Perth được gọi là thành phố ánh nắng, mỗi năm có bình quân 118 ngà trời nắng, cho dù tháng 6 tới tháng 8 là mùa đông, nhiệt độ ban ngày trung bình cũng chừng 18 độ, làm người ta vô cùng dễ chịu, chỉ là đến tối nhiệt độ tụt mạnh xuống tới 5 độ.
Trong thời tiết tốt như thế, Trương Khác tất nhiên chẳng muốn ở khu mỏ để ăn bụi, sau khi tham gia xong một loạt nghi thức quặng sắt rời nhà máy, thông xe, khởi hành ... Liền trở về tiểu trấn Suối Thánh Đản, kế hoạch của Trương Khác là trong vài ngày còn lại cùng Địch Đan Thanh tới khu bảo tồn thiên nhiên hoang dã cắm trại ngoài trời, để thưởng thức cảnh sắc mùa đông ở Perth và cảm thụ sự cô tịch giữa đất trời chỉ có hai người.
- Đưa Vệ Lan theo đi! Tiểu nha đầu này gần đây bận rộn chuyện khu mỏ, lâu lắm rồi không được nghỉ ngơi, lần này đi cắm trại không thể bỏ nó ở lại đây! Sau hoan ái, Địch Đan Thanh lười biếng nằm trong lòng Trương Khác nói:
- Đưa chị ấy đi cũng là nên làm, có điều chị không lo như thế sẽ ảnh hưởng tới chúng ta hưởng thụ màn trời chiều đất, giao lưu thân mật dưới bầu trời sao à? Trương Khác vỗ lên cái mông lớn của Địch Đan Thanh, giọng nói không khỏi có chút tiêng tiếc.
- Hiện giờ đang là mùa đông, nếu cậu không lo buổi tối ra ngoài trời bị đóng thành băng thì tôi cứ thử xem, tôi không điên với cậu đâu. Địch Đan Thanh tuốt cái thứ kia, vừa rồi còn hung hăng hùng hổ, hiện giờ nhũn nhũn đổ oặt sang bên. Vừa mới nghịch ngợm được vài cài, thứ đó đã phồng lên, mắt lúng liếng nhìn Trương Khác: - Còn may, chưa bị đám tiểu yêu tinh làm hỏng ...
- Có hỏng cũng bị yêu tinh chị làm sống lại thôi. Trương Khác dùng chân tách bắp đùi cô ra, cạ cạ giữa mông cô, điều chỉnh góc độ, thuận lợi tiến vào đường hầm ướt át, môi hôn dọc lưng trơn mịn như ngọc của cô, xoa bóp thô bạo cặp mông nảy nở, phát động cuộc chinh phạt thứ hai.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi sắp xếp những thứ cần để cắm trại thì Vệ Lan bị Địch Đan Thanh kéo tới, lúng túng ở bên hỗ trợ. Vệ Lan tất nhiên hiểu Địch Đan Thanh gọi mình theo là để mình có thêm cơ hội tiếp xúc với Trương Khác, thậm chí sáng tạo điều kiện để xảy ra chuyện gì đó.
Nếu như Địch Đan Thanh đã có suy tính như thế, Trương Khác cũng không thể ngốc nghếch gọi cả đám Phó Tuấn đi cùng.
Cắm trại ngoài trời cần lều bạt, túi ngủ, thảm, đệm chống ẩm, ngoài ra cần có thức ăn, nước, hòm y tế, công cụ phòng thân cùng vật dụng thông tin liên lạc, những thứ đó nhét đầy cả khoang sau chiếc xe việt dã. Vốn kế hoạch là ăn sáng xong sẽ xuất phát, nhưng mãi tới tận trưa mới chuẩn bị xong, thấy muộn rồi, Trương Khác quyết định ăn xong cơm trưa mới xuất phát, nhân lúc ăn trưa, bảo người lái xe đi đổ đầy xăng.
Ba bọn họ vừa ở trong phòng ăn trưa xong thì xe cũng vừa vặn đi đổ xăng về, đỗ ở cửa, người lái xe đi xuống, tới cửa ra hiệu với Trương Khác chìa khó ở trên xe, rồi đi ăn cơm trưa. Về tới chỗ ở của mình, người đó cẩn thận nhìn quanh, xác định không có ai, bấm số điện thoại, nói một tràng tiếng Nhật rất lưu loát.
Mọi thứ chuẩn bị đâu vào đấy, Trương Khác và Địch Đan Thanh, Vệ Lan đang chuẩn bị lên xe xuất phát thì di động của Địch Đan Thanh vang lên, nhận điện thoại xong, Địch Đan Thanh mặt đầy nuối tiếc nói mình không đi được, phải về Perth ngay.
Nhìn Địch Đan Thanh vội vã lên một chiếc xe khác rời đi, Trương Khác có chút hoài nghi tất cả có phải do Địch Đan Thanh an bài trước, để mình và Vệ Lan có cơ hội ở riêng bên nau không. Quay lại nhìn thấy mặt Vệ Lan đỏ dừ không nói, Trương Khác biết cô cũng đoán ra rồi.
- Riêng hai chị em mình cũng tốt, như thế xe nhẹ, chúng ta đi được nhiều nơi hơn. Trương Khác đeo đai an toàn vào, thuần thục khởi động xe, cười với Vệ Lan bên cạnh.
- Có thể lý giải thành cậu nói chị Đan Thanh nặng không? Nếu đã thành cục diện hai người đi riêng với nhau rồi, Vệ Lan cũng bỏ gò bó đi, thoải mái đáp lời:
- Hình như hiểu thế cũng được, có điều lời này chị nghe thôi nhé, ngàn vạn lần đừng nói cho người khác, tới lúc đó em cũng không thừa nhận là đã nói đâu. Sau khi lái xe khỏi tiểu trấn Suối Thánh Đản, Trương Khác dần tăng tốc độ lên.
Buổi chiều ánh nắng ấm áp, gió mát lồng lộng thổi lên người, khoan khoái khỏ tả, Trương Khác cảm giác từng lỗ chân lông của mình đều mở ra, hít thở không khí nguyên thủy này. Lái xe rời khỏi tiểu trấn gần được một tiếng rồi, dọc đường không gặp một ai cả, chỉ có những loài động vật hoang dã thi thoảng bị tiếng động cơ làm giật mình bỏ chạy, từ bụi cỏ lao ra, rồi thoắt cái lại biến mất trong những bụi cỏ.
Vệ Lan đứng dậy ở chỗ ngồi, tay vịn vào viền kính chắn gió, mái tóc bị gió thổi bay phần phật, thích thú reo hò như đứa trẻ con.
Xa xa từ trên không trung nhìn xuống, giữa đất trời chỉ có một chiếc xe cô đơn chạy nhanh trên bình nguyên Tây Úc rộng lớn, thỉnh thoảng lại có những con thú không sợ người chạy cùng một đoạn.
- Cẩn thận, trong bãi cỏ phía trước có tảng đá lớn đấy. Vệ Lan một tay vụn khung kính, một tay chỉ phía trước.
Trương Khác nghe vậy đạp nhẹ phanh giảm tốc độ để tránh đi, nhưng dẫm chân xuống phát hiện tốc độ không giảm đi chút nào, vội vàng dẫm thêm vài cái, vẫn không có phản ứng, lúc này Trương Khác mới vội quay vô lăng tránh tảng đá phía trước thì không còn kịp nữa, xe xoay đi xô vào tảng đá "rầm" một tiếng, trên bình nguyên trống trải, truyền đi rất xa.
Trương Khác đeo đai an toàn còn đỡ, nhưng vẫn bị túi khí an toàn bật ra làm đầu óc choáng váng, Vệ Lan thì bị cú va chạm bất ngờ hất văng ra ngoài xe, lăn trên mặt đất vài vòng rồi nằm im không nhúc nhích, không rõ lành dữ ra sao.
Trương Khác vất vả từ trên xe xuống, ôm lấy cái đầu còn ong ong, loạng choạng chạy tới, quỳ xuống bên cạnh Vệ Lan, lật người cô lại, dùng tay thử hô hấp vẫn bình thường mới yên tâm, chỉ là đầu có một vết thương, máu tươi cứ từ đó chảy ra không ngớt, trên người cũng xước xát vài chỗ.
Lúc này cần nhất phải trấn tĩnh xử lý, Trương Khác lại loạng choạng đi về xe lấy hòm cấp cứu ra, tìm bông, gạc và băng, băng bó vết thương cho Vệ Lan, định dùng điện thoại vô tuyến lắp trên xe liên lạc với Phó Tuấn, nhưng phát hiện nó đã bị hỏng, mở ra xem mới thấy giây điện rõ ràng bị người ta cắt đứt.
Vừa rồi phanh xe đột nhiên mất tác dụng hiển nhiên cũng có kẻ giở trò, Trương Khác giật mình hiểu ra, âm mưu nhắm vào mình này hẳn chỉ mới bắt đầu, mình và Vệ Lan ở lại nơi này sẽ vô cùng nguy hiểm.
Mặc dù vẫn còn cháng váng, Trương Khác gắng gượng đứng dậy, lấy nước, thực phẩm, thiết bị chiếu sáng và vài thứ cần thiết cho vào cái túi lớn treo lên cổ, sau đó cố sức cõng Vệ Lan lên, kế hoạch đi theo bên mé con đường tới đây vài dặm trước, sau đó mới quay trở về, cố gắng né tránh kẻ địch đang hướng tới phía này.
Cõng Vệ Lan đi chưa bao xa, Trương Khác phát hiện mình đã bị bao vây.
Mười mấy người tay cầm đủ các loại vũ khí khác nhau từ bốn phía đi tới, người cầm đều đeo cái gì đó tỏa sáng trên đầu, dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt.