Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xin hỏi ngồi trong xe, có phải Chung công tử?”

Ngồi trong xe cái gì, bản nhân đang lái xe ở chỗ này đây!

Ta định trả lời, nhưng nhìn thần sắc của những người này, lại không quyết định được.

Lúc này Đường Dịch thúc ngựa đến bên cạnh ta, hỏi: “Đại ca, xảy ra chuyện gì?”

Ta vỗ đùi: “Chính là ngươi!”

Đường Dịch: “?”

“Vị này chính là Chung công tử của chúng ta.” Ta chỉ Đường Dịch: “Ngươi muốn thả thuốc nổ độc dược gì, cứ việc qua.”

Đường Dịch: “......”

Người kia nhìn Đường Dịch, lại cười nói với ta: “Kỳ thực trước khi đến, chúng ta đã biết hình dáng tướng mạo của Chung công tử, công tử không cần giấu giếm.”

Cái gì, các ngươi lợi hại hơn nha môn triều đình nhiều a! Ta không làm gì cả đã lên lệnh truy nã của các ngươi sao? Không đúng, ngươi biết là ta thì còn hỏi thăm làm gì? Siêu mất mặt a! Đều tại ngươi, bây giờ ánh mắt Đường Dịch nhìn ta rất lãnh đạm a!

Hoàng thượng cũng bị tình hình này kinh động, thò đầu ra hỏi: “Thế này là sao, công tử?”

Bởi vì lo lắng có người ngoài, hoàng thượng vô cùng nhạy bén sửa lại xưng hô và ngụ ý: “Không phải ngài nói muốn tự lái xe cho vui sao? Vì sao không đi? Những người này là ai?”

“Ta cũng không biết bọn hắn là ai?” Ta nhắm mắt nói: “Ta chính là Minh công tử họ Chung các ngươi muốn tìm, rốt cuộc các ngươi có chuyện gì?”

Kỵ sĩ kia lập tức lộ vẻ tôn kính, chắp tay nói: “Truyền ngôn vị đại nhân vật kia muốn đi Hồ Châu, ngài là tiên phong mở đường cho hắn, không biết có đúng không?”

Vị đại nhân vật kia? Tiên phong mở đường?

Khổ chủ sự tuyên truyền thế này sao? Trái lại là ý kiến hay.

Ta bèn mượn sườn núi xuống lừa nói: “Không sai, là như vậy, các ngươi muốn thế nào? Ngươi là ai?”

Kỵ sĩ kia cười nói: “Tiểu nhân là một vô danh tiểu tốt, chỉ tặng lễ cho chủ nhân nhà ta.”

“Chủ nhân nhà ngươi? Tặng lễ?”

Kỵ sĩ quát: “Trình lên!”

Ba mươi tên kỵ sĩ phía sau chợt toàn bộ xuống ngựa, dắt ngựa tới gần đội xe của chúng ta. Tiếp theo các kỵ sĩ đi bộ về phía sau kỵ sĩ kia, sừng sững bất động, lộ ra ba mươi thớt ngựa cường tráng cao lớn, toàn thân đen bóng ở giữa. Mỗi một thớt đều cao lớn xinh đẹp, vậy mà không hề thua kém những con ngựa quan phương của chúng ta. Chỗ hiếm thấy là ba mươi thớt thống nhất màu sắc, toàn thân đen nhánh, màu lông không chút tạp nhiễm, đây là chỗ mà đám ngựa chúng ta lâm thời kiếm ra không bì kịp.

Đám hoàng thượng trợn mắt há mồm, không ai hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Chỉ có ta nhìn ra một chút đầu mối từ những con ngựa này.

Độc Cô nhìn chăm chú những người này thật lâu, mới thấp giọng nói: “Đây là người của mã bang đệ nhất Giang Nam —— Mã Thần hội. Khuya ngày hôm trước gấp rút lên đường, nhóm cuối cùng vào thị trấn chính là bọn hắn. Cũng chỉ có bọn hắn, mới nuôi được ngựa tốt mà triều đình cũng không sánh nổi.”

Không sai, bọn họ đích xác là người của Mã Thần hội. Là người ta quen biết trước đây.

Hoàng thượng càng buồn bực, không hiểu vì sao những người này đột nhiên đến đưa ngựa cho chúng ta.

Ta liếc qua ngựa, lại liếc nhìn kỵ sĩ kia, hờ hững lạnh lẽo nói: “Đây là ý gì?”

Người kia ôm quyền chắp tay, vẻ mặt anh khí bừng bừng lộ ra mấy phần lấy lòng: “Chủ tử nghe nói công tử đang tìm ngựa, nói rằng nhà mình coi như có chút tâm đắc trong đạo này, bèn đánh bạo tới tự đề cử. Mời công tử vui lòng nhận.”

“Bây giờ ta đích thực cần ngựa.” Ta gật gật đầu, “Gửi lời cảm ơn của ta cho Mã chưởng tiên.”

Thấy lễ vật được ta tiếp nhận, kỵ sĩ kia lập tức lộ vẻ vui mừng, nhưng ta tiếp tục lạnh lùng nói: “Nhưng ngựa này, ta chỉ cần một nửa, có thêm không dùng tới.”

Kỵ sĩ kia chần chừ nói: “Chuyện, chuyện này......”

Ta dùng truyền âm nhập mật nói: “Trở về nói rõ với Mã Liên Long, ngựa ta nhận, nhưng chuyện hắn làm những năm này, tự có người nhớ kỹ cho hắn. Muốn một bút xoá bỏ, không dễ dàng như vậy.”

Năm đó vì mở rộng buôn bán ngựa, Mã Thần hội từng trao đổi với mã thương Bắc Cương, buôn lậu giống tốt của Bắc Cương. Nhưng không biết kỳ thực đối phương chính là mã phỉ mà không phải mã thương, biến tướng giúp mã phỉ che giấu thân phận nhiều năm. Về sau chuyện này bị vạch trần, Mã chưởng tiên của Mã Thần hội ngã trong tay ta, ta tha cho hắn một lần, yêu cầu hắn sau này làm ăn quy củ. Nhưng trong hai năm ta biến mất, nghe nói hắn lại bắt đầu không an phận, có dấu hiệu chứng nào tật nấy. Nếu ta cho hắn sắc mặt tốt ở đây, sau đó còn truy cứu kiểu gì?

Kỵ sĩ kia sa sút tinh thần nói: “Vâng, tiểu nhân nhất định chuyển câu này tới.” Dứt lời mang người và mười lăm con ngựa mênh mông cuồn cuộn rời đi.

Hoàng thượng thấy thế kinh nghi bất định, hỏi: “Chuyện gì thế này? Vậy mà hắn đưa ngựa thật?”

Ta sờ cằm, phân tích cho hoàng thượng: “Rất có thể là khách làng chơi của Chung Hoa Lưu, nghe nói công tử nhà hắn tới, qua nịnh bợ.”

Nơi xa, kỵ sĩ kia suýt té từ trên ngựa xuống. Đang yên đang lành tới đưa ngựa, biến thành khách làng chơi.

Hoàng thượng vẫn cảm thấy kỳ quái, nhưng sốt ruột đi đường, cũng không để trong lòng: “Nếu đổi được cước lực, dùng chút cơm canh trong trấn, rồi tiếp tục lên đường.”

Ta gật đầu nói: “Ta thấy tửu lâu này cũng không tệ.”

Lời còn chưa dứt, nghe thấy nơi xa có người yêu kiều hô: “Phía trước có phải là Chung gia Minh công tử ?” Không ngờ là một nữ tử có giọng nói dịu dàng.

Hoàng thượng ngạc nhiên nói: “Còn chuyện gì nữa?”

Chỉ thấy phía trước rộn rộn ràng ràng, một đám người lớn đi tới. Lần này không phải chỉ một nhóm người, mà tối thiểu có mười tổ trở lên, nhân thủ của bọn hắn đều tại hai ba mươi chỗ. Lúc đầu không hình thành một vùng đông nghìn nghịt, nhưng không biết bọn hắn mang theo hành lý gì, vậy mà chiếm hết đường đi.

Nhưng một nhóm người đẩy một xe tới, còn chưa đến ta đã ngửi thấy mùi thơm đầy xe, khiến người thèm nhỏ dãi.

Nữ tử vừa lên tiếng gọi chúng ta lại thướt tha đi lên phía trước nói: “Tệ thượng Gia Hưng Túy Bát Tiên bái thượng, được biết công tử chưa dùng cơm sáng, cả gan đưa lên một đỏ một trắng, đôi chưng đôi hầm, bốn mứt bốn quả, tám mặn tám chay, mười sáu vò rượu ngon. Các vị gia môn đánh xe cũng có rượu và thức ăn, mong công tử vui lòng nhận.”

Ta còn chưa lên tiếng, Tô Hiểu đã đầy lòng hiếu kỳ thò đầu nhỏ từ trong xe ngựa ra: “Ngươi vừa nói món gì a?”

Nữ tử kia cười nói: “Thưa phu nhân công tử, một đỏ một trắng, chính là trà táo nhân sâm, hoa hồng hạnh và mật hoa ngân hạnh vào tiết bạch lộ, nên uống trước khi ăn cơm. Đôi chưng đôi hầm, chính là lấy ba trắng tươi của Thái Hồ, cá ngân, cá trắng, tôm trắng, thêm một con bồ câu hoa. Bốn mứt bốn quả, chính là dùng mơ sương đông, mứt quả tơ vàng, thịt đào muối mềm, dưa sợi tuyết trắng danh tiếng lâu năm của kinh thành. Bốn quả là trái cây, tinh tuyển lê vịt Bắc Bình, đào Phật Sơn Đông, lựu Tô Châu, vải Tăng Thành. Tám mặn tám chay là bốn trân đất liền —— tay gấu, sừng hươu, mũi tê giác, bướu lạc đà; bốn trân biển cả —— vây cá, bào ngư, môi cá nhám, hải sâm, kèm thêm tám loại rau sống. Rượu là bốn bình Lão Diếu Lô Châu hai mươi năm, bốn bình rượu mạnh Sơn Đông, nữ nhi hồng Thiệu Hưng được công tử thích nhất, thì có tám bình. Phu nhân có hài lòng không?”

“Ờ, ờ, ờ, ta...... Chuyện này...... Minh đại ca......”

Con ngươi của Tô Hiểu đã sắp không xoay nổi. Ta mơ hồ thấy đầu nhỏ của Tô Hiểu tỏa ra khói trắng, nói thêm mấy câu nữa có thể phát sốt a.

Ta ôm tay nói: “Nha đầu, đây là ăn điểm tâm, hay là ăn tiệc a?”

Nữ tử kia che miệng cười duyên nói: “Chủ nhân nói, người ngoài cần chia bữa sáng bữa trưa, nhưng khẳng định công tử ăn được.”

Này! Không phải đã nói Chung công tử ta là tiên phong mở đường sao! Ngươi cho rằng ta sẽ thu chỗ đồ ăn này rồi chia sẻ với Dạ La bảo chủ đúng không! Ngươi khẳng định ta sẽ tham ăn nhận lấy đúng không! ! Thật là bị xem thường a!

“Ghê tởm! Đem hết cơm qua cho ta!” Phía bên này còn chưa xử lý xong, đã có người hô: “Túy Bát Tiên chỉ biết ăn, sao bì kịp tâm ý của chủ nhân nhà ta.”

Chỉ thấy một đại hán mập lùn, mặc kim và ngân, dẫn mấy hán tử đẩy một xe qua.

Ta đưa một bộ bát đũa cho hoàng thượng, bản thân cũng cầm một bộ, nói với hán tử mập lùn kia : “Có chuyện nói chuyện, đừng quấy rầy ta ăn cơm.”

“Ôi! Tiểu nhân đến từ Tô Châu Tiền gia, được biết công tử là chí thân của vị đại nhân kia, đây là một điểm tâm ý của chủ nhân nhà ta.”

Xe đẩy tới, châu quang bảo khí đầy mặt. Lại thấy chỉ riêng hoàng kim đã có mười mâm, đánh thành ba mâm kim châu, ba mâm vàng lá, bốn mâm vàng thỏi, vào tay thuận lợi linh hoạt. Cũng có ba hộp trân châu, không tính mã não ngọc bích và đồ trang sức.

Hán béo kia nói: “Chủ nhân nhà ta nói, công tử siêu dật thoát tục, ắt không thích vàng bạc tục khí, cần phải dùng sự vật lịch sự tao nhã để tô điểm. Chuẩn bị những đồ trang sức này vì nghe nói công tử có mỹ quyến như hoa, mỹ ngọc song huy, bổ sung cho nhau a.”

Tô Hiểu đỏ bừng cả khuôn mặt, không biết nên nói gì, ta dứt khoát nhét một quả vải vào miệng nhỏ của Tô Hiểu, đỡ tốn nhiều môi lưỡi.

“Tiền Bách Vạn có gia tài bạc triệu, chủ nhân nhà ta cũng ngưỡng mộ, hôm nay thấy quả nhiên tục khí.”

Hán Béo cả giận nói: “Ai dám nhục Tiền gia ta?”

Chợt ngửi thấy một trận gió thơm tạt vào mặt, một đám thiếu nữ mắt sáng răng trắng, tuổi chừng mười lăm mười sáu tách mọi người ra. Quần áo đủ màu, áo hương tân cảnh, như hồ điệp xuyên hoa. Những thiếu nữ này đều mỹ mạo, bất kể cốt nhục cân xứng, tướng mạo duyên dáng, không ai không phải nhân tài thượng thừa tinh thiêu tế tuyển. Mấu chốt nhất là sức sống thanh xuân bức nhân mà tới, đám xú nam nhân tại chỗ nhìn đến sắp rớt con ngươi xuống.

Ta cẩn thận khẽ đếm, tổng cộng là ba mươi sáu thiếu nữ nghiên lệ, xếp thành hình quạt trước mặt ta, mùi thơm cơ thể và chân trắng hình thành câu hồn trận. Như ba mươi sáu con nhện nhỏ đang tinh yếu khảo nghiệm định lực của Đường Tăng ta. Không đo lường được định lực của ta, trái lại định lực của những võ sĩ bên chúng ta bị triệt tiêu không ít. Từng người nhìn đến nước bọt chảy ròng......

Không phải ta muốn nói, định lực của ta khá tốt, vẫn đang dùng cơm, mí mắt cũng không nhấc.

Mẹ nó, ngươi không biết a, hai ngày nay cơm khó ăn đến bực mình a. Vất vả lắm mới gặp được một bữa ngon, ai còn để ý đến các nàng?

Dường như Tô Hiểu rất hài lòng với thái độ của ta, vui vẻ chăm sóc ta, tố thủ còn lột vải cho ta ăn.

Ôi ôi, Hiểu nhà ta cũng có lúc hiểu chuyện a.

Người dẫn những cô nương này tới cười nói: “Hàng Châu Trà Hồ trang —— Trà trang chủ, sợ công tử trên đường tịch mịch, chọn ba mươi sáu giai lệ phụng dưỡng rượu trà bánh bên cạnh công tử, để an ủi tàu xe mệt mỏi. Trước khi đi, lão gia đặc biệt dặn dò tiểu nhân, những cô nương này đều là nữ tử trong sạch, ngưỡng mộ phong thái làm người của công tử, nguyện giải tịch mịch nên mới tự động đến đây. Tuyệt không cưỡng ép uy hiếp.”

Hoàng thượng vừa kẹp một đũa bí đao, định bỏ vào trong miệng, bị một xe hoàng kim còn có ba mươi sáu thiếu nữ doạ cho ngây dại, bí đao đã rơi xuống đất cũng không chú ý, nói với ta: “Minh quân, tên tuổi của Chung công tử cũng quá lớn đi.”

Diệp Lạc càng ngây người: “Những người này phải chăng đều thiếu tiền Chung gia.”

Độc Cô yên lặng nói: “Điệu bộ này...... Võ lâm chí tôn sao?”

“......”

Trong đó, bó tay nhất phải kể đến ta.

Giảng đạo lý a, ta bảo các ngươi cho chút mặt mũi, không bảo các ngươi hiếu kính ta a! ! !

Vì sao các ngươi không nói hai lời đã đưa tiền đưa nữ nhân a? !

Long Tại Thiên nhìn hình ảnh này, sờ râu nói: “Công tử, lão Chung gia ngươi thật là gia đại nghiệp đại, ta thấy nửa cái Giang Nam này đều là đức khách của nhà ngươi.”

Lăn a! Nhà ai mở Trường Giang Thanh Phong thập bát viện a! ! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Zhang Xiao Fan
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
Hieu Le
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
Saojoker
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
LangTuTramKha
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
61703187
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
Quang Anh Luong
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
Quang Anh Luong
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
Quang Anh Luong
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
Quang Anh Luong
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
Hoaqin
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
Hoaqin
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
Quang Anh Luong
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
Hoaqin
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK