Trương Khác cười buồn, đi vào phòng, mới phát hiện ra có mấy cuộc gọi lỡ, kiểm tra đều là số của Diêu Văn Thịnh.
- Phó chủ nhiệm Diêu, muộn thế này rồi còn tìm tôi có chuyện gì thế? Mặc dù có tới ba cú điện thoại lỡ, nhưng nếu như Diêu Văn Thịnh không gọi cho Phó Tuấn tới tìm mình, chắc không phải chuyện nghiêm trọng, Trương Khác dùng giọng trêu đùa hỏi:
- Đúng là có chuyện rắc rối muốn nghe ý kiến của cậu. Ngược lại giọng Diêu Văn Thịnh lại có hơi chút gấp gáp mà trịnh trọng: - Gần đây ở thành phố có tin đồn không hay, nói bên trên có ý không để thị trưởng Vương thuận lợi bỏ đi hai chữ tạm thời ở đại hội nhân dân thành phố năm nay, khiến ông ấy không thể trở thành thị trưởng chính thức được.
- Loại tin đồn này có tứ lúc nào thế? Trương Khác tất nhiên hiểu dụng tâm hiểm ác ẩn chức đằng sau tin đồn đó, liền trực tiếp hỏi:
- Tin đồn này thực ra trước Tết dương lịch đã bắt đầu rồi, bởi vì mỗi khi đổi khoa ít nhiều cũng có tin đồn thế này, nhưng không có mấy người chú ý. Nhưng lần này tin đồn mỗi lúc một nhiều, làm nhiều người có cảm giác nửa thật nửa giả, đại khái có người ở đằng sau giở trò.
Trương Khác nghe ra được giọng của Trương Khác rất nghiêm trọng, nếu như Vương Duy Quân vì thế mà không thể thuận lợi bỏ đi được hai chữ tạm quyền, không chỉ tổn hại nghiêm trọng tới hình tượng của thành phố Kiến Nghiệp, còn là đả kích trí mạng tới sinh mạng chính trị của Vương Duy Quân, từ đó dẫn tới một loạt ảnh hưởng dây chuyền, cuối cùng sẽ ảnh hưởng tới Cẩm Hồ.
Bất kể là từ giao tình với Vương Duy Quân, hay là vì bảo vệ lợi ích của bản thân, Trương Khác không thể khoanh tay ngồi nhìn.
- Tin đồn trước Tết lịch đã có, đúng là chuẩn bị rất sớm, thời gian cũng chênh không nhiều so với lúc vị đó tới Kiến Nghiệp. Ngày mai tôi phải đi Tân Thái một chuyến, sau khi về tôi sẽ gọi điện cho thị trưởng Vương, mọi người gặp mặt rồi sẽ bàn kỹ hơn. Trương Khác cân nhắc một chút rồi nói:
- Được, tôi sẽ chuyển lời cho thị trưởng Vương. Diêu Văn Thịnh cúp điện thoại xong, lòng an tâm không ít, xem thời gian còn chưa tới 10 giờ, liền gọi điện cho Vương Duy Quân.
- Thị trưởng Vương, tôi vừa gọi điện cho Trương Khác, ngày mai cậu ấy phải đi Tân Thái, ngày kia sẽ bàn việc kỹ hơn với thị trưởng ... Cậu ấy không nói rõ, nhưng hình như cho rằng có chút liên quan tới phía bên kia ... Vâng, tôi sẽ chú ý, thị trưởng nghỉ sớm đi ạ.
Gập di động lại, Vương Duy Quân thời gian qua có chút tiều tụy vì tin đồn, người dựa vào lưng ghế, đưa tay sờ trán, nghĩ không thấu động cơ đằng sau tin đồn này.
Tin đồn kiểu này trước kia không có mấy người tin, bí thư thành ủy dứt khoát phải làm theo ý tứ của thượng tầng tổ chức, thuận lợi để cán bộ lãnh đạo nên chuyển thành chính thức được chuyển thành chính thức thông qua Đại hội nhân dân chính là khảo nghiệm lớn nhất với năng lực khống chế phía dưới của người đứng đầu, nếu như kết quả xuất hiện tình huống không phù hợp với dự định, bị ảnh hưởng trước tiên chính là bí thư thành ủy. Suy xét từ góc độ này, nếu như đứng đằng sau tin đồn là Đổng Giản Niên, như vậy ông ta giết địch ba nghìn tự tổn hại tám trăm để làm cái gì? Chẳng lẽ vì muốn thông qua thành kiến và khoảng cách giữa Giang Mẫn Chi và Cẩm Hồ muốn giờ trò gì với lần bầu cử chuyển chính chức của mình?
Không có đầu mối gì, Vương Duy Quân chỉ biết vỗ đầu không nghĩ chuyện này nữa, rồi lại chuyển sang nghĩ :" Lúc này Trương Khác tới Tân Thái làm cái gì?"
~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
Trương Khác tới Tân Thái danh nghĩa bề ngoài đương nhiên là đi tham gia nghi thức khai trương hoạt động nghiệp vụ máy vi tính mua từ điện tử Cự Lãng Tân Thái trước đó.
- Hôm nay nhiều người tới như thế, chẳng biết có phải là vì muốn thấy những kẻ ngốc lắm tiền của Cẩm Hồ không, nếu như thế chẳng bằng cháu ở lại văn phòng cho xong, chẳng may bị người ta ra cháu là người đưa ra quyết định kia, sau này cháu chẳng còn mặt mũi nào tới Tân Thái gặp chú Đỗ nữa. Trương Khác ngồi ở sát bên cửa sổ, nhìn đám đông bên ngoài, nói với bí thư thành ủy Đỗ Tiểu Sơn.
Trước kia Cẩm Hồ bỏ ra 160 triệu mua điện tử Cự Lãng, riên khoản tiền này thôi tuyệt đối xứng đáng được gọi là vụ thu mua lớn nhất của Tân Thái, khi đài báo đưa tin, gây oanh động một, ở Tân Thái không ai không biết chuyện này. Dưới bối cảnh bong bóng sản nghiệp công nghệ tan vỡ, Cẩm Hồ lại đi ngược lại xu thế, tất nhiên bị người ngoài nghị luận và cười nhạo không ít, thế là ở Tân Thái hình thành chuyện cười "đám ngốc lắm tiền Cẩm Hồ".
Trương Khác nghe được chuyện này cũng giở khóc dở cười.
Đỗ Tiểu Sơn cười ha hả chỉ Trương Khác: - Cháu đúng là đồ nhớ dai, chú Đỗ làm sao không biết nhãn quang của cháu, đám người tầm nhìn hạn hẹp đó thì nói làm cái gì? Rồi giải thích thêm: - Cháu cứ yên tâm, bên ngoài đa phần là phóng viên tài chính kinh doanh và người trong nghề, đảm bảo không ai nhận ra cậu sẽ cười nhạo đâu.
Quan hệ giữa Trương Khác và Đỗ Tiểu Sơn chắc chắn là thân mật rồi, chưa nói tới Đỗ Tiểu Sơn và Trương Tri Hành cộng sự nhiều năm ở Hải Châu, Trương Khác và Đỗ Tiểu Sơn từ thời sơ trung đã là bạn thân, khiến quan hệ hai gia đình rất thân thiết, cho nên Đỗ Tiểu Sơn là trưởng bối cha chú thực sự của Trương Khác.
Mặc dù lo lắng là là khó tránh khỏi, nhưng Đỗ Tiểu Sơn tới tham gia nghi thức này, Trương Khác không thể chỉ ngồi trong văn phòng mà nhìn, cẩn thận kiếm một chỗ không ai chú ý trong hội trường dựng tạm vì số người tham gia quá đông, nhìn những lãnh đạo thành ủy Tân Thái và Lỗ Khánh Sinh, Dương Vân ở bên trên hóng gió lạnh.
Dương Vân lần này tới tham gia nghi thức cắt băng, rồi chính thức đảm nhận chức tổng giám đốc công ty hữu hạn máy tính Ái Đạt mới thành lập, trở thành nhân vật tự đảm nhiệm một mặt rồi. Trong bốn người đầu tiên đi theo Trương Khác, trừ Lưu Minh Huy nửa đường phản bội bỏ đi, ba người kia đều đã trở thành nhân vật dậm chân rung đất rồi.
Sau khi nghi thức kết thúc, Đỗ Tiểu Sơn không đi ngay, mà kéo Trương Khác ra nói chuyện riêng.
Hai người tới phòng hội nghị nhỏ, Đỗ Tiểu Sơn bóng gió nghe ngóng nửa ngày trời, thấy Trương Khác trơ ra như gỗ, chuẩn bị nói thẳng mục đích lần này của mình: - Đáng lý Cẩm Hồ mang áp lực bị người khác không hiểu, tới Tân Thái đầu tư hơn 100 triệu, cống hiến lớn cho phát triển kinh tế của Tân Thái, chú Đỗ không tiện mở cái miệng này ra, chỉ là ...
- Chú Đỗ, cháu hiểu ý chú, chuyện này chỉ cần có quyết định, cháu sẽ thông báo cho chú đầu tiên, hiện giờ cháu không nói được. Trương Khác biết Đỗ Tiểu Sơn định nói gì, vội chắp tay cáo lỗi.
Trương Khác đã giành trước nói đến thế, Đỗ Tiểu Sơn không nhiều lời nữa, vỗ bả vai gầy của Trương Khác, đứng dậy nói: - Được, có lời đảm bảo này của cháu không uổng hôm nay chú tới đây uống gió lạnh nửa ngày trời. Cháu tới được Tân Thái một chuyến cũng không phải là dễ dàng, đi xung quanh ngó nghiêng xem, nếu phát hiện hạng mục gì đáng đầu tư, ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ.
- Tâm ý của chú lần này cháu thực sự chỉ xin tâm lĩnh, ngày mai cháu phải về Kiến Nghiệp rồi, lần sau có cơ hội tới du lãm diện mạo Tân Thái dưới sự quản lý của chú. Trương Khác cũng đứng dậy biểu thị áy áy:
- Mai về rồi à, đúng là tiếc thật, Tân Thái có rất nhiều nơi đáng chơi đấy, vậy lần sau nhé. Đỗ Tiểu Sơn trước khi đi bồi thêm một câu: - Đỗ Phi đi sang tận Mỹ rồi, lần sau của cháu đừng để hai vợ chồng già nhà chú cô đơn chờ đợi ở Tân Thái quá lâu đấy.
Vẫn còn chưa quên chuyện đó, Trương Khác chỉ có thể cười gượng không đáp.