Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm trễ nải nửa ngày ở trấn Bích Thủy, rốt cuộc chúng ta lại lên đường.

Biết được Thẩm lão đại không rơi vào tay Quỷ Vực Nhất Hỏa, hoàng thượng yên tâm rồng. Toàn bộ nhân vật chủ yếu của đội xe đều sa vào hải dương sung sướng. Những võ sĩ vô duyên được nghe cơ mật trông thấy các thủ lĩnh cao hứng như ăn mật, người nào cũng cười ngọt, không ai có thể hiểu nguyên do trong đó. Ngay cả Đường Dịch dọc đường không biểu cảm cũng mỉm cười, không khỏi lo lắng thiên tướng lật úp. Nhất là Kỳ Lân vệ lão Long vui như con sóc bị người đạp đuôi. Thế này là đại họa sắp tới tất có điềm ngược, một đám võ sĩ triều đình quả thật rất buồn bực.

Hoàng thượng cao hứng thì cao hứng, nhưng chuyện thì vẫn phải làm.

Thẩm lão đại không rơi vào tay Quỷ Vực Nhất Hỏa, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không nguy hiểm. Người vẫn phải tìm, Thẩm lão phá vây chạy trốn sau khi bị thương, hẳn là còn chút sức chiến đấu. Chúng ta không cần quá lo lắng an toàn tính mạng của nàng, nhưng giờ phút này Hồ Châu phong vân tế hội, nhân sĩ võ lâm tập trung. Khó đảm bảo thời gian dài không xảy ra chuyện. Bởi vậy vẫn phải nhanh chóng tìm người.

Chẳng qua mục tiêu chiến lược của chúng ta chuyển biến từ đánh vào nội bộ địch nhân, cứu Thẩm lão đại ra thành sưu tập tin tức nhiều mặt, lục soát cứu Thẩm lão đại.

Hai chuyện nhìn như gần, kỳ thực hoàn toàn khác biệt.

Chuyện trước mà nói, chúng ta không biết Thẩm lão đại rơi vào tay địch nhân sẽ bị làm những gì. Nhất định phải thi đua với thời gian, tìm ra tung tích Quỷ Vực Nhất Hỏa, đồng thời định ra chiến lược rồi đánh vào doanh địa của bọn hắn cứu con tin. Độ khó cao tới mười sao. Lúc đầu ta cũng dự định nếu biết người ở đâu thì tự mình đi cứu, nhưng nếu đối thủ là A Bất Lặc Tư, chắc hẳn sẽ là một trận long tranh hổ đấu.

Mà bây giờ, việc khẩn cấp trước mắt lại trở thành tìm tung tích của Thẩm lão đại. Sau này sẽ lấy sưu tập tin tức làm chủ, mục tiêu cao nhất là tìm được Thẩm lão đại ở địa giới Hồ Châu. Phát động trả thù Quỷ Vực Nhất Hỏa, quét dọn Bắc Cương đại đạo cả gan xâm phạm Trung Nguyên thì chẳng phải bức thiết. Hơn nữa nếu lão đại không quá nghiêm trọng, ta cũng không có ý định vội vã xuất thủ.

Nói thật, chuyện giao thủ với Tuyệt Thánh thập tọa, có thể tránh thì ta vẫn tránh. Tuyệt Thánh thập tọa mười phần đặc biệt, một khi đối địch thì không phải một trận thắng bại đơn giản là xong. Nếu không phải tất yếu, nan đề thiên đại như tiêu diệt A Bất Lặc Tư, vẫn để lại cho triều đình làm đi.

Nhưng bây giờ, đây không phải vấn đề chúng ta cần sốt ruột cân nhắc nhất.

Hoàng thượng suy nghĩ một phen, triệt để thay đổi mục tiêu chiến lược của chúng ta. Không chỉ như thế, còn xào bài toàn bộ toa xe và đội hình của chúng ta.

Lúc này, chỗ ngựa mà Mã Thần hội nộp lên có tác dụng mấu chốt.

Luận năng lực phòng ngự, ba người Long Tại Thiên, Độc Cô, Thiết Hàn Y mạnh nhất. Bởi vậy cùng một toa xe với hoàng thượng, ngồi xe ngựa cao lớn ở giữa, phòng ngự như thùng sắt. Xe này có ba thớt ngựa to kéo, nhìn rất uy phong lẫm liệt. Theo lễ chế triều ta, thiên tử bội lục, khanh hậu bội tứ, hoàng thượng vi phục xuất tuần, không thể vượt chế. Đành phải lấy ba làm số.

Hai người Diệp Lạc, Tô Hiểu một dùng cung một dùng đao, có tính tiến công vô cùng phù hợp thì ở xe ngựa bên trái, cũng có hai thớt ngựa lớn Bắc Cương kéo. Xe ngựa này là điển hình của xe hạng nhẹ, sự cơ động của hai con ngựa có thể phát huy ra tốc độ và tính linh hoạt cực cao. Dây thừng kéo xe còn có thể tháo ra, vạn nhất gặp phải tình hình chiến tranh, hai người mỗi người một con ngựa là có thể khai chiến với người ta.

Bạch Lai Mộ thì không ngồi xe ngựa, mà cưỡi ngựa, dẫn mười kỵ sĩ sau lưng. Hắn là nhân vật trinh sát phụ trách dò la phía trước, lúc đầu việc này nên giao cho Diệp Lạc có nhãn lực tốt nhất. Chẳng qua nàng là nữ hài nhi gia, tuy công phu kỵ xạ rất cao, nhưng đây không phải chiến trường, nếu tìm hiểu tin tức, nữ kỵ sĩ hiếm thấy sẽ dễ làm cho người khác cảnh giác. Thế là bèn để tiểu Bạch vẻ mặt hòa khí gánh nhiệm vụ này. Chẳng qua tuy hắn trông ngốc, nhưng mười một người này ngồi trên ngựa, bước chân chỉnh tề như một, tựa như suốt ngày thao luyện, cũng làm người cảm thấy uy phong già dặn hiếm thấy.

Tiếp đó, chính là năm kỵ sĩ tiếp ứng ở sau lưng do Đường Dịch dẫn đầu. Bọn hắn cũng cao cư mã thượng, dáng vẻ tiêu sát. Ngoài ra, năm người điều khiển năm thớt ngựa kéo xe nhỏ chứa vũ khí và ngân lượng chúng ta vận tới, thuận tiện chở đám nhân vật như thái y, thợ rèn.

Hình như ba mươi con ngựa Mã Thần hội nộp lên phân phối theo võ công cao thấp, võ công càng cao ngựa được phân càng tốt. Ngoại trừ toa xe của hoàng thượng dùng ba con ngựa tốt nhất ra, từ ưu khuyết của ngựa là có thể nhìn ra võ công của người cưỡi. Ngựa của các võ sĩ triều đình đều không kém, mà ngựa của Diệp Lạc tốt hơn Tô Hiểu, Đường Dịch lại tốt hơn hai người các nàng.

Về phần ta, thì ngơ ngác nhìn con la trước mặt, dụi dụi con mắt, cho rằng mình nhìn lầm.

Đậu xanh! Vì sao ta chỉ được la? !

Long Tại Thiên nói: “Chớ ồn ào. Ngựa không đủ dùng, ta đặc biệt mua từ phiên chợ cho ngươi.” Dứt lời còn xoa xoa huyệt thái dương, dường như thủ pháp tiệt mạch làm khí huyết chảy ngược của Võng Lượng vẫn khiến hắn khó chịu.

Cái gì? Còn đặc biệt mua cho ta?

Ta đây cảm ơn cả nhà ngươi a! ! !

Người ta đưa tới ba mươi con ngựa, không cho ta một thớt thì cũng thôi đi, ngươi cũng mua cho ta một con ngựa a! Vì sao võ công các ngươi thấp cũng ngồi ngựa Bắc Cương, ta chỉ là con la a!

Tô Hiểu thò đầu qua nói: “Oa, quả nhiên võ công Minh đại ca kém......”

Đường Dịch tiếp lời nói: “Như phân chó?”

Vì sao võ công của ta có nhãn hiệu! ? Vì sao người người đều biết!

Tô Hiểu, ngươi tuyên truyền khắp nơi đúng không! !

Cho nên ta chỉ có thể ngồi xe la a!

Hoàng thượng cắt đứt màn vui đùa ầm ĩ của chúng ta, triệu tập chúng ta vào toa xe của hắn, tuyên bố: “Dựa theo quá trình này, tối nay chúng ta có thể chạy tới trấn Tàm Hồ. Chẳng qua chúng ta đi chuyến này, cũng may trời cao chiếu cố, Y Nhân không việc gì, giải khó khăn trong lòng ta. Trước khi xuất hành đã phân phối thân phận cho các ngươi, nhưng sau đó lại phát hiện không thích hợp lắm, đối chiếu với cảnh ngộ thực tế, vẫn là suy nghĩ khiếm khuyết, rất dễ làm người ta nhìn ra sơ hở. Đến trấn Tàm Hồ, tất gặp phải nhiều nhân sĩ võ lâm hơn, mà có một ít là người chúng ta đã gặp. Chúng ta muốn thu tập tình báo, ắt phải ở trấn Tàm Hồ không ít ngày. Trên giả thiết như vậy, ta nhất định phải điều chỉnh một lần.”

Long Tại Thiên vội vàng lên ôm bắp đùi: “Chủ tử, tiểu nhân nguyện an tiền mã hậu!”

Thiết Hàn Y nói: “Chủ tử muốn sửa lại thân phận của chúng ta?”

Hoàng thượng gật gật đầu: “Trước đây ta an bài cho mình thân phận tiêu đầu, đáng tiếc a, các ngươi đều không cho ta động thủ. Những hộ tiêu các ngươi hoàn toàn không quan tâm đến hàng hóa, nhưng rất để bụng an nguy của tiêu đầu. Tuy là các ngươi trung tâm với ta, nhưng người ta há có thể không biết sơ hở?”

Hoàng thượng cười khổ lắc lắc đầu, dường như rất là tiếc hận vì không thể động thủ. Kỳ thực nghĩ cũng biết không thể để lão nhân gia người động thủ a. Không nói Kỳ Lân vệ, Quân Vương trắc cũng có bốn người, còn đều theo bên cạnh như thuốc cao da chó. Một khi gặp phải nguy hiểm, dù bọn hắn dùng nhục thân cản, cũng không để hoàng thượng chịu chút tổn thương. Sao có thể cho hoàng thượng tự mình động thủ?

Dường như hoàng thượng cũng biết không có khả năng này, bèn nói: “Từ sau hôm nay, ta chính là lão gia của các ngươi, là phú thương tới từ kinh thành, quang minh chính đại, các ngươi chính là tùy tùng của ta, cũng không sợ người ta nói gì. Về phần con cháu chi lưu trước đây thì bỏ đi.”

Ngụ ý tiếc hận sâu sắc, dường như rất tiếc tạo hình diễu võ giương oai của mình. Như vậy được không? Vì để Đường Dịch cải trang thành cháu mình, ngươi còn dạy đao pháp gia truyền cho hắn a, hai ngày nay ta thấy Đường Dịch luyện rất chăm chỉ a.

Hoàng thượng thở dài một hơi, nhưng lại lườm ta, nói: “Minh quân đã treo biển nhị thiếu gia nhà Chung Hoa Lưu trước mặt người khác, chuyện này tuyệt không thể bỏ. Ngươi vẫn là Chung Minh Chung công tử, địa vị trong đội xe bình khởi bình tọa với ta.”

Ta vẫn phải làm đệ Chung Ngưng sao?

Không đúng, nếu là bình khởi bình tọa, ngươi cho ta một con ngựa a! !

Ngươi ngồi xe to ba ngựa kéo, ta ngồi xe ván gỗ một con la kéo, đây cũng gọi là bình khởi bình tọa? !

Hoàng thượng nói tiếp: “Lần này ta vi phục xuất tuần, không ngờ ngoại trừ chuyện Y Nhân, còn gặp được đại sự như Luyện Thần Chú Hội. Nhờ Lữ cô nương nói, ta mới nhớ ra, muốn đi vào Thái Hồ kiếm đảo của Lạc Kiếm sơn trang, hình như không hề dễ dàng. Ta lại không thể lộ thân phận, có lẽ phải nghĩ cách. Đúng lúc biển hiệu của Chung công tử ngươi khá sáng, lại có nhiều người nể mặt như vậy, không bằng coi đây là đột phá, vang dội chiêu bài tại trấn Tàm Hồ, khiến Lạc Kiếm sơn trang mời ngươi đi hội.”

Chờ đã! Biện pháp này hơi phát rồ a hoàng thượng!

Ngươi không chỉ muốn ta làm một tên nhà mở kỹ viện, ngươi còn muốn ta khai hỏa tên tuổi này! Ngươi có nghĩ tới sau này ta phiêu bạt giang hồ sẽ bị người nhìn thế nào không! !

“Chi tiết cụ thể giao cho Minh quân suy nghĩ. Đến trấn Tàm Hồ, mau chóng giao ra một chương trình.”

Ta còn phải tự nghĩ! ?

Hoàng thượng nghiêm túc nói: “Chính là như vậy, chư quân, trở về!”

Chờ, chờ đã, trở về con em ngươi a!

Cho dù ta thật là nhi tử của Chung Hoa Lưu, một tên mở kỹ viện phải làm thế nào để Lạc Kiếm sơn trang đưa thiệp mời cho ta a! Ngươi cho rằng Thanh Phong thập bát viện bên bờ Trường Giang là Thái Cực Thanh Phong thập bát thức sao! !

Ta giận đến nhất Phật xuất thế, nhị Phật bốc khói. Bất đắc dĩ đành phải chạy đi tìm người trút giận.

Lúc này, đối tượng tốt nhất đương nhiên là la lỵ độc vừa bị ta bắt.

Ta đi đến cái xe lừa của mình, trên ván gỗ lại có một thùng xe nhỏ. Ta vừa đến gần, Võng Lượng như chó dữ ngửi thấy người sống, đột nhiên thò đầu từ trong toa xe ra. Tuy khuôn mặt rất tiếu mị, nhưng sự hung tàn trong ánh mắt lại hoàn toàn bán nàng.

“Vương bát đản, cuối cùng ngươi cũng trở về!”

Ta nhất thời nghẹn lời, lúc đầu muốn tìm người mắng một trận, kết quả bị nàng cướp trước.

Bởi vì Võng Lượng bị ta bắt, nên giao cho ta trông giữ. Hoàng thượng rất yên tâm, bởi vì sau khi phát hiện nội công nàng tẩu hỏa còn điểm huyệt đạo của nàng. Bây giờ năng lực hoạt động của nàng còn kém hơn người bình thường, nhiều nhất chỉ có thể nói chuyện. Tứ chi tuy có thể động, nhưng tay chân đều không có khí lực, ngay cả ngồi dậy cũng rất phí sức. Nếu phải hình dung khí lực của nàng bây giờ, chắc là ngay cả đũa cũng cầm không nổi.

Võng Lượng nha đầu bị ta kéo đi giam giữ trong thùng xe nhỏ. Kỳ thực đây không phải toa xe, mà là cái rương chở hàng. Ta lấy đao khắc hai cái cửa sổ nhỏ, có thể bảo trì thông gió và chiếu sáng. Cái rương này vốn dùng để chuyên chở hàng hóa, với kích thước nữ đồng tám tuổi nhỏ nhắn xinh xắn của Võng Lượng, nhét toàn bộ vào vẫn dư xài.

Chẳng qua hình như bản thân nàng vô cùng bất mãn loại đãi ngộ đặc cấp này, hơn nữa vô cùng bất mãn xe của người ta đều là ba thớt đại mã, đến nàng lại biến thành một con la.

Võng Lượng thấy ta, lập tức không phục cộng thêm bất bình mắng: “Đồ hỗn trướng! Để cô nãi nãi của ngươi ngồi ở đây sao? !”

“Không phục? Nhảy ra a.”

“Ngươi đang làm nhục tù binh!” Võng Lượng thét to: “Ta là khách quý quốc tế! Ta yêu cầu đãi ngộ của tù binh cao cấp.”

“Còn là khách quý quốc tế, may mắn tên tuổi của Võng Lượng ngươi không vang dội ở Trung Nguyên. Nếu người ngươi từng giết tìm tới cửa, đủ để chặt ngươi thành nhân sủi cảo ba ngày.”

Hừ, đó là bọn hắn yếu! Sợ chết thì lăn lộn giang hồ làm gì.”

Với chuyện mình giết người, đừng nói là tự kiểm điểm, thậm chí Võng Lượng còn lẽ thẳng khí hùng, kêu gào: “Dù sao ta cũng là nhân vật đầu não của địch quân, ngươi không thể để ta ngồi ở chỗ chết tiệt này!”

Ta kêu oan: “Đã rất khá rồi, ngươi còn dám ghét bỏ?”

Võng Lượng cả giận nói: “Khá cái gì! Đây không phải quan tài không nắp sao! !”

“Nói mò!” Ta nghiêm túc chỉnh tề nói: “Quan tài nhà ai mà hảo tâm tạo hai cửa sổ cho ngươi, cũng không sợ nháo quỷ.”

“Lão tử không ngồi! Lão tử muốn ngồi chỗ bên kia!”

Võng Lượng duỗi tay nhỏ mềm mại ra, bỗng chốc chỉ vào cỗ xe cao cấp —— ba thớt ngựa lớn kéo, mã lực cao tốn ít năng lượng, trang bức nhân sĩ tiêu phối của hoàng thượng. Thấy thế ta tức giận trong lòng, nhất là ta còn vừa bị đuổi xuống, càng giận không chỗ phát tiết! Phải chăng ny tử này biết ta không được ngồi a!

“Đừng chỉ bừa.” Ta đánh tay nàng, “Trên đó có người ngồi.”

“Ha ha? ! Đuổi xuống cho lão tử đ a! Tóm lại ta không ngồi xe la nát này của ngươi, ta muốn ngồi xe ngựa!”

Cô nàng này! Tuổi còn nhỏ đã tham mộ hư vinh! Lớn lên còn đến đâu? ! Vì giảm bớt một yêu nghiệt tương lai cho nhân dân Bắc Cương, ta nghĩa chính từ nghiêm nói: “Ngươi còn dám ngồi xe lớn! ? Trọng lượng của ngươi một con la có thể kéo mười hai đứa!”

Võng Lượng bị ta nói cho ngẩn ra, lập tức phản kích: “Nói bậy! Đây là chiều cao sau khi ta biến thân, nguyên bản ta cao hơn nhiều!”

“Ngươi nói mò sao! Tằm Biến Pháp của ngươi có thể chuyển hóa tinh nguyên huyết nhục cải biến bề ngoài, nhưng không thể tăng giảm trọng lượng của bản thể. Bây giờ ngươi nặng như vậy, biến cao cũng vẫn nặng như vậy!”

Nói đến đây ta sửng sốt một lát, ánh mắt nhìn nàng trở nên hơi hồ nghi.

“Ngươi, ngươi làm gì thế?”

“Nói tới nói lui, chẳng qua ngươi cũng quá nhẹ, dường như ngươi mới hơn sáu mươi cân.”

Với một nữ đồng tám tuổi mà nói, chiều cao và thể trọng của Võng Lượng đều vô cùng khỏe mạnh, thậm chí phát dục hơi tốt, cho người ta cảm giác sau này lớn lên sẽ là châu tròn ngọc sáng. Nhưng giống như ta nói, Huyết Yêu Tằm Biến Pháp không thể thay đổi tổng trọng lượng của người, nói cách khác hình tượng trước đây của Võng Lượng cũng chỉ hơn sáu mươi cân. Mà căn cứ nàng nói, nàng phải cao hơn bây giờ.

Cho dù chỉ có chiều cao của nữ tính bình thường, nhưng trọng lượng này......

Con mắt của ta không khỏi nhìn thoáng qua dưới xương quai xanh, trên bụng, bên phải trái tim, còn có bên trái của bên phải trái tim, trên hai vách đá dựng đứng. Nhất thời không nói tiếp.

“......”

Ta yên lặng sờ mũi: “Bảo trọng......”

“Bảo trọng mẹ ngươi! !”

Võng Lượng kêu lên: “Ngươi nhìn nơi nào đó! ! Ngươi tới đây cho lão tử, lão tử muốn giết ngươi! !”

Ta nhìn tiểu nữ hài kêu gào không thôi bằng ánh mắt đồng tình, ấm áp sờ đầu nhỏ của nàng. Haiz, ngay cả đầu cũng hơi phẳng a.

“Phẳng mẹ nó! !” Võng Lượng quăng sát ý khổng lồ về phía ta, “Ngươi qua đây lão tử cắn chết ngươi!”

Ta lắc đầu thở dài, một mình đi ra. Đến toa xe khác.

Lưu lại một mình Võng Lượng cắn móng tay phát điên trên xe la: “Một ngày nào đó lão tử sẽ giết ngươi giết ngươi giết ngươi......”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Đỗ Tiến Hưng
02 Tháng tám, 2019 16:28
Ad cho mk hỏi Truyện này có hậu cung ko vậy ?
Hoaqin
31 Tháng bảy, 2019 11:08
Sau này hốt một mẻ 3 chị em luôn
Hoaqin
31 Tháng bảy, 2019 11:08
Xe đẹp có mà lão, nhớ đoạn main thông não Lữ Dao Cầm không =)))
Quang Anh Luong
30 Tháng bảy, 2019 20:02
Ah cảm ơn chương mới nhá :)) Vất vả rồi :)
Quang Anh Luong
30 Tháng bảy, 2019 19:56
Khoan khoan khoan lão Hoa à, “...có người thích xe đẹp mĩ nhân”? Thời đấy á? :) ?
Quang Anh Luong
30 Tháng bảy, 2019 19:53
Hoàng thượng: Ngươi suýt lấy ta nữ nhi. Lão Phi Chân: Ngài nói nữ nhi nào? =)))) Best luôn :)) giờ còn mỗi tam công chúa là còn nhỏ quá lão ấy không động nổi :))
Quang Anh Luong
28 Tháng bảy, 2019 20:54
Thank lão :)) Edit vẫn ổn định ghê =)))
minh1912
28 Tháng bảy, 2019 00:29
hẳn là gác tiền đánh bạc thua chứ ai đi bán giá thế =)))
Quang Anh Luong
27 Tháng bảy, 2019 13:06
Lão Phi Chân đúng kiểu hồi nhỏ bị lừa quen rồi, lớn lên chai lỳ luôn :)) bị hố từ nhỏ đến lớn. Mà hai lão hoà thượng với đạo sĩ kia cũng nhàn rỗi kinh, bán Dịch Cân Kinh giá 5 đồng :))
Quang Anh Luong
25 Tháng bảy, 2019 19:29
Tem :))))
Hoaqin
25 Tháng bảy, 2019 10:41
Chung thuỷ thì nhầm rồi nhé, bộ này là hậu cung Ít nhất cũng 4 vợ
minh1912
24 Tháng bảy, 2019 21:43
ta tưởng chung thủy với MTV chứ
Quang Anh Luong
24 Tháng bảy, 2019 20:16
Thank lão Hoa :))
Quang Anh Luong
24 Tháng bảy, 2019 18:41
Vợ main thì nguy hiểm cái gì? :v
minh1912
23 Tháng bảy, 2019 19:15
đã tìm đc vậy là không còn nguy hiểm r
Quang Anh Luong
23 Tháng bảy, 2019 17:41
Chương mới :)) lão Tra Bỉ chém gió cấp thần thông cmnr :))
Quang Anh Luong
22 Tháng bảy, 2019 21:18
Cực khổ cực khổ -_- Bác cháy hết mình kinh :// dịch mấy cái này xong còn edit nữa, rồi lại nghĩ thời gian ước chừng hoàn thành :// thôi thì cứ thong thả bác ạ :)) Chỗ này cũng toàn người biết suy nghĩ, chậm tí cũng chả ai dám trách bác
Hoaqin
22 Tháng bảy, 2019 20:59
Mình có dịch phần Tân Xuân, cơ mà đợi đến lúc ấy thì lâu lắm =)) Nếu ngày 2 chương như trước thì phải gần năm, ngày 1 chương thì 2 năm, nghe đã dài rồi Chỉ hi vọng con tác không drop
Quang Anh Luong
22 Tháng bảy, 2019 20:16
Thank chương mới =))))
Quang Anh Luong
22 Tháng bảy, 2019 20:15
Tình hình là lão Hoa định dịch phần Xuân Thu không hay như lão Bún? ://
Quang Anh Luong
21 Tháng bảy, 2019 23:01
Uầg, bom hai chương :)). Vất vả vất vả :))
Hoaqin
21 Tháng bảy, 2019 12:29
Lúc ấy tác giả định end sớm quyển 12, cơ mà làm thế sợ ăn chửi nên kéo thêm hơn chục chương nữa
Quang Anh Luong
21 Tháng bảy, 2019 11:43
Lão Hoa ta hỏi tí? Sao mới tới chương 134 đã hết quyển 12 rồi? :/ ta xem bên kia tới chương 151 mới hết quyển 12 mà? ._.
Quang Anh Luong
20 Tháng bảy, 2019 21:53
Thank lão thớt :)) hôm nay cả ngày không dùng máy nên cứu giá hơi muộn :)))
Quang Anh Luong
19 Tháng bảy, 2019 21:35
Yup, chỉ có bọn Lư Sơn méo biết mình vừa suýt chết xong :)) Về sau thiếu chủ Lư Sơn còn thích nam chứ :)) gia môn bất hạnh :)))
BÌNH LUẬN FACEBOOK