Tịch Nhược Lâm không nghi ngờ gì hắn, cầm chìa khoá xe đi đến bãi đỗ xe ở bên kia. Vương Hải Túc cầm tài liệu ra khỏi bệnh viện, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Tịch Nhược Lâm đã biến mất ở góc tường, hắn mới vội vã mở tài liệu ra, nhưng không biết trong cửa sổ trên lầu tám có ba ánh mắt đang nhìn từng nhất cử nhất động của hắn.
Trương Khác xoay người lại, đứng dựa vào bệ cửa sổ, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười, nói với Đỗ Phi, Mông Nhạc:
- Tụi mày biết trong tài liệu đó chứa tư liệu gì không?
- Tư liệu gì? - Đỗ Phi, Mông Nhạc nói.
- Mấy ngày trước phần tư liệu tao phát cho tụi mày xem, viên khu vườn ươm phần mềm là một hạng mục Vườn Sồi quyết định bỏ dở, tao đem tư liệu tương quan chỉnh sửa một chút, liền thành một kế hoạch của viên khu sản nghiệp phần mềm đã được duyệt, tin tưởng vẫn khá đặc sắc. Thật hoài nghi trong thời gian ngắn như thế, hắn có thể xem được bao nhiêu?
Mông Nhạc xoay người muốn đi, Trương Khác hỏi hắn:
- Mày đi đâu đấy?
- Người như thế không đáng để Nhược Lâm đi theo.- Mông Nhạc nói.
- Đừng ngây thơ như vậy.
Trương Khác gọi hắn lại:
- Mày tưởng đây là một thế giới đơn giản không phải là đen thì chính là trắng sao? Vương Hải Túc không chống nổi mê hoặc lén xem tài liệu, hắn giới thiệu một cave cho Thời Học Bân làm quen, lại giựt giây em cave đó hẹn Thời Học Bân đi ra ngoài chơi, muốn mượn Thời Học Bân để tiếp cận chúng ta. Hắn là có ý đồ khác. Hắn đang giở thủ đoạn, nhưng những thứ này có thể đánh đồng với cảm tình hắn đang đùa với Tịch Nhược Lâm hả?
Trương Khác không quản sắc mặt của Mông Nhạc có khó coi hay không, nói không nể mặt chút nào:
- Còn nữa, người như thế có đáng cho Tịch Nhược Lâm đi theo hay không, không phải là do mày quyết định. Nhưng, mày có thể nói hết chuyện này cho cổ biết.
Mông Nhạc chưa bao giờ nghe ai nói qua với hắn như vậy, có phần khó tiếp thu được. Hắn đứng đó, xanh mặt không nói một lời.
Trương Khác thấy bộ dạng này của Mông Nhạc, nhún vai ngả hai tay cười với Đỗ Phi, cũng không nói gì thêm, liền đi về hướng phòng bệnh của Thời Học Bân.
Khi Trần Ninh rời bỏ mình, lúc đó cũng có một loại ý nghĩ rất mãnh liệt. Chỉ cần người đàn ông kia đáng để Trần Ninh đi theo, cũng thì thôi. Loại ý nghĩ này hiện tại ngẫm lại cũng thật là ngốc. Phòng bệnh của Thời Học Bân ở lầu 6, Trương Khác cùng Mông Nhạc, Đỗ Phi đi vào phòng bệnh, Đổng Dược Hoa cùng Thi Tân Phi đã ở bên trong rồi.
Đợi một hồi lâu thì Vương Hải Túc cùng Tịch Nhược Lâm mới xách theo một giỏ trái cây đi lên. Tài liệu ở trong tay Tịch Nhược Lâm, Tịch Nhược Lâm đưa tài liệu cho Trương Khác, nói:
- Thấy ở trong xe, không biết ai để quên trong đó...
- Để tôi đi gọi điện hỏi xem.
Trương Khác cầm lấy tài liệu rồi đi đến góc phòng gọi điện thoại, khi trở lại tùy ý lật xem vài tờ, lại nói với Tịch Nhược Lâm:
- Không phải là thứ quan trọng gì đâu, một kế hoạch đã được duyệt giờ đã thành phế bỏ. Trước kia dự định tại phía Nam hồ Yên Quy xây một viên khu sản nghiệp phần mềm.
Trương Khác lại lật xem vài tờ, nhìn liễu một hồi không có kiên trì xem nữa, rồi đưa cho Vương Hải Túc, nói:
- Lần trước lúc ăn cơm anh Vương có thảo luận tình huống phát triển sản nghiệp phần mềm ở quốc nội, co chút liên quan với cái này đây. Anh Vương có muốn cầm lấy xem không? Đợi lát nữa nhớ để lại trong xe là được.
Vương Hải Túc nhận lấy tài liệu, nghĩ thầm dễ dàng như vậy có thể xem được, vừa rồi tốn công như vậy làm gì? Có vội vàng cũng không thể nghiêm túc thấy được cái gì. Hắn lật xem vài tờ, đoạn hỏi Trương Khác:
- Kế hoạch đã được duyệt này nhìn qua rất tốt mà. Vì sao Vườn Sồi phải hủy?
- Mỗi ngày Vườn Sồi không biết nhận được bao nhiêu kế hoạch thương nghiệp. Có nội bộ, có từ bên ngoài. Kế hoạch chân chính có thể xét duyệt thông qua luôn luôn rất ít. Ai biết kế hoạch này vì sao bị hủy? Có thể lớn quá không làm được, có thể không phù hợp với nhu cầu phát triển của bản thân Cẩm Hồ.
Trương Khác nói:
- Anh lật đến phần cuối cùng xem đi, thông thường vài tờ cuối cùng sẽ có ý kiến xét duyệt.
Nếu Trương Khác nói như vậy, Vương Hải Túc cũng không khách khí, hắn kéo một cái ghế ngồi xuống lật xem.
Đây là một phần kế hoạch tương đối hoàn chỉnh. Từ kế hoạch, con đường huy động vốn, ủng hộ kỹ thuật cùng nhân lực, ủng hộ của chính sách sản nghiệp quốc gia, xu thế phát triển kỹ thuật phần mềm, cùng tương lai thị trường, các phương diện đều trình bày rất tường tận.
Vương Hải Túc xem như nhân sĩ chuyên nghiệp, đương nhiên rõ ràng đây là một phương án sản nghiệp phần mềm cực kỳ chuyên nghiệp, tính chỉ đạo rất mạnh. Về phần Vườn Sồi vì sao không tiếp nhận phương án này, trong phần ý kiến xét duyệt ở bốn trang cuối cùng, từ hoàn cảnh thị trường, tiêu chuẩn kỹ thuật phần mềm, cùng mức độ phù hợp với phát triển của bản thân Cẩm Hồ, các mặt đều đưa ra câu trả lời rõ ràng, phần kế hoạch này không thích hợp với Cẩm Hồ, phiêu lưu thị trường lại hơi lớn.
Vương Hải Túc không quản thị trường phiêu lưu lớn thế nào, một ý nghĩ đột nhiên xông thẳng vào trong đầu hắn: Cùng với để cho KH&CN Hải Túc nửa chết nửa sống cũng không có phát triển gì, vì sao không liều một phen? Ai có thể chuyên nghiệp như Cẩm Hồ, có thể liếc mắt nhìn ra phiêu lưu trong đó? Lại nói Cẩm Hồ bỏ qua phần kế hoạch này, nhân tố chủ yếu vẫn là không phù hợp với lợi ích chủ thể của họ.
Đáng tiếc không thể đem phần kế hoạch này về nhà, cũng không thể yêu cầu mang đi photocopy.
Bọn Trương Khác hàn huyên với Thời Học Bân ở trong phòng bệnh hết cả tiếng đồng hồ, liền muốn ra về. Vương Hải Túc cũng chỉ phải trả lại liệu để cho Trương Khác bỏ lại trong xe.
Vương Hải Túc đưa Tịch Nhược Lâm, Đổng Dược Hoa, Thi Tân Phi trở về ngõ Học Phủ liền chạy xe thẳng tới nơi ở, một giây cũng không dám nán lại, rồi nhanh chóng viết lại một số nội dung mà hắn cố gắng ghi nhớ.
Phần tài liệu này có thể ngày mai sẽ bị nhét vào một xó nào đó trong quỹ tài liệu của Vườn Sồi không ai chú ý đến. Vương Hải Túc lại hiểu được phần tài liệu này quan trọng thế nào đối với mình.
Trong phòng bệnh khi Vương Hải Túc lật xem không chú ý tới phải thu liễm ánh mắt hưng phấn một chút, Trương Khác tự nhiên cũng nhìn thấu hết những chi tiết này.
Rời khỏi bệnh viện, Trương Khác cùng Đỗ Phi, Mông Nhạc không về trường học mà đậu xe bên bờ hồ, đóng cửa sổ xe, lắng nghe tiếng gió Bắc thổi vù vù ở bên ngoài.
- Mày đang nghĩ gì vậy?
Trương Khác quay đầu hỏi Mông Nhạc:
- Thấy mày cả đêm buồn bực không nói tiếng nào, có đi khuyên Tịch học tỷ cách xa Vương Hải Túc một chút không? Ở trong bệnh viện, thấy mày cùng Tịch học tỷ từng cùng đi ra ngoài.
- Không có, nói không nên lời, sau này chắc cổ sẽ hiểu thôi.
Mông Nhạc lắc đầu, lại hỏi:
- Mày muốn lợi dụng Vương Hải Túc làm cái gì? Vấn đề này tao suy nghĩ mãi mà không ra. Tiết lộ phần tài liệu kia cho hắn, mày hy vọng hắn cầm phần tài liệu kia làm cái gì?
Mông Nhạc cho dù hiểu được Trương Khác, Đỗ Phi có quan hệ rất mật thiết với Cẩm Hồ, với Thế Kỷ Cẩm Hồ, nhưng loại quan hệ mật thiết này nhìn qua quá quái dị. Trên người Trương Khác có rất nhiều bí ẩn, nguyên nhân chính là vì có rất nhiều bí ẩn cùng khó hiểu, mới khiến người ta xa cách cùng xa lạ với y.