“Lý...... Lý đại nhân?”
Thấy hàn mang chợt hiện trong mắt người trẻ tuổi bên cạnh thừa tướng, ta khó khăn lắm mới nuốt được hai chữ thừa tướng về.
Lý thừa tướng trông thấy ta, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo lại tươi cười. Lúc tại Thiên Hương uyển ta từng hợp tác với lão thừa tướng, hố Kim vại lớn một lần. Có một phần giao tình, cho nên dù thân phận hai chúng ta cách nhau rất xa, dường như ấn tượng của lão thừa tướng với ta rất không tệ.
Hôm nay lão thừa tướng gọn nhẹ đơn giản, chỉ mang theo một tùy tùng bên người. Tùy tùng này ước chừng hai lăm hai sáu tuổi, tuy mặc trang phục áo xanh của gia đinh, lại có vẻ nhanh nhẹn dũng mãnh. Nhất là vừa rồi trừng ta, lộ ra khí khái của võ nhân. Người này không những biết võ công, hơn nữa tương đối không tệ. Thủ hạ của thừa tướng, quả nhiên cũng có mấy người tài ba.
Lão thừa tướng cười nói: “Thì ra là Minh tiểu ca. Tương thỉnh không bằng ngẫu ngộ, đến chỗ lão phu ngồi một lát, thế nào?”
Ta nháy mắt mấy cái, cười ha ha một tiếng, kéo ghế nhập tọa. Tận lực giả bộ người vừa mắng hắn là lão đầu không phải ta......
“Quả nhiên là nhân sinh nơi nào không gặp lại. Tại hạ vốn cho rằng lão đại nhân là rường cột nước nhà, có thể gặp mặt một lần đã là tam sinh hữu hạnh, không ngờ có thể gặp lão nhân gia ngài ở đây.”
Dường như cảm thấy bất mãn vì ta vô lễ, tùy tùng của thừa tướng đại nhân trợn mắt nhìn ta.
“Yến Bắc, không cần như thế. Minh tiểu ca xem như bằng hữu của lão phu.”
Lão thừa tướng khoát khoát tay vuốt râu nói: “Này, trộm kiếp phù du nửa ngày nhàn a. Người sống một đời, làm bao nhiêu chuyện? Cũng nên nghỉ ngơi một chút, mới có khí lực.”
“Rất đúng, rất đúng.”
Ta khoát khoát tay với nhị sư đệ sau lưng, ra hiệu lát nữa sẽ về. Thấy thế hắn nghĩ không ra. Hắn cũng từng gặp Lý thừa tướng, cho nên càng không hiểu vì sao ta muốn tiếp cận thừa tướng như thế.
Dùng truyền âm nhập mật hỏi: Đại đương gia, ngươi muốn đơn đấu với lão đầu này sao? Đại La sơn chúng ta còn chưa muốn tạo phản. Ngươi muốn đánh lão đầu này thì nói cho ta biết trước, ta đi thu thập hành lý. Lần này tới Nam Kinh, ta mua rất nhiều thổ đặc sản, phải đóng gói!
Ta nhìn lướt qua: Im ngay, chuyện liên quan đến thiên địa chính đạo, ngươi biết cái gì!
Lão thừa tướng không phát giác chúng ta giao lưu ánh mắt, chỉ cười nói: “Nhập tọa tức là khách nhân. Lần này lão phu mời khách, không cần mất tự nhiên. Thích ăn cái gì tùy tiện gọi.”
“Nếu thế tiểu nhân cung kính không bằng tuân mệnh.”
Ta lập tức hô: “Cho chỗ này một bàn chân giò hầm tương! Phải nhanh!”
Vừa rồi trên bàn mình, ta chọn mười sáu đĩa khai vị, vẫn không thể ăn được chân giò hầm tương. Suýt không kịp chính sự hôm nay.
Tiểu nhị ca vội vội vàng vàng gật đầu, hô to một câu: “Làm cho khách quý bàn này, một nồi chân giò hầm tương~”
“Khoan đã!”
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, quả nhiên như ta dự đoán, lão thừa tướng lớn tiếng ngăn cản, khiến tiểu nhị hô được một nửa suýt đau sốc hông.
Lão thừa tướng nhướn mày nói: “Minh tiểu ca a. Không phải lão phu nói ngươi, thích ăn cái gì cũng tốt, chân giò xương sườn , đều là món ăn tục nhân thích. Há có thể lên bàn tiệc? Tiểu nhị ca, cũng cho vị công tử này một bát canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc, lão gia cho hắn nếm thử vị nhã.”
Tiểu nhị cười xòa nói: “Vâng vâng vâng. Cho hai vị này thêm một chén trân châu phỉ thúy......”
“Khoan đã!”
Ta lại quát một tiếng, tiểu nhị suýt bị nước miếng của mình nghẹn chết.
Ta nghiêm túc nói: “Lão đại nhân, lời ấy sai rồi. Trong ẩm thực, há có phân biệt giàu nghèo. Canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc của ngươi, không phải cũng biến đổi từ thức ăn dân tục sao? Luận đến ngọn nguồn, chân giò hầm tương của ta còn cao quý hơn nhiều.”
Tùy tùng gọi là Yến Bắc quát: “Làm càn! Rượu mời không uống uống rượu phạt!”
Lão thừa tướng cũng lãnh đạm nói: “Nếu Minh quân khăng khăng như thế, lão phu cũng không tiện mời khách.”
“Không cần!”
Ta lắc tay, đưa ra tám văn tiền: “Tự ta trả! Tiểu nhị ca, cho một phần chân giò hầm tương!”
Các thực khách sau lưng thấy nơi này xảy ra tranh chấp, đều nhìn lại, kết quả trông thấy ta vung tay tiêu sái, không khỏi vang lên tiếng tán thưởng.
Mà nhị sư đệ sau lưng cũng nhìn ta bằng ánh mắt như nhìn thiểu năng......
Ngươi biết cái gì! Đây gọi là vệ đạo! !
Lão thừa tướng vuốt vuốt chòm râu, hai mắt tinh quang trầm tĩnh: “Nói như thế, tiểu huynh đệ ngồi bàn của lão phu, là đến phá quán?”
Ta híp mắt, khoát tay chặn lại: “Không dám nhận, chưa thỉnh giáo?”
Lão thừa tướng vỗ bàn một cái: “Lão phu ăn quen đại giang nam bắc, có câu há miệng ăn đến Hồ Quảng, động lưỡi hai nhát nhai Giang Nam. Hoàng thượng cũng phải khen lão phu là lưỡi vàng đệ nhất đương triều. Tiểu tử dám, khiêu chiến lão phu?”
“Chỉ người không có bản lĩnh thật sự, mới có thể dùng hư danh đe doạ.” Ta lơ đãng nói: “Nếu kỹ năng của lão đại nhân chỉ tới đây, cũng không cần nói tiếp.”
“Minh Phi Chân lớn mật! Lão phu phải kiểm tra ngươi, chân giò hầm tương ngươi chọn, chế tác thế nào?”
Ta không chút nghĩ ngợi hồi đáp: “Chân giò hầm tương này tinh tuyển thịt heo thượng hạng, nói đơn giản trình tự có thể chia thành năm bước, chính là đầu tiên nướng, tiếp theo chần, lại nướng, lại quét, cuối cùng thu lấy nước. Nướng phải vàng óng, chần phải trắng. Nướng phải lẫn với luộc, tương phải thơm. Trong đó, nếu tỉ lệ lửa không vừa đúng, sẽ phá hoại mỹ vị vốn có của chân giò heo. Cho nên là một mỹ vị tốn rất nhiều thời gian nhưng không thể sơ suất chút nào.”
Lão thừa tướng tán thán nói: “Tốt. Tiểu tử vẫn có mấy phần chân tài thực học.”
“Cũng phải thỉnh giáo thừa tướng.” Ta đưa tay, lấy một bầu rượu ở bàn bên cạnh, rót vào chén thừa tướng, “Rượu này lại là rượu gì?”
Người bên cạnh vốn định về, nhưng thấy hai người chúng ta khác thường, không ngờ nhất thời quên lấy lại bầu rượu, trái lại muốn nhìn xem lão thừa tướng có thể nếm ra tên rượu không.
Yến Bắc cả giận nói: “Ngươi nghĩ lão gia nhà ta là ai, sao có thể uống rượu thừa của người khác?”
“Yến Bắc, yên tâm.”
Nào ngờ lão thừa tướng cũng không nhấc tay, chỉ vẻn vẹn ngửi một cái, cười nói: “Ngấn nước sáng ngời, nặng mà không thô, mùi rượu thanh nhã, êm đềm tinh khiết mà hắc, nếu không phải là Trúc Diệp Thanh mười năm, danh hào lưỡi vàng của lão phu, nhường cho ngươi.”
Dứt lời nâng ly, ngửa đầu hết sạch. Chớ nhìn thừa tướng xuất thân thư sinh, nhưng tửu lượng không kém. Lão nhân gia người sảng khoái lau miệng nói: “Rượu tốt như vậy, không uống đáng tiếc.”
Ta còn chưa kịp nói, bàn bên cạnh đã tán thưởng trước: “Lão nhân gia, phẩm vị quá tốt! Bầu rượu này, coi như ta tặng cho ngài! Mời!”
Lão thừa tướng vuốt râu mỉm cười, cũng không dám lãnh đạm, nhìn chằm chằm vào ta. Ta cũng híp mắt giằng co với hắn, nhất thời hai người không nói chuyện, đều đang nghĩ phải làm thế nào để cao minh hơn.
Lúc này tiểu nhị mang tới một bát canh lớn óng ánh long lanh, chính là canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc lão thừa tướng chọn.
“Đây mới là thức ăn ngon.”
Nước canh này lóng lánh, hương thơm nồng nàn ngọt ngào, nhìn đến thèm nhỏ dãi. Có thể nói là một món ăn nổi tiếng của Bát Tiên cư.
Lão thừa tướng mỉm cười bưng tới, dùng thìa nếm thử một miếng, cảm thán nói: “Ừm, vẫn là hương vị lúc trước.”
Ta thì khịt mũi coi thường: “Cũng không uống nguyên trấp nguyên vị, thế mà vẫn khen hay?”
“Minh quân, không nên nói chuyện giật gân. Lão phu uống canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc này hơn năm năm, còn có mùi khác sao?”
Ta cười nói: “Ăn có kinh ăn, mỗi món ăn đều có hình dạng nó phải có. Nói về canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc này, rau cải xanh tươi, cơm cháy vàng sáng, tôn nhau trong nước óng ánh, mới là canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc. Lão đại nhân, trong món ăn của ngươi, đậu phụ thành khối, bạch ngọc ở đâu? Rau cải đã già, còn nói gì tới ngọc bích? Cơm cháy càng không xử lý qua, nói trân châu làm gì?”
Bỗng chốc mọi người đều nhìn về điếm tiểu nhị.
Tiểu nhị lập tức rất khẩn trương: “Lão gia tử, không phải tiểu điếm gạt người. Kỳ thực mài tròn đậu phụ, rau cải tươi, lại phải rang qua cơm cháy rất khó làm. Đậu phụ vừa đụng vào đã tan, muốn mài tròn từng viên một không biết phải tốn bao nhiêu thời gian. Rau cải vốn cũng dễ làm, nhưng bây giờ là mùa đông, không có rau cải đúng mùa, bởi vậy cũng...... Về phần cơm cháy, trong một nồi cơm chỉ có chút xíu cơm cháy, nếu lần nào cũng xử lý thực sự tốn không ít thời gian. Cho nên từ trước tới nay tiểu điếm không làm được nguyên vị. Nhưng giá cả tiểu điếm thu, cũng tiện nghi hơn canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc tiêu chuẩn nhiều. Thực sự không gạt người.”
“Không thông, không thông.” Lão thừa tướng suy nghĩ một lát, lại lắc đầu nói: “Ngươi nói ghi chép trên kinh ăn kia, đậu phụ trắng nuột, rau cải xanh biếc, cơm cháy vàng sáng. Theo thứ tự là đậu phụ trắng mà trơn, cơm cháy vàng mà sáng, cũng có thể lý giải. Nhưng rau cải xanh mà biếc, lại là lặp từ. Ngươi từng thấy rau cải có xanh mà không có biếc hoặc là có biếc mà không có xanh chưa?”
Lão gia hỏa này! Thế mà còn nghe ra được khác biệt, từ ngữ nghĩa cắn ngược lại?
Ta bình tĩnh nói nhảm: “Phu thúy lục giả, xanh sáng. Không biếc là không sáng. Rau cải lão đại nhân đang ăn có màu sắc u ám, xanh thì xanh, chẳng qua là màu xanh âm u đầy tử khí. Đây chính là xanh mà không biếc.”
Nhất thời mọi người sau lưng vỗ tay như sấm, ta khiêm tốn vái chào tứ phương, tỏ lời cảm ơn.
Nhị sư đệ thì chạy đến bên cạnh Yến Bắc, vỗ vai người ta nói: “Huynh đệ, chúng ta có thượng cấp như vậy, cũng không quá dễ dàng a.”
Thế mà Yến Bắc không quét tay hắn đi, còn có vẻ muốn gật đầu.
Lão thừa tướng trừng mắt nhìn ta: “Hay! Hay cho cái miệng khéo a.”
Ta không nhường chút nào, cười nói: “A! Hay cho một bát canh xanh a.”
Trong không khí, hai ánh mắt ra vào, hỏa hoa tung toé.
Nhị sư đệ sau lưng nhắc nhở: Đại đương gia, có phải gần đây ngươi luyện công tẩu hỏa nhập ma? Ta có thuốc tăng lực, ngươi cần không?
Ta: Xéo đi!
“Không ngờ Lý Tư ta ăn khắp đại giang nam bắc, vậy mà thua trong tay tiểu bối ngươi. Thôi thôi thôi......”
Ta khoát khoát tay: “Đừng khách khí như vậy, tuổi của ngài đã có thể làm ông nội ta, sao có thể gọi ta là cha?”
“Này, cho ngươi mặt mũi sao!”
Lý lão thừa tướng vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Còn không ngồi xuống, giới thiệu cho lão phu phương pháp ăn chân giò hầm tương của ngươi? Nghe xong cách nấu ngươi nói, lão phu cũng không nhịn được muốn nếm thử.”
Ta chắp tay chân thành nói: “Có ăn ngon đương nhiên phải chia sẻ sở thích. Nhưng một bàn của tiểu nhân còn chưa đủ ăn, đại nhân không ngại tự gọi một bàn? Đương nhiên nếu mời ta ăn một bàn cũng được.”
Thừa tướng cả giận nói: “Hỗn tiểu tử ngươi, vẫn muốn hố lão phu một khoản!”
Nói đến đây, đột nhiên phía dưới có người hô.
“A? Công đường có Lý Tư đại nhân?”
Lý đại nhân tức giận nói: “Lão phu ở đây, đứa có mắt không mở nào đấy?” Nói xong lại biến sắc, che miệng như nói sai.
Này? Làm thế còn không bị người ta phát hiện sao?
Từ cầu thang lộ ra gương mặt của một tiểu thái giám. Ta biết thái giám này, hắn làm việc dưới tay Bạch tổng quản, chuyên môn phụ trách truyền lệnh.
Hắn vừa nhìn thấy ta, lập tức mặt mày rạng rỡ.
“Ơ? Minh tiểu ca a, tất cả một chỗ. Thừa tướng đại nhân, hoàng thượng có chỉ, ngài tiếp chỉ không ngài?”
Lão thừa tướng nhìn ta, cuối cùng vỗ trán một cái, hối hận không thôi: “Ôi ôi, sao lão phu có thể quên mất ngoại hiệu của ngươi.”
Ngoại hiệu của ta?
Cái đầu ngươi! Chuyện này liên quan gì đến ta! ?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội
Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn
Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo
Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện
Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng
Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK