Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sư muội muội ~” Tiểu Manh sư tỷ đầy nguyên khí chỉ vào sư muội mới tới, vì tỏ ra có uy nghiêm trước mặt sư muội muội cực lớn này , đem hết toàn lực nhón mũi chân, dùng giọng mềm ngọt thật cao của la lỵ nói: “Chúng ta phải luyện đông! Ngươi còn không nồi!”

Tiểu Manh sư tỷ, năm nay bảy tuổi, nhưng hình như đọc chữ còn không rõ lắm.

Ma Nữ đại nhân uy chấn giang hồ, lúc này gương mặt xinh đẹp đang cố nhịn cười. Cũng không phải nàng không muốn cười, mà sợ nếu cười một tiếng, chẳng phải uy nghiêm làm đại sư tỷ của Tiểu Manh sư tỷ tỷ lập tức đem đi quét rác? Qua nhiều năm như vậy, Tuyệt Sắc cô nương lại học được ưu điểm suy nghĩ cho người khác. Minh Tố Vấn cổ linh tinh quái, ý nghĩ hão huyền từ nhỏ, vừa có ý tưởng hiếm lạ là lập tức muốn thực hành. Với bối phận của lão nhân gia nàng, cả nhà Đại La sơn không dám giận cũng không dám nói. Cuối cùng vẫn phải để Minh Phi Chân cõng nồi.

Vì thế, nếu Minh Phi Chân chịu vô số giày vò của tiểu sư di biết sở tác sở vi của Tuyệt Sắc cô nương lúc này, sợ rằng phải vui đến phát khóc, cảm thán một câu cuối cùng tiểu sư di nhà ta cũng trưởng thành.

Nếu nói, Minh Tố Vấn cũng đúng là quái nhân. Bản thân nàng võ công tuyệt đỉnh, so với Thẩm Y Nhân chỉ cao không thấp. Nhưng bị an bài vào môn hạ của Thẩm Y Nhân thì cũng thôi đi, ngay cả bộ đội nữ khoái bình thường cũng không vào được, còn phải tới đây trông hài tử, nhưng nàng không buồn bực chút nào. Vẫn cười hì hì chơi đùa với bọn nhỏ. Không biết là tính tình gần gũi, hay là tiểu sư di trời sinh thích hài tử, vậy mà chơi rất hợp với mấy cô nương nho nhỏ.

Các tiểu nữ khoái cần luyện công vào buổi chiều, đơn giản là luyện một ít công phu nhập môn của Lục Phiến môn.

Bạch Dạ Sương biết võ công Minh Tố Vấn thế nào, cho nên sớm miễn tất cả bài tập sáng trưa chiều của nàng. Nhưng nhìn nguyên một đám hài tử đứng trung bình tấn trong gió rét, luyện dị thường nghiêm túc. Nàng cũng gia nhập trong đó, luyện không biết mệt.

Chỉ là những công phu cơ sở này quá nặng nề, tiểu sư di bèn tăng thêm chút biến hóa trong đó, làm mẫu cho mọi người nhìn.

Tiểu sư di hóa tay vượn thành tay chó, biến mỏ hạc thành mỏ gà, yến bay lượn thành cá chết, chọc cho bọn nhỏ cười không dứt. Tới lúc sau, nói Minh Tố Vấn đang học, không bằng nói đang dạy.

Luyện công buổi chiều kết thúc, Tiểu Manh sư tỷ được Tuyệt Sắc sư muội nắm tay, nhảy bước nhỏ học một chiêu cá chết xoay người sư muội vừa truyền thụ. Chợt bị một trận hương hoa hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn thấy một gốc tuyết mai.

Tiểu Manh sư tỷ lập tức rất vui vẻ: “Sư muội muội, ngươi có muốn phát phát không?”

Lúc Minh Tố Vấn tìm hiểu được phát phát là biến ngữ của hoa hoa, Manh sư tỷ đã chạy tới cây mai. Chạy đến phụ cận muốn hái một đóa xuống, nhưng bất đắc dĩ chiều cao có hạn, thực sự không với tới, khuôn mặt nhỏ lập tức có chút mất mát.

Sư muội sau lưng ôn nhu cười nói: “Manh sư tỷ, ngươi có muốn ta ôm ngươi không?”

“Có thể chứ~”

Mắt tiểu Manh sư tỷ cười thành một đóa hoa, oa ~ oa ~ mở hai cánh tay nhỏ mềm mại ra.

Tuyệt Sắc cô nương cười ha ha một tiếng, ôm sư tỷ tỷ của mình, bóp bóp khuôn mặt nhỏ như kẹo đường của nàng.

Tiểu Manh sư tỷ thì chững chạc đàng hoàng, xị khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc nhìn đóa hoa mai đẹp mắt nhất, nhưng nhìn tới nhìn lui a. Lúc nào cũng thấy đóa hoa nở đỏ trắng tôn nhau trên đỉnh cao nhất, xinh đẹp nhất.

Manh sư tỷ chán nản nói: “Sư muội muội, ta không với tới. Chờ ta lớn lên ngươi lại ôm ta hái.”

Tuyệt Sắc sư muội mỉm cười: “Không cần chờ lớn lên, sư muội đây hái cho ngươi.”

Ôm Manh sư tỷ trong ngực, bàn chân tròn trịa mềm mại của Tuyệt Sắc cô nương nhẹ nhàng nhấc lên. Hai chân nàng thẳng tắp thon dài, chân ngọc càng tú mỹ vô luân, ngón chân trơn bóng khả ái như nho Tây Vực, ngay cả lòng bàn chân cũng non mềm trắng như tuyết. Cước hình thon dài thanh tú, trong giang hồ có nhiều hiệp khách mỹ nữ, bởi vì luyện công mà tay chân to lớn, mặc dù võ nghệ siêu quần, xinh đẹp như hoa, tay chân lại không thể tránh khỏi mất vẻ thon nhỏ tú lệ. Nhưng chân ngọc của Tuyệt Sắc cô nương là vạn người không được một, tuyệt sẽ không hạ xuống chân to chi danh, nhưng cũng không phải chân ngắn nhỏ dày. Có thể nói tăng một phần thì quá nhiều, thiếu một phần lại không đủ.

Bàn chân như mèo nhẹ nhàng đạp xuống đất, thân thể hai người bay lên tại chỗ, nhẹ như không có vật gì. Thấy thế Manh sư tỷ oa oa cười to, cho đến khi Tuyệt Sắc sư muội như phi tiên hạ phàm, lấy bông tuyết mai ở đỉnh cao nhất cho nàng , Manh sư tỷ đều trong trạng thái hết sức kích động.

“Sư muội muội! Sư muội muội! Giỏi quá! Giỏi quá!” Manh sư tỷ cầm hoa mai nhỏ kích động hồi lâu, mới nhớ tới thân phận của mình, ho khan hai tiếng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nói: “Cũng, cũng không tệ lắm phải không. Mai phát phát cho ngươi~”

“Không dám không dám, cảm ơn Manh sư tỷ.”

Minh Tố Vấn tiêu sái cười một tiếng, nhận lấy hoa mai mình vừa đưa cho sư tỷ, đặt Manh sư tỷ xuống đất. Sau đó đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc non nớt của nàng.

Tiểu nha đầu bảy tuổi lập tức lộ vẻ dễ chịu như mèo con được vuốt ve.

—— Minh sư muội, hi vọng ngươi có thể chăm sóc tốt những hài tử này. Mặc dù trên danh nghĩa các nàng là sư tỷ của ngươi, nhưng vẫn còn rất nhỏ...... Hơn nữa đều là cô nhi mất cả phụ mẫu. Nhất là Tiểu Manh, nàng còn không biết cha mẹ mình đã qua đời, sau này sẽ không còn được gặp lại. Ta biết ở chung với tiểu hài tử, ngươi có thể sẽ cảm thấy bối rối, nhưng còn xin ngươi lượng thứ.

Lời của Bạch Dạ Sương, vang lên trong lòng Minh Tố Vấn. Đồng thời cũng làm nàng nhớ tới mình.

—— Phi Chân, ta trong mắt ngươi, có phải cũng như vậy? Nhỏ như vậy, làm người thích như vậy, làm người đau lòng như vậy.

Tuyệt Sắc cô nương nhìn khuôn mặt tươi cười khả ái hồn nhiên của Manh sư tỷ, không nhịn được ôm chặt nàng, thơm một cái lên đôi má mềm mại.

Manh sư tỷ oa oa kêu to, khuôn mặt đỏ bừng, không cam lòng yếu thế vội vàng nhào tới đánh trả trên mặt sư muội muội.

Hai sư tỷ muội quậy đến quên cả trời đất.

***************

Tô Hiểu thò đầu ra khỏi cửa nha môn.

Cẩn thận đánh giá xung quanh, xác định không có người biết mình, rón rén chạy ra khỏi nha môn Hình bộ. Lúc đầu chỉ đi thong thả, về sau cách hơi xa liền trực tiếp chạy.

Tô Hiểu nghe ngóng dọc theo đường cái, sau đó lại dựa vào suy đoán, cuối cùng cản lại một đám nông dân trước nha môn Thuận Thiên phủ.

“Đại tẩu! Các vị đại ca, các ngươi chờ một chút!”

Những người này, mỗi người vừa chịu mười gậy ở nha môn Hình bộ, đi vẫn còn xiêu vẹo.

Phụ nhân kia ăn đòn vẫn khóc sướt mướt như cũ, một câu ra dáng cũng không nói được.

Nam tử nhìn qua như đầu lĩnh của thôn dân thấy Tô Hiểu, rất có ấn tượng với cô nương khả ái tuấn mỹ này, trợn mắt quát: “Ngươi tới làm gì?”

Tô Hiểu thành khẩn nói: “Các vị đại ca, vị tẩu tử này, ta gọi là Tô Hiểu. Rốt cuộc các ngươi xảy ra chuyện gì, xin nói với ta một câu. Các ngươi từng tới Thuận Thiên phủ nha một lần, nếu không có lý do đầy đủ, bọn hắn sẽ không để các ngươi vào.”

Cho dù Lãnh thượng thư đã xác định vụ án này không về Hình bộ, nhưng Tô Hiểu không thể quản được chân mình. Những hương dân này thuần phác, đến nha môn báo án mà không được nhất thời nghĩ quẩn, nóng lòng mới động thủ đánh người. Mặc dù đánh người là không đúng, nhưng Lãnh thượng thư đã trừng phạt bọn hắn. Vì thế Tô Hiểu quyết định đến hỏi bọn hắn xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

“Ngươi có thể giúp đỡ?” Hán tử kia vẫn không tin: “Nha đầu mới chút tuổi như ngươi, sợ rằng không phải quan tiểu tỷ nhà nào. Ngươi có thể giúp được gì?”

“Ta không phải quan tiểu tỷ.” Tô Hiểu lấy sắc lệnh bên hông ra, cả văn thư có màu vàng trong. Trong thiên hạ, chỉ hoàng cung mới có thể ra sắc lệnh như vậy. Tô Hiểu chân thành nói: “Bản quan là bách hộ Lục Phiến môn, phụng hoàng mệnh điều tra chuyện quyền tái trong lòng đất của Phi Vân đường huyện Ngũ Hoa. Vừa rồi bản quan nghe các ngươi đề cập một hai, mời tỉ mỉ nói cho ta.”

Vừa lấy sắc lệnh này ra, làm một đám hương dân sợ đến váng đầu. Không nghĩ tới a, ra ngoài gặp người có trách nhiệm. Phụ nhân kia vội vội vàng vàng cảm tạ.

“Thật cảm ơn quan lão gia, a, không không, quan phu nhân, không không, quan, quan cô nương.”

Một thôn dân nói: “Thế đạo này, nữ oa tử duyên dáng như thế cũng làm đại quan?”

Hán tử kia kinh ngạc đến sững sờ, lẩm bẩm nói: “Bé gái nhà ta cũng không khác mấy, chỉ là nặng hơn nha đầu này mấy lần, không biết có hi vọng không?”

Tô Hiểu nghe được giận không chỗ phát tiết, tức giận nói: “Ta là nam a! ! !”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Zhang Xiao Fan
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
Hieu Le
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
Saojoker
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
LangTuTramKha
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
61703187
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
Quang Anh Luong
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
Quang Anh Luong
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
Quang Anh Luong
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
Quang Anh Luong
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
Hoaqin
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
Hoaqin
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
Quang Anh Luong
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
Hoaqin
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK