Tư liệu mấy trăm vạn khách hàng, mỗi tháng lại còn tăng thêm hơn 30 vạn, lượng công tác không phải vừa, có điều với một doanh nghiệp điện tử tiêu dùng tiêu chuẩn cao, hoàn thiện hệ thống hậu mãi là điều cần thiết, có điều Cẩm Hồ tốn quá nhiều sức vào trang internet này.
Trần Tĩnh và Úc Bình đều nghi hoặc, nhưng không thể gọi điện hỏi Trương Khác thật, Tạ Tử Gia dựa theo yêu cầu đăng ký hội viên, phát hiện ra thành hội viên không phải là vô ích.
Người dùng Pocket PC của Ái Đạt có thể nâng cấp hệ thống miễn phí, cũng có thể tải một số phần mềm ứng dụng miễn phí. Nếu là người dùng Iplayr có thể tải ca khúc mới nhất của Giang Đại Nhi, ở trang chủ còn tuyên truyền một hoạt động, hội viên có thể xin vé máy bay khứ hồi tới Hong Kong xem buổi biểu diễn của Giang Đại Nhi vào tháng 10.
Tạ Tử Gia nghĩ tới một vấn đề, ngả đầu ra sau dựa vào cái bụng mềm mại của Trần Tĩnh: - Bất kể bọn họ có mưu đồ gì, chị nói xem lúc này có bao nhiêu phóng viên và doanh nghiệp đang nghiên cứu trang internet này giống chúng ta?
Ba cô gái ngồi trước máy vi tính suy bừa đoán bậy ý đồ của Cẩm Hồ, bất tri bất giác quá 12 giờ, Úc Bình đẩy vai Tạ Tử Gia, để cô quay về trang chủ ...
- Á, giá bán trong nước là 8800, giá bán ở nước ngoài sao không công bố luôn? Úc Bình thở hắt ra một hơi: - Xem ra cậu ta còn có tình có nghĩa với ai đó.
Mặc dù có thể đoán được Cẩm Hồ sẽ không cho bọn họ một cú đấm mạnh vào lúc này, trước đó lo lắng vì hành vi thương nghiệp của Cẩm Hồ những năm qua luôn làm người ta thấy khó hiểu. Hiện chủ lực của Cao Khoa Kv là di động bảo thạch giá hơn 4 nghìn, có thể nói hoàn toàn trách được tác động của D188.
Thường ngày Úc Bình hay trêu chọc, nhưng cô cũng biết giữa Trần Tĩnh và Trương Khác không có chuyện gì không thể cho người ta biết, nếu có, có lẽ là mê luyến đơn phương của Trần Tĩnh thôi.
Úc Bình không rõ chi tiết chuyện tiếp xúc giữa Trương Khác và Trần Tĩnh ra sao, với nữ nhân mà nói, đôi khi trái tim bị bắt cóc rất dễ dàng, cô ta phải thừa nhận bất kể tướng mạo hay tính cách ôn hòa như gió xuân, Trương Khác nếu muốn làm một nữ nhân say mê mình quả thật quá dễ dàng, Úc Bình thừa nhận quyền thế Trương Khác nắm giữ đủ làm người ta mê đắm, dựa dẫm.
Trần Tĩnh trước đó chẳng có gì lo lắng, vỗ vai Úc Bình nói năng lúc tung: - Cẩm Hồ phải dựng lên lá cờ thị trường cao cấp của họ, từ thời đại đầu đĩa, Cẩm Hồ đã không quá coi trong phân ngạch thị trường, đảm bảo lợi nhuận mới là quan trọng, với lại có Cẩm Hồ đấu đá với sản phẩm ngoại ở phân khúc tầm cao, chúng ta mới có không gian sinh tồn ở thị trường trung và thấp.
- Rồi, biết cô hiểu người ta nhất. Úc Bình vặn người, váy ngủ co lên, cặp mông trắng mịn lộ ra quá nửa, tiếc là chẳng có nam nhân nào được hưởng thụ cảnh này: - Tôi đi ngủ đây, dậy còn về Hải Châu.
Trung tuần tháng bảy di động bảo thạch tiếp tục ca vang tiến bước ở thị trường tầm trung, thậm chí kéo cả di động tầm thấp của Cao Khoa KV theo.
Do 11 doanh nghiệp mới được cấp giấy phép liên tục đưa ra di động thầm thấp, khiến thị trường tầm thấp biến hóa kịch liệt, thị phần của Cẩm Hồ vào tháng 7 bị thu hẹp 2%, nhưng do biểm hiện xuất sắc ở thị trường tầm cao, tốc độ tăng trưởng không sụt giảm chút nào, lợi nhuận bình quân thậm chí tăng cao.
Tuối cuối cùng tháng bảy nhiệt độ Kiến Nghiệp có thể so với độ nóng của D188, liên tục mấy ngày trên 38 độ, suốt ngày bị giam trong phòng rất khó chịu, Trương Khác quyết định đưa Đường Thanh và Trần Phi Dung tới Tân Vu tránh nóng.
Bất kể thế nào thì nhà y ở Tân Vu, sau khi đường cao tốc khai thông, ngồi xe tới Tân Vu cũng chỉ hơn 3 tiếng, lâu lắm không tới Tân Vu rồi, đại khái 7 - 8 tháng.
Nói ra cũng lạ, Tân Vu và Kiến Nghiệp cách nhau chỉ 200 km, khi Kiến Nghiệp nóng tới 38 độ, thì Tân Vu từ lúc nhập hạ tới nay nhiệt độ cao nhất mới 32, Trương Khác tới nơi thì đúng lúc vừa có trận mưa, mặc áo T-shirt cảm thấy hơi lành lạnh.
Tơi Tân Vu, nhận được điện thoại của Giang Thượng Nguyên hiện là chủ nhiệm HĐND mời tới nhà ăn thành ủy, Trương Khác cùng hai cô gái tới thẳng chỉnh phủ thành phố, tránh ảnh hưởng, cách chính phủ thành phố một đoạn liền xuống xe.
Nhìn tòa nhà chính phủ ở ngay trước mắt, Trương Khác chống hông, ưỡn ngực lên, quay lại hỏi Đường Thanh: - Bạn nói lần này mình tới phải làm gì mới dựng lên được oai phong nha nội?
Còn chưa nói hết câu đằng sau có chiếc Toyota bấm còi phóng vọt qua, bánh xe lăn qua vũng nước bắn hết lên người y, chiếc xe như chẳng hề nhận ra đi thẳng vào khu nhà chính phủ thành phố.
Trương Khác đưa tay lau nước bẩn trên mặt, Đường Thanh và Trần Phi Dung hai con yêu tinh vô lương tâm ôm bụng cười ngặt ngoẽo.
Quần áo các cô cũng bị bắn ít nước, nhưng không khốn đốn như Trương Khác, Đường Thanh còn chống hông ưỡn ngực định học câu vừa nãy của Trương Khác, thấy y hung hăn đi tới, vội thét lên trốn sau lưng Trần Phi Dung.
Phó Tuấn và nhân viên công tác trong xe thấy cảnh này lái xe tới hỏi Trương Khác có cần thay y phục không, chiếc Toyota kia đeo biển chính phủ Tân Vu, hắn không hỏi xử lý thế nào.
Nước mưa trên đường nhựa cũng không thể nói là quá bẩn, tuy để lại mấy vệt nước trên áo nhưng cũng khô nhanh, không cần thay y phục, Trương Khác nhận lấy khăn tay từ Đường Thanh đang cố sức nhịn cười. Chỉ là nhìn hai con yêu tinh cười vui vẻ như thế, trong lòng hơi ấm ức, đưa tay bóp cổ trơn mịn của Đường Thanh, hăm dọa: - Bạn còn cười nữa mình lấy kim khâu miệng bạn lại ...
- Mình mách dì Lương là bạn bắt nạt mình, có Phi Dung làm chứng, bạn đừng hòng chối. Đường Thanh cong cánh môi kiều diễm lên, uy hiếp lại, rồi cười thoát khỏi tay Trương Khác, kéo Trần Phi Dung đi vào trong.
Tòa nhà chính phủ thành ủy Tân Vu xây vào thập niên 80, không cao, chỉ có 4 tầng, nhưng chiếm diện tích cực lớn, phía chính diện là một quảng trường lớn hoa cỏ đang độ tươi tốt, còn có ao phun nước rất đẹp.
Đường Thanh và Trần Phi Dung lạ lẫm đứng ở cổng ngắn cảnh, Trương Khác gọi điện bảo thư ký của cha hắn ra đón, y lần đầu tiên tới đây, bảo vệ không nhận ra y.
Gọi điện xong Trương Khác từ đằng sau ôm lấy Đường Thanh, bảo cô cúi đầu xuống, để y gác cằm lên đỉnh đầu cô, nhìn tòa nhà chính phủ, thầm cảm khái, với nam nhân mà nói, quyền thế là thư quan trọng.
- Đáng ghét. Đường Thanh đẩy đầu Trương Khác ra, đứng thẳng người dậy, đỉnh đầu qua mũi Trương Khác, quay đầu lại: - Thư ký của ba bạn vẫn là Tiêu Dương à?
- Đổi rồi, Tiêu Dương xuống huyện Lâm Giang rèn luyện, làm thư ký mãi mất tinh thần, thư ký mới tên Thành Dư Đông, mình mới gặp một lần.
Đang nói chuyện thì thấy Thành Dư Đông và một đôi nam nữ đi ra, bước nhanh về phía cổng.
Đôi nam nữ kia, nam vừa mới trên 30, nữ gần 40, cho dù mặt tươi cười, nhưng cũng nhìn ra được cô ta thường ngày là người rất nghiêm túc, mặt hơi dài, tóc ngắn, mắt sáng, trông còn rất phong vận, nhanh nhạy.
Nhìn thấy bà ta, Trương Khác ngớ người, thầm nghĩ không phải bà ta làm công tác đoàn sao, chuyển tới chính phủ từ bao giờ? Còn tưởng quỹ tích lịch sử mãi mãi không đổi, ai ngờ một số chuyện đã khác hoàn toàn rồi, chỉ nhếch môi, đem một số ký ức không tồn tại tạm ném ra sau đầu.
- Phải một lúc nữa thị trưởng mới họp xong. Thành Dư Đông nhìn Trương Khác và hai cô gái, hỏi: - Mọi người đi từ nhà tới đây à?
- Ừm, đi bộ vài trăm mét. Trương Khác gật đầu, nếu chẳng phải cố kỵ ngồi xe Mercedes xa hoa đi vào có thể bị cha mắng, thì đã chẳng ăn một đống nước bẩn lên người.
- Đây là phó chủ nhiệm Cố Hiểu Mai của văn phòng chính phủ chúng tôi.
Cố Hiểu Mai nhiệt tình đưa tay ra: - Đây là khoa trưởng Trương khoa bảo vệ hành chính, gặp mặt nhân viên bảo vệ, sau này Khác thiếu gia tới chính phủ cứ vào thẳng là được.
- Cứ gọi tôi là Tiểu Trương đi. Trương Khác cười: - Tôi ít khi tới đây, nếu bị chặn ở cổng thì gọi cú điện thoại bảo mọi người ra đón là được.
- Thế cũng tốt. Cố Hiểu Mai cười tít mắt, nhìn hai cô gái tấm tắc khen: - Xinh quá, trông như đôi hoa tỷ muội vậy, không biết ai là thiên kim của tỉnh trưởng Đường.
- Cháu là Đường Thanh. Đường Thanh xấu hổ nắm tay Trương Khác, lại nắm tay Trần Phi Dung: - Cô ấy là Trần Phi Dung, bạn của cháu và Trương Khác, cùng tới Tân Vu chơi, làm phiền mọi người rồi.
- Cũng học ở ĐH Đông Hải phải không? Vu Trúc nhà tôi cũng học ở Đh Đông Hải, có điều nó mới năm thứ nhất, ít tuổi hơn các cháu, hôm nào sẽ giới thiệu cho các cháu quen, tôi tin các cháu sẽ thành bạn bè ... Cố Hiểu Mai vô cùng nhiệt tình nói:
- Để sau vậy. Trương Khác đáp lại lãnh đạm, hỏi cảnh vệ: - Chiếc Toyota vừa rồi đi vào là xe của ai?
- Là xe của thị trưởng Trương, vừa rồi lái xe của ban xe hơi đi đưa tài liệu. Cảnh vệ lúc này mới biết Trương Khác là công tử của thị trưởng, may vừa rồi không lỗ mãng bảo y đứng sang bên đừng cản đường.
Trương Khác thấy hai cô gái nhịn cười, hơi dùng sức bóp bàn tay mềm như không xương của Đường Thanh, đến khi cô lộ ra vẻ mặt tội nghiệp cầu xin mới buông tay, đúng là điên, vừa mới định thể hiện oai phong nha nội thị bị chính cha mình đánh bẹp oai phong, chẳng lẽ đập luôn xe của cha mình?
Thấy thái độ Trương Khác lãnh đạm, Cố Hiểu Mai không nói chuyện giới thiệu con trai mình nữa, trong lòng thấy y có chút ngông nghênh.
Nhưng bà ta không để lộ ra ngoài, cũng chẳng có tư cách lãnh đạm, khi đi vào bên trong, bất tri bất giác tụt lại đằng sau, để Thành Dư Đông dẫn đường, bà ta và Trương Truyền Siêu đi phía sau.
- Chủ nhiệm Cố, chị nhìn người Trương Khác kìa .. Trương Truyền Siêu nhỏ giọng nhắc.
Cố Hiểu Mai lúc này mới chú ý thấy trên người Trương Khác có vệt nước mờ, nhưng rất nhiều, nhìn qua còn tưởng hoa văn trên áo, nhớ lại chuyện y vừa hỏi, nhíu mày nói: - Cậu mau đi tra xem xe vừa rồi do ai lái.
Lúc này bà ta mới bình thường lại: Cha vừa lên thị trưởng, con bị xe bắn nước bẩn lên người ngay trước chính phủ, đổi lại là ai cũng chẳng thoải mái được, vừa rồi cậu ta không hỏi thẳng ra là giỏi lắm rồi.
Mấy năm qua tin đồn liên quan tới Trương Tri Hành rất nhiều, ai cũng nói Trương gia là hào phú ở Hải Châu, còn có người nói Trương gia khống chế 1/3 tài phú dân gian Hải Châu. Cố Hiểu Mai thấy những tin đồn này quá khoa trương, Hải Châu mấy năm qua phát triển mạnh, mỗi năm thu nhập tài chính địa phương tới 6 - 7 tỷ, xí nghiệp dân doanh phát triển, tài phú dân gian không ít, chỉ có thể nói Trương gia không thiếu tiền, làm gì tới mức nắm 1/3 tài phú được.
Chưa tính ngoại thành, nhân khẩu Hải Châu gần cả triệu, tổng tài phú phải tới hơn 50 - 60 tỷ, 1/3 số đó là khái niệm cỡ nào? Nhưng mà Trương gia không thiếu tiền với Tân Vu mà nói là tốt, ít nhất Trương Tri Hành không tới Tân Vu để đục khoét kiếm tiền, mà Trương Tri Hành năng lực cực cao, nếu không cho dù quan hệ có mạnh tới đâu cũng chẳng thể trong ba năm từ phó thị trưởng bình thường lên phó thị trưởng thường vụ rồi lên thị trưởng tạm quyền.
Mỗi năm một bước tiến lớn, trên sĩ đồ có mấy ai làm nổi điều này?
Cố Hiểu Mai trước kia làm việc ở thành đoàn, có điều chồng bà ta làm việc ở công ty rượu Lâm Giang Tiên, nên cảm thụ được biến hóa cực lớn của ngành rượu Tân Vu, chồng bà ta là nhóm người đầu tiên sùng bái Trương Tri Hành, thường nói: Có vị phó thị trưởng khí phách như thế tới Tân Vu, ở thời nhân trị hơn pháp trị này, là phúc của Tân Vu.
Lợi nhuận của thị trưởng rượu cao cấp rất lớn, riêng một mình rượu Vân Trì mỗi năm đã cống hiến cho tài chính địa phương tới 300 triệu, so với trước khi Trương Tri Hành tới Tân Vu, tài chính địa phương có chuyển biến lớn.
Nhưng Trương Tri Hành lại không dừng tay ở chính tích này, hành động của ông ở sản nghiệp du lịch lớn tới mức bị nội bộ cơ quan gán cho cái mũ "thị trưởng đốt tiền phá nhà".
Cải tạo khu thắng cảnh Thiên Vân Sơn, một năm đầu tư 600 triệu, tài chính địa phương mới nhẹ gánh một chút, tổng lượng còn chưa tới 1.7 tỷ, lấy ra ngay 600 triệu, chẳng phải là vừa nới lỏng dây thừng đã thít lại luôn? Nhưng Trương Tri Hành cũng giỏi, thuyết phục được Giang Thượng Nguyên và Lưu Tước đồng ý cho lấy thu nhập tài chính thế chấp ngân hàng đem đốt.
Không chỉ cán bộ trong cơ quan ý kiến mà dân gian cũng nghị luận xôn xao, có người tố cáo lên tận tỉnh. Nhưng tỉnh không thụ lý, Giang Thượng Nguyên và Lưu Tước kiến trì ủng hộ, trước tuần lễ hoàng kim 1 tháng 10 năm ngoái cải tạo mới hoàn toàn Thiên Vân Sơn, đúng lúc đường cao tốc Kiến Nghiệp - Tân Vu thông xe.
Khi đó mọi người chửi thì chửi nhưng trong lòng nghĩ Thiên Vân Sơn cải tạo đẹp hơn trước, giao thông cũng thuận lợi hơn.
Tháng 10 năm ngoái, Trương Tri Hành quyết định lấy 20 triệu đi tới ĐTH TW, truyền thông khu Hoa Đông quảng cáo cho khu thắng cảnh Thiên Vân Sơn, khi đó mọi người trố mắt, gây sóng gió lớn.
Quảng cáo thấy nhiều rồi, nhưng chưa bao giờ thấy quảng cáo cho thành phố, còn đốt một lúc 20 triệu, lần đó nếu chẳng phải Giang Thượng Nguyên vỗ bàn, nghe nói cuộc họp thường ủy cãi nhau tới tan vỡ luôn.
Khi đó Cố Hiểu Mai vừa được thị trưởng Lưu Tước điều tới văn phòng chính phủ công tác, vì bà ta tuổi hơn 40 tiếp tục ở lại thành đoàn công tác không phù hợp nữa. Trước kia bà ta còn tưởng bị điều tới những đơn vị như hội phụ nữ, cục cán bộ hưu chí gì đó, nhờ có kinh nghiệm công tác của chồng ở nghành rượu làm bà ta có chút lĩnh ngộ, viết mấy bài văn có tính lý luận, Lưu Tước xem được mới điều tới văn phòng chính phủ. Trong nước vốn có yêu cầu tỉ lệ nữ nhất định trong tổ chức, trong thực tế, cán bộ nữ hợp cách không nhiều, Cố Hiểu Mai đúng thời cơ nên tới được chính phủ thành phố.
Vào chính phủ thành phố rồi mới cảm thụ được khi đó tranh luận có nên ra sức đẩy mạnh du lịch không diễn ra kịch liệt thế nào, một là lĩnh vực nào cũng cần tiền, cái nữa là xót tiền tiêu bữa bãi, Trương Tri Hành bị gán cho không ít tội danh, bôi nhọ đủ kiểu. Cho tới quốc khánh năm ngoái, du khách tràn vào mọi người mới há hốc mồm, luống cuống tay chân, tranh luận có phát triển du lịch không mới triệt để lắng xuống.
Năm ngoái đỉnh cao du khách đột phá 6 vạn người, riêng khu Thiên Vân Sơn thu nhập hơn 20 triệu trong một tuần.
Nửa đầu năm nay, tổng thu nhập du lịch Tân Vu đã hơn 1.6 tỷ, bằng 211% tổng giá trị cùng kỳ năm ngoái, chiếm 16% thu nhập tài chính, cùng ngành rượu thành sản nghiệp trụ cột của Tân Vu.
Năm nay tuần lễ hoàng kim 1 -5 vừa qua đi, Giang Thượng Nguyên xin tỉnh ủy từ chức bí thư thành ủy, làm nhiều người kinh ngạc, thời buổi này ai đi chê mình làm quan lâu quá?
Tuy nói Giang Thượng Nguyên thời đầu làm bí thư thành ủy chẳng có gì nổi trội, nhưng hai năm qua kinh tế Tân Vu phát triển nhảy vọt, ông ta có cống hiến, nhất là quyết tâm xử lý La Quy Nguyên làm cả thành phố kéo nhau ra đường ăn mừng, danh vọng cao chưa từng có.
Tới thượng tuần tháng 6, tỉnh ủy qua nghiên cứu chấp nhận tỉnh cầu của ông ta, miễn đi chức vụ bí thư thành ủy, nhưng giữ lại chức chủ nhiệm HĐND, do Lưu Tước làm bí thư thành ủy, Trương Tri Hành thay thế Lưu Tước.
Lúc này Cố Hiểu Mai và rất nhiều người mới vỡ lẽ, Giang Thượng Nguyên nhường đường cho Trương Tri Hành.
Gạt bỏ suy nghĩ lung tung, Cố Hiểu Mai thấy người đi trước đột nhiên dừng lại, thấy bí thư thành ủy Lưu Tước đứng trước mặt thì giật mình.
- A, bí thư ... Cố Hiểu Mai vội đi tới: - Đây là con trai thị trưởng Trương.
- Tôi quen Trương Khác hơn cô. Lưu Tước cười ha hả đặt tay lên vai Trương Khác: - Lúc này chắc chính phủ đang họp, cha cậu phải một lúc nữa mới thoát thân được, tới văn phòng tôi ngồi đi..
Cố Hiểu Mai sửng sốt, bí thư thành ủy đi một vòng tới bên chính phủ, là vì đón con trai của Trương Tri Hành?
Nửa tiếng sau, đợi cuộc họp chính phủ kết thúc, Trương Khác mới cùng Lưu Tước quay về, nhìn thấy hai cô gái đang được Cố Hiểu Mai đưa đi tham quan chính phủ, bảo họ đi cùng với mình.
- Các đồng chí phải chịu khó suy nghĩ, nền tảng công nghiệp của Tân Vu kém, nhưng không có nghĩa là hết đường ... Tôi lấy một ví dụ, tp Kiến Nghiệp mỗi năm tiêu dùng hơn 2 triệu con lợn, trong khi ngoại thành cung cấp có 25%, thiếu trên 1.5 triệu. Đồng chí từng nhậm chức ở huyện Lâm Giang, mà huyện Lâm Giang cách Kiến Nghiệp gần nhất, không phải Lâm Giang có truyền thống nuôi lợn sao? Hiện có rất nhiều thương nhân tự phát tới Lâm Giang mua lớn bán cho Kiến Nghiệp, nhưng quy mô hữu hạn. Đồng chí xem xem có thể khai thác sản nghiệp này không, đừng chỉ dựa vào mỗi thành phố ... Trương Tri Hành mặc áo so mi xám, nhìn thấy Trương Khác đi tới, bảo y đợi một chút, tiếp tục nói với hai nam nhân trung niên kia: - Trừ điều đó ra, Kiến Nghiệp mỗi ngày dùng hơn 3000 tấn rau, hơn 150 tấn cá thịt, gà vịt hơn 30 vạn con, khả năng tự cung cấp của Kiến Nghiệp chưa tới 30%. Các đồng chí tính cho tôi xem, thị trường lớn cỡ nào? Đừng có hơi một chút ham cái cao xa, tính tới sản nghiệp công nghệ cao, phần mềm gì gì đó. Tôi thấy trồng rau nuôi lợn đem lại lợi ích thực tế cho nông hộ nhiều hơn, các đồng chí phải suy nghĩ chi kỹ ưu thế Tân Vu nằm ở đâu ...
Nhìn cha đuổi hai người kia đi, Trương Khác đi tới chép miệng nói: - Chà, rất có phong cách thị trưởng đó ba.
Trương Tri Hành đưa tay ra vò đầu Trương Khác: - Quá nửa kỳ nghỉ hè rồi mới nhớ tới về Tân Vu, có phải vì Kiến Nghiệp nóng quá mới tới tránh nắng không?
- Ba không sợ thương tâm thì con trả lời ... Trương Khác cười nhe răng: - Kiến Nghiệp nóng quá, liên tục 6 ngày trên 38 độ rồi.
Trương Tri Hành đưa tay bợp gáy Trương Khác một cái, bảo Cố Hiểu Mai: - Cô đi làm việc đi, không cần chiêu đãi bọn chúng đâu.
- Chú Trương ... Trần Phi Dung học theo Đường Thanh chào Trương Tri Hành, mặc dù theo Đường Thanh tới Tân Vu nhiều lần, nhưng vẫn có chút xấu hổ.
- Vốn định mời các cháu ăn cơm ở nhà ăn chính phủ, nhưng dì Lương các cháu nói thế tùy tiện quá, nên về nhà ăn, lúc này chắc cô ấy ra phố mua thức ăn rồi. Trương Tri Hành mỉm cười nói:
- Vậy bọn cháu đi giúp dì Lương ... Đường Thanh biết Trương Khác có chuyện muốn nói với cha, các cô cũng không thể tham quan chính phủ mãi được.
Cố Hiểu Mai chủ động nói: - Vậy tôi đưa hai cô bé về nhé?
Trương Tri Hành gật đầu, sau khi ông lên làm thị trưởng, liền chuyển vào khu tập thể thành ủy, có bảy tám căn nhà độc lập, khung cảnh u tĩnh, kiến trúc đậm phong cách cổ, được xây vào thập niên 80 cùng tòa nhà chính phủ.
Trương Khác theo cha vào văn phòng.
- Một số vùng núi phía tây bắc Tân Vu điều kiện giáo dục gian khổ, vất vả nhất là hai nghìn giáo viên tới đó dạy thay ... Trương Tri Hành kéo ghế ngồi xuống:
- Khoan khoan, có cần cha con vừa gặp mặt đã nói tới chuyện tiền không ạ, tổn thương tình cảm quá ba ơi.
- Ba nói nghiêm chỉnh đấy. Trương Tri Hành cầm quyển sổ trên bàn, làm động tác muốn ném: - Hôm qua ba vừa tới đó, con cũng đi một chuyến xem ...
- Chẳng bần ba nói thẳng, con điền chi phiếu .... Con tới tránh nắng, không có thời gian thị sát dân tình với ba đâu, đó là trách nhiệm của thị trưởng, còn con là nhà tư bản bất lương. Trương Khác ngồi xuống ghế sô pha rất thoải mái, chân còn gác lên bàn trà: - À, phải rồi, nói trước là con trai ba gần đây rất nghèo, muốn đổi một cái xe Lincoln dài hơn cũng phải do dự, bên phía Hong Kong không ngờ còn tính có nên mua máy bay không, dù sao chuyến bay từ Hong Kong tới Perth mỗi tuần chỉ có một ...
- Con than nghèo hay là khoe giàu đấy hả? Trương Tri Hành dở khóc dở cười, cầm văn kiện ném tới: - Một tuần D188 bán được bao nhiêu, con đem lợi nhuận đó quyên ra là không cần nhìn cảnh chua xót kia nữa ... Nói tới đó thở dài: - Cứu nghèo không cứu triệt để, cuối cùng chẳng giải quyết được tận gốc, nói với con những điều này không phải muốn tên tư bản nô lệ của đồng tiền con bỏ tiền ra. Cuộc họp vừa rồi, hơn 2000 giáo viên dạy thay, ba định mỗi huyện bỏ ra 100 hạn ngạch, cuối cùng kết thúc hội nghị, áp xuống còn có 30, hơn nữa hạn ngạch không hoàn toàn cấp cho vùng núi tây bắc, với cái tốc độ này muốn có 2000 giáo viên dạy thay, phải mất 100 năm ... Còn thấy hi vọng gì nữa? Trước kia ba không quản mảng này, không cần suy nghĩ, cứ chăm chỉ làm việc là được, giờ mới thấy chuyện gì cũng khó.
- Con thấy ba phải tìm một trợ thủ thích hợp mới được, hiện trong cơ quan thích gọi người đứng đầu là ông chủ, con là ông chủ, ba cũng là ông chủ, ba nói xem ba có nhàn nhã như con không? Trương Khác nhơn nhơn nói:
- Nói xuông thì dễ lắm... Trương Tri Hành thở dài: - Trong thể chế, ai lên ai xuống không phải là chuyện đơn giản, ba năm trước ban bệ ra sao, hiện vẫn gần như thế, tác phong cơ quan hời hợt, uống trà đánh bài, người đông nhung nhúc, việc chẳng biết ai làm. Quát mắng thì họ trơ như đá, phạt thì họ sợ như sợ hổ, người mong ba sớm ngày cuốn xéo khỏi Tân Vu không ít.
Trương Khác cũng thở dài thay cha y, y biết chuyển biến tác phong quan liêu trong cơ quan nhà nước khó cỡ nào, huống hồ cha y không quản nhân sự.
Lúc này có người gõ cửa, Trương Khác thu chân lại, Cố Hiểu Mai và trưởng khoa bảo vệ đi vào, theo sau có một thanh niên 27 - 28 tuổi.
- Có chuyện gì? Trương Tri Hành hỏi:
- Vừa rồi Tiểu Đinh lái chiếc Toyota tới cục hành chính lấy tư liệu, lúc về không để ý lái xe qua nhanh bắn nước lên người Trương Khác, tới đây nhận sai với thị trưởng Trương.
Trương Tri Hành nhìn Trương Khác, rồi nhìn mấy vệt mờ trên người y, thì ra là nước bẩn khô đi để lại, ngồi im không nói:
- Ồ, thì ra vừa rồi anh lái chiếc xe Toyota đấy hả? Trương Khác nhìn thanh niên kia ánh mắt rụt rè sợ hãi, đến thở lớn cũng không dám: - Lúc anh lái đi tốc độ bao nhiêu?
- Bảy ... Bảy mươi. Thanh niên kia lắp bắp đáp.
Trương Khác vẻ mặt rất lãnh đạm, không nói gì nữa.
Trương Tri Hành gõ bàn, không nhìn tài xế, bảo thẳng Cố Hiểu Mai: - Tổ chức ban lái xe ra ngoài xe bảng hạn chế tốc độ thành phố, học tập luật giao thông một lần nữa ... Trương Tri Hành tôi không cần nhận sai, nếu là người dân bình thường, các đồng chí có chủ động nhận sai không? Ra ngoài đi.
Ba người kia vâng dạ đi ra, Trương Khác cười khổ với cha, lái xe ỷ vảo làm việc cho chính phủ, thoải mái lái xe tốc độ 70 km/h ngay trước cổng chính phủ, thái độ này bảo người ta sao không chán nản, đó là một lái xe thôi đấy.