Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tử đại nhân, sao ngươi lại tới đây?”

Nghe nói Tử đại nhân là nhi tử của ta và Bạch tổng quản, Mặt Nạ Thỏ Yêu không làm khó dễ nhiều. Hẹn chúng ta sáng sớm ngày mai gặp lại rồi lập tức thả người. Hắn muốn mời chào ta và Bạch tổng quản, cũng không muốn đắc tội chúng ta ở mặt này.

Sau đó có người dẫn chúng ta ra ngoài. Lúc sắp đến cửa ra vào, muốn chúng ta đeo khăn che hai mắt, không cho phép nhìn nhiều. Tuy trong lòng chúng ta, độ quỷ bí của nơi này lại tăng lên không ít, nhưng không gặp phải nguy hiểm gì.

Chúng ta vừa ra khỏi cửa liền nhanh chóng đi xa, Bạch Liên trầm mặt, tiếu nhan có sương, nói với Tử đại nhân.

“Vì sao ngài lén chạy đến? Ngoài ra còn người nào biết không?”

Tuy giọng nói vô cùng cung kính, Bạch tổng quản cũng rất tôn kính tiểu hài Tử đại nhân, nhưng so với trách móc, thái độ giống tỷ tỷ quan tâm đệ đệ hồ nháo hơn. Nói ra, hình như Bạch tổng quản cũng chỉ có mười tám mười chín tuổi, không lớn hơn Tử đại nhân bao nhiêu.

Tử đại nhân cúi khuôn mặt nhỏ, như cầu khẩn nói: “Liên tỷ tỷ, ngươi đừng trách ta. Ta không muốn chạy đến, ta theo chân nột người, kết quả đi một lát đã tới đây.”

Ta chen lời nói: “Tiểu hài tử, nói dối không tốt. Khoảng cách nơi này với kinh thành, cưỡi ngựa cũng phải mấy canh giờ, ngươi có thể theo ai xa như vậy?”

Tử đại nhân nháy mắt mấy cái: “Chính là ngươi a.”

“Hả?”

Tử đại nhân phồng má lên nói: “Đã nói ta muốn bái ngươi làm thầy, sao có thể bỏ dở nửa đường. Cho nên bắt đầu từ khi ngươi xuất cung, ta đã theo sát ngươi. Ngươi nói chuyện với Lý gia gia, còn có gặp Liên tỷ tỷ ta đều nhìn thấy! Sau đó ta thấy các ngươi cưỡi ngựa ra khỏi thành, bèn lập tức theo sau.”

“Ngươi theo kịp ngựa?”

Tử đại nhân đắc ý nói: “Ta biết cưỡi ngựa! Liên tỷ tỷ dạy ta!”

Ta kỳ quái nói với Bạch Liên: “Bạch tổng quản, sao hắn một mực gọi ngươi là Liên tỷ tỷ? Các ngươi...... Không chơi trò gì kỳ quái trong cung chứ.” Lại thêm bộ nữ trang không thể phù hợp hơn của Bạch Liên, ta nghiêm trọng hoài nghi, bình thường Bạch Liên mặc như vậy trong cung!

“Ôi ôi, đau.”

Kết quả chỉ đổi lấy một cái đập đầu lãnh khốc của Bạch tổng quản, nàng né tránh không nói về xưng hô ‘Liên tỷ tỷ’, lạnh lùng nói: “Chuyện này không liên quan đến ngươi. Tử đại nhân, ta còn chưa nói xong. Bất kể thế nào cũng không được tùy tiện xuất cung a, mẫu thân ngươi sẽ lo cho ngươi. Nàng không thấy ngươi lâu như vậy, chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói. Vả lại nơi này cách kinh thành xa như thế, ngươi thật là......”

“Ta không cố ý, ta để lại tin nhắn cho mẹ mới đi.”

Hắn nói xong liền trốn bên cạnh ta, dường như cực sợ Bạch Liên trợn tròn mắt hạnh.

Tử đại nhân kéo kéo ống tay áo ta, nhỏ giọng nói: “Sư phụ sư phụ, mau giúp ta.”

“Ai là sư phụ ngươi? Hơn nữa cũng không nói oan cho ngươi a. Tình hình vừa nãy nguy hiểm bao nhiêu, ngươi còn đến lần nữa, mười cái mạng cũng không đủ.”

Tử Tử nghiêng khuôn mặt nhỏ, làm mặt quỷ nói: “Không phải vì võ công ta không tốt mới có thể bị người khi dễ sao. Nếu ta giống ngươi, tùy tiện đã thu thập những người xấu cưỡi ngựa kia, ta cũng không sợ gì cả.”

Hả?

Thì ra lúc ta đánh đám kỵ sĩ Bắc Cương kia, ngươi cũng nhìn thấy a! Ngươi trốn rất giỏi a!

Bạch Liên ngạc nhiên nói: “Người xấu cưỡi ngựa cái gì?”

Tử đại nhân nói: “Chính là những......”

Ta vội vàng che miệng hắn, khuyên nhủ: “Ờ, không có gì không có gì, ngươi không nên quá tức giận, hài tử này còn nhỏ......”

“Không được giúp!” Bạch Liên nói: “Làm sai sao có thể trốn? Tử đại nhân, qua đây.”

Tử đại nhân không dám phản kháng, vẫn bị Bạch Liên hảo hảo thuyết giáo một phen.

Nhưng nói cũng kỳ quái, Tử đại nhân bị quở trách một trận, vẫn cười hì hì. Chỉ điểm này đã khác rất xa đám phú nhị đại, quan nhị đại ta biết.

“Hôm nay hai người chúng ta tới đây do có nhiệm vụ trọng yếu, ngươi tuyệt không nên dính dáng, biết không?”

“Để hắn tự trở về là được.”

“Ngươi nói cái quỷ gì! Tử đại nhân còn nhỏ như thế, sao có thể trở về được!”

Này...... Lời của ngươi có logic không! Không thể trở về thì tới đây kiểu gì a!

“Tóm lại không được, ta sợ Tử đại nhân gặp phải nguy hiểm, nhất định phải về cùng chúng ta. Tử đại nhân, ngày mai chúng ta có chuyện quan trọng trong người, không thể không ra ngoài, xin ngài ở khách sạn chờ chúng ta về, tuyệt không nên đi loạn.”

Ngữ khí tuy tôn kính, nhưng không có chỗ thương lượng. Tử đại nhân không thể không gật đầu.

“Còn ngươi nữa! Ngày mai hai người chúng ta chia ra hành động, ta phụ trách đi Thiên bàn đánh lôi đài, ngươi chuyên tâm tìm ra hạ lạc của người tiếp đồ bẩn.”

Ta hồi tưởng bài trí và thiết kế của võ quán trong lòng đất —— Phi Vân đường, cảm giác bất lực xông lên đầu.

Còn nghĩ sau sự kiện Kim Vương Tôn có thể thư thư phục phục ăn tết, vui vẻ kiếm sống, gặm lê, ăn chân giò đây.

Nhưng đoán a, hai ngày này phải bận rộn.

**************

Ngày hôm sau, Bạch tổng quản đúng hẹn đi Phi Vân đường. Hôm qua ta đã quan sát một lần, với võ công của nàng, Phi Vân đường không có người là đối thủ. Cho dù cùng nhau tiến lên, Bạch tổng quản cũng có khả năng tự vệ và thoát thân.

Tương đối khó giải quyết chính là làm thế nào để lấy bảo vật bị mất trộm về.

Nghe Bạch tổng quản trình bày tình huống, châu báu bị người vận ra khỏi cung bán thành tiền. Xuất hiện ở Phi Vân đường, mà đông gia lớn nhất Phi Vân đường chính là Lục Thượng Phi.

Có đầu óc đều biết, một kẻ phú thương cỏn con không thể với tay vào trong cung. Nếu bản thân không phải đại nhân vật che giấu thân phận, thì là sau lưng có người làm chỗ dựa.

Ta trầm ngâm một lát, trước tiên nghe ngóng tình hình của Lục Thượng Phi từ dân bản xứ.

Nhưng tình báo thu được lại khác với ta nghĩ.

Thanh danh của Lục Thượng Phi ở huyện Ngũ Hoa lại vô cùng tốt. Tuy hắn không sinh ra ở huyện Ngũ Hoa, lại đến đây từ khi còn nhỏ, hơn nữa học hành lớn lên ở đây. Cho nên coi huyện Ngũ Hoa là cố hương thứ hai, thường trở về quyên tiền làm việc thiện. Hắn còn có huynh đệ làm quan ở kinh thành, sau khi lên như diều gặp gió còn trở về huyện Ngũ Hoa mở trường dạy học, hai huynh đệ khá được nhân vọng.

Điều này làm ta thấy kỳ quái hơn.

Nếu nói là kiêu hùng hắc đạo một tay điều khiển luận võ trong lòng đất, một tay còn dám đưa vào hoàng cung trộm đồ, lại muốn làm chút công phu để che giấu tung tích, vì thế làm chút việc thiện thì ta có thể hiểu được. Nhưng rõ ràng Lục Thượng Phi không phải trường hợp này. Nếu hắn làm việc thiện vì che giấu thân phận của mình, vậy thân phận hắn nên giấu bí ẩn hơn nữa, tối thiểu sẽ không dễ bị người ta biết. Nhưng tên hắn từ Lý thừa tướng đến Bạch Liên đều biết, ở giữa còn không biết có bao nhiêu mật thám Quân Vương trắc biết. Người như vậy có thể làm lão bản sau màn của địa phương như Phi Vân đường, cũng quá coi nhẹ hào kiệt giang hồ a. Hơn nữa, sơ hở lớn nhất chính là...... Nếu hắn thật là người trong hắc đạo, sao có thể để thân huynh đệ của mình đi làm quan. Còn gióng trống khua chiêng làm quan, tuyệt không che giấu quan hệ của hai người. Vạn nhất ngày nào đó xảy ra chuyện, hai huynh đệ Game Over cùng nhau.

Thế này, nếu nói hắn là hắc thủ phía sau màn, không bằng nói, nhìn thế nào cũng giống cừu non dùng để đội bao mang tội.

Ta vừa nghĩ, vừa đi đến đại trạch Phi Vân đường.

Hôm qua đi quá phách lối, một mực không thu thập, sợ rằng hôm nay đã bị người phát hiện.

Khi ta đi đến tòa nhà kia, đại môn mở rộng, quả nhiên có người vào.

Bước nhanh tới nhà kho làm lỗ thông gió của tầng hầm, nhìn thấy mấy người chen chúc. Hình như là thủ hạ của Phi Vân đường.

“Xem ra có người xông tới, còn đánh nát nhà kho.”

“Sao có thể, người này dùng búa gì, có thể đập tường thành như vậy.”

“Xem ra đã không ở nơi này, rốt cuộc là ai?”

“Chậm đã, các ngươi xem, nơi này còn có hai người. Là một nam một nữ! Hình như đây, đây là vợ chồng Hồ thị hôm qua.”

“Ta chỉ nói Điệp Y Lam kia xinh đẹp hơn nhiều, chẳng lẽ là......”

Mấy vị nhân huynh thật thông minh a.

“Đoán trúng có thưởng, mời đến nhận.”

Ta phi thân qua, nhắm ngay cổ bốn người, mỗi người một cái thủ đao! Tiếng gió rít gào qua, bốn người ứng thanh ngã xuống. Tuy thông minh, nhưng rất tiếc, ta không thể để các ngươi bóc trần bí mật, Bạch tổng quản vẫn còn dưới lôi đài.

Ta ném mấy người này qua một bên, dò xét mạch đập hô hấp của vợ chồng Hồ thị, tất cả bình thường, hẳn còn nửa ngày mới có thể tỉnh lại. Hôm qua đi vội vàng, chưa kịp xử lý nơi này. Thế là ta giúp bọn hắn thông suốt huyết khí, bảo đảm thương thế bị gạch đá nện vào của hai người khỏi hẳn. Sau đó lại phong huyệt ngủ hai người, làm bọn hắn ngủ tiếp một ngày.

Chờ xử lý xong những chuyện này, ta bỗng nói.

“Không phải bảo ngươi hảo hảo chờ ở khách sạn sao? Sao lại tới.”

Thân ảnh nho nhỏ sau lưng, chạy nhanh mấy bước tới trước mặt ta.

“Ngươi sớm đã phát hiện?”

“Nếu ta không phát hiện được, ngươi cũng không cần theo ta, phải không.”

Tử đại nhân nhìn người nằm trên mặt đất, hâm mộ nói: “Quả nhiên rất mạnh...... Ta cần cường đại như vậy.”

“Tử đại nhân, hình như ngươi làm sai gì đó. Ta không thu đồ đệ.” Ta khoanh tay cười nói: “Nhất là không thu người giấu đầu lộ đuôi.”

“...... Xem ra ngươi đã biết.”

“Biết cái gì?” Ta cười nói: “Thật ra tên ngươi không phải Tử Tử đúng không?”

Tử đại nhân hơi do dự, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói.

“Tử trong hiếu tử hiền tôn, tử trong tử khí đông lai, hợp lại, Lý Tử Tử, đây là tên của ta.”

“A? Tử đại nhân là quốc tính a. Thật là khéo, chủ nhân của quốc gia này cũng họ Lý.”

“Xin đừng trêu ta. Ngươi biết rõ người đó chính là phụ thân ta.” Tử đại nhân hiếm thấy nghiêm túc nói: “Ta gọi là Lý Tử Tử, chính là con trai thứ bảy của đương kim hoàng thượng.”

Tuy không muốn thừa nhận đây là thật, quả nhiên vẫn giống như ta nghĩ.

Đương kim hoàng thượng có bảy con trai, lấy Xích Tranh Hoàng Lục Thanh Lam Tử làm tên. Trong đó, sáu nhi tử lớn tuổi đều phong vương, đồng thời đều chuyển đến đất phong của mình, không được truyền triệu không được hồi kinh.

Thiếu niên có thể khiến đại nội tổng quản để tâm như thế, lại có thể tự do ra vào cửa cung, quả nhiên là nhi tử duy nhất chưa xưng vương của hoàng thượng.

Lý Tử Tử, chưa xưng vương, cho nên là Tử đại nhân a?

“Minh đại hiệp!” Tử đại nhân xông qua ôm eo ta, “Ta không biết vì sao Liên tỷ tỷ cảm thấy ngươi rất yếu, nhưng ta biết ngươi không yếu chút nào. Ngươi là người lợi hại nhất ta từng thấy, ngươi có thể thu ta làm đồ đệ không!”

“Đừng lôi kéo làm quen.” Bàn tay rộng lớn của ta ấn lên đầu nhỏ của hắn, nhẹ nhàng đẩy ra, lãnh đạm nói: “Ngươi nói cho ta biết trước, vì sao không ngại chạy ra khỏi cửa cung, theo đến chỗ này cũng phải bái ta làm thầy. Ngươi là hoàng tử là cao quý, có sư phụ gì hoàng thượng không thể tìm đến cho ngươi? Vì sao nhất định phải học ta?”

“Đó là bởi vì!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn chưa hết nét ngây thơ của Tử đại nhân lộ vẻ sợ hãi.

“Có người muốn giết ta! Nếu ngươi không thu ta làm đồ đệ, ta nhất định phải chết trong cung!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Zhang Xiao Fan
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
Hieu Le
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
Saojoker
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
LangTuTramKha
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
61703187
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
Quang Anh Luong
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
Quang Anh Luong
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
Quang Anh Luong
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
Quang Anh Luong
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
Hoaqin
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
Hoaqin
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
Quang Anh Luong
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
Hoaqin
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK