Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vị Tra chân nhân này chính là Tra Bĩ cải trang mà thành.

Hơn nữa sớm hôm nay, vì điều tra tung tích của Thẩm Y Nhân, Tra Bĩ đùa giỡn phụ nữ trên đường nên bị Lạc Tư Mệnh ngăn cản. Từ đấy hắn để mắt tới người trẻ tuổi lai lịch rất lớn, khí khái bất phàm này. Sau khi nghe ngóng mới biết thì ra là thiếu trang chủ của Lạc Kiếm sơn trang, thảo nào phô trương như vậy.

Sau đó hắn một đường theo đuôi Lạc Tư Mệnh tiễn biệt hai người Khuông Lộc, Lăng công tử. Chính mắt nhìn thấy Lạc Tư Mệnh cứu một nữ tử tuổi xuân hôn mê bất tỉnh lúc đi về, từ xa nhìn tới rõ ràng chính là lãnh đạo trực tiếp Thẩm Y Nhân mất tích đã lâu mà hắn đang đau khổ tìm kiếm —— đồng thời cũng chính là thụy cô nương trên giường ở đây.

Lúc ấy Tra Bĩ vừa bị hai thủ hạ bình thường của Lạc Tư Mệnh giáo huấn một trận, tự nhận võ công của mình còn chưa tới lòng bàn tay của thủ hạ người ta, so với đường đường thiếu chủ Lạc Kiếm sơn trang, có lẽ ngay cả lòng bàn chân cũng không tới. Bèn lặng lẽ theo đuôi, đến khi đám người Lạc Tư Mệnh mang Thẩm Y Nhân vào biệt viện của Lạc gia, Tra Bĩ nhớ kỹ địa điểm, lúc này mới trở về tìm các đồng nghiệp Lục Phiến môn cùng đến trấn Tàm Hồ.

Trong đồng nghiệp Lục Phiến môn mà Minh Phi Chân an bài tới, có người đứng đầu nữ khoái —— Bạch Dạ Sương, mỹ nhân này do Thẩm Y Nhân một tay bồi dưỡng, võ công kiến thức đều bất phàm. Sau khi nghe chuyện này lập tức nắm giữ đại cục, muốn giết vào biệt viện Lạc gia tìm Thẩm Y Nhân về! May mà đám thuộc hạ đau khổ ngăn cản, nếu không sớm đã giết vào biệt viện. Với tính cách của Bạch bộ đầu, có thể hợp thành một đôi với Ngạo Tuyết cô nương bên này, có khi bây giờ đã đánh đến quên cả trời đất.

Bạch Dạ Sương tuy nóng vội an nguy của Thẩm Y Nhân, nhưng cũng không phải không biết đại cục. Bạch Vương thất quan không phải tồn tại mà một bộ đầu cỏn con có thể chạm đến. Tuy Tra Bĩ nói chắc như đinh đóng cột, nhưng bao gồm chính hắn, không ai hoàn toàn chắc chắn rốt cuộc nữ tử hôn mê kia có phải Thẩm Y Nhân hay không. Rốt cuộc có đáng vì thế đụng chạm Bạch Vương thất quan hay không. Giữa mấy đồng nghiệp Lục Phiến môn xảy ra cãi vã kịch liệt.

Cuối cùng định ra kết luận, do người nào đó cải trang nằm vùng trong biệt viện Lạc gia, điều tra rõ ràng thân phận của nữ tử kia. Người nội ứng này cũng không cần xoắn xuýt, đương nhiên là nồi của Tra Bĩ —— không nhận người cho rõ ràng. Tra đại gia cũng không chối từ nhiều, hào khí vượt mây, ngoại trừ hai lần lòng bàn chân bôi dầu bị Bạch Dạ Sương giáo huấn cho mặt sưng đỏ, sự dứt khoát lúc một lời đáp ứng vẫn đáng tán đồng.

Sau khi bọn hắn thăm dò được Lạc gia đang triệu tập đại phu ưu tú trong trấn, Bạch Dạ Sương nảy ra ý hay, thấy đây là một cơ hội tốt để lén vào môn tường. Nhưng đại phu nổi danh có thể đếm được trên đầu ngón tay, Tra Bĩ cũng đóng không giống người ăn nói cao nhã. Đành phải an bài thân phận đạo nhân xuất gia cho hắn, loại người này đọc cả y bói tử vi, không dễ bị người nhìn ra.

Thời gian không nhiều, Bạch Dạ Sương bèn nhét bí phương trị thương tổ truyền của Lục Phiến môn vào ngực Tra Bĩ, vừa dịch dung hoá trang cho hắn, vừa bàn giao một số hạng mục công việc cần phải chú ý, dù thế cũng tốn hơn một canh giờ.

Thế là, quản gia Lạc gia chạy khắp đầu đường cuối ngõ tìm xong đại phu, đang muốn dẹp đường hồi phủ, lại gặp gỡ vị Tra chân nhân này.

Tra Bĩ quen nói hươu nói vượn, há miệng ra lừa cho quản gia quay mòng mòng. Nhưng quản gia Lạc gia này không phải người có thể lừa gạt, hắn đã phụ trách chăm sóc thiếu trang chủ Lạc Kiếm sơn trang, đương nhiên không phải nhân vật đơn giản. Bản thân cũng thông hiểu y đạo, chính là một tạp gia xuất sắc. Nói vài câu muốn kiểm tra y thuật của Tra chân nhân.

Tra Bĩ không nói một lời, mỉm cười, đưa phương thuốc tổ truyền của Lục Phiến môn lên, quản gia thấy thế kinh động như gặp thiên nhân, không suy nghĩ nhiều đã kéo hắn vào. Hiện giờ có lẽ rất hối hận.

Mà sau khi vào sảnh, Tra Bĩ tự giới thiệu mình, nhưng chưa kịp khớp lời với Bạch Dạ Sương. Chỉ bằng sự nhạy bén trời sinh, chững chạc đàng hoàng, nói hươu nói vượn, càng thổi càng lớn, vốn định nói từng nếm đan trong lò của Lão Quân, từng hái đào trong vườn Bàn Đào, ngay cả vòng kim cô đánh tôn hầu tử cũng là hắn ném. Về sau suy nghĩ làm người vẫn nên khiêm tốn, lúc này mới miễn miễn cưỡng cưỡng làm một thân thể bán tiên, còn coi như ủy khuất.

Hôm nay hắn chính mắt nhìn thấy phản ứng của Lạc Tư Mệnh lúc cứu Thẩm Y Nhân, đương nhiên biết hắn vốn không quen biết nàng.

Về phần nốt ruồi nhỏ giữa khe cốc núi tuyết của Thẩm lão đại, không phải chuyện tuyệt mật ở Lục Phiến môn. Đây là thông tin mà đại hộ pháp Thỏ Ngọc giáo, người xưng nhà quan sát đệ nhất đỉnh cao núi tuyết —— Minh Phi Chân, liều không dưới trăm lần thần nghiên dán mặt đổi lấy.

(Người ngoài không biết, bí mật này là —— trong đêm tuyết hoàng cung trước đây, lúc Tranh vương tạo phản, Phục Tượng vừa xé rách quần áo của Thẩm Y Nhân thì bị Minh Phi Chân bắt, nhãn phúc tuyết nị đẫy đà đó lại bị Minh Phi Chân —— không thể không mặc quần áo cho Thẩm lão đại —— độc hưởng. Đương nhiên hắn im bặt không nhận. Sau này lúc tán gẫu thưởng mai với Tô Hiểu mới vô tình nói ra, đón nhận công lao với tư thế anh dũng không sợ, không chịu thừa nhận trong đó có hoạt động hèn hạ như bọ ngựa bắt ve chim sẻ đằng sau. Về chuyện uất ức như bị Tô Hiểu cho ăn tát, hai má đỏ bừng, đó là nói sau, đè xuống không nhắc tới)

Độ vững tin đạt chín thành chín, Tra Bĩ dùng chuyện này phản kích, một câu trúng.

Tra Bĩ mừng rỡ trong lòng: Quả nhiên dưới ngực có nốt ruồi son, vậy nhất định là phó tổng đốc không thể nghi ngờ. Nếu không nào có chuyện trùng hợp như vậy, dáng dấp rất giống, dưới ngực lớn đều có nốt ruồi son.

Lạc Tư Mệnh bị bản lĩnh kỳ dị của hắn chấn kinh, lòng nghi ngờ đi hơn phân nửa.

“Ta vốn lo lắng thương thế của cô nương này kì lạ, không thể trị liệu kịp thời, sợ có có hậu hoạn, tuyệt không có lòng bất kính. Như thế rất tốt, Lý quản gia, mời đóng cửa lại.”

Tra chân nhân đang muốn nói ‘Đóng cửa làm gì’.

Chờ Ngạo Tuyết sửa sang xong quần áo của Thẩm Y Nhân, Lạc Tư Mệnh đẩy ra một chưởng. Bình phong bị chưởng lực kích vào lập tức khép lại, lúc trượt trên mặt đất phát ra âm thanh nhỏ bé, như có người tự tay đỡ đẩy. Sự chuẩn mực của chưởng lực, làm người ta kinh ngạc.

“Như chân nhân nói, bệnh nhân là một vị cô nương, không tiện bị ngoại khách thấy. Nàng chính là ở đây, mời các vị xem.”

Mấy vị đại phu lĩnh mệnh tiến lên, hai vị đại phu trấn Tàm Hồ đứng mũi chịu sào, muốn thi triển bản sự, tranh vị trí đầu. Lạc đại phu tự trọng thân phận, ổn lạc hậu phương, không tranh trước, làm màn tranh công kia như trò hề. Làm người kinh ngạc nhất chính là Tra chân nhân càng khoan hồng rộng lượng, đứng thật xa, chân cũng không bước.

Lạc đại phu nhìn thấy tức giận: Lão phu đứng nửa người sau, vậy mà người này chân cũng không bước, thân phận của lão phu kém xa hắn. Dù Lạc Tư Mệnh cũng không nhịn được tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Ai biết Tra Bĩ không phải không muốn đi, mà là bị một chưởng của Lạc Tư Mệnh dọa cho không dám động. Hắn nói láo quá nhiều vì tra thân phận của Thẩm Y Nhân, biết là thật, mới nhớ ra mình vốn không nghĩ tới rút lui thế nào. Nghe thấy Lạc Tư Mệnh gọi đóng cửa thì lập tức hoảng sợ, đúng vào lúc này Lạc Tư Mệnh đẩy ra một chưởng, hắn chưa từng thấy chưởng lực như thế, sợ đến hai chân không nghe sai khiến. Nếu áo choàng không rộng lớn, cặp chân lông run rẩy của hắn sớm đã bị người nhìn đến nhất thanh nhị sở.

Hai vị đại phu luân phiên bắt mạch cho Thẩm Y Nhân, ngươi tới ta đi, tốn ước chừng một chén trà, mới đến phiên Lạc đại phu ra sân tiếp nhận.

Lạc đại phu chậm hơn nhiều, lão nhân gia người y võ song tu, dùng chân khí tìm kiếm sinh cơ, tổng cộng tốn ròng rã nửa canh giờ mới buông tay, ngưng thần không nói, dường như rất khó giải quyết. Cuối cùng Tra chân nhân cũng đi lên phía trước, nhìn trái nhìn phải, cũng không dám đụng vào tay nhỏ mềm mại của thụy cô nương. Trái lại con mắt liều mạng nhìn, nhưng phần nhiều là nhìn khuôn mặt, sắc mặt vô cùng cung kính, tràn đầy thánh khiết, làm người suy nghĩ không thấu.

Lạc Tư Mệnh chờ tất cả đại phu chẩn bệnh xong xuôi, mới dám lên tiếng: “Mời các vị nói thoải mái, có thể trị không?”

“Có thể.” Vị đại phu thứ nhất nói: “Mười lăm năm có thể khỏi hẳn.”

“Lâu như vậy?”

Vị đại phu thứ hai nói: “Tiểu nhân bất tài, hai mươi năm mới có thể trị khỏi.”

Chỉ có Lạc đại phu nghĩ hồi lâu, mới nói: “Nếu thiếu chủ chịu tin lão phu, lão phu nắm chắc...... Nửa năm.”

Lạc Tư Mệnh vui mừng quá đỗi, chính hắn từng chẩn bệnh dữ của Thẩm Y Nhân, biết là nan giải. Có thể chữa khỏi trong vòng nửa năm, đúng là không dễ.

Cuối cùng hỏi Tra chân nhân, Tra chân nhân thần thái tự nhiên, hai con mắt híp lại: “Một đêm.”

Lạc Tư Mệnh mở to hai mắt: “Thật sao! Lại có thể một đêm?”

Tra chân nhân mỉm cười, thầm nghĩ: Nói nhảm con bà ngươi! Nếu không nói thế, lão tử chạy trốn kiểu gì! Trái lại ngươi mở cửa ra a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Zhang Xiao Fan
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
Hieu Le
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
Saojoker
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
LangTuTramKha
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
61703187
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
Quang Anh Luong
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
Quang Anh Luong
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
Quang Anh Luong
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
Quang Anh Luong
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
Hoaqin
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
Hoaqin
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
Quang Anh Luong
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
Hoaqin
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK