Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tương Vi mặt đỏ bừng, thầm phì một cái, vờ như không nghe thấy gì, không thèm đáp câu hỏi không có ý tốt đẹp của y.

Trên lễ đài phía Cẩm Hồ có Tống Chí Hữu, Chu Du và Chu Phục, bên phía chính phủ ngoại trừ hai vị lãnh đạo TW, Lý Viễn Hồ và Giang Mẫn Chi không tham gia, nhưng sự xuất hiện của Tiết Minh Lâu đáng để người ta suy nghĩ, bắt gặp ánh mắt của Lục Văn Phu, Trương Khác biết ông ta có lời muốn giao lưu với mình.

Nghi lễ khởi công long trọng mà đơn giản, Tống Chí Hữu đại diển cho Cẩm Hồ lên phát biểu, lại mời các vị lãnh đạo lần lượt lên nói chuyện, rồi các vị lãnh đạo lớn nhỏ cầm xẻnh xúc đất tượng trưng, cuối cùng chụp ảnh lưu niệm, trừ bữa tiệc cám ơn buổi tối, nghi thức coi như đã kết thúc.

Sau bữa tiệc Trương Khác và Lục Văn Phu tới một phòng nghỉ nhỏ trò chuyện riêng.

- Tỉnh trưởng Giang rất quan tâm tới hạng mục LCD của Cẩm Hồ, mấy ngày trước họp phân công lại công tác chính phủ, giao cho tôi phụ trách liên hệ với Cẩm Hồ ở hạng mục này. Lục Văn Phu nói ra chuyện muốn bàn với Trương Khác:

- Xem ra một vài chuyện ảnh hưởng không tốt lại không làm tỉnh trưởng Giang có thêm thành kiến với Cẩm Hồ. Hôm nay nhìn thấy Tiết Minh Lâu xuất hiện ở buổi lễ, Trương Khác đã đoán ra thái độ của Giang Mẫn Chi với Cẩm Hồ đã có chuyển biển, mặc dù đây mới chỉ là bắt đầu, nhưng với thái độ cứng rắn nhất quán của Giang Mẫn Chi ở bộ ủy TW, đây đã là chuyện hiếm có rồi, Cẩm Hồ cũng cần có biểu hiện phối hợp, hòa hoãn quan hệ đôi bên, nhưng cũng cần có hành động đáp trả đúng mực nếu không có kẻ nghĩ mình làm quan "nhận sai" là "dân đen" phải tạ ơn trời đất thì nhầm rồi, có điều thời cơ chưa tới, chưa cần gấp.

- Ngoài ra trên đường tới đây Tiết Minh Lâu còn khéo léo chuyển đạt ý tứ của Giang Mẫn Chi, hạng mục LCD bất kể cuối cùng đặt ở thành phố nào đó tại Đông Hải, chính phủ tỉnh cũng sẽ ủng hộ.

- Lời này nếu là người khác nói ra, tôi sẽ trả lời là cám ơn tỉnh chỉnh phủ luôn ủng hộ Cẩm Hồ, Cẩm Hồ nhất định toàn tâm toàn ý dốc hết sức mình cống hiến cho tỉnh Đông Hải. Còn chú Lục nói ra, tôi nói thật, chuyện này nội bộ Cẩm Hồ chưa có quyết định cuối cùng, hiện giờ khó trả lời được. Trương Khác đương nhiên hiểu ý tứ ông ta, nhưng chuyện này là quân bài tủ của Cẩm Hồ, phải tung ra đúng lúc mới đạt hiệu quả lớn nhất.

Lục Văn Phu cười ha hả, ông ta đương nhiên không hi vọng Trương Khác tiết lộ gì, nói xong chính sự liền bắt đầu tán gẫu chuyện thường nhật.

- Thiên Hựu năm nay tốt nghiệp xong có tính toán gì? Cùng Thẩm Tiêu học nghiên cứu sinh, hay chuẩn bị ra đi làm? Mặc dù Trương Khác và Lục Thiên Hựu là bạn cùng lớp, nhưng với thân phận của y cùng Lục Văn Phu bàn việc này hết sức tự nhiên.

- Cái này tôi cũng tùy nó, khả năng là học nghiên cứu sinh lớn hơn một chút, Thẩm Tiêu là cô bé ngoan, tôi định thời gian tới rảnh rỗi rồi tới nhà cô bé, lâu lắm rồi không tới đó uống trà, đúng là hơi thèm. Uống trà chỉ là cái cớ, qua lại với Thẩm gia để xây dựng quan hệ thêm mật thiết mới là thật.

- Cẩm Hồ đã mời thầy Thẩm tới Kiến Nghiệp giúp Lâm nghiệp Tân Quang làm chút việc, vậy là tiện cho hai nhà gặp mặt rồi. Trương Khác mừng thay cho Thẩm Tiêu, cô bé hiền lành tốt bụng chịu khó đó rất xứng đáng có nhiều tốt đẹp:

Thẩm Ước là cha Thẩm Tiêu, giáo viên trường trung học lâm trường, là sinh viên Đh nông nghiệp được phân phối tới lâm trường, chuyên môn phụ trách chuyện trồng rừng, nhưng trong hoàn cảnh lãnh đạo chỉ thích phá rừng không thích trồng rừng, nên ông có xung đột lãnh đạo lâm trường, từ chức đi làm giáo viên, còn mờ một quán cờ phi lợi nhuận ở nhà, cuộc sống nghèo khó nhưng được cái nhàn nhã.

Trương Khác từ chỗ Thẩm Tiêu biết được những chuyện này, đương nhiên không thể bỏ qua một người như thế, hiện giờ Lâm nghiệp Tân Quang phải chia người ra phụ trách hạng mục bột giấy, thiếu người có kinh nghiệp chuyên nghiệp, sau khi Tống Chí Hữu đi, không tính tới giao tình, với kinh nghiệm công tác của Thẩm Ước là nhân tuyển thích hợp.

- Thế thì tốt rồi, cậu đúng là không bỏ qua cho bất kỳ ai, Lão Thẩm đồng ý rồi chứ? Tiếp xúc với Cẩm Hồ lâu như thế, việc tuyển dụng và dùng người của Cẩm Hồ luôn làm Lục Văn Phu bội phục.

- Trước kia thầy Thẩm có một số ý tưởng ở việc trồng rừng, nhưng không cách nào thực hiện, đành làm giáo viên dạy học, hiện giờ Cẩm Hồ bằng với ông ấy có một cơ hội. Trương Khác đương nhiên nắm chắc chuyện này, cười nói: - Nói tới dùng người, thực ra tôi muốn lửa cả Thiên Hựu và Thẩm Tiêu tới lâm nghiệp Tân Quang, hiện bên đó đang thiếu người nghiêm trọng:

- Ha ha ha, chuyện này tôi không có ý kiến, chỉ cần hai đứa nó đồng ý là được. Lục Văn Phu cười vui vẻ, Trương Khác có ý tốt, tất nhiên ông ta không từ chối, nhưng đây chỉ là lời khách khí thôi, Thẩm Tiêu thì được, Lục Thiên Hựu tới xí nghiệp của Cẩm Hồ thì có chút vấn đề.

~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chào tạm biệt Lục Văn Phu, Trương Khác đuổi luôn cả Phó Tuấn về nhà với vợ con, gọi điện cho Hứa Tư, rủ cô tới ngõ Đan Tỉnh ăn khuya.

- Nếu như cậu muốn tới Bát Cẩm Trân chỉ e là phải thất vọng rồi, cả nhà Phi Dung về quê ăn đám cưới, mai mới về. Hứa Tư cười khúc khích trong điện thoại, giọng nói rõ ràng có ám chỉ gì đó:

- Thường vào giờ này Bát Cẩm Trân cũng đóng cửa rồi mà, sau các quán bar chắc là có quán ăn khuya mở cửa, em đợi chị đấy. Trương Khác giật mình, có khi nào Hứa Tư đã biết chuyện của mình và Trần Phi Dung ở Hong Kong.

- Nhưng mà tôi lấy cớ gì đây? Hiện giờ làm gì còn cái cớ tăng ca nữa? Hứa Tư bắt đầu chuyển đồ dùng công tác sang biệt thự trấn Hương Lâm của Trương Khác ở Bắc Kinh, cô tới Hải Châu lo nốt các thủ tục, cô biết giờ này tới gặp Trương Khác tất nhiên sẽ có chuyện gì xảy ra, đêm nay sẽ không về nhà được.

- Ồ ... Trương Khác nghĩ hồi lâu cũng không kiếm được cái cờ nào, không khỏi có chút ủ rũ.

- Ừm, cup điện thoại trước đây, mẹ tôi có chuyện gọi, lát nữa tới quán bar rồi tính. Đầu kia có tiếng mẹ Hứa Tư truyền tới, cô nói đơn giản vài câu rồi cúp điện thoại.

Trương Khác đỗ xe ở bãi đỗ bên tòa nhà Phủ Thiên, khi đi qua Bát Cẩm Trân đứng lại nhìn tấm biển số " số 2 ngõ Đan Tỉnh" cổ kính, cách đó mấy mét có một quán bar, ánh sáng từ cánh cửa kính chiếu lên phiến đá xanh chỉ có ngõ Đan Tỉnh mới có.

Trương Khác khẽ đẩy cửa quán bar, âm nhạc thôn quê vốn bị ngăn cách bởi cánh cửa, tức thì giải phóng ra ngoài.

Đi vòng qua tường chắn kiểu Trung Quốc truyền thống, thấy quán bar chỉ có lác đác vài người, gọi một ly chivas pha đá, nghe tiếng nhạc êm ái, cảm giác vô cùng thích ý.

Uống được nửa ly rượu, bóng dáng Hứa Tư xuất hiện ở cửa.

Trương Khác định đưa tay vẫy thì Hứa Tư lại quay ra, hình như đang nói chuyện với ai đó, mấy giây sau mới đi vào, mặc dù chỉ hai tuần chưa gặp, nhìn thấy bóng dáng cô, nhịp tim Trương Khác nhanh dần theo nhịp bước chân của Hứa Tư, ngây ngất nhìn cô đi tới ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh, cởi chiếc áo khoác đen trên người, đôi mắt đẹp nhìn Trương Khác chan chứa ái tình.

Mái tóc đen quấn gọn gàng sau đầu, lộ ra đường nét khuôn mặt hoàn mỹ trang điểm nhẹ nhàng, trông càng thêm lay động lòng người, chiếc áo len cao cổ xám bó sát người, che đi chiếc cổ cao, nhưng nổi bật bầu vú cao ngất no căng, trong ưu nhã phát tán sự dụ hoặc gợi cảm kinh người. Chiếc quần dài cắt may vừa vặn tôn lên cặp chăn thon dài, hai bờ mông nảy nở tròn trịa, thêm chiếc giày bốt màu đỏ, làm toàn thân cô trở nên sinh động.

Trương khác không kìm được đưa tay ra, khẽ vuốt khuôn mặt cô gái y yêu thương vô hạn: - Vừa rồi có người đưa chị tới à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK