- Chuyện này cô không cần lo, trước kia tôi đã suy tính tới tình hình này, nên bảo Tín Thông chuẩn bị hồ sơ trước rồi, Tín Thông có thể nâng cao tài sản của địa ốc Tin Điển, tài chính sẽ được cấp trong vòng một tuần. Nghiêm Văn Giới bình thản nói: - Hoành Tín còn có thể gom thêm 500 triệu, nhưng tôi muốn chuẩn bị thật đầy đủ, có 1.5 tỷ mới nắm chắc 10 phần, 1 tỷ này có thể gửi cho Tinh Điển trước.
- Để tôi suy nghĩ đã. Lâm Tuyết trầm ngâm, Tinh Điển ngưng tụ bao nhiêu tâm huyết của cô ta, không thể mạo hiểm các vào hết trong một lần, không thể không thận trọng. Nhưng đối diện với dụ hoặc lớn như thế, tâm tư của cô ta cũng dao động.
Lâm Tuyết từ trong tổng bộ Hải Túc đi ra, chui vào trong xe, không để lái xe đi theo, lái xe đi lòng vòng trong thành phố, trời đổ mưa nhỏ, xua đi cái nóng nực ngày hè, cô ta nhìn màn mưa bên ngoài, do dự không biết có nên đặt địa ốc Tinh Điển vào vụ này liều một vố không, cho dù bất lợi cũng không tới mức mất trắng.
Đi qua đường Tĩnh Hải Thiên, Lâm Tuyết liếc thấy một chiếc Mercedes lướt qua, theo bản năng quay đầu lại nhìn, thấy Phó Tuấn gần như bám sát Trương Khác như hình với bóng ngồi trong xe, còn có cả người khác, chắc là vệ sĩ, thầm nghĩ tên nhóc kia chắc cũng quanh quẩn đâu đây.
Lâm Tuyết giảm tốc độ, thấy phía trước là quán bar âm nhạc bình thường có tên là Kiến Hàm.
Cô ta đã lâu lắm rồi không tới những chỗ thấp kém như thế, mặc dù chẳng biết vì sao với địa vị và tài phú như Trương Khác còn cứ thích trà trộn vào những nơi thế này, nhưng cô ta biết khả năng Trương Khác ở bên trong rất cao.
Lâm Tuyết lái xe vào bãi đỗ, đỗ xe ở bãi đỗ bên cạnh, cầm túi sách đi vào quán bar, có hai cô gái trang điểm diêm dúa lòe loẹt đứng ở bên cửa, không vào vội, có lẽ đang đợi ai đó. Lâm Tuyết nhíu mày, cô ta ghét loại con gái như thế, cùng là bán thân, vì sao không động não bán cái giá cao? Cô ta đi vào trong, ánh sáng lờ mờ, mùi ca phê thuốc lá, rượu và mùi nước hoa rẻ tiền của nữ nhân trộn vào lẫn nhau, rất là khó ngửi.
Vừa bước chân vào quán bar, thấy tuyệt đại đa số nam nhân đều không kìm được hoặc ngẩng đầu hoặc quay đều nhìn mình, Lâm Tuyết hơi hếch mũi lên, trong lòng lại cực kỳ đắc ý, ánh mắt của nam nhân chính là suối nguồn tự tin của cô ta.
Trương Khác đang nói chuyện với một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp mặc váy liền thân ở góc đại sảnh, Lâm Tuyết thấy y cũng ngẩng đầu lên, đang định giả bộ không quen biết gì ngồi xuống bên cạnh gọi đồ uống, hoàn toàn không ngờ tới Trương Khác giơ tay lên chào hỏi mình, hơn nữa tay trái còn xòe cả năm ngón ra vẫy vẫy. Lâm Tuyết theo bản năng giơ tay trái lên, cũng xòe năm ngón tay ra vẫy vẫy, không ngờ Trương Khác lại thay đổi dấu tay kỳ lạ, ngón cái và ngón út gập lại, chỉ đưa ra ba ngón tay.
Hành động kỳ quái của Trương Khác làm Lâm Tuyết khựng lại, hay là y đang chào hỏi người khác, mình nhầm mất rồi? Lâm Tuyết cố trấn tĩnh ngồi xuống bàn bên cạnh, chú ý vừa rồi ở xung quanh mình không có ai, không nhịn được nhìn Trương Khác, chỉ thấy miệng y nhếch lên thành nụ cười, một loại nụ cười khiến người ta rất muốn đấm thẳng vào mặt y.
- Này em, 500 đồng là bao cả đêm hay chỉ một lần thôi vậy? Đột nhiên có một thanh niên mặc áo sơ mi sán tới, mắt hau háu nhìn vào cổ áo Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết chớp mắt hiểu ra tên nhóc kia khốn nạn cỡ nào, vừa rồi y đột nhiên xòe tay ra giống chào hỏi mình, mình cũng xòe tay ra, tiếp đó y gập hai ngón lại, chẳng phải khiến người ta hiểu lầm gái gọi và khách làng chơi đang mặc cả với nhau hay sao?
Lâm Tuyết chỉ muốn đập Trương Khác một trận, lại nhìn tên thanh niên coi mình thành gái gọi đang nuốt nước mọt săm soi những vị trí nhạy cảm trên người mình, bao nhiêu căm hận đều trút hết lên đầu hắn, nhưng lại không muốn mất kiểm soát trước mặt Trương Khác, tay nắm chặt mép bàn, khẽ thở ra một hơi lấy lại bình tĩnh, mặt nở nụ cười điệu đà, ánh mắt phát ra vẻ mê ly nhìn thanh niên đối diện.
Thấy tên thanh niên kia muốn đưa tay ra sờ tay mình, nhưng lại tỏ ra hết thiếu tự tin, Lâm Tuyết khẽ mím môi, nhẹ nhàng tay lên bàn, lấy ngón tay khẽ chạm vào móng tay thanh niên kia, giọng êm tới rợn người: - Anh nóng vội quá đấy, em còn chưa kịp thở lấy hơi nè, có thể mời em ly trượu trước đã được không? Rồi đưa một tay lên khẽ vuốt ngực, động tác khiến nam nhân nào cũng phải phun máu mũi, đã thế còn tựa vô tình kéo cổ áo trễ xuống lộ ra làn mép bầu ngực trắng nõn nã, đắc ý nhìn ánh mắt ngây dại của tên thanh niên kia, cầm lấy chiếc di động hắn đặt trên bàn, thốt lên: - Chiếc di động đẹp quá, hẳn đắt tiền lắm phải không?
- Chẳng đáng giá mấy, chưa tới 1 vạn, là di động mới nhất của Ái Đạt, trong nước bán rất ít. Thanh niên kia được ngón tay Lâm Tuyết khẽ chạm vào, hơi thở đã loạn rồi, giọng bất giác lớn thêm ba phần, đứng dậy nhìn về phía quầy bar, đây là quán bar kiểu Anh, mua nước phải tới quầy bar trả tiền, do dự một lúc, ngại không đòi di động lại, chạy tới quần bar mua rượu.
Hắn lo Lâm Tuyết lén cầm di động của mình chuồn mất, khi phục vụ pha rượu còn xoay lưng lại dựa vào quầy bar, nhìn Lâm Tuyết đang hết sức hứng thú chơi đùa chiếc di động của mình, thi thoảng còn ngẩng đầu lên nở nụ cười với hắn, làm tâm hồn hắn chao đảo, nhận ly rượu trong tay phục vụ để sánh ra ngoài quá nửa, đợi phục vụ đổi cho hắn một ly rượu khác mới quay về bàn, thấy Lâm Tuyết đặt di động của mình trên bàn, tay đang cầm chiếc di động tinh xảo khác nói chuyện, đợi hắn đến nơi liền cúp điện thoại.
Thanh niên không nghĩ gì khác, chỉ chú ý thấy chiếc di động trong tay Lâm Tuyết rất đẹp thì nghĩ :" Nữ nhân xinh đẹp đúng là dễ kiếm tiền! " Trong lòng càng ngứa ngáy khó chịu vì đêm nay có thể đắm chìm trong mỹ sức đẹp như thế, thật là may mắn, vội đặt ly rượu lên bàn rồi ngồi xuống, sợ người trong quán bar nhìn thấy chỗ xấu của mình.
- Em tắt di động của anh đi rồi, anh ngồi đây tâm sự với em một lúc được không? Lâm Tuyết thỏ thẻ nói:
Thanh niên kia cầm lấy di động đã tắt máy, hắn cũng sợ vợ gọi điện tới tra hỏi phá hỏng hứng trí, về rồi tùy tiện lấy cớ gì đối phó sau vậy.
Ba hồn bảy vía của hắn sớm bị Lâm Tuyết hút mất một nửa rồi, và lại chân bị Lâm Tuyết lấy mũi giày cao gót cọ đi cọ lại, làm hạ thân bất giác dựng đứng lên, hắn cũng muốn chơi vui vẻ có tình thú một chút, tất nhiên không ngại bỏ thêm tiền cùng nữ nhân xinh đẹp này ngồi tâm tình trong quán bar.
Lâm Tuyết nói chuyện câu được câu chăng với thanh niên đó, mắt thì như vô ý quan sát phía Trương Khác, đầu tiên là y trò chuyện với thiếu nữ váy hoa kia, về sau lại có một đám con gái chạy tới, y ngồi cùng đám con gái đó trò chuyện uống nước, thầm nghĩ có lẽ y chuyên môn tới quán bar thấp kém để dụ dỗ con gái?
Đám con gái đó tướng mạo đại đa số là bình thường, chỉ duy nhất cô gái yên tĩnh ngồi bên cạnh Trương Khác đó là hết sức xinh đẹp, có khí chất thoát tục bất phàm, có vẻ gì đó cao sang kiêu ngạo cô độc như hoa mai trong tuyết. Mặc dù Lâm Tuyết hết sức tự tin vào dung mạo của mình, nhưng nhìn cô gái không nhuốm bụi trần đó cũng nghĩ một cô gái như vậy ở bên Trương Khác mới thích hợp. Thế như nhìn sang Trương Khác thì y lại ba hoa chọc mấy cô gái bình thường kia cười ngặt ngoẽo, còn cô gái xinh đẹp bên cạnh lại chẳng chú y mấy, không thể hiểu nổi tâm tư của y.
Mặc dù bị Trương Khác đùa bỡn, vừa thẹn vừa giận, nhưng chẳng thể làm được gì, địa vị và quyền thế của y lúc này, cô ta hít bụi chẳng kịp, căn bản không có tư cách gì mà hận.