Buổi trưa Hứa Tư ngồi xe tới Kiến Nghiệp định cùng Trương Khác trải qua đêm Thiên Hỉ có ý nghĩa phí phàm với tuyệt đại đa số mọi người, còn Trương Khác thì chỉ coi đây là kỷ nghỉ của mình. Hứa Tư tới Kiến Nghiệp, kế hoạch hai người cùng nhau tới đường Tân Thị mua sắm ăn cơm rồi về căn nhà gỗ hưởng thụ một đêm hạnh phúc bên nhau. Khắp đường lớn ngõ nhỏ được cửa hàng cửa hiệu ra sức thổi phòng khái niệm đêm Thiên Hỉ làm không khí tràn ngập hơi thể ngày tết, khi tới Đông Phương Plaza chọn khăn quàng thì nhận được điện thoại của Đường Thanh.
- Cám ơn thượng đế, giáo viên tiếng Pháp tối qua bị cảm nghiêm trọng, mình đang tới sân bay, hai tiếng nữa sẽ gặp được bạn.
Trương Khác cứng người, không ngờ Đường Thanh có thể thoát thân về được hôm nay.
- Sao thế? Đường Thay mẫn cảm nhận ra được vài điều từ sự ngần ngừ của Trương Khác: - Vậy mình ở lại Hong Kong ...
- Sao mình có thể để bạn lẻ loi một mình ở Hong Kong đêm nay được? Trương Khác cuống lên, nói vội: - Bạn có thể về được là quá tốt rồi, mình đang ra phố mua quà cho bạn đấy, bạn về Kiến Nghiệp vậy là có thể nhận được trước dự kiến rồi ... Thấy Hứa Tư cầm một chiếc khăn choàng màu lam đi tới, liền dùng khẩu hình nói với cô là điện thoại của Đường Thanh, Hứa Tư mỉm cười định quay đi, vội nắm lấy bàn tay ấm như ngọc của cô, Hứa Tư nép mình bên Trương Khác, lặng lẽ nghe Trương Khác nói chuyện. Lúc này đến lượt bên kia Đường Thanh không nói, Trương Khác thầm cười khổ, nói hết sức chân thành: - Về đi, mình muốn có bạn ở bên cạnh đêm nay.
Đường Thanh do dự rất lâu, mới nũng nịu nói: - Mình muốn bạn ra sân bay đón mình.
- Ừ. Trương Khác gật đầu ngay: - Mình sẽ ra đón bạn.
- ... Bên kia lại im lặng, mất một lúc Đường Thanh mới lí nhí nói thêm một câu: - Cả hai cùng đến cũng được.
Câu cuối cùng của Đường Thanh rất khẽ, Hứa Tư không nghe thấy, đợi Trương Khác cúp điện thoại thoại, đưa tay ra sờ trán y, cười dịu dàng: - Chột dạ chứ gì? Buổi chiều Trần Tĩnh sẽ về Hải Châu, tôi sẽ về cùng.
- Cùng em đi ra sân bay đón Tiểu Thanh đi. Trương Khác chẳng thèm để ý tới xung quanh, vòng tay ôm lấy chiếc eo thon của Hứa Tư: - Em cũng muốn chị ở bên cạnh đêm nay.
- ... Hứa Tư mở to đôi mắt mỹ lệ nhìn Trương Khác, nhìn đôi mắt chân thành quyết tâm của y, ánh mắt mỗi lúc một ôn nhu say đắm, cuối cùng mỉm cười nói: - Vậy cậu cùng tôi đi chọn quà cho Đường Thanh trước, lát nữa hãy ăn cơm.
Đỗ Phi gọi điện thoại tới, bảo với Trương Khác hắn sẽ cùng Thịnh Hạ về Hải Châu, Trần Phi Dung thuận đường đi nhờ xe.
Samsung ở Kiến Nghiệp mời lưu học sinh, nhân viên Hàn Quốc ở Kiến Nghiệp tới dự tiệc Thiên Hỉ, Lý Hinh Dư không thể tới tới tham gia đánh cầu buổi chiều, gọi điện nói với Trương Khác điều này. Người ở lại trực Trung Tinh Vi Tâm, Sáng Vực Đông Đại đều tổ chức tụ hội cuối năm.
Hứa Tư chọn quà cho Đường Thanh, mất hơn nửa tiếng mới chọn được cái vòng tay nạm kim cương màu hồng, chẳng đắt lắm, nhưng được làm rất tinh xảo, trang nhã. Song Hứa Tư lại cứ lo Đường Thanh không thích, Trương Khác phải nắm tay cô kéo đi kiếm chỗ ăn cơm trưa, nếu không có lẽ cô còn chọn đi chọn lại mãi.
- Cứ tới sân bay trước đi, chúng ta tới đó tùy tiện ăn cái gì đó là được. Hứa Tư đứng lại nói với Trương Khác.
Còn hơn một tiếng nữa máy bay của Đường Thanh mới hạ cánh, đường tới sân bay cũng chẳng lo bị tắc, Hứa Tư lòng cứ lo sợ thế này, dù ở lại đây ăn cơm cô cũng chẳng nuốt trôi. Thật không hiểu Hứa Tư hơn Đường Thanh tới 6 - 7 tuổi, cũng từng trải hơn, sao phải căng thẳng sợ hãi tới mức này, đây đâu phải lần đầu ba người đối diện với nhau nữa.
Trương Khác chiều lòng cô: - Được rồi, giờ chúng ta tới sân bay.
Đi qua đường hầm dành cho người đi bộ trước Đông Phương Plaza, hai bên tường dán đầy áp phích quảng cáo cho 8818.
Lực độ tuyên truyền của 8818 rất lớn, không chỉ ở Kiến Nghiệp, Văn Chu mà Bắc Kinh, Thượng Hải cũng phủ đầy áp phích của 8818. Trương Khác thầm nghĩ Nghiêm Văn Giới đúng là một đánh cược một ván lớn vào hải Túc rồi.
Mặc dù số hộ dùng internet của Trung Quốc đã bằng gần 1/3 của Bắc Mỹ, nhưng các điều kiện trọng yếu mức độ thu nhập, thói quen người dùng, hoàn cảnh điện tử đều kém xa Bắc Mỹ. Lúc này giá cổ phiếu của Amazon đã tồn tại bong bóng hóa nghiêm trọng rồi, vậy mà 8818 còn khua chiêng gióng trống muốn phục chế sự thành công của Amazon càng như mò hoa trong gương, cuối cùng sẽ chỉ khiến bản thân đâm đầu xuống nước mà thôi.
Mặc dù rất nhiều nhà kinh tế lý trí đều lo lắng lúc này cấp tiến đầu tư tồn tại bong bóng hóa, nhưng lại cho rằng tốc độ tăng trưởng người dùng mới chẳng hề chậm đi chút nào, hộ dùng internet mới là cơ sở vững chắc nhất của internet, chỉ cần hộ dùng liên tục tăng lên, bong bóng internet sẽ là đóa hoa mỹ lệ còn nở lâu dài. Nhưng tuyệt đại đa số mọi người quên mất, tuần hoàn nội bộ hệ thống đầu tư khá mẫn cảm mà yếu ớt.
Trong lòng Nghiêm Văn Giới có lẽ cũng hiểu những điều này, với bọn chúng mà nói, chỉ cần cầm cự tới lúc phát hành cổ phiếu mới là thu được thành công lớn.
Cho dù Hoành Tín có thể đả thông tất cả các mắt xích, Hải Túc công khai phát hành cổ phiếu không thể sớm hơn trung tuần tháng năm năm sau, Trương Khác rất muốn xem bong bóng internet có cầm cự được tới sau tháng 5 mới vỡ hay không.
Đi ra khỏi đường hầm đi bộ, gió lạnh ập tới, mặc dù trời lạnh lẽo, nhưng không khí lễ tết rất nồng, có một cô bé ăn mặc y phục cũ rách rưới ôm hoa hồng trong lòng đi tới rao bán, nó một tay ôm bó hoa hồng lớn, một tay cầm hai cành hoa hồng xua trước mặt Trương Khác, đôi mắt đen láy nhìn Hứa Tư, lại nói với Trương Khác: - Anh ơi, mua hoa hồng cho bạn gái xinh đẹp của anh đi.
Hứa Tư cười không nói, dừng bước giúp Trương Khác cài cổ áo, bên ngoài gió lạnh, Trương Khác lại để hở cổ.
Nhân lúc Hứa Tư chỉnh áo cho mình, Trương Khác lấy tiền mua hết số hoa hồng trong tay cô bé, một cành đưa cho Hứa Tư, số còn lại giúp cô ôm trong lòng.
Hứa Tư đặt bông hoa hồng lên mũi hít nhẹ, chợt nhớ ra một chuyện, cười tủm tỉm nói: - Nghe nói ở Hong Kong cậu lột áo của Đại Nhi?
- Lúc đó chuyện khẩn cấp không có thời gian, cho nên em thay y phục cho cô ấy sau hậu đài, chị đừng dùng từ "lột" khó nghe lắm, em đâu lưu manh như chị nói? Trương Khác nghiêm mặt nói, không biết cái tin này là do Diệp Kiến Bân, Tôn Tĩnh Hương hay Hứa Duy tuồn ra ngoài đây, nhưng dù thế nào y cũng tuyệt đối không thừa nhận, nhớ lại nụ hôn của Giang Đại Nhi, thầm nghĩ cô bé này chưa biết hôn, lần sau phải phụ đạo một chút.
- Hiện tôi được nghe tới mấy phiên bản rồi, vẫn thấy chữ "lột" là lột tả đúng nhất. Hứa Tư không thèm nghe giải thích, khoác tay Trương Khác đi ra bãi đỗ xe.
Trương Khác tay ôm bó hoa lớn, không tiện làm động tác vỗ trán kêu oan: - Chị muốn nhắc tới chuyện hoa hồng quảng trường chứ gì? May mà em thông minh, chị vòng vo tới đâu, em cũng biết tâm tư chị ở chỗ nào, chúng ta lái xe ra ngoài, gặp ai bán hoa là mua, em mua hết cho chị.
- Tôi chỉ cần một bông thôi, phần còn lại cậu tặng cho Đường Thanh ấy. Hứa Tư giơ bông hoa hồng lên, cười đắc ý:
Từ đường Tân Thị tới sân bay không gặp nhiều người bán hoa lắm, nhưng cũng nhét đầy khoang, Trương Khác đưa Hứa Tư đi mua sắm, trên người không mang theo nhiều tiền mặt lắm.
Qua gương chiếu hậu, Hứa Tư nhìn cô bé bán hoa đang đếm tiền trong gió lạnh rất lâu, giọng buồn buồn: - Đôi khi điều chúng ta làm được thật hữu hạn.
Trong thành phố phồn hoa lại đầy trẻ em thất học, vấn đề này cần quốc gia kinh tế phát triển, chế độ phúc lợi, hoàn cảnh pháp trị dần dần thay đổi mới có thể cải thiện được, chỉ tiếc rằng hiện TW và địa phương muốn đưa ra tiêu chuẩn lương thấp nhất cũng gặp trở ngại trùng trùng, còn một con đường rất dài phải đi. Mặc dù tích cực tham gia hoạt động từ thiện, nhưng dù sao đây không phải là trách nhiệm xã hội mà Cẩm Hồ phải gánh vác, chỉ có thể làm những chuyện nhỏ nhặt không mấy tác dụng.
Trương Khác nhờ Hứa Tư cắm tai nghe di động cho mình: - Chị giúp em bấm điện thoại cho Thời Học Bân, em nói với anh ấy chuyện này.
Tuy người thì ở công ty nhưng tâm tư đám Thời Học Bân thì đều đặt vào đêm Thiên Hỉ rồi, nhận được điện thoại của Trương Khác cảm thấy rất bất ngờ, khoa trương kêu lớn: - Khác thiếu gia sao lúc này lại nhàn nhã rảnh rỗi nhớ tới chúng tôi được nhỉ?
- Các anh có an bài tối nay rồi chứ?
- Ừ, hẹn một nhóm các cô em Học viện Âm nhạc tổ chức liên hoan, sao thế, Khác thiếu gia cũng động lòng à? Có rất nhiều cô bé hoài xuân hỏi hôm nay cậu có xuất hiện hay không đấy. Thời Học Bân cười hô hố: - Nhưng chúng tôi nghiêm túc cự tuyệt cậu tới đây giật le của anh em, tôi gửi gắm hi vọng giải quyết vấn đề độc thân vào đêm nay đấy. Vì nó mà đã mưu tính rất lâu rồi, Khác thiếu gia cậu đừng có đột ngột nhảy ra phá đám chuyện tốt của tôi.
- Tôi quan tâm tới anh mà, lo thủ đoạn tán gái của anh quá lạc hậu. Trương Khác ba hoa, đừng nghĩ Đường Thanh bảo đưa cả Hứa Tư tới đón cô nàng là xong, đêm nay y đủ phiền toái rồi, lấy đâu ra cơ hội đi tham gia với bọn họ: - Tôi nghĩ hộ anh một chủ ý cực phong cách, đảm bảo đêm nay anh có thể bế mỹ nhân trở về, có cần nghe một chút không?
- Có chuyện hay cỡ đó sao? Tôi hoài nghi nghiêm trọng nhé!
- Thế thì thôi, tôi cúp điện thoại đây.
- Ấy ấy, đừng gấp, cậu nói ra nghe cũng được, chúng tôi sẽ suy tính nghiêm trúc. Thời Học Bân cười hì hì.
Trương Khác nghiêm giọng hỏi: - Nam nhân tán gái cần có ba loại tố chất, anh biết ba loại nào không?
- Có tài, có tiền, có tướng ... Cậu ép tôi khen cậu đấy à?
- Ài, chẳng trách tới giờ anh vẫn chưa công phá được trái tim của Tả Tiểu Thanh, tầng cấp nhận thức quá thấp kém, loại thủ đoạn này lừa đảo mấy cô bé phù phiếm còn được, muốn đánh đâu thắng đấy còn kém lắm, xem ra tôi không chỉ đạo cho anh một chút là không được rồi. Trương Khác vừa lái vừa ba hoa khoác lác: - Có tiền, cái này thì anh nói trúng rồi, thời buổi này cô gái nào muốn theo anh chịu khổ cả đời chứ. Có tài à? Cái này trước tiên phải nâng cao trình độ nhận thức của cô gái, nếu không anh chỉ có thể oán trách tài không gặp người thấu hiệu thôi. Có tướng à, mặc dù là nữ nhân thích mấy thằng mặt trắng đấy, nhưng không phải là gặp ai cũng hiệu quả, hỏi Hà Huyền đi xem cô ấy nhìn đám mặt trắng thế nào? Nghe thấy phía bên kia điện thoại rất ồn ào, còn nghe thấy cả tiếng cười trong trẻo của Hà Huyền, xem ra bọn họ đã sớm chuẩn bị cho đêm Thiên Hỉ rồi.
Thời Học Bân ở bên kia điện thoại hỏi Hà Huyền, một lúc sau nói: - Hà Huyền nói cậu chính là đồ mặt trắng.
- Vậy lời nha đầu Hà Huyền đó không tính. Trương Khác trừng mắt uy hiếp Hứa Tư đang ôm bụng cười: - Ba loại tố chất đó là: Có tiền, có tình, chu đáo ... Anh nghĩ xem có cô bé nào không chịu.
- Ấy, nghe có vẻ cũng có lý ... Thời Học Bân gật gù:
- Thôi, chắc nhất thời anh cũng không lĩnh ngộ sâu sắc được chiêu này, đêm nay anh tổ chức mọi người tới đường Tân Thị, Khổng Miếu, phủ Thanh Hà mua tất cả hoa hồng các cô bé bán hoa trong đêm lạnh, như thế vừa thể hiện anh có tiền, cũng có tình. Nhưng nếu anh đem hết số hoa này tặng cho Tả Tiểu Thanh, trông có vẻ lãng mạn đấy, song cô ấy sẽ đau đầu vì xử lý số hoa này, chẳng lẽ chất trong phòng nhìn nó khố héo? Nếu ném vào thùng rác, anh chịu nổi không? Trương Khác nói câu này còn diễn cảm làm bộ mặt đau đớn, Hứa Tư đưa tay ra béo má y.
- Vậy phải làm sao? Cậu nói xem. Thời Học Bân thành khẩn học hỏi:
- Đêm nay không phải có rất nhiều người tới Yến Quy Hồ hoặc lên núi sao? Anh đem số hoa hồng mua được, tổ chức mọi người đi tặng các cô gái thức đêm đợi bình minh thiên niên kỷ mới, chẳng phải là hoàn mỹ sao? Có thấy ý nghĩa, lãng mạn hơn cùng đám ngốc nam, ngốc nữ cùng uống gió lạnh không?
- Lão đại, chú ý này tuy hay thì hay thật, nhưng phải có tiền mới được chứ? Thời Học Bân cười khổ than vãn: - Tính sơ qua cho dù tôi có mấy triệu, nhưng đều là cổ phần cả, trong tay tôi chỉ có tiền mua một cái xe, không thể để em Audi C5 tôi khao khát bao lâu ra đi không trở lại vào đêm nay.
- Được, tiễn phật tiễn tới tây thiên, ai bảo chúng ta là anh em chứ, tôi nay mọi chi tiêu đều tính cho tôi. Trương Khác hào phóng nói:
Hứa Tư mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng cùng Trương Khác đi ra sân bay đón Đường Thanh, trong lòng cứ thấp tha thấp thỏm, không làm sao bình tĩnh lại được, nghe Trương Khác phét lác với Thời Học Bân qua điện thoại, tâm tình nhẹ nhõm hơn rất nhiều, đợi y cúp máy xong mới cười nói: - Thì ra tâm tư cậu như thế, không may, chúng tôi mù mắt cả ...
Trên đường mua hoa hồng nên tốn chút thời gian, đến sân bay thì máy bay của Đường Thanh còn nửa tiếng nữa sẽ hạ cánh, tuy hơi đói, có điều Hứa Tư còn tâm trạng nào ăn cơm, bảo Trương Khác: - Có lẽ Đường Thanh cũng chưa ăn cơm, hay là đợi cô ấy xuống máy bay rồi ăn cùng?
- Ừm, đợi Tiểu Thanh xuống máy bay rồi hẵng tính. Trường Khác đồng ý, cùng cô ngồi ở đại sảnh đợi máy bay.
Không khí lạnh đã tới vài ngày, phía nam Kiến Nghiệp, không khí lạnh đã suy yếu, thi thoảng trời có mưa, nhưng không ảnh hưởng tới máy bay hạ cánh. Máy bay của Đường Thanh tới đúng giờ, nhìn màn hình hiện thị hiện thông báo, đến lượt Trương Khác lo lắng Đường Thanh không có ở trên máy bay.
Hứa Tư định ngồi đó đợi, nhưng suy nghĩ rồi lại đứng dậy theo Trương Khác tới cửa đón máy bay, Trương Khác muốn nắm tay cô, nhưng Hứa Tư không cho, còn đứng cách y xa một chút, khiến Trương Khác hết sức day dứt.
Cách cánh cửa kính trong suốt, có thể nhìn thấy lữ khách xuống máy bay, Đường Thanh trong dòng người đó, Trương Khác thầm thở phào. Đường Thanh cũng đã nhìn thấy Trương Khác và Hứa Tư, yên tĩnh đứng đó vẫy tay chào, môi hé nụ cười, khác biệt với sự hoạt bát hiếu động thường ngày của cô.
Đường Thanh vừa xuống máy bay, chưa nhận thức được cái lạnh của Kiến Nghiệp, chiếc áo khoác màu vàng vắt ở cánh tay, mặc áo sơ mi kẻ ca rô, quần dài, chân đi giày bốt màu cà phê, chiếc áo len rộng bọc lấy cặp mông nhỏ săn chắc, mái tóc đen nhánh buộc sơ sài vắt qua bên vai, cho dù thần sắc của cô hết sức phức tạp, nhưng không che được dung mạo kiều diễm thanh xuân mê đắm lòng người, khiến không ít chàng trai trái tim xiết chặt theo mỗi nhịp bước chân của cô.
- Tiểu Khác. Đường Thanh không có hành lý gì cả, chỉ có túi sách tùy thân, đồ dùng sinh hoạt và trang phục của cô đều có ở chung cư Thanh Niên, không cần mang theo cái gì, chỉ gọi Trương Khác một tiếng, rồi đi tới phía Hứa Tư lấy ra một chiếc hộp nhỏ được gói bọc rất đẹp đưa cho Hứa Tư: - Chào chị, vội vàng chọn cho chị ở sân bay đấy, không biết chị có thích không?
Hứa Tư tới giờ lòng cứ thấp tha thấp thỏm, quên luôn cả mang quà theo, nhận quà của Đường Thanh, chẳng biết phải nói gì, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Đường Thanh.
- Quà Hứa Tư mua cho bạn để trên xe. Trương Khác vội tới giải vây: - Quà của mình đâu.
- Quà của bạn à? Đường Thanh lục túi một lúc mà không tìm thấy, sốt ruột nói: - Mình nhớ rõ đã để vào túi rồi mà, sao không thấy nhỉ ... Đưa tay gãi trán, suy nghĩ xem có thể để quên ở đâu.
- Nói cho mình bạn tặng quà gì là được rồi. Trương Khác ôm Đường Thanh vào lòng, có thể tưởng tượng ra tâm trạng cô thế nào lúc mua quà cho Hứa Tư, vừa rồi dáng vẻ Hứa Tư cũng như thế, làm lòng y quặn đau, cả hai đều là sinh mạng của y, Trương Khác từng thầm thể với bản thân không để hai cô phải buồn, dù chỉ một chút, nhưng y chẳng làm được: - Mình và chị Hứa Tư cùng đợi bạn ăn cơm đấy, chúng ta lên xe trước.
Xe đỗ khá xa, Trương Khác đi trước, Đường Thanh và Hứa Tư theo sau, hai cô gái cách nhau một khoảng, cùng không nói gì. Trương Khác vào xe , hai cô gái không ai bảo ai cùng mở cửa sau một trái một phải đi vào.
Trương Khác nhìn Hứa Tư và Đường Thanh qua gương chiếu hậu, nghiêm nghị nói: - Mọi người vào xe cả rồi, vậy mình nói quy tắc trước.
Đường Thanh và Hứa Tư hoang mang nhìn nhau.
- Dùng nắm đấm đánh trúng đầu hoặc thắt lưng đối phương từ phía chính diện, hoặc bên sườn được coi là đánh trúng, mỗi lần đánh trúng được 1 điểm, chúng ta dùng luật 5 hiệp, mỗi hiệp 2 phút, cách mỗi hiệp nghỉ một phút. Khi một bên bị đánh ngã, mình bắt đầu đếm số ngược từ 10, đồng thời dùng thủ thế ra hiệu, mình đếm tới 0, bên bị đánh trúng chưa đứng dậy được sẽ phán đối phương toàn thắng. Nghiêm cấm đánh vào gáy, cổ hoặc là đánh khi đối phương đã ngã. Trương Khác nói hết sức nghiêm túc, thấy Đường Thanh nghiến răng trừng mắt, vội vàng bổ xung: - Đặc biệt là cấm đánh trọng tái ... Ái ái ...
Chưa dứt câu thoáng thấy có nắm đấm vung tới trong kính chiếu hậu, vội vàng ôm đầu úp mặt xuống bàn điều khiển ... Ăn liền mấy cú đấm của Đường Thanh, một lức sau không thấy có động tĩnh gì, Trương Khác quay đầu lại, thấy mặt cô nước mắt chan hòa, vừa khóc lại vừa cười.
- Vốn phải nghĩ ra chị Hứa Tư thế nào cũng ở bên bạn mới đúng chứ, nghe thấy nói thầy giáo bị bệnh chẳng nghĩ gì cả, chạy ù ra sân bay ... Đường Thanh lau nước mắt, giọng nghèn nghẹn: - Trong đầu chỉ muốn gặp bạn ... biết không hả ? Đồ khốn kiếp ! Đồ đầu heo ! Rồi nghiến răng cho Trương Khác thêm vài đấm.
Trương Khác quay người lại, đưa tay khẽ vuốt ve gò mà trơn mịn của cô, ôn nhu nói: - Được, chúng ta thay đổi quy tắc, cho phép đánh trọng tài ...
- Bạn ... Đường Thanh đột nhiên cảm thấy xấu hổ, che mặt quay đi: - Chị Hứa Tư, đấm tên khốn kiếp mấy cái.
Hứa Tư vốn cũng muốn khóc, nhưng bị Trương Khác phá quấy một hồi, vừa tức mình vừa buồn cười, nhưng sự hoảng hốt đau khổ trong lòng với đi rất nhiều, cũng đưa tay ra đấm nhẹ lên vai Trương Khác hai cái.
- Mình chọn quà cho bạn có hơi tùy ý, đoán bạn không ngờ Kiến Nghiệp lạnh như thế, cho nên tặng bạn chiếc khăn quàng. Bạn xem quà chị Hứa Tư tặng cho bạn đi, vì cùng chị ấy mua quà cho bạn, tới giờ mình chưa có gì vào bụng ...
- Quay đi, không được nhìn mình. Đường Thanh che mặt không cho Trương Khác than vãn hết, đợi y quay đi rồi, mới bỏ tay xuống, lau khô nước mắt, nói với Hứa Tư: - Ở sân bay quá vội vàng, nhìn thấy một cái vòng tay rất đẹp, em mua luôn, chị mở ra xem có thích không? Quà cho tên khốn kiếp Trương Khác em mua từ hai ngày trước rồi, là một cái kẹp ca vát, chắc là để quên ở sân bay. Chị mua gì cho em...
Trương Khác quay đầu lại nhìn Hứa Tư mở hộp quà ra, không nờ là chiếc vòng tay nạm kim cương phấn hồng giống y hệt, há mồm nói: - Trùng hợp quá, mau mau xem xem bên trong có khắc "made in china" không?
- Á! Đường Thanh lúc này mới nhìn thấy Hứa Tư tặng cho mình món quà y hệt, vung nắm đấm về phía Trương Khác: - Đã bảo không cho quay đầu lại mà.
~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~
Đường Thanh vội bay về Kiến Nghiệp, bữa trưa cũng chưa kịp ăn, trên máy bay trừ đồ uống, thức ăn vặt ra thì không cung cấp cơm trưa, cô tới Kiến Nghiệp thì bụng đã lép kẹp rồi.
Lúc này đã là bốn giờ rồi, mọi người liền ra siêu thị mua bánh mì, nước ngọt mang lên xe lót dạ trước, rồi lái xe về căn nhà gỗ của Hứa Tư.
Hứa Tư cầm túi sách, quà Đường Thanh tặng, cùng bông hoa hồng trên bảng điều khiển xuống xe. Đồ dùng sinh hoạt, tắm rửa của Đường Thanh đều ở chung cư Thanh Niên, Trương Khác phải quay lại lấy, thấy cô vào xe ngồi bên cạnh, nói: - Hay bạn với Hứa Tư cứ ở đây đi, mình đi lấy một mình ?
- Nếu bạn lấy sai đồ, thì lại đi lần nữa à? Mặc dù nói ba người sẽ ở bên nhau trong đêm Thiên Hỉ, nhưng chỉ cần không có mặt Trương Khác, Đường Thanh không biết làm gì khi ở riêng với Hứa Tư.
- Phải rồi, còn có món quà quên đưa bạn ... Trương Khác vờ như mới nhớ ra, vỗ đầu nói:
- Quà gì thế? Đường Thanh mắt sáng lên.
- Ở trong cốp xe ấy, bạn tự mở ra mà xem.
- Lừa mình không có kết cục tốt đẹp đâu nhé. Đường Thanh nửa tin nửa ngờ xuống xe, mở cốp ra, bên trong chất đầy hoa hồng kiều diễm, kinh ngạc đưa tay che miệng.
- Sao nào, có hài lòng không? Trương Khác thò đầu ra ngoài cửa sổ hỏi: - Vừa rồi mắt bạn cứ liếc về phía đó, mình nhìn rõ lắm.
- Đi chết đi. Đương Thanh siết nắm đấm lại dứ dứ trước mặt Trương Khác, lấy một bông hoa rồi quay lại xe, vừa rồi đúng là cô có chú ý tới bông hoa hồng đặt trên bảng điều khiển, nhìn Hứa Tư cầm bông hoa đó xuống xe, lòng cảm thấy chua chua, không ngờ bị Trương Khác nhìn thấy. Trông nụ cười xấu xa đáng ghét trên mặt y, Đường Thanh đưa tay ra nhéo cho một cái, người quay sang một bên, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào xấu hồ.
Tới chung cư Thanh Niên lấy đồ dùng không mất bao lâu, quay lại căn nhà gỗ bên hồ, đây là lần đầu Đường Thanh tới đây.
Căn nhà gỗ trên đảo giữa hồ nước nóng cũng là tác phẩm của Hứa Tư, nhưng ở đó làm kiểu cởi mở, giống như tự nhiên hòa nhập vào hòn đảo, xinh đẹp hoang dã. Còn căn nhà gỗ bên hồ này lại là một thế giới nho nhỏ Hứa Tư đem tách hẳn với bên ngoài, thanh tú riêng biệt.
Nhận thức trái tim một con người, đôi khi rất khó, đôi khi không khó như trong tưởng tượng.
Đứng trong đình viện dùng gỗ thô làm hàng rào cao ngăn cách, cảm thụ bố trí tinh tế bên trong, thật khó sinh ra căm hận với nữ nhân từng một thời làm loạn gia đình mình, chia sẻ người yêu với mình, hóa ra trái tim của cô ấy lại đẹp như vậy.
- Nhìn cái gì đấy? Trương Khác xách một đống đồ từ gara đi ra, thấy Đường Thanh đứng ngay người trong đình viện, khẽ huých vai cô, hỏi:
- Mình đang nghĩ tại sao một tên khốn kiếp lại hưởng hết những điều tốt đẹp? Đường Thanh xoay người ra sau lưng Trương Khác, ôm lấy cổ y, áp người lên lưng Trương Khác làm nũng nói: - Tên khốn kiếp, cõng mình vào.
Hứa Tư tươi cười đi tới, nhận lấy đống túi đồ trong tay Trương Khác, trong mắt cô, Trương Khác là chỗ dựa không thể thay thế, là linh hồn trên người không thể chia cắt, cho dù có vì Đường Thanh mà phải rời khỏi y, những thứ đó cũng không thể thay đổi. Nghe Đường Thanh nói như thế, trái tim vốn hoảng hốt đốt nhiên yên tĩnh lại, cho dù có một số chuyện thế tục khó chấp nhận, vậy thì cứ dấu nó trong cái góc thế tục không chiếu tới là được, giống như rêu trêu tảng đá vậy, chưa chắc đã thoải mái bằng rêu xanh dưới tảng đá.
Để Trương Khác cõng vào phòng khách, Đường Thanh không làm nũng nữa, nhìn bố trí trong phòng, hỏi Hứa Tư: - Chị Hứa Tư, dẫn em đi tham quan một lúc được không?
- Được, tôi bố trí xong phòng cho em rồi, tôi nay để Trương Khác ngủ ở ghế sô pha.
- Á. Đường Thanh giờ mới biết nơi này chỉ có hai gian phòng ngủ: - Cái đồ đầu heo ấy toàn nói dáng ngủ của em quá tệ, nếu chị không ngại em với chị chen chúc một phòng nhé.
- Vậy cũng tốt. Hứa Tư cười vui vẻ, thấy Trương Khác đưng đần mặt ra đó hỏi: - Cơm tối còn trông cậy vào cậu làm đấy, đứng ngây ra đó làm gì?
- Em đang suy nghĩ một vấn đề triết học vô cùng nghiêm túc ... Trương Khác nghiêm trang nói:
- Vấn đề gì? Đường Thanh dù biết cái miệng chó của Trương Khác chẳng mọc được ngà voi, vẫn không nhịn được hỏi:
- Ba hòa thượng không có nước uống, mọi người nói vấn đề này có cần nghiêm túc suy nghĩ không? Trương Khác hỏi xong thấy Đường Thanh nghiến răng muốn đấm, vội bỏ chạy, kêu: - Mình đi mang hoa hồng vào.
*** Một hòa thượng gánh nước uống, hai hòa thượng khiêng nước uống, ba hòa thượng không có nước uống: