Đương nhiên muốn ngay lập tức phát triển bộ vi xử lý với toàn bộ bản quyền tri thức là khó khăn lớn, mức đổ hao tiền, hao nhân lực, hao tốn thời gian khó mà tưởng tượng được, dù sao lúc này Cẩm Hồ không thể đem toàn bộ 400 nhân viên nghiên cứu đổ vào việc này.
Ti ở phương diện này lại tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm và kỹ thuật, đó là điều Cẩm Hồ rất khao khát.
Trương Khác rất kỳ vọng vào lần đàm phán hợp tác kỹ thuật lần này có được đột phá, nhưng kỹ thuật mà Cẩm Hồ dựa vào để làm TI ngưỡng mộ quá hữu hạn, hiện thứ duy nhất khiến Cẩm Hồ có thể kiêu ngạo là kỹ thuật độc quyền sản phẩm và loạt chip giải mã ở phương diện máy nghe nhạc số.
Căn cứ vào công ước quốc tế về "chống lũng đoạn", cấm chỉ lạm dùng độc quyền kỹ thuật ở bất kỳ quốc gia nào, một kỹ thuật độc quyền cần phải được cấp quyền cho cá nhân hoặc cơ cấu thứ ba sử dụng.
Trước kia C-Cube đã phải đem chi giải mã đời 1 cho TI sử dụng, Toshiba cũng phải dùng chung Flash memory với Samsung.
Tất nhiên đây không phải là thứ miễn phí, hai bên cẩn phải trao đổi với nhau.
Mặc dù doanh nghiệp trong nước coi công ước này như mớ giấy lộn, nhưng Cẩm Hồ nếu muốn tham gia vào cuộc cạnh tranh toàn cầu thì phải tuân thủ quy tắc tương ứng.
Làm sao hợp tác sâu rộng hơn với C-Cube và TI đám Trần Tín Sinh đã đưa lên phương án tỉ mỉ, Trương Khác xem xong tài liệu thì đã gần hoàng hôn rồi.
Đóng chiếc Pocket PC vào, Trương Khác vặn mình, trong phòng không có cảm giác sự tồn tại của người khác, không hiểu hai nha đầu kia chạy đi đâu mất rồi, cầm chiếc Pocket PC về phòng trên lầu, đi qua thấy ban cửa lên sân thượng mở, loáng thoáng tiếng thì thầm của hai cô gái.
Bên ngoài tàn tuyết đã phủ kín tán cây, thi thoảng lại có tiếng toong một cái trong trẻo, đó là giọt nước tan chảy nhỏ xuống mặt hồ.
Đường Thanh và Trần Phi Dung đang ngồi tán dóc bên lò than, thấy Trương Khác đi lên mới lười nhác đứng dậy, dáng vẻ hết ức yêu kiều làm người nhìn dễ chịu.
Buổi tối tới quảng trường gần Khổng miếu ăn cơm, sông Tiểu Tần đằng sau quảng trường là đường thủy chủ yếu của thành Kiến Nghiệp thời Minh Thanh, hiện tất nhiên không còn thấy cảnh mua bán nhộn nhịp năm xưa nữa, huyên náo thì vẫn huyên náo, có điều là một loại đèn màu lấp lánh.
Đám Trương Khác nhìn trúng một quán ăn Tương, đi vào đại sảnh hai bên là cô phục vụ mặc sườn xám, vóc dáng cao ráo, dung nhan tú lệ, một cô gái dẫn nhóm Trương Khác vào bàn, cô gái còn lại đưa thực đơn cho bọn họ, phục vụ rất tận tình chu đáo.
Đường Thanh quay đầu lại nhìn bóng lưng gợi cảm của cô gái phục vụ dẫn đường, kéo tay Trần Phi Dung than nhỏ:
- Cô gái đó thật là xinh đẹp.
Nếu nói tới xinh đẹp thì cả hai cô gái đó còn thua kém Đường Thanh và Trần Phi Dung một bậc, chỉ đáng tính là mức trung bình khá , chẳng qua giữa mùa đông rét mướt mặc sườn xám mỏng manh gợi cảm, cho nên trông bắt mắt mà thôi.
Còn về phần Đường Thanh vì sao lại phát ra một câu cảm thán như thế thì Trương Khác cũng hiểu, ai cũng có thoi quen cho rằng các cô gái xinh đẹp là luôn được cưng chiều, được bảo hộ, bản thân y cũng như vậy.
Lần thước Thời Học Bân bị ăn đòn chẳng phải vì tâm thái này sao?
Con người là thế luôn có thêm kỳ vọng vào những thứ đẹp đẽ, đâu thể nói với Đường Thanh những lời tàn khốc rằng ở cái xã hội này xinh đẹp và quyến rũ đều là thứ rẻ tiền, hai cô gái này đứng ở đây đón khách chứ không tới chỗ hộp đêm đã ít nhiều làm người ta được an ủi rồi.
Xã hội này đáng bi ai vậy đấy, nhưng không phải những điều tốt đẹp không hiện diện, hãy sống thực tế nhưng nên biết nhìn mào những mặt tốt.
Trương Khác chỉ mỉm cười, bất chấp ánh mắt tham lam, ghen tị bốn xung quanh, gọi món ăn theo sở thích của hai cô gái.
- Hay là uống chút rượu nhé? Thế nào cũng phải chúc mừng chứ.
Trương Khác nháy mắt với Đường Thanh.
Đường Thanh biết y nói tới điều gì, có chút xấu hổ:
- Ăn xong bạn phải lái xe, mình không không muốn bạn lái xe sau khi say rượu.
- Đúng là một cô bé ngoan, không sao, mình gọi người tới lái xe cho chúng ta là được.
Trương Khác gọi một chai rượu Trương Dụ (ChangYu).
Trần Phi Dung không hiểu chúc mừng cái gì, có lẽ hôm nay là ngày Giáng Sinh.
Không lâu sau thức ăn đưa lên, Trương Khác rót rượu cho hai cô gái, rót cho Đường Thanh nửa ly, đến khi rót cho Trần Phi Dung thì nhìn thấy Lâm Tuyết và Vương Hải Túc đi vào, đôi cẩu nam nữ này trông rất là thân thiết.
- Bạn định chuốc say Phi Dung à?
Đường Thanh thấy Trương Khác rót tới quá nửa ly rượu mà không dừng lại, thấy ánh mắt y hướng ra ngoài cửa cũng nhìn theo:
- Bạn quen họ?
- Chỉ sợ họ giả vờ không quen mình.
Trương Khác quay lại đổi ly rượu đầy tràn của Trần Phi Dung cho mình, đem ly của mình cho cô.
Trương Khác đánh giá thấp Lâm Tuyết rồi.
Vương Túc Hải nhìn thấy Trương Khác thì chân nhũn ra, lòng thầm hối hận sao lại vào cái quán này? Lâm Tuyết thì thầm kêu xúi quẩy, nếu liệt kê những gương mặc mà cô ta ghét nhất, Trương Khác chắc chắn chiếm vị trí số một, song vẫn cười duyên đi tới:
- Khác thiếu gia đúng là thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, hiếm khi gặp được không ngờ đi ăn tối với hai cô bé xinh đẹp như hoa ngọc. Hai tiểu muội muội này là ai vây? Có thể giới thiệu cho tôi biết không?
Nhìn hai khuôn mặt kiều diễm tươi trẻ đó, cô ta chỉ muốn cầm dao rạch cho mấy cái mới đúng.
Trương Khác liếc nhìn Vương Hải Túc, đoán chừng Lâm Tuyết đã nói với hắn thân phận của mình, chỉ sợ hắn có mười cái gan cũng không thừa nhận với Lâm Tuyết cái gọi là kế hoạch sản nghiệp phần mềm kỳ thực là ăn cắp của Vườn Sồi.
Với những lời trong bông chứa kim của cô ta, Trương Khác cười khẩy:
- Giám đốc Lâm đúng là loại người nào cũng quen, vị Vương tiên sinh này là ai, giám đốc Lâm còn chưa giới thiệu cho tôi đó.
- Vị này là ...
Lâm Tuyết định giới thiệu Vương Hải Túc đột nhiên nhận ra lời y nói quá rõ ràng còn gì nữa, nghi hoặc hỏi:
- Hai người quen nhau?
Vương Hải Túc lòng bối rối, không biết vì sao Lâm Tuyết cứ cố miễn cưỡng diễn kịch với Trương Khác, lại sợ Trương Khác vạch trần mình trước mặt Lâm Tuyết, ú ớ không nói lên lời.
Trương Khác tiếp tục mỉa mai:
- Giám đốc Vương hiện không thèm chơi với đám nhãi con chúng tôi nữa, hóa ra là vì bám víu được vào cành cao rồi ...
Lâm Tuyết không muốn ăn cùng Trương Khác một nơi, trong lòng nôn nóng bất an như bị nhét cả đông cỏ vào đó, cùng Vương Hải Túc quay trở ra tìm chỗ khác.
Ra ngoài rồi Vương Túc Hải mới dè dặt hỏi:
- Sao giám đốc Lâm quen Trương Khác?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Trương Khác chẳng thèm lo chuyện Vương Hải Túc biết thân phận của mình, khi uống rượu hứng thú rất cao, uống hết chai rượu còn gọi chai nữa, hai cô gái cũng uống hết một chai, làn da sáng bóng nhuốm một lớp phấn hồng mê người, cực kỳ xinh đẹp.
Rời khỏi quán ăn, Đường Thanh hưng phấn kéo Trần Phi Dung đi tới Khổng miếu mua bóng, Trương Khác chỉ còn biết đi theo.
Mã Hải Long đã đánh xa tới đợi ngoài quảng trưởng, cần một cái là trong 5 phút có thể xuất hiện bên cạnh, Trương Khác không thích bị kè kè theo sát bên người.
Bóng bay chiếm thể tích rất lớn, không gian của chiếc Mercedes S60 còn tạm, nhưng không nhét nổi bảy quả bóng, thể là bảy quả bóng buộc sau xe, diễu từ Khổng phủ tới Đh Đông Hải, từ ngõ Học Phủ đi vào thu hút rất nhiều ánh mắt.
Hai cô gái thích thú đi tới sân tennis trước KTX nữ treo bóng, Trương Khác trốn trong xe không dám thò mặt ra, hối hận vì chuốc hai cô gái uống nhiều như thế.
Khó khăn lắm mới đợi được hai cô gái chơi ác buộc hết bóng xong vào xe, Trương Khác liền bảo Mã Hải Long khẩn cấp rời khỏi chỗ thị phi này, đến tận chung cư thanh niên mới xuống xe, cùng hai cô gái đến ngõ Học Phủ chơi, Đường Thanh đã hẹn Trần Phi Dung cùng tới chung cư ngủ rồi, không lo KTX đóng cửa.
- Hô hô hô, buộc bóng sau xe thật là bắt mắt đấy, vang dội cả ngõ Học Phủ nhé.
Thời Học Bân nhìn thấy đám Trương Khác đi tới nhiệt tình chào đón: