ghế tới, chỗ ngồi đã an bài cả rồi, nhưng nhìn cha dẫn đám Trương Khác tới bàn tiệc chính, như vậy năm người ban đầu phải an bài ngồi bàn khác, may là khách khứa hôm nay không ai so đo chỗ ngồi với Lục gia, mấy người chủ động nhường chỗ.

Trương Khác không hề khách khí cùng Đỗ Phi ngồi xuống, rồi nháy mắt với Trần Phi Dung, là bạn thân lâu năm rồi, Trần Phi Dung hiểu ý ngay, khoác tay Thẩm Tiêu nói:

- Ngồi bàn này phải uống rượu, chúng ta ngồi cùng với dì Lục đi.

Cô vừa nói thế chiếc bàn gần cửa lập tức có hai người đứng dậy nhường chỗ cho họ.

Thẩm Tiêu không ngờ cha Lục Thiên Hựu lại quen cha mình, mà trong lời nói lại còn chống lưng cho mình, Thẩm Tiêu không còn quá sợ nữa, vả lại vừa rồi mẹ Lục Thiên Hựu mặt lãnh đạm như gió bắc ngoài trời, lúc này ôn hòa tươi cười, liền theo Trần Phi Dung tới ngồi cùng bàn với mẹ và chị Lục Thiên Hựu.

Lục Thiên Hựu lo Thẩm Tiêu bị chị mình bắt nạt, thi thoảng lại quay đầu sang nhìn, trong lòng vừa nghi hoặc sao cha lại quen Trương Khác, vì sao trước kia hoàn toàn không nhắc tới với mình?

Có những chuyện nếu không có ai giúp, người trong cuộc khó mà nhìn ra manh mối, năm ngoái sự kiện gian lận thi cử được giải quyết thuận lợi, Lục Thiên Hựu luôn tưởng rằng mình đứng ra "tự thú" nên Thôi Quốc Hằng nể mặt cha hắn xử nhẹ.

Bà chủ khách sạn đi tới, chỉ huy phục vụ thêm ghế thêm bát, nhìn thấy vợ con Lục Văn Phu ôn hòa niềm nở với hai cô gái Lục Thiên Hựu dẫn tới, trong lòng rất ngạc nhiên.

Trương Khác vẫn để ý tới Thẩm Tiêu nên nhìn thấy sự ngạc nhiên của bà ta, trong lòng thầm thở dài, nhưng không nói gì.

Lục Văn Phu là người đáng tín nhiệm, ông ta cẩn thận làm công tác chính phủ thời gian dài, nhưng tính cách vẫn rộng rãi và thành thật, nhưng chẳng mong người nhà ông ta đều có giác ngộ cao như vậy, thói đời luôn đóng dấu giai tầng lên người ta, người nhà ông ta không thích ứng tốt lắm.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trần Dũng ngồi taxi tới khách sạn Bắc Các, lấy di động gọi điện cho Hồ Kim Tinh, tìm tới phòng bao, nhìn thấy Vương Kiến Lâm đã tới rồi.

- Bà nó chứ, con điếm non Trần Phi Dung đó đã động lòng lắm rồi, đột nhiên có xe cảnh sát đi tới, nói Đao Tử và chị Thanh tuyển người phi pháp, dẫn bọn họ đi, mẹ nó tiếc thật.

Trần Dũng ngồi xuống ghế, mở chai bia, nốc liền một hơi nửa chai:

- Xem ra lần sau phải đổi cách rồi ...

Thấy góc bàn xếp mấy chai bia, hỏi:

- Buổi tối còn ai nữa à?

- Tôi có vài người bạn muốn làm quen với các cậu, sau này có chuyện gì cứ tìm bọn họ, họ có thể giải quyết cho các cậu.

Vương Kiến Lâm nói, hắn chẳng bận tâm chuyện cảnh sát bắt thuộc hạ của mình, tới ngõ Học Phủ lôi kéo người tới ngõ Học Phủ tới hộp đêm làm phục vụ viên, tuy có chút không chính quy, nhưng cách phạm pháp còn xa, vài tiếng sau chắc là thả thôi, hắn lười nhờ người giúp.

Trần Dũng nhếch mép không nói gì, những năm qua đủ các loại nhân vật xun xoe lấy lòng hắn, loại chuyện này quen rồi, khinh khỉnh nói:

- Bạn anh giới thiệu có thể giải quyết được con điếm non của Kim Tinh không?

- Hồ thiếu gia đúng là người đi học mà, chuyện gì cũng chú trọng tình thú, đổi lại là tôi, kiếm chỗ nào cho cô ta hét khản cổ không có ai thưa, đè ra là xong việc.

Vương Kiến Lâm cười toe toét:

- Nhanh gọn, chuyện sau đó càng dễ giải quyết. Có cần tôi giới thiệu cho các cậu người có kinh nghiệm vụ này không?

- Chuyện này bỏ chút công sức tốt hơn.

Hồ Kim Tinh lắc đầu, hắn cũng nghe nói con gái sau khi bị hiếp dâm, người nhà thường lo cho thanh danh rất ít người báo cảnh sát, nhưng không báo cảnh sát không có nghĩa là là không bị báo thù, người không quyền thế đã đành, Hồ Kim Tinh theo đuổi Trần Phi Dung sao không biết cô thường xuyên tới thư viện với Trương Khác, hắn không cho rằng mình chọc nổi Trương Khác.

Cho nên với Trần Phi Dung chỉ có thể mặt dày đeo bám, nếu Trần Phi Dung cam tâm tình nguyện theo mình, thằng chó kia tất nhiên không thể nói gì.

Có điều nghĩ cũng thật đáng hận, Hồ Kim Tinh biết mỹ nữ vây quanh Trương Khác không chỉ có mỗi Trần Phi Dung, còn có bông hoa của Học viện Âm nhạc, mầm họa của Đh Sư phạm, mỹ nữ tuyệt sắc Hàn Quốc, không một ai không phải là tuyệt đại mỹ nữ.

Đặc biệt là cô em Hàn Quốc kia, bộ ngực đó nhìn thôi chảy nước dãi, nếu đem chơi bắn pháo thì sướng phải biết.

Hình như các cô gái xinh đẹp trong thiên hạ đều vì tên nhãi đó mà tụ tập tại Kiến Nghiệp vậy, làm người ta tức điên.

Cũng chẳng phải ngoài Đh Đông Hải, Đh Sư phạm thì không kiếm được gái đẹp, nhưng đem so mấy cô gái bên người với Trần Phi Dung, Hồ Kim Tinh cứ luôn cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó, có phải là thứ không thể có được mới cảm giác tốt nhất?

Vương Kiến Lâm mặc dù gan lớn, nhưng không phải là không có chút đầu óc, ít nhất là hắn chưa dám vươn tay vào Đh Đông Hải, cô gái mà Hồ Kim Tinh nhìn trúng lại không cho hắn cơ hội tiếp túc, nên một thân công phu không có cơ hội thể hiện, nhíu mày nghĩ cách hộ Hồ Kim Tinh.

Lúc này di động trên bàn vang lên, Vương Kiến Lâm cầm lấy xem, nói với Hồ Kim Tinh:

- Bạn tôi tới rồi, các cậu đợi một chút, tôi đi đón bọn họ, đó toàn là những người lắm kế, nói không chừng ba người gộp lại thành Gia Cát Lượng, có thể hoàn thành tâm nguyện của Hồ thiếu gia.

Trần Bỉnh Đức ngồi in lặng trong xe nhìn Vương Kiến Lâm đón một đám người mặt mày hung ác vào khách sạn trước khi trời tối ông ta nhận được điện thoại của Trương Khác, nói đàn em của Vương Kiến Lâm đã thả mồi tới tận Đh Đông Hải rồi, mặc dù không nhận được báo án, nhưng ông ta hiểu rõ điều này có nghĩa là đã xảy ra vụ án ác liệt nữ sinh bị ép bán dâm rồi.

Tội chứng trong tay như thế là gần đủ, liền quyết định không trì hoãn nữa, và lại bắt giữ sẽ còn thêm được tội chứng xác đáng hơn.

Tổ chuyên án luôn nắm vững hành tung các thành viên cốt cát của đám người Vương Kiến Lâm, Trần Bỉnh Đức vừa hạ quyết tâm, hành động bắt giữ liền bí mật được triển khai, ông ta còn không yên tâm, đích thân tới hiện trường xe xét.

Trần Bỉnh Đức không đi xe cảnh sát, tổ chuyên án cùng cảnh sát tham gia hành động đều nấp trong ngõ sau khách sạn Bắc Các, hiện đang đối chiếu danh sách bắt giữ.

Trừ nơi này, Vân Mộng Các, Cty Trường Lâm cùng nhiều chỗ ẩn thân của đám người Vương Kiến Lâm đều bố trí lực lượng cảnh sát bắt giữ đồng loạt, đồng thời triển khai công tác kiểm tra tội chứng, đảm bảo không có cá lọt lưới.

Quách Chí Quốc phó tổng đội trưởng trinh sát hình sự, tổ trưởng tiểu tổ đả kích xã hội đen mặc thường phục từ ngõ đi tới, cách cửa sổ xe báo cáo:

- Cháu bí thư Hồ và con trai của sở trưởng Trần đều ở trong phòng bao, có nên đợi chúng đi rồi mới thực thi hành động không?

-....

Trần Bỉnh Đức xoa cằm ngẫm nghĩ, nếu để đám Hồ Kim Tinh đi trước, thì đám người kia cũng ăn no uống say lên xe đi rồi, sao có thể dễ dàng hốt trọn ổ, hơn nữa có thể làm cháu Hồ Tôn Khánh dính líu vào, chắc chắn Dư Khánh Lâm rất vui vẻ, nhìn đồng hồ nói:

- 20 phút nữa thực hiện hành động bắt giữ, tôi về cục đợi tin thành công của các đồng chí ...

Rồi hạ cửa xe xuống quay về cục công an.

Quách Chí Quốc thầm mắng một tiếng lão hồ ly, nếu muốn giữ mình, không đắc tội với ai sao còn hạ quyết tâm lật cái ổ này? Trần Bỉnh Đức đại khái sẽ không thừa nhận mình báo cáo với ông ta chuyện này, nếu Hồ Tôn Khánh nổi giận ông ta lôi Hồ Kim Tinh vào, chắc ông ta vờ tỏ ra đáng thương giải thích tất cả là ngoài ý muốn.

Thế thì coi như chuyện ngoài ý muốn đi! Quách Chí Quốc nghĩ thế, nhìn xe hai bên chạy nhanh về xe, chuẩn bị tiến hành bố trí cuối cùng.

~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~

Đang uống tới say sưa thì Hồ Kim Tinh nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân hỗn loạn, hắn không để ý, rượu đang lên, cực kỳ phấn khích, cổ động Trần Dũng và Vương Kiến Lâm đấu rượu, đột nhiên rầm một tiếng lớn, phòng bao bị người ta đá văng từ bên ngoài, đờ người ra, chưa kịp phản ứng, thì không biết bao nhiêu cảnh sát vũ trang ùn ùn kéo vào hét lớn:

- Đứng im, không được động đậy.

Hồ Kim Tinh không biết chuyện gì xảy ra, theo bản năng cầm lấy di động trên bàn định gọi, nhưng bị một dùi cui quất vào tay, tiếp đó một cảnh sát túm tóc kéo ra ngoài, người trong phòng báo thấy tình thế bất ổn, mở cửa sổ định nhảy ra ngoài, mới thấy ngoài cửa sổ âm u cũng đứng đầy cảnh sát vũ trang.

~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~

Theo trình tự thông thường, xác nhận thân phận của Hồ Kim Tinh, Trần Dũng xong liền báo cáo cho Hồ Tôn Khánh và người nhà của chúng.

Hồ Tôn Khánh đang ở Cty Hải Túc ăn mừng công trình kỳ một của sản nghiệp phần mềm hoàn thành đúng thời hạn, nhận được điện thoại cũng không rõ tình hình nghiêm trọng cỡ nào, vội vàng bảo thư ký nói với Lâm Tuyết một tiếng, ông ta phải tới cục công an ngay, sợ để lâu cho Dư Khánh Lâm kiếm được cơ hội giở trò.

- Hoạt động đả kích tội phạm này tổ chức từ bao giờ thế?

Lâm Tuyết vội vàng đuổi theo, thấy Hồ Tôn Khánh đã lên xe, cũng chui vào, ngồi sát người ông ta.

- Tin tức của cô không chậm đâu.

Hồ Tôn Khánh ngạc nhiên:

- Nghe đâu ra vậy?

- Rắn chuột tự có đường riêng, nếu tôi đem tin tức nói cho ông, chẳng phải làm ông cũng không sạch sẽ theo sao?

Lâm Tuyết cười duyên:

- Hay là tôi đi cùng ông một chuyến? Có điều tới cục công an tôi không xuống để người ta chỉ chỏ đâu.

Bữa tiệc mừng công đã tới hồi kết, người còn lại đều không phải là nhân vật có trọng lượng lắm, để cho Vương Hải Túc ứng phó là được, hơn nữa cô ta và Hồ Tôn Khánh ở lại lâu như thế, vốn là định che tai mắt người khác tìm chỗ giao hoan.

- Chính phủ thành ủy không có chút gió lay cỏ động nào, chắc là cục công an tự ý hành động.

Hồ Tôn Khánh lắc đầu, lo lắng trên mặt không giảm chút nào, ông ta lo chuyện này dính líu tới Hồ Kim Tinh, nên cục công an mới tổ chức hành động này, ông ta biết bối cảnh của Lâm Tuyết không sạch sẽ, nên hết sức mẫn cảm với chuyên án hành động tương tự.

Lâm Tuyết nghĩ Hồ Tôn Khánh sẽ không lừa mình, không có thành ủy hỗ trợ, chỉ riêng cục công an tự ý hành động, vậy không thể đi sâu được, lại nghĩ, nếu thực sự đào sâu vào, thì chỉ e hệ thống công an bị chấn động lớn nhất, Trần Bỉnh Đức sẽ vác đá đập chân mình.

- Trần Bỉnh Đức uống nhầm thuốc à?

Lâm Tuyết biết một chút về nhân vật xã hội đen ở thành nam, đằng sau băng Trường Lâm là Tiền Quế Hoa và phó chủ tịch chính hiệp khu nam, liền lấy điện thoại ra gọi, một lúc sau mặt trầm lại nói:

- Chuyện này không đơn giản đâu, hoàn toàn là có dự mưu từ trước, những quan viên có trọng lượng liên quan chuyên án hành động này đều đã được điều ra nước ngoài khảo sát từ trước, đây là kế điệu hổ ly sơn.

Mặc cho đám Lâm Tuyết, Hồ Tôn Khánh vắt hết óc cũng chẳng thể liên hệ với Trương Khác, trừ người bên phía Trương Khác, thì người biết y có dính líu vào chỉ có Dư Khánh Lâm, Trần Bỉnh Đức, Trương Chí.

Xe mau chóng tới được cục công an, Lâm Tuyết ở lại xe, Hồ Tôn Khánh đẩy cửa đi xuống, thấy đám Trần Bỉnh Đức đứng ở bậc thềm nghênh tiếp, mặt âm trầm hỏi:

- Phó bí thư Dư đâu?

- Tôi cũng vừa được tin tổ chuyên án bắt được cháu bí thư, còn chưa kịp báo cáo thành quả hành động hôm nay với bí thư Dư.

Trần Bỉnh Đức cẩn thận nói, Hồ Kim Tinh có phạm sai lầm lớn cũng không thể đả kích trực tiếp Hồ Tôn Khánh, huống hồ Hồ Kim Tinh và Trần Dũng quá nửa là ham chơi mới đi cùng đám người Vương Kiến Lâm, chẳng thể cố hất nước bẩn lên người bọn chúng.

Hồ Tôn Khánh ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trần Bỉnh Đức, nhưng nhìn không ra hư thực của câu này, nếu Trần Bỉnh Đức biết rõ Hồ Kim Tinh là cháu mình còn muốn làm chuyện ầm ĩ tới cục công an, mưu tính không đơn giản.

Lúc này không nhìn ra sơ hở, Hồ Tôn Khánh không dám tùy tiện phát tác, ông ta còn sợ Trần Bỉnh Đức lôi Dư Khánh Lâm ra.

- Muộn thế này rồi không cần làm phiền tới bí thư Dư nữa.

Hồ Tôn Khánh giơ tay lên:

- Trước tiên làm rõ vụ án đi đã rồi hẵng báo cáo cho bí thư Dư cũng không muộn, vấn đề của Kim Tinh, các đồng chí cũng phải điều tra thật rõ ràng, tôi tuyệt đối không mềm lòng bao che.

Hồ Tôn Khánh lúc này muốn dẫn cháu đi, cho Trần Bỉnh Đức hai cái gan cũng không dám ngăn cản, nhưng chuyện nhìn qua có vẻ không đơn giản dẫn người đi là xong, phải đề phòng Trần Bỉnh Đức giở trò đằng sau.

Lúc này có một chiếc xe đi vào bãi, Hồ Tôn Khánh quay đầu lại nhìn, thấy phó sở trưởng sở giáo dục Trần Mặc mày nhíu chặt bước xuống xe, liền đức lại đợi.

Trần Bỉnh Đức là cán bộ cấp chính cục, tương đương với Trần Mặc, do quan hệ tới chức vụ, Trần Bỉnh Đức rõ ràng ở thế cao hơn, đợi Trần Mặc đi tới nơi mới lạnh nhạt nói:

- Chuyện lần này thật đáng tiếc, bí thư Hồ vừa chỉ thị cho chúng tôi phải làm rõ vấn đề của Trần Dũng và Hồ Kim Tinh trước mới có thể cho dẫn người đi.

Ở đây Hồ Tôn Khánh có cấp bậc cao nhất, thấy ông ta im lặng không tỏ vẻ gì, Trần Mặc cũng không nói gì thêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK