Giang Mẫn Chi nghe xong Lưu Văn Đào suy đoán cảm thấy chấn động, nếu như 3 tỷ kia tới từ Từ Học Bình, thì đó là vụ án kinh thiên động địa có thể đưa ông ta ra pháp trường, tới ngay cả thủ tướng Triệu Tề Đông ít nhất cũng phải gánh trách nhiệm không biết nhìn người, thậm chí phải lui về cũng có khả năng. Giang Mân Chi kích động nhoài người tới: - Có chứng cứ gì không? Thấy Lưu Văn Đào lắc đầu, Giang Mẫn Chi ý thức được mình quá gấp gáp rồi, thời gian chưa bao lâu mà Lưu Văn Đào tìm ra được chừng này đã không dễ dàng.
Giang Mẫn Chi đứng dậy, bắt đầu đi lại trong văn phòng, ông ta cần trấn tĩnh lại để suy nghĩ đưa ra quyết định chính xác, một lúc sau mới chậm rãi nói: - Văn Đào à, tầm nghiêm trọng của chuyện này tôi không cần nói anh cũng biết. Trước tiên là trả hết tài liệu về chỗ cũ, tiếp theo là án binh bất động, tuyệt đối không làm đánh cỏ động rắn. Đợi khi hạng mục LCD của Ái Đạt thực thi đã rồi mới thong thả tra, không được nóng vội, nhất định phải nắm được chứng cứ xác thực, nếu cần hãy liên hệ với Tiểu Tiết, tôi sẽ có cách giúp đỡ anh.
Lưu Văn Đào thấy Giang Mẫn Chi xưng hô với mình bằng tên thì toàn thân thân thư thái, đang muốn nói vài câu bày tỏ lòng trung thành thì Giang Mi gõ cửa gọi: - Ba, cơm đã xong rồi, mọi người còn muốn đợi tới bao giờ nữa?
Lưu Văn Đào đành đứng dậy: - Không làm phiền tỉnh trưởng ăn cơm nữa, tôi về trước đây, chỉ thị của tỉnh trưởng tôi đã nhớ kỹ, tôi nhất định sẽ chú ý phương pháp.
Giang Mẫn Chi muốn giữ Lưu Văn Đào ở lại ăn cơm, nhưng Lưu Văn Đào biết Đổng Giản Niên và Đổng Tương Nguyệt không thích mình, nên vẫn cáo từ rời đi.
Đợi Lưu Văn Đào ra khỏi cửa, Giang Mi khó chịu nỏi: - Chuyện gì mà tới đây vào giờ này chứ?
Giang Mẫn Chi không để ý con gái kêu ca, cười nói: - Công tác chính phủ làm gì có lúc nào là rảnh rỗi, mọi người ăn cơm thôi.
Đổng Giản Niên nhắc: - Lưu Văn Đào là kẻ tiểu nhân, anh dùng hắn phải đề phòng một chút.
Giang Mẫn Chi chỉ nói: - Bên này thiếu người mà, có điều cho dù là tiểu nhân cũng hữu dụng, biết dùng hạng chộm gà bắt chó có khi cũng làm nên chuyện lớn. Lời này không hoàn toàn là cái cớ, Giang Tĩnh Hàm là người Tân Đình, cán bộ Giang Nam và Đông Hải giao lưu khá nhiều, cho nên vì tỵ hiềm, ông ta không nhúng tay vào nhân sự hai tỉnh này, ngược lại bên phía Chiết Đông lại có mối quan hệ rộng.
Đổng Tương Nguyệt mắt đảo quanh, thấy Giang Mẫn Chi không có ý nói tiếp nữa, mới cười nói: - Các anh lèm chuyện lớn của các anh, còn nữ nhân bọn dem làm việc kinh doanh là tốt nhất, chuyến này thu mua địa ốc Tinh Điển, Giang Mi giúp em rất nhiều, xem ra vài năm nữa là tự lập được rồi.
Giang Mẫn Chi không hứng thú gì với việc kinh doanh của bà ta, chỉ thuận miệng đáp cho có, rồi mời mọi người ăn cơm, nói chuyện thường nhật.
Ăn cơm xong Giang Mẫn Chi và Tiết Minh Lâu ra ngoài, hôm nay là giao thừa, Giang Mẫn Chi phải đi thăm hỏi chúc tết rất nhiều nơi.
Ngồi lên xe Giang Mẫn Chi rơi vào trầm tư, ông ta biết lần này mình tới Đông Hải là TW có ý đồ hạn chế Cẩm Hồ, cũng là cho ông ta một mảnh ruộng thử nghiệm để ông ta thử tư tưởng kinh tế của mình.
Mấy năm qua xí nghiệp dân doanh phát triển mau chóng, ở TW tiếng hô hào tiếp tục mở cửa cho xí nghiệp dân doanh ngày một nhiều, nhưng trong mắt Giang Mẫn Chi, xí nghiệp dân doanh thiếu trách nhiệm xã hội, tham cái lợi trước mắt, không thể gánh trách nhiệm và có địa vị cao hơn nữa. Xí nghiệp dân doanh phát triển nhanh chóng chẳng qua là dựa vào không có gánh nặng phúc lợi, chui vào khe hở của chính sách, trên không từ thủ đoạn hủ hóa quan viên, dưới trăm phương nghìn kế bốc lột công nhân.
Giang Mẫn Chi cho rằng, chỉ cần một mặt một mặt nghiêm khắc làm việc dựa theo pháp luật, cấm chỉ những thủ đoạn cạnh tranh bất chính, mặt khác dựa theo chế độ xí nghiệp hiện đại cải tạo quốc xí, đầu tư tài chính nâng đỡ cần thiết, quốc xĩ dựa bao nhân tài, kỹ thuật và ưu thế quy mô của mình hoàn toàn có thể đánh bại xí nghiệp dân doanh.
Có điều Cẩm Hồ là một dị loại, nghĩ tới Cẩm Hồ, khóe miệng Giang Mẫn Chi giật giật, cảm giác của ông ta với Cẩm Hồ rất phức tạp, người khác chỉ nhìn thấy nhãn quang thiên tài của Trương Khác và tốc độ phát triển kinh người của Cẩm Hồ, còn ông ta càng coi trọng khí phách hơn người một bậc và trách nhiệm xã hội mà quốc xĩ khó so bì của Cẩm Hồ. Thế nhưng chính vì Cẩm Hồ khác bầy đàn khiến cho Giang Mẫn Chi có cảm giác không thật.
Giống như Quốc tế Tĩnh Hải của Đổng Tương Nguyệt, sau khi lật đồ Hoành Tín hệ liền tham lam nuốt lấy tài sài của Tinh Điển, nhưng Cẩm Hồ lại chỉ tiếp nhận cổ phần pháp nhân phiền phức nhất của Hải Túc. Với kinh nghiệm đã qua của Giang Mẫn Chi, khó mà tin nổi trong nước có xí nghiệp dân doanh như thế. Vừa vặn Lưu Văn Đào cho ông ta một cách giải thích "hợp lẽ thường" : Cẩm Hồ đang ra sức tẩy sạch tội lỗi của mình. Suy đoán này làm ông ta thất vọng nhưng cũng làm ông ta thở phảo, nó kéo Cẩm Hồ lại cái thế giới mà ông ta biết.
Có điều Lưu Văn Đào quá gấp rồi, hơn nữa hình như mình cũng có hơi lỗ mãng, nghĩ tới đó ông ta dặn Tiết Minh Lâu đang lái xe: - Cậu theo sát Lưu Văn Đào, đừng để hắn có hành động gì, lúc này e rằng Trương Khác đã nghe thấy phong thanh gì rồi, y luôn mở mắt theo dõi bên này.
Tiết Minh Lâu gật đầu, do dự một lúc cuối cùng vẫn nói: - Hay là đánh tiếng với Giang lão?
Giang Mẫn Chi ừm một tiếng: - Tới khi chúc tên nói với lão gia tử một tiếng cũng được.
Xa tận Tân Vu, Trương Khác vừa hắn hơi, y tất nhiên không đoán ra được tỉnh trưởng Đông Hải đang nhắc tới mình, nghĩ giờ này người nhắc tới mình chắc không ít, nhìn mẹ dọn dẹp bát đũa hỏi: - Mẹ, Tết này có an bài gì không?
Lương Cách Trân đặt bát đũa xuống, nhìn Trương Khác mỉm cười: - Tiểu Khác à, năm nay con đã 23 tuổi, cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, có tính toán gì cho tương lai không?
Trương Khác lại cảm thấy nụ cười cả mẹ mình rất quỷ dị, thận trọng nói: - Mẹ, có việc gì mẹ cứ nói thẳng đi, mẹ làm thế con sợ lắm.
Lương Cách Trân vỗ bàn bốp một cái: - Được, vậy con nghe cho kỹ đây, ngày mai nhà chúng ta đi Kim Sơn, gặp dì Cố và bác Đường con quyết định chuyện của con và Tiểu Thanh, đợi tốt nghiệp xong là kết hôn. Mẹ đã nói với Vãn Tình rồi, cô ấy sẽ làm bà mai, tới lúc đó sẽ nhờ bí thư Từ làm chủ hôn.
Lương Quốc Hưng ở bên hưởng ứng: - Hay lắm, đây là chuyện vui lớn, lúc đó nhất định phải tổ chức ở Hải Châu, mọi người cùng náo nhiệt một phen.
Mặc dù Đường Thành sớm được tất cả mọi người công nhận là vị hôn thê của y, mặc dù trong lòng muốn cả trăm lần, mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi chuyện bày ra trước mắt, Trương Khác không biết nói sao, không biết diễn tả cảm xúc thế nào, chỉ nghĩ :" Cô bé năm nào sắp thành vợ mình rồi .. Cảm giác như giấc mơ ...” Đồng thời cũng hiểu ra, chẳng trách mấy ngày qua Hứa Tư lại nhiệt tình chủ động như thế, chắc là biết từ chỗ Tạ Vãn Tình rồi.
Thấy con trai đứng ngây đơ chẳng có chút phản ứng nào, Lương Cách Trân nói: - Con có bằng lòng không? Sớm quyết định đi mẹ mới yên tâm được, nói xem con và con bé Tôn Tĩnh Mông kia có quan hệ gì? Cấm con làm việc gì có lỗi với Tiểu Thanh, đời này mẹ chỉ chấp nhận Tiểu Thanh làm con dâu nhà này thôi. Nhìn thấy chồng tiễn nhà Cố Hiểu Mai về, Lương Cách Trân quay sang nói: - Cái cô phó thị trưởng ấy cũng xinh đẹp lắm, anh đừng có bắt chước thằng con trai anh, thấy gái đẹp là tán tỉnh.
Trương Tri Hành dở khóc dở cười: - Em nói gì thế làm gì có chuyện cha học con.
Lương Cách Trân mắt trợn trừng: - Á, à, anh nói thế tức là cái tính lăng nhăng của Tiểu Khắc học từ anh hết đấy hả?
Trương Tri Hành chỉ biết giơ tay đầu hàng: - Em nói với Tiểu Khác rồi à?