Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Dịch xuất hiện, đầu tiên khiến tân khách ở đây khẽ giật mình, tiếp theo rất nhiều người cùng cười lên. Vậy mà không để trong lòng chuyện vừa nãy ta phá cửa vào.

Mấy người cười mắng: "Thì ra là Kim tông chủ, vào sân khoa trương như vậy, mau tới mau tới."

"Ai nha, sao hôm nay Kim tông chủ mới tới, bất kể thế nào cũng phải phạt một chén này."

Chuyện Kim vại lớn phái người đánh quốc cữu quốc trượng, thừa tướng hoàng thượng, hoàng thượng hạ lệnh không được truyền ra ngoài. Bởi vậy tuy quyền quý kinh thành nghe tin tông chủ Kim Ngân tông giá lâm, nhưng từ đầu đến cuối không có duyên gặp mặt một lần. Bọn hắn cũng không biết Kim Vương Tôn bị cấm túc trong hành quán không được ra ngoài. Cho nên đến hôm nay, mới là lần đầu tiên Kim Vương Tôn lộ diện xã giao ở kinh thành --- tuy rằng là Kim Vương Tôn giả lộ diện.

Mấy nam tử ăn mặc hoa lệ đi qua thân mật nói: "Làm lão phu đợi thật lâu, nơi này đều là hảo bằng hữu, Kim tông chủ đến nói chuyện."

"Xưa nay được Kim tông chủ chiêu đãi nhiều, nhưng không có nhiều cơ hội thân cận. Hôm nay có thể coi như nhìn thấy bản nhân."

"Tốt xấu cũng chờ được ngài, mời Kim tông chủ ngồi bên này!"

Vừa lộ diện, Đường Dịch lập tức thành nhân vật phong vân. Nơi này mới là tiền sảnh, phần lớn là thương nhân trong kinh thành. Tuy nói trong đó cũng có hào phú gia, nhưng vẫn kém xa lắc người có thân phận chân chính, có thể ngồi ở chỗ này đã là vinh hạnh đặc biệt.

Nhưng không ngờ Kim Ngân tông buôn bán lớn, càng là thương nhân càng nịnh bợ Kim Vương Tôn, cho nên phong ba đá cửa vào lúc nãy lập tức nhạt đi.

Ta quát: "Công tử nhà ta tự có tính toán, người tới a, Thiên Hương uyển không ai chăm sóc a?"

Kỳ thực, ta giành nói câu này xem như vượt khuôn, cực kỳ không ra thể thống gì. Chỉ là Kim Vương Tôn cùng hạ nhân của hắn đã nổi danh ngang ngược càn rỡ ở kinh thành, nên những thương nhân này không cảm thấy kinh ngạc. Ta vốn định mượn chuyện này để gây sự, nhưng đám người này chỉ biết nịnh bợ a! !

Một quy nô lập tức đón chúng ta lên bàn.

Đường Dịch còn chưa nhập tọa, quay qua nhìn ta, thầm nói: "Kim Vương Tôn? Công tử phú gia nơi khác ngươi nói chính là hắn?"

"Đúng, nơi này không chỉ có thương nhân phú hào, còn có đại hào võ lâm kinh thành, thậm chí còn có mệnh quan triều đình. . . Tuy rằng sau khi Lục đại nhân bị đánh chạy, ta đoán cũng không còn mấy mệnh quan. Nhưng những người khác không bị ảnh hưởng. Quấy rối với bọn hắn ở đây, càng mất mặt càng tốt."

Đường Dịch bĩu môi: "Sao không nói sớm?"

"Nói sớm ngươi chịu tới sao?"

". . . Không chịu."

Ta nói chuyện với Đường Dịch, mấy tiểu cô nương trang điểm lộng lẫy nhẹ nhàng xông tới như điệp vũ. Một trái một phải bao vây chúng ta. Những thiếu nữ này đang tuổi xuân, nhiều thì mười sáu mười bảy, ít thì mười ba mười bốn, là thiếu nữ đủ mọi lứa tuổi. Chỗ khó được là có cả thon gầy tròn béo, ai cũng đặc sắc, quần áo trang phục cũng tỉ mỉ chọn theo vẻ đặc sắc của mỗi người.

Mấy thiếu nữ tuổi nhỏ còn đơn bạc, hơi lộ vai lưng, nhanh nhẹn gửi tới bóng lưng. Mấy thiếu nữ đường cong lả lướt, quần áo sẽ nóng bỏng lớn mật, dưới cổ lộ ra da thịt tế bạch như tuyết cùng bộ ngực sung mãn đàn hồi trơn trượt, thấy thế khách trên ghế quên mất mình ở chỗ nào.

Nhìn riêng thì những thiếu nữ này không coi là tư sắc thượng thừa, nhưng hiển nhiên được huấn luyện chuyên nghiệp, cộng thêm tỉ mỉ điều giáo, làm sáu phần nhan sắc ra mười phần hương vị. Các nàng đi tới gần, phần lớn nịnh nọt Kim vại lớn tuổi trẻ tiền nhiều, phong lưu phóng khoáng.

Nhưng ánh mắt luôn liếc Tô quân của chúng ta, một trái một phải, một trước một sau, tám tám sáu tư mắt cũng không quan sát hết. Hôm nay Tô Hiểu tùy ý mặc một thân thường phục, nhưng không đổi nhan sắc tuấn mỹ, những tiểu cô nương chuyên môn đến nịnh nọt Đường Dịch cơ hồ đặt toàn bộ tâm thần trên người Tô Hiểu. Tuy nói Đường Dịch cũng là tuấn nam hiếm thấy, nhưng ở phương diện dụ dỗ nữ nhân, vẫn kém xa Tô Hiểu a.

Tô Hiểu không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của các tiểu cô nương, ra sức cúi thấp đầu, mặt đỏ phát sốt.

Chỉ có ta bình tĩnh như hằng, nhỏ giọng nói: "Đừng hoảng hốt, tranh thủ thời gian dùng những tiểu cô nương này luyện tay. Những cô nương này chỉ hầu hạ ở đây, mị công còn kém xa, nếu nơi này cũng không chịu được, chỉ sợ vào phòng khách sẽ hỏng việc."

"Luyện tập?" Đường Dịch nghi ngờ nói: "Luyện thế nào?"

"Không phải ta đã sớm nói phương pháp sao? Tự mình luyện đi."

Dứt lời bản thân ta lui ra phía sau mấy bước, lùi đến đám người nơi xa. Trong trường hợp này, hộ vệ đều nhìn ở xa, không một mực bên cạnh chủ nhân. Ta vừa đi, chỉ còn lại Tô Hiểu bị mấy cô nương đùa giỡn, mà Đường Dịch thì bị vây xem không biết làm sao.

Dường như Đường Dịch đang cố gắng hồi tưởng giáo trình của ta: Loại chuyện này, lừa hai câu xoa xoa mông là được --- tiếp theo lộ vẻ hoang mang.

Ta gật gật đầu với Đường Dịch, ra hiệu không thể không làm.

Đường Dịch bất đắc dĩ, nói với một tiểu cô nương: "Cô nương quý tính phương danh?"

Tiểu cô nương mười ba tuổi kia đỏ bừng mặt, lấy tay áo che mặt nói: "Nô, nô gia gọi là Ti Ti."

"Úc, tốt."

Tiếp theo Đường đại soái ca sét đánh không kịp bưng tai, dùng công phu thánh thủ thượng đạt thiên thính của hắn, sờ soạng mông ngọc của Ti Ti cô nương như bay. Ti Ti cô nương cảm thấy hình như có gì đó phất qua mông đùi, nhưng không nói ra được là cái gì. Nhưng cảm giác vi diệu lại làm hai gò má nàng đỏ bừng. Chỉ là, nàng không cho rằng do soái ca mặt khối băng trước mắt gây nên, trái lại lộ vẻ lo lắng như cảm thấy có côn trùng gì đó sau lưng. Đường Dịch thấy hai gò má nàng ửng đỏ, dường như cảm thấy mình rất thành công, nhìn ta bằng ánh mắt tranh công.

Tranh công cái rắm a! ! Rõ ràng là thất bại a! !

Chẳng những người ta không phát hiện, hơn nữa động tác của ngươi siêu hèn mọn a! Sờ mông người ta cực nhanh là gì, còn hèn mọn hơn sắc lang a! !

Ta làm khẩu hình: Tìm thêm một người, lần này bóp.

Đường Dịch: Thế này không tốt lắm đâu?

Ta: Thế đã là cái gì, dù sao cô nương thanh lâu không bị ngươi đùa giỡn hai lần, còn bị tú bà mắng đấy.

Đường Dịch: Cái này. . . Tốt a, ta tận lực thử xem.

Sau đó Tô Hiểu vẫn bị rót rượu, mà Đường Dịch vẫn luyện tập sờ mông thế nào. Càng về sau, thậm chí chỉ cần đối diện là nữ, Đường Dịch sẽ phản xạ có điều kiện, làm ra động tác Long Trảo Thủ.

Nhưng không có một điểm tiến bộ. Lần nào muội tử cũng nói mặt hắn quá lạnh, không thì nói hắn không có sức sống. Mấy người sau đó, ngay cả mông cũng không sờ được.

Đường Dịch bất đắc dĩ, bèn tìm mục tiêu kế tiếp. Nhưng vào lúc này, con mắt không khỏi nhìn vào một cô nương hơi lớn tuổi. Ánh mắt không chú ý đã hạ xuống dưới thắt lưng người ta, trực tiếp nhìn hai bên kiều đồn như lê thơm. Chỉ thấy nàng này hình mông ưu mỹ, chân ngọc thon dài như cái giá, chống đỡ mông đùi múp míp như áp lê. Người này chân dài xen nhau, bước đi có tuần tự, ánh mắt Đường Dịch không tự giác đong đưa theo eo nhỏ của người ta. Không bao lâu, nữ tử kia tới gần, vén áo thi lễ nói.

"Thì ra là Kim tông chủ của Trấn Giang Kim Ngân tông giá lâm, Thanh Nhi không không tiếp đón từ xa, mong rằng tông chủ chớ trách."

Một nữ lang xinh đẹp hai mươi tuổi, phong tình gọn gàng chậm rãi đi đến. Vòng một nàng sung mãn, mặc một cái áo xanh nước hồ, bên trong là nội y như sa mỏng, làn váy nhẹ nhàng. Tuy nói hơi lộ da thịt trắng như trăng non, nhưng thần sắc đoan trang, nói chuyện ôn nhã, trái lại như tiểu thư khuê các. Tuyệt không có nửa phần tục khí son phấn của tàn hoa bại liễu.

Hình như là nhân vật tương tự với tú bà trong Thiên Hương uyển.

Thanh Nhi cô nương hơi trách cứ nói: "Nhưng từ khi Thiên Hương uyển của Thanh Nhi mở cửa đến nay, còn chưa từng có khách nhân gây rối như vậy. Kim tông chủ không hỏi nguyên do động thủ đánh người, phải chăng không hợp lý?"

"Thanh Nhi nghe uy danh Kim tông chủ đã lâu, nhưng Thiên Hương uyển của Thanh Nhi cũng không phải Kim Ngạn đê ở Trấn Giang , diễn võ đường ở kinh thành, công tử muốn múa đao chơi kiếm, sợ rằng đến nhầm địa phương. Người tới, tiễn khách."

Nàng vừa nói, thế mà không để ý thể diện của Kim Ngân tông, lập tức có mấy người qua kéo Đường Dịch đi.

Ai nha! Còn có làm ăn như vậy! Chỉ là sư phụ ta không ở đây, nếu không thế nào cũng phải giáo dục tiểu ny tử ngươi một trận.

Ta đang muốn đi lên mắng vài câu trợ uy, ai biết trong tai nghe được một câu.

[ Thân phận người này đặc thù, cùng một chỗ với ta ]

Ta vừa nghe tiếng, lập tức minh bạch.

Là tiếng tiểu sư di!

Tiểu sư di hiển nhiên cũng muốn ta tìm được nàng, lưu lại manh mối trong truyền âm nhập mật, để ta có thể lần theo âm thanh tìm tới vị trí của nàng. Ta lần theo âm thanh, cũng dùng công pháp tương đồng đáp lại.

[ Tuyệt Sắc cô nương? Đã lâu không gặp ]

[ Có gì tốt, trái lại ngươi rất thông minh a. Thế mà biết đến Thiên Hương uyển tìm ta, sao ngươi biết ta ở chỗ này ]

Ta không biết a!

Ta còn tưởng ngươi đang ở khách sạn nào đó ngủ nghỉ làm đẹp, miệng kêu nhàm chán đây.

Mà tới đây quả thực là chuyện nhỏ, không phải chỉ là Thiên Hương uyển sao? Bình thường khẳng định một tháng đến một lần nha. Đương nhiên ta không nói ra câu này.

Tiểu sư di muốn làm bộ mới quen ta, ta cũng đành làm bộ không biết nàng.

[ Tuyệt Sắc cô nương, Thanh Nhi cô nương này là một bọn với ngươi ]

[ Đúng a ]

Đường Dịch thần lực giãy dụa, mấy tên tay chân không phải đối thủ bay sang một bên.

Ta thấy Đường Dịch vụng về nói với Thanh Nhi cô nương: "Cô nương, đầu. . . Đầu ngươi thật dễ nhìn."

Ta thấy cũng đúng, đầu Thanh Nhi cô nương hơi lớn, hơi giống cầu mây. . .

Về phần Thanh Nhi cô nương, nghe được không hiểu ra sao.

Đang khích lệ a, xem ra bước kế tiếp chính là sờ. . .

[ Cô nương này gọi là Hoắc Thanh Nhi, là vị hôn thê của Kim Vương Tôn ở Giang Nam, ta cố ý mang nàng đến Nam Kinh gặp Kim Vương Tôn một lần. Nàng sẽ mượn cớ chửi mắng các ngươi một hồi, mang các ngươi vào mật thất nói chuyện, ta thì ở đây chờ các ngươi. Đồng bạn của ngươi muốn làm gì --- Minh Phi Chân! Đồng bạn của ngươi đang làm gì a! ! ! ]

Sờ a! ! !

Đường Dịch sờ soạng theo chỉ thị của ta a! Dừng lại cho ta, đừng đừng đừng sờ a! Đó là nàng dâu của Kim vại lớn a! !

Đừng để người phát hiện a!

Nhưng Đường Dịch hấp thụ giáo huấn lần trước, không trực tiếp vứt bỏ Thanh Nhi cô nương, mà dũng cảm vươn tay ra sau lưng nàng, bắt đầu nhào nặn lôi kéo tứ đại thao tác! Năm đầu ngón tay tạo ra chỉ ấn thật sâu trên da thịt mịn màng như nước, sau đó mới buông ra, tới lui lặp lại ba lần. Làm cho Thanh Nhi cô nương nhìn quen thị trường cũng không nhịn được liên tục kêu to duyên dáng, suýt nữa thẹn giận đan xen, tức đến ngất đi.

Đường Dịch lại nhìn ta bằng ánh mắt tranh công.

Tranh em gái ngươi a! ! Tiểu tử ngươi có cần ra tay nhanh như vậy không! Ngươi học võ công nhanh thì cũng thôi đi, chuyện này cần thuận buồm xuôi gió như thế sao!

Con mẹ ngươi! ! Chỗ kia Vại Lớn huynh còn chưa sờ đâu!

Vại Lớn huynh! Mau tới, ngươi xanh rồi a! ! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Zhang Xiao Fan
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
Hieu Le
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
Saojoker
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
LangTuTramKha
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
61703187
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
Quang Anh Luong
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
Quang Anh Luong
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
Quang Anh Luong
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
Quang Anh Luong
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
Hoaqin
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
Hoaqin
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
Quang Anh Luong
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
Hoaqin
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK