“Đuổi theo! Bọn hắn chạy không thoát!”
Nam tử cầm một thanh có thể xưng là cự đao, phát ra kêu gọi với bộ hạ sau lưng, trong âm thanh có chút hổn hển. Các đồng bạn của hắn cũng hào hứng lên cao.
“Người của Trà Hồ trang và Bách Vạn tiền trang thật vô sỉ, lại dám vu hãm bằng hữu của Minh bảo chủ!”
“Đúng thế! Hôm nay vốn nhìn thể diện của Minh bảo chủ, muốn đưa chút tâm ý cho lão nhân gia người. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, bị Minh bảo chủ hiểu lầm hảo tâm của mọi người thì phải làm sao? Đám cẩu nương dưỡng này, thật không biết xấu hổ.”
“Uổng cho trang chủ Trà Hồ trang xưa nay xưng huynh gọi đệ với Minh bảo chủ, Minh bảo chủ mới không ở đây hai năm, thế mà đã làm ra loại chuyện này.”
“Ngươi đừng nói, Trà Hồ trang vốn là một phương bá chủ ở Hàng Châu, lại là cự phú gia ở Giang Nam. Có lẽ người ta không vừa mắt với Dạ La bảo, muốn thay thế?”
“Ta nhổ vào! Chỉ bằng hắn! Dạ La bảo dễ trêu sao? Không nói Dạ La bảo là một trong Nam Tẫn ngũ cung, Hàng Châu còn có Ngô Đồng Kim Vũ hiên. Ngươi nói một thân thần công của các nữ hiệp Kim Vũ hiên là ăn chay? Ai chọc tới các nàng, một gậy biến ngươi thành bánh thịt.”
“Hôm nay phải cho những cẩu vật Trà Hồ trang biết sự lợi hại của Cự Đao môn chúng ta!”
Thế này hẳn là đồng tâm hiệp lực trong tiếng Trung Nguyên a.
Những hán tử Cự Đao môn này, giơ đao vung búa, hung hăng đuổi theo người chạy của Trà Hồ trang và Bách Vạn tiền trang. Cảnh tượng thật khiến người thưởng tâm duyệt mục. Thỉnh thoảng đánh nhau bay máu, càng làm người vui vẻ thoải mái.
Nhưng, vẫn quá nguội.
Hiện trường vẫn thiếu chút kích thích. Trong cảm xúc dâng trào và tiếng kêu to có thứ gọi là đấu tâm, nhưng vẫn thiếu đi sát ý làm người cảm thấy nóng nảy. Thiếu đi —— chỉ tồn tại đã có thể đâm bị thương người —— sắc bén và huyết tinh.
“Bọn hắn chạy vào ngõ nhỏ! Đừng bỏ qua, bắt toàn bộ! !”
Cự Đao môn Trần môn chủ chỉ huy như định, nhưng chợt dừng bước chân lại, dường như thấy sự vật hãn hữu gì đó, mở to hai mắt.
“A, tiểu hài tử này từ đâu tới?”
Có tiểu hài cũng lao ra từ đường phố, bước đi vừa nhỏ vừa vội, như đang chạy trối chết.
Có lẽ do cái gọi là hiệp nghĩa tâm, môn chủ Cự Đao môn dừng bước chân trong trăm công ngàn việc, bảo các huynh đệ của mình đi trước. Bản thân lại trực tiếp chạy tới chỗ tiểu hài.
“Hài tử! Qua đây, ta đưa ngươi về nhà. Bây giờ trên đường hỗn loạn, đừng để bị thương.”
Nói cũng kỳ quái, hắn càng hô tiểu hài càng chạy, hơn nữa chạy khá nhanh, vậy mà môn chủ Cự Đao môn đuổi không kịp. Phát lực phi nước đại, rốt cuộc mới đưa tay cản đứa bé kia lại. Lúc dừng bước chân, mới phát giác mình thở dốc, gần như phải nghi ngờ võ công lui bước.
“Hài tử, ngươi đừng có chạy lung tung, nơi này không an toàn. Nói cho thúc thúc cha mẹ ngươi ở đâu, ta đưa ngươi về nhà.”
Nhưng vẫn coi trọng đạo nghĩa giang hồ, quan tâm an nguy của hài tử trước.
Nhưng câu trả lời của đứa bé kia, lại bất ngờ.
“Đúng vậy a, đích thực, rất không an toàn.”
Ngoại trừ ngữ khí lạnh lùng của câu trả lời này, còn có hiện tượng làm Trần môn chủ giật mình.
Đứa nhỏ này mới mở miệng, Trần môn chủ lập tức biến sắc. Âm thanh kia vừa trầm thấp vừa khàn khàn, khó phân biệt thư hùng, như lão ẩu cư trú giữa đại mạc, lại như lão ông sinh hoạt vùng hồ ao. Nếu không có bối cảnh như vậy phối hợp, không thể thành giọng nói kỳ quái đến thế. Nhất thời Trần môn chủ cũng không nhớ nổi giống cái gì. Tóm lại không phải giọng nói mà một đứa bé nên có, thậm chí không giống người, mà giống sơn tinh dã quái biến thành hình người hơn.
Liên tưởng tới tốc độ của đứa nhỏ này, vậy mà mình đuổi không kịp, nào còn không rõ mình trúng kế.
Trần môn chủ hoảng sợ rút tay, nhưng trong nháy mắt cánh tay hắn rụt về, bỗng ngân quang bay theo. Đầu tiên là cổ tay đau xót, tiếp theo giữa cánh tay mát lạnh, sau đó chỉ thấy từng dòng chất lỏng màu đỏ tanh nồng phun ra từ đâu đó. Lúc hoàn hồn, mới phát giác cổ tay, cánh tay mình đã bị đồng thời tháo xuống.
Ngân quang kia đương nhiên do lợi khí chém rất nhanh tạo thành, trước tiên chém cổ tay từ chỗ cốt cách kết nối, lại dỡ cánh tay từ dưới lên trên, thứ tự ngay ngắn rõ ràng.
Trần môn chủ mới ý thức được, chỉ vừa đối mặt, đã đến giây phút sinh tử, lấy hết lực lượng cuộc đời, dùng tay trái còn lại rút đại đao sau lưng ra. Cự Đao môn dùng đại đao này làm vũ khí, đã có lịch sử trăm năm trở lên. Bài học nhập môn thứ nhất, chính là luyện sáo lộ thò tay rút đao này, Trần môn chủ có thể làm nhất môn chi chủ, kiến thức cơ bản này quả thật là thiên chuy bách luyện, nói một câu nhanh như điện thiểm cũng không đủ.
Đại đao trùng điệp đánh xuống trước khi tiểu hài quỷ dị này làm loạn lần nữa, hài tử không thể không lui, kéo không gian giữa hai người ra vài thước.
“Ngươi rốt cuộc là......”
Bức lui địch nhân quỷ dị, Trần môn chủ mới hơi yên lòng, duy trì tư thế đề phòng, cúi thấp người như thói quen thường ngày, chợt phát giác hai chân không nghe sai khiến. Bất kể hắn muốn động đậy thế nào, tựa như từ eo trở xuống không thuộc về chính hắn. Đột nhiên, ánh mắt nghiêng đi, rõ ràng mình không muốn động, cả người lại nặng nề té xuống đất.
Lúc rơi xuống đất, đập vào mắt Trần môn chủ, là một đoạn nửa thân dưới còn lại hai chân. Bất kể là phục sức, hình dạng hai chân, hay là túi ngầm chứa ám khí bảo mệnh độc môn bên hông, nhiều lần nói cho hắn, đó là chân của hắn. Lúc này, đau đớn khắc cốt dưới thân mới bỗng nhiên vọt tới, nói cho hắn sự thật như sắt thép —— hắn đã bị người chém ngang hông.
Người bị chém ngang lưng, nếu kỹ pháp ra tay cao minh, nhất thời còn không biết mình đã chết. Nhưng cũng không lo bọn hắn sẽ kêu to, bởi vì bọn hắn lúc này đã không còn khí lực để kêu to.
Âm thanh của hài đồng vẫn khô khan, như quạ gáy lúc hoàng hôn, như độc dược trí mạng, từ tai truyền đến thân thể, làm cơ thể và tinh thần hắn trầm luân với tốc độ khó mà tin nổi, rốt cuộc không thể động đậy chút nào.
“Đây là thời khắc cuối cùng của đời ngươi, ngươi nhớ tới cái gì?”
Âm thanh này như phù dẫn đường tới từ địa ngục, nguy hiểm mà tràn đầy dụ hoặc, lại làm hắn không tự chủ nhớ tới quyến luyến cuối cùng của đời người.
“Hài tử...... Nông nhi...... Hài tử của ta...... Hài......”
“Rất tốt.”
Âm thanh của hài tử như lão nhân trải qua bể dâu, nhưng ngữ khí lại hợp với khuôn mặt trẻ thơ của hắn.
“Ta sẽ nhớ nguyện vọng của ngươi. Nông nhi a ~ kế tiếp, ta sẽ giết hắn.”
“...... Ngươi...... Súc sinh!”
Một đao cuối cùng của hài tử, cắt đứt cái đầu kêu to của Trần môn chủ.
Cuộc đời Trần môn chủ, đến đây hoàn toàn kết thúc.
Hài tử giết người, cầm đầu người, chạy tới chỗ sâu, tìm đúng môn chúng Cự Đao môn, buông tay quăng ra, ném đầu người vào bọn hắn. Đến khi đầu người như bóng da nảy vài tiếng lộp bộp trên mặt đất, tiếng gào thét mà môn chúng Cự Đao môn phát ra từ đáy lòng, mới vang động trời.
Lúc này, trong tiếng của bọn hắn, rốt cuộc mang theo chút âm thanh giết chóc mà ta muốn nghe.
Lúc này mới có thể gọi là hỗn loạn a!
Ta nghe âm thanh Cự Đao môn bắt đầu chém giết với người của Trà Hồ trang, lòng chan chứa vui mừng, lúc này mới chậm rãi bỏ đi, lại tìm mục tiêu kế tiếp.
A đúng rồi, ta thật là lỗ mãng.
Nói lâu như vậy, vẫn chưa tự giới thiệu. Đứa bé kết thúc sinh mệnh của Trần môn chủ, chính là ta.
Bởi vì công việc, bây giờ ta ngắn ngủi là họ Vương.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội
Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn
Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo
Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện
Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng
Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK