Ăn cơm tối ở gần Vườn Sồi xong, Trần Tĩnh liền cáo từ, nhìn Đường Thanh như con chim nhỏ nép mình bên Trương Khác, ở lại chỉ càng thêm thương tâm.
Gọi điện thoại cho Úc Bình, mới biết cô ta và Tạ Tử Gia ở văn phòng, liền tới thẳng đó.
Trần Tĩnh đẫy cửa vào phòng làm việc, thấy Tạ Tử Gia, Úc Bình, Lưu Minh Huy đều ngồi im lặng bên trọng, cười hỏi: - Sao thế, không phải lượng tiêu thụ hôm nay sụt giảm chứ?
- Lượng tiêu thụ hôm nay chưa có, hôm qua là chủ nhật, con số rất quan trọng, con số phòng thị trưởng báo cáo khẩn cấp chưa toàn diện, lượng tiêu thụ tuần gần 3 vạn. Úc Bình uể oải duỗi mình, ngồi quá lâu, người hơi nhức mỏi.
- Vậy sao mọi người mặt mày ủ rũ ngồi ở đây? Trần Tĩnh nghi hoặc hỏi:
Lượng tiêu thụ này đã đủ để Cao Khoa KV đứng vào hàng ngũ doanh nghiệp di động hàng đầu trong nước, vượt qua Khao Vương một khoảng lớn, lợi nhuận còn lớn hơn hẳn sản phẩm của Khoa Vương như đầu đĩa, TV ở thị trường đã bão hòa.
Đương nhiên Trần Tĩnh cũng chẳng đem nó ra khoe khoang với Tạ Kiếm Nam, chuyện quá khứ sớm đã qua rồi, tuy nói cũng dựa vào dư âm của Tiêu Vương, nhưng đã đăng kỹ thương hiệu " Cao Khoa KV" để cho thấy sự khác biệt.
- Cô ngốc thật hay vờ ngốc đấy, cả ngày cô ở bên cậu ta, không thấy di động mới của Cẩm Hồ à? Úc Bình nhìn vào mắt Trần Tĩnh xem cô có nói dối hay không: - Buổi chiều cô và cậu ta đi đâu, tôi tưởng cô sẽ tới lễ giới thiệu sản phẩm chứ?
- Bộ thông tin tự thấy lần này quá mất mặt, bộ trưởng Dịch không tiện xuất hiện, chúng tôi tới Trung Tinh Vi Tâm trước, rồi tới Vườn Sồi. Trần Tĩnh giải thích: - Tôi thấy di động mới của Cẩm Hồ rồi, sao thế, đâu cần làm ra vẻ bị đòn đau như vậy?
- Cô không lo D188 sẽ ảnh hưởng tới di động của chúng ta à?
- Giá tới 12 giờ mới công bố mà... Trần Tĩnh giả vờ hồ đồ: - Làm sao tôi biết nó sẽ ảnh hưởng thế nào?
- Đúng là thằng nhóc đáng hận. Úc Bình nghiến răng nghiến lợi: - Cố ý làm ra vẻ thần bí, đúng là phong cách của thằng nhóc đó, nếu D188 định giá trên 8000 đồng thì tác động trực tiếp tới chúng ta sẽ ít một chút. Nếu bọn họ muốn tranh đoạt thị phần, định giá dưới 6000 thì tình hình không lạc quan.
Cẩm Hồ sẽ không lấy một sản phẩm đi đánh cướp thị phần, trừ sách lược thương hiệu vững chắc, còn liên quan tới đấu tranh giữa Cẩm Hồ và bộ thông tin.
Trần Tĩnh chỉ cười, không nói gì thêm, ngồi xuống bên cạnh Tạ Tử Gia, xoa đầu cô: - Sao im thin thít thế?
- Nghe nói cả Cạnh Trọng Dương tham quan Vườn Sồi cũng chỉ đi qua hành lang vòng một vòng, nhưng lại để cho chị vào tham quan à? Tạ Tử Gia nghiêng đầu hỏi: - Chị có nhìn thấy cái gì không?
- Chỉ đi tới phòng triển lãm, còn vì tháp tùng phó bộ trưởng Dịch, nếu như muốn biết bên trong có cái gì, tốt nhất là tìm một gián điệp thương mại. Trần Tĩnh đứng dậy đi tới sau bàn làm việc nói: - Hôm nay Trương Khác có nói, xí nghiệp trong nước đang ở thời đại tốt nhất để phát triển kỹ thuật, các trường đại học trong nước coi trọng khoa kỹ thuật mà xem nhẹ khoa văn, khiến nhân lực kỹ thuật trong nước không thiếu thốn, một nhân viên nghiên cứu ưu tú trong nước lương cả năm chỉ cần 1 - 2 vạn USD, còn nhân viên ưu tú Nhật Hàn, ít nhất cũng phải 6 - 7 vạn USD, ở Âu Mỹ còn cao hơn. Năm nay kế hoạch của Cẩm Hồ đầu tư cho Vườn Sồi là 300 triệu USD, nhưng nghiên cứu làm được còn hơn cả Samsung, Sony, Toshiba bỏ ra cả tỷ. Ngoài ra chúng ta có ưu thế tự nhiên về thị trường, ở thị trường cao cấp tình thế nghiêm ngặt hơn, nhưng ở thị trường trung và thấp, nếu xĩ nghiệp trong nước không chiếm được nửa thị phần thì tự tử tạ tội với thiên hạ cho xong.
Tạ Tử Gia khoanh tay ôm gối không nói gì, Úc Bình và Lưu Minh Huy nhìn nhau, thầm nghĩ cái giọng điệu này chỉ có tên đó mới nói ra khỏi miệng, nhưng sự thực hiện giờ là hành động của Cẩm Hồ ở thị trường trung thấp, bọn họ càng chú trong thị trường cao cấp dành cho trí thức và doanh nhân.
Giống như chiếc D188 lần này thuộc về thị phần cao cấp đem lại lợi nhuận lớn nhất, nhờ thế kích thích Cẩm Hồ phát triển kỹ thuật, nếu Cẩm Hồ dồn sức vào thị trường tầm trung và thấp, các doanh nghiệp di động trong nước khác kể cả Cao Khoa KV đều không dễ sống.
- Có một cơ sở kỹ thuật tốt, có một thị trường tiềm lực mà rộng lớn, cuối cùng không thể hiện được bản thân, có lẽ đúng là vô dụng. Trần Tĩnh mạnh mẽ nói: - Có kế hoạch thị trường và sáng kiến mới ưu tú đến đâu, đều cần cơ sở kỹ thuật, chúng ta hiện nay có cơ hội, phải nắm bắt, nếu không nó có thể trôi qua mất, trung tâm nghiên cứu kiến thiết bên này, tôi muốn đích thân quan tâm, các công tác cần chị Úc và Tiểu Lưu gánh vác nhiều hơn.
Úc Bình và Lưu Minh Huy chẳng hề cảm thấy ngạc nhiên vì quyết tâm của Trần Tĩnh.
Úc Bình nhìn đồng hồ, than: - Ài, chưa tới giờ công bố giá, ngủ cũng không yên, tôi theo các cô về, vừa khéo để nghe xem hôm nay cô lấy được bộ kinh gì về.
Thời gian qua, Lưu Minh Huy cơ bản ngủ ở văn phòng, ba cô gái xuống lầu, vào xe riêng của Trần Tĩnh, Úc Bình trêu: - Cô muốn ở lại Kiến Nghiệp tự quản lý trung tâm nghiên cứu kiến thiết, có phải là lòng riêng gì không?
- Có lòng riêng gì, nếu không chị ở lại đây đi. Trần Tĩnh đánh Úc Bình một cái.
- Cô ở lại đây phát huy tác dụng nhiều hơn tôi. Úc Bình nhấn mạnh một câu hết sức ám muội.
Hai cô gái cười đùa, Tự Tử Gia hôm nay rất trầm lặng, không nói gì cả.
Thời tiết nóng nực, tới tận nửa đêm đám Trần Tĩnh mới dám mở cửa sổ ra cho thoáng khí.
Phía trước chỗ bọn họ cách một tòa nhà mới là nơi ở của Trương Khác, đứng ở ban công lộng gió, chẳng nhìn thấy tình hình bên kia, Trần Tĩnh ngồi lên bệ cửa sổ, lưng dựa vào lan can, nhìn trong phòng Úc Bình và Tạ Tử Gia đều ăn mặc rất mỏng manh, đùi ngực lộ ra cả mảng lớn: - Ăn mặc thế này không sợ đối diện có người ở đối diện lấy kính viễn vọng nhìn trộm à?
Úc Bình kéo váy ngủ lên, lộ ra cả quần lót tơ tằm, khinh bỉ nói: - Nhìn mà không ăn được, cho bọn chúng thèm chết luôn.
Trần Tĩnh chỉ biết lắc đầu, vào phòng kéo rèm lại.
Tạ Tử Gia thì mặc mỗi đồ lót, ngồi trước MVT xem trang internet chính thức của Cẩm Hồ, vóc người gầy gò, nhưng làn da dưới ánh đèn phát sáng mê người như món đồ sứ cao cấp.
Trần Tĩnh cầm cốc nước đi tới nhìn màn hình, cô chưa bao giờ nghe nói tới trang internet của Cẩm Hồ, cũng chẳng thấy Cẩm Hồ tuyên truyền gì về việc này.
Cách một lúc nữa mới tới 12 giờ, Trần Tĩnh và Úc Bình tùy ý ngồi nói chuyện xem trang internet của Cẩm Hồ, thi thoảng trên màn hình lại hiển thị thông báo chỉ có hội viên đăng ký mới thấy nội dung.
- Cẩm Hồ đúng là rách việc. Tạ Tử Gia vừa thao tác máy tính, vừa rất bất nhã thượng cả hai chân lên bàn, vào trang đăng ký, điền bừa bãi thông tin, không ngờ lại bật ra thông báo chỉ có khách hàng mua sản phẩm của Ái Đạt mới có thể đăng ký hội viên, cần cung cấp số CMT hoặc số di động hoặc mã ký hiệu sản phẩm của Ái Đạt để so sánh.
- Cẩm Hồ rốt cuộc muốn làm gì đây? Tạ Tử Gia ngạc nhiên nói: - Một cái trang internet công ty bình thường bày lắm trò thế làm cái gì? Tay đặt lên trán nhíu mày lại, đôi mắt sáng có chút hoang mang. - Hay là cô gọi điện hỏi Trương Khác xem? Úc Bình nhún vai bảo Trần Tĩnh:
- Nói không chừng lúc này Trương Khác và Đường Thanh đang điên đảo loan phượng ... Trần Tĩnh mím môi nói: - Hay là tôi gọi điện, còn cô hỏi nhé?
Tạ Tử Gia nghĩ một lúc rồi nói: - Cẩm Hồ năm ngoái bán được 200 vạn chiếc di động, Pocket PC cũng bán được hơn 110 vạn, những khách hàng này, nếu là dân mạng, thì đó là tài nguyên chất lượng cao. Bọn họ làm vậy, thế nào cũng có mưu đồ bên trong, riêng nhập tư liệu khách hàng, tinh lực hao phí rất kinh người.