Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Khác đánh răng rửa mặt ăn sáng qua loa rồi đi tới thư viện Ái Đạt, ý tưởng y có sẵn rồi, đó là luận về sự khác nhau của các tập đoàn tài chính, phải làm sao khéo léo nêu bật phương hướng phát triển của Cẩm Hồ phù hợp với lợi ích của đất nước, chủ đề này cần tham khảo rất nhiều tư liệu, thư viện điện tử mới chỉ có bước khởi đầu, kho sách lớn của thư viện Ái Đạt là nơi thích hợp nhất, huống hồ từ khi thư viện Ái Đạt xây xong, y và Trần Phi Dung còn chưa tới đây lần nào, cũng là tiếc nuối nho nhỏ.

Trần Ninh thấy Trương Khác biến mất gần một tháng đột nhiên lại xuất hiện ở ngõ Học Phủ không khỏi vui mừng, trong lòng mừng rỡ, đột nhiên có chút mất mác, anh ấy về mà không liên lạc với mình, Trần Ninh vẫn như trước kia vẫy tay với Trương Khác, có điều thấy y không nhận ra, vẫn đi về phía trước, môi hơi giảu lên, có chút giận dỗi. Nhưng chút giận dỗi nho nhỏ đó lại biến thành tò mò, cô chưa bao giờ thấy Trương Khác vội vã như vậy, Trần Ninh do dự một chút, xoay người đi theo Trương Khác.

Trương Khác vào thư viện tìm đi tìm lại được một chồng tài liệu, mở laptop ra vừa xem tài liệu vừa viết, chỗ nào hữu dụng lấy giấy kẹp sách đánh dấu, để lát nữa đi photo.

Trần Ninh ngồi xuống một góc phòng đọc sách, nhìn Trương Khác bận rộn tới xuất thần, Trương Khác viết tới cả tiếng đồng hồ mà không nhúc nhích, lúc này đột nhiên dừng lại, nhìn về phía quầy phục vụ, Trần Ninh không nhịn được đi tới: - Anh tìm tài liệu à? Có cần em giúp không?

Thấy Trần Ninh xuất hiện trước mắt, nụ cười Trương Khác phát ra từ tận đáy lòng: - Trùng hợp quá, anh vừa mới về Kiến Nghiệp.

"Đâu mà trùng hợp, người ta theo anh tới đây đấy!" Trần Ninh cười hơi ngượng ngùng: - Đúng thế, anh cần em giúp không, em không lấy tiền đâu.

Trương Khác gật đầu: - Ừ, em trông máy tính giúp anh nhé, anh tìm thêm chút tài liệu.

Khi Trương Khác ôm thêm một đống tài liệu quay về chỗ ngồi thì thấy Trần Ninh đang đọc bản thảo của mình, phát hiện Trương Khác đứng bên cạnh từ bao giờ, Trần Ninh mặt đỏ lên: - Em không cố ý đâu, chỉ vô tình nhìn thấy, thế là bị thu hút.

- Không sao cả, cũng không phải cái gì bí mật, chỉ không ngờ em lại hứng thú. Trương Khác thoải mái nói:

Thấy Trương Khác không có vẻ gì là không vui, Trần Ninh thở phào, thè lưỡi ra: - Không ngờ luận văn khoa anh yêu cầu cao đến thế, những thứ này em cũng được học trên lớp rồi, có điều giáo viên không giảng thấu triệt như anh viết.

- Đợi viết xong anh sẽ cho em xem, có điều phải giữ bí mật với người khác nhé, mỗi em đã xem nó thôi đấy. Nói xong Trương Khác thiếu điều muốn đấm mình một cái, đúng là tật xấu khó bỏ:

Trần Ninh gật đầu, cô gái nào chẳng thích mình là đặc biệt trong mắt ai đó, vui vẻ chỉ tài liệu Trương Khác đánh dấu: - Những thứ này anh định đi photo phải không? Em làm giúp anh nhé? Thấy Trương Khác định từ chối, liền nói ngay: - Anh tranh thủ viết đi, em đang đợi xem đấy.

Trương Khác lấy ví ra đưa cho Trần Ninh đi photo, cầm lấy chiếc ví còn mang hơi ấm của Trương Khác, tim Trần Ninh hơi run lên, đi nhanh ra khỏi phòng đọc sách, gõ lên đầu: - Trần Ninh, mày là đồ vô dụng.

Tới tận khi thư viện đóng cửa hai người mới rời đi, thấy cảnh đêm bên ngoài, nhìn Trần Ninh tĩnh lặng đi bên cạnh, Trương Khác cảm khái: - Ông trời, ông làm thế làm gì? Thấy ánh mắt khó hiểu của Trần Ninh, Trương Khác cười chuyển đề tài: - Anh hút thuốc được không?

- Anh nhịn lâu lắm rồi phải không? Hút đi, không sao đâu.

Trương Khác giơ tay xem hướng gió, chuyển sang phía cuối chiều gió, mới châm thuốc hút, quay sang nói với Trần Ninh: - Đi nào, chúng ta kiếm cái gì đó thật ngon tự khao bản thân một chút.

Nhìn động tác nhỏ vừa rồi của Trương Khác, Trần Ninh tủm tỉm cười.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tào Hổ buổi chiều thấy Trần Ninh ở bên cạnh Trương Khác, lòng bực bội cho tới tận bây giờ, lúc này hắn đang cùng hai tên đàn em là Vương Đào và Giang Đào uống rượu giải sầu. Từ lần bị Trương Khác phỗng tay trên tới giờ, hắn luôn tìm cách trả thù, từng lộ ra với Giang Mi, kết quả bị Tiết Minh Lâu biết được can ngăn, Giang Mi thấy Tiết Minh Lâu quá thận trọng, có điều bị Tiết Minh Lâu lấy danh nghĩa Giang Mẫn Chi ra trấn áp, Giang Mi đành giới thiệu cho Tào Hổ một cô gái khác để giải sầu.

Chỉ là Tào Hồ không sao quên được Trần Ninh, càng làm hắn tức giận là Trương Khác chẳng ở cạnh Trần Ninh, Vương Đào nói với hắn, Trương Khác vẫn rất ít khi tới trường, chỉ thi thoảng gặp Trần Ninh một lần, đều ở chỗ công khai, không có hành động thân mật gì. Trần Ninh ở bên Vu Trúc còn nhiều hơn, nghe Vương Đào kể lại, Giang Đào tức tối nói: - Thằng đó chiếm nhà xí mà không ỉa là có ý gì?

Tào Hổ thấy hắn ăn nói thô tục trừng mắt, thấy dáng vẻ Trần Ninh hôm nay, Tào Hổ chỉ lo Trương Khác không có thời gian, không có chuyện y từ chối một giai nhân như thế được.

Vương Đào thăm dò: - Tào ca, thằng đó lai lịch ra sao mà phải cẩn thận như thế?

Tào Hổ chỉ vào điện thoại của Vương Đào: - Thằng đó lắm tiền, cái điện thoại này là do công ty nhà nó sản xuất, cái xã hôi này, giờ kẻ nào có tiền là thành đại gia rồi, làm cán bộ không là gì nữa.

Vương Đào lật chiếc di động nhìn nhãn mác, giật mình nói: - Ái Đạt à, nghe nói năm ngoái bọn họ kiếm được 50 tỷ.

Tào Hổ cười khinh bỉ: - Đồ ngu, đó là doanh thu, lợi nhuận không tới mức như thế, nhưng cũng phải được 10 tỷ. Thằng đó hợp tác với người ta, kiếm được vài trăm triệu là giỏi rồi. Nói tới đó Tào Hổ không khỏi sa sút tinh thần, mình tới vài trăm nghìn cũng chẳng có, cầm cốc rượu làm một ngụm lớn.

Giang Đào thì bị con số đó làm giật mình: - Mấy trăm triệu, chẳng trách mà thằng đó ngông nghênh trong trường như thế.

Vương Đào chọc lưng hắn, Giang Đào mới tỉnh ra, nhìn sắc mặt tối sầm của Tào Hổ, vội nói: - Tào ca mà muốn kiếm tiền chẳng phải mở miệng cái là có sao? Vả lại tiền nhiều thì ích gì, đây là thiên hạ của đảng cộng sản, lúc nào đó sẽ tóm hết lũ tư bản lại.

Nghe Giang Đào nịnh bợ, Tào Hổ mới thấy vui hơn một chút, Giang Đào nói hắn muốn kiếm tiền chỉ cần mở miệng, hắn thấy nhiều cách kiếm tiền của đán thái tử đảng kinh thành rồi, tất nhiên biết kiếm tiền không khó. Hay là mình làm chút chuyện chính thôi? Nhưng Trần Ninh thì phải làm sao đây? Hắn không muốn bị Trần Ninh cự tuyệt lần nữa.

Vương Đào thấy hắn trầm ngâm, nghĩ chuyện kiếm tiền thì mình không giúp gì được, nhưng chuyện Trần Ninh thì có một kế: - Hổ ca, chuyện Trần Ninh hay là chúng ta đánh bọc hậu?

Vu Trúc cúi đầu đi trên đường, trong lòng có chút bực dọc, Vương Đào và Giang Đào tới tìm hắn, luôn mồm gọi hắn sư huynh, kiếm cớ mời hắn đi ăn cơm, sau khi quen nhau rồi, bắt đầu không ngừng nghe ngóng hắn chuyện của Trần Ninh, Vu Trúc tính sau này không để ý tới bọn chúng nữa, nhưng hôm nay Vương Đào lại tới nói Tào Hổ muốn tìm hắn, không đi thì tự tính lấy mà làm.

Vu Trúc đã được nghe kể chuyện Tào Hổ tán tỉnh Trần Ninh ở dưới KTX nữ bị Trương Khác làm bẽ mặt, khi đó còn cảm thấy rất vui mừng, chỉ thấy đấy là chuyện chó cắn chó mà thôi.

Trong lòng hắn, cả Trương Khác và Tào Hổ đều chẳng phải là loại người tử tế gì, Trương Khác háo sắc và ngông cuồng khỏi phải nói, ác danh của Tào Hổ ở Đh Đông Hải cũng có xu thế đi sau tới trước, mỗi ngày lái xe thể thao đắt tiền khoe khoang, nhập học chưa tới một năm đã thay bạn gái đếm không xuể. Sau chuyện hôm rằm tháng Giêng, Vu Trúc bám sát Trần Ninh, theo cô đi ôn tập cả tuần, thấy chuyện sóng yên biển lặng, Trương Khác và Tào Hổ đều không tới quấy rầy, thêm vào Trần Ninh đảm bảo với hắn là không có gì với Trương Khác, hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ dặn dò Trần Ninh cần phải cẩn thận.

Có điều khi Tào Hổ chuyển lời muốn gặp mặt hắn, Vu Trúc mới phát hiện ra cho dù muốn từ chối Tào Hổ cũng cần phải có dũng khí, nghĩ lại, Vu Trúc lại cảm thấy mình đi gặp Tào Hổ một chuyện cũng có gì đâu, muốn nói gì thì nói rõ ràng trước mặt, mình cần gì phải sợ hắn. Suy nghĩ như thế để khuyên chính mình, Vu Trúc theo thời gian hẹn tới khách sạn Kiến Nghiệp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK