Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứu tế là công tác trọng tâm năm nay của chính trị trong nước, trước sau tết âm lịch xác định vững chắc sẽ có lãnh đạo Trung ương đến Kim Sơn, nói không chừng sẽ có lãnh đạo Trung ương ăn tết âm lịch tại Kim Sơn, Triệu Hữu Luân cũng minh bạch đạo lý này, kỳ thật vụ nào có thể không tham gia, chứ vụ này nhất định phải tham gia.

Nhóm quần chúng đầu tiên cũng có hạn, cũng chỉ mới hơn 600 nhà, chiếm 1 phần 8 số hộ gia đình được an trí của quỷ tữ thiện Bình Minh Mới, nhưng ý nghĩa tượng trưng lại vô cùng quan trọng.

Không chỉ phải làm kiểu mẫu trùng kiến sau thiên tai, nhóm an trí đầu tiên trong tiểu khu có một bộ phận là công nhân viên của xưởng giấy. Chỉ cần cuộc sống của họ càng cải thiện hơn, chế độ quản lý nghiêm ngặt sẽ không còn cản trở gì, còn có thể kích phát ra tiềm lực công tác của họ.

Cẩm Hồ thu mua giấy Thần Hi là vụ xí nghiệp tư nhân tịnh cấu doanh nghiệp nhà nước với kim ngạch tịnh cấu lớn nhất cho tới nay ở trong nước, có có ý nghĩa tượng trưng cực kỳ quan trọng, sau khi thu mua có thể thành công hoạt động hay không, trên trình độ nhất định sẽ ảnh hưởng đến tiến trình cùng mức độ cải cách thể chế doanh nghiệp nhà nước.

Các lãnh đạo Quốc vụ viện như Triệu Tể Đông, Tăng Như Thánh mặc dù đều kiên định thúc đẩy doanh nghiệp nhà nước cải chế, cải cách, nhưng khi đối mặt với trở lực to lớn, họ cũng cần phải có chiến tích thực thành công để mà chống đỡ.

Khi tham quan trong tiểu khu, Trương Khác nhận được điện thoại của Đường Học Khiêm, Đường Học Khiêm mới từ Chương Châu về Kim Sơn, hỏi Trương Khác có đến Kim Sơn hay không.

Trương Khác ngẩng đầu nhìn sắc trời, thấy thời gian còn sớm, nói cho Đường Học Khiêm đợi lát nữa họ còn phải đến trấn Đông Đường phía đông hồ Kim Sơn.

Đường Học Khiêm cũng biết Trương Khác không thích ban ngày đến cơ quan Chính phủ, lúc này cách giờ cơm chiều còn sớm, liền bảo nhân viên đi theo lái xe trở lại, bảo tài xế lái xe đưa hắn và thư ký Hứa Thụy Bình chạy thẳng đến Đông Đường hồ Kim Sơn.

Treo điện thoại, tách khỏi Hình Kiến Quốc, nhóm Trương Khác lái xe từ cầu lớn sông Ẩm Mã đi vòng trở lại, đi qua khu tân thành, chạy tới Đông Đường Kim Sơn, nửa đường thì gặp phải xe của Đường Học Khiêm.

Đi vòng qua hồ Kim Sơn đến trấn Đông Đường, địa thế liền trở lên nhấp nhô, đây là diện mạo điển hình của đồi núi cùng bình nguyên của Giang Nam kết hợp lại, hai bên đường có rất nhiều gò đất thấp bé.

Nơi này là vùng ngoại ô thành nam Kim Sơn, kiến trúc thành thôn kết hợp cao thấp mà lộn xộn, nhưng khi đến mùa đông, những đỉnh núi này đều có biến hóa từ màu nâu nhạt tới vàng óng ánh, phong cảnh rất đẹp mắt.

Trấn Đông Đường nằm ở vùng ngoại ô thành nam Kim Sơn, cách quận trung tâm thành phố cũng chỉ 10 km. Mới 4 giờ, mặt trời chiều vào đông nằm trên bầu trời trong veo phía tây, nhóm Trương Khác dừng xe trên một ngọn núi địa thế hơi cao, nhìn trấn Đông Đường trong ánh tà dương chiếu rọi dưới chân núi, chim từng đàn tung bay dưới mặt trời chiều, tràng cảnh rất tráng lệ.

- Muốn xem chim thì đến Đông Đường.

Trương Khác ngồi xổm trên đỉnh núi híp mắt nhìn chim:

- Ở trong trường nghe người khác nói qua cái này, quả là không sai.

Đường Học Khiêm không ngồi xổm xuống, tay chống hông, cũng cảm thấy được cảnh đàn chim tung bay trước mắt rất tráng lệ, hắn cười nói với Trương Khác:

- Còn tưởng rằng cậu đau lòng cho hai vạn mẫu đất rừng bị ngập chứ, không ngờ cậu qua đây lại nhìn chim.

- Tỉnh trưởng Đường đến Kim Sơn, thế có cơ hội đến Đông Đường hay chưa?

Triệu Hữu Luân cười hỏi Đường Học Khiêm:

- Đông Đường có thể nói là nơi tinh tuý của phong cảnh Kim Sơn, cạnh có hồ Kim Sơn, chỉ là mấy năm nay cảnh sinh thái bị tàn phá quá, nhưng đàn chim kiếm ăn vào hoàng hôn thì lại đồ sộ hơn mấy lần so với trước mắt.

- Hai vạn mẫu đất rừng cũng không chống đỡ nổi một xưởng chế tương lớn, ngập thì ngập rồi, có cái gì mà đáng tiếc.

Trương Khác chỉ vào đàn chim như tầng mây trước mắt:

- Qua mấy năm nữa, đợi cảnh sinh thái khôi phục rồi, có thể thường thường qua đây nhìn đàn chim một lần hay không, giá trị còn nhiều hơn so với hai vạn mẫu đất rừng.

Lâm nghiệp Tân Quang tại Đông Hải sở hữu gần 300 vạn mẫu rừng nguyên liệu công nghiệp, quy mô rừng kinh doanh tại tỉnh Giang Nam càng thêm khổng lồ, tuy nhiên nhà xưởng chế tương phải chờ tới rừng nguyên liệu công nghiệp đến trước kỳ đốn hai ba năm mới có thể khởi công kiến thiết. Dựa theo quy hoạch, qua hai năm nữa mới là thời gian thỏa đáng nhất của kế hoạch xưởng chế tương.

Hai vạn mẫu rừng nguyên liệu chỉ có thể duy trì cho một xưởng chế tương loại nhỏ, tạo giấy là ngành có loại hình tư bản tập trung, nhà xưởng tạo giấy, xưởng chế tương, đều quy mô càng lớn càng thể hiện ra hiệu quả, xưởng chế tương nhỏ cũng không thể giảm bớt nhu cầu của lâm nghiệp Tân Quang đối với nguyên liệu, cũng không thể sản sinh ra bao nhiêu hiệu quả.

Hai vạn mẫu đất rừng này lụt hay không, đối với chỉnh thể căn bản không ảnh hưởng chút nào!!!

-------------

Vào mùa đông, chim di trú đã bay về phía nam, tuy nhiên vào lúc hoàng hôn đàn chim vẫn hết sức đồ sộ.

Tuy nói không thể đồ sộ so với mấy năm trước, sau khi công tác thối lâm, thối canh hoàn hồ khai triển, diện tích mặt đất ẩm ướt tăng trên diện rộng, đã cung cấp nguồn thực vật dồi dào cho chim đàn, chim đàn ở ven bờ hồ Kim Sơn vào cuối thu còn đồ sộ hơn các năm trước kia rất nhiều.

Trấn Đông Đường, địa hình ở đây thấp cùng với hồ nước cảng sông, ao đầm ẩm ướt đan xen, nhóm Trương Khác đứng ở chỗ cao nhìn xuống, hồ nước dày đặc dưới ánh mặt trời chiều lóng lánh như vảy cá, cho dù mấy năm gần đây vì phát triển kinh tế đã làm tổn hại rất nhiều đến hoàn cảnh sinh thái, Đông Đường cũng có thể nói là nơi tập hợp những tinh tuý về cảnh đẹp của Kim Sơn.

Trương Khác cùng Đường Học Khiêm, Triệu Hữu Luân, Chu Phục đứng dựa vào xe, ở trên núi nhìn đàn chim tung bay dưới mặt trời chiều, nhìn hồ nước như vẩy cá. Cho đến gần hai giờ, tới khi mặt trời chiều trôi về phía tây, khói bếp lượn lờ tràn ngập, ánh trăng từ phía chân trời phía đông mọc lên, khiến người nhịn không được lại ngồi thêm ở chỗ này thêm mấy giờ nữa.

Mãi đến khi Cố Kiến Bình gọi điện thoại qua đây hỏi lúc nào thị họ trở về ăn cơm tối, Đường Học Khiêm mới duỗi duỗi người, đưa tay mời Trương Khác:

- Chúng ta phải về nhanh thôi, không thì lại bị dì cháu lải nhải mất...

- Đúng là xem chưa đủ...

Trương Khác vỗ vỗ cái mông đứng lên:

- Ngày mai dậy sớm qua đây xem tiếp, bác Đường thì không có thời gian rảnh rồi.

Đường Học Khiêm mỉm cười, cũng hiếm khi có thời khắc thả lỏng có như vậy.

- Tôi thấy sau này ở đây nên xây một cái đình ngắm chim.

Thư ký trưởng Thành ủy Kim Sơn Trần Kỳ Lượng thật không dễ mới xen miệng vào, hắn ghe qua lấy lòng mà nói:

- Khác thiếu gia qua đây nhìn chim, cũng muốn có một nơi nghỉ chân mà.

- Cũng đúng...

Trương Khác thuận miệng lên tiếng, cũng không nói thêm cái gì.

Đường Học Khiêm cười cười:

- Cách nghĩ vực dậy kinh tế du lịch của Tân Vu đáng để chúng ta tham khảo. Hôm nay hồ Kim Sơn làm thối lâm hoàn hồ, thối canh hoàn hồ, chúng ta là tập trung vào tác dụng trữ nước lũ, chống lũ. Mấy năm nay điều kiện sinh hoạt vật chất của mọi người cũng từng bước đề cao, sinh thái ở đây khôi phục lại, Đông Đường tự nhiên tài nguyên phong cảnh được bảo vệ tốt, đó chính là một mỏ vàng. Mặt khác, Đông Đường cũng là nơi trước nay tài nguyên văn hóa lịch sử cũng rất phong phú của Kim Sơn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK