Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiếm thuật trên bạch bích vô pháp lấy được, nhưng chuyện này lại can hệ trọng đại, hoàng thượng cũng chỉ đành triệt để giữ bí mật.

Kiếm thuật Thần Châu đại hiệp lưu lại nhiếp nhân tâm phách, nhìn thẳng sẽ có hại, hoàng thượng sai người lấy một tấm vải trắng che kín ba mươi bốn chữ đó lại. Về sau chứng minh ba mươi bốn chữ kia chẳng những người muốn nghiên cứu võ học như hoàng thượng trúng chiêu, ngay cả người không biết chữ cũng như vậy.

Hai tiểu thái giám phụng mệnh che bạch bích, chỉ vì nhìn mấy chữ đó, liền cảm thấy khí phách hùng hồn, mê muội sâu sắc. Kém chút vào Quỷ Môn quan. Về sau vẫn là Nhạn Thập Tam tự tay treo vải trắng lên.

Ba mươi bốn chữ này uy lực kinh người, thường nhân khó mà tiếp cận.

Từ đó Khâm Thiên giám cấm chỉ ngoại nhân tiến vào, ngày đêm liên tục có người trấn giữ bên ngoài. Đồng thời hoàng thượng phái Quân Vương trắc điều tra cẩn thận, tìm kiếm nhân vật có thể giải bạch bích kiếm pháp chi mê.

Thời gian trôi qua rất nhanh, ba năm sau, Lục hoàng tử giáng sinh. Nỗi khổ trong lòng hoàng thượng lại tăng lên.

Quả thực con nối dõi của hắn không chỉ bốn người.

Một tăng một đạo kia, cộng thêm Thần Châu đại hiệp, có thể nói là người có tu vi cao nhất, cùng có đức hạnh nhất thiên hạ. Như Nhạn Thập Tam nói, nếu ba người này cũng không tin, hắn thực sự không tìm được người có thể tin.

Như bọn hắn nói, vậy thì Lục Long Tỏa Quốc, sẽ là kết cục duy nhất của thiên hạ này.

Hoàng thượng càng lo lắng, thì hiện thực càng lần lượt nhắc nhở hắn.

Sáu hoàng tử dần dần trưởng thành, nhưng từ khi bảy tám tuổi liền không ai phục ai. Mỗi ngày hoàng thượng giáo dục bọn hắn phải trân quý tình nghĩa huynh đệ, nhưng sáu người này như trời sinh phản cốt. Cãi lộn chửi rủa quả thực không ngày nào không có.

Thậm chí thời điểm nghiêm trọng còn quyền cước cùng lên, đánh thành một đoàn. Hơn nữa cũng không phải lớn tuổi khi phụ nhỏ tuổi, càng không thấy sáu người có ý tứ liên thủ gì cả. Từ trước đến nay đều là sáu người đại hỗn chiến. Ca ca lớn hơn ba tuổi đấm thẳng đầu đệ đệ, đệ đệ nhỏ hơn ba tuổi không phải là đối thủ nhưng cũng không đầu hàng, trực tiếp nhằm giữa hai chân ca ca làm một nhát linh hầu hiến đào. Hoàng tử lớn tuổi bị đau trả lại một chiêu song long đoạt châu. Một đám hoàng tử đánh nhau ồn ào không dứt.

Đến lúc này hoàng thượng vẫn còn đang thuyết phục mình, nhà tầm thường bách tính cũng có chuyện như vậy, không có gì lạ.

Cho đến một lần săn bắn bảy năm trước, hoàng tử lớn thì mười tám tuổi, hoàng tử nhỏ nhất cũng đã mười lăm tuổi. Đi săn là lệ cũ của hoàng gia, nhắc nhở hoàng thất hậu nhân rằng giang sơn tươi đẹp này là dựa vào nắm đấm đánh xuống, kiếm không dễ. Không được quên thành thạo cung ngựa, ma luyện tâm chí cùng võ nghệ bản thân. Trận săn bắn này vì hoàng tử mà bố trí, bởi vậy chỉ cho các hoàng tử tiến vào bãi săn, hoàng thượng đợi bên ngoài.

Sáu vị hoàng tử trưởng thành có, thiếu niên có, vì thu được niềm vui của phụ hoàng, tất cả đều để mắt tới một con hươu tráng kiện. Sáu vị hoàng tử vừa nói liền không ai nhường ai.

Hoàng tử am hiểu võ nghệ thì nói đều bằng bản sự, không am hiểu võ nghệ thì nói dựa vào thủ hạ, không có trợ thủ đắc lực thì dùng tâm kế lửa cháy đổ thêm dầu, chỉ sợ thiên hạ bất loạn. Đến lúc bế tắc sáu vị hoàng tử ra tay đánh nhau, không ai ngăn được.

Sáu hoàng tử có năm mẫu thân, địa vị bối cảnh mỗi người đều không nhỏ. Hơn nữa mỗi hoàng tử đều có một phương thức lung lạc lòng người, người võ uy hơn người cũng có, người tài hùng thế lớn cũng có, người tâm kế thâm trầm cũng có, người phẩm cách thanh cao cũng có, người kinh tài tuyệt diễm cũng có, người phúc phận thâm hậu cũng có nốt.

Tóm lại đều có bản lãnh của mình, vẫn là mấy thiếu niên, thế mà mỗi người đều có thể làm cho một đám người đến trợ quyền. Có võ lâm hào kiệt đánh nhau giao đến, có chút võ sĩ tại dã dùng trọng kim lễ vật đưa đến, có chút lục lâm hảo hán âm thầm kết giao mà đến. Nhân số mỗi đoàn người đều không ít, trong lúc nhất thời trong bãi săn, hơn hai ngàn người đánh cùng một chỗ. Dã thú trong rừng bị kinh hãi như gà bay chó chạy, cũng không dám chạy lên núi. Thế mà bị trận đánh nhau như quân đoàn hội chiến này dọa cho chạy ra khỏi bãi săn.

Lúc ấy hoàng thượng đang ở bên ngoài cười híp mắt phẩm trà , hưởng thụ tiểu Hoàng phi xoa bóp, chờ thành quả của các hoàng tử. Hoàng thượng chuyên cần chính sự yêu dân, ít có thời gian của mình, hôm nay thừa dịp bồi các hoàng tử đi săn, rốt cuộc có chút nhàn rỗi. Trong màn lụa vàng với Hoàng phi nương nương, hai người một chỗ, không thiếu được có chút lời tri kỷ muốn nói, có chút chuyện không biết xấu hổ muốn làm.

Hoàng thượng nắm chặt tay nhỏ non mềm trắng như tuyết của tiểu Hoàng phi, Hoàng phi gật đầu, gương mặt xinh đẹp xấu hổ rủ xuống, sóng mắt nhẹ nhàng, tai ngọc đã nhuộm một rặng mây đỏ, thấy thế hoàng thượng tâm viên ý mã, hận không thể lập tức lột tiểu kiều thê thành một con cừu trắng nhỏ vô lực phản kháng. Hoàng thượng đang muốn nói một câu: "Ái phi, mấy ngày nay trẫm chưa gặp ngươi, rất là nhớ. Không bằng hôm nay trẫm hóa thân sói đực hắc hắc hắc. . ." .

Đừng nói chữ hắc, ngay cả chữ ái còn chưa kịp nói ra, chợt nghe được một tiếng cự lang tru lên bên ngoài màn lụa.

"Đậu xanh! có sói thật!" Hai vợ chồng trong màn trướng cả kinh, cho rằng đắc tội lang thần, lập tức sửa sang y phục.

Nhưng sự tình lại không đơn giản, tiếp theo là một trận hổ khiếu sơn lâm, báo rống cốc dã, mặt đất chấn động, hình như bách thú đang lao nhanh đến.

Tiếp theo đại thái giám Nam công công khẩn cấp báo cáo: "Bẩm báo hoàng thượng! Bách thú như không muốn sống cùng nhau chạy ra khỏi bãi săn, tướng sĩ phía trước đang chống cự, nơi này không nên ở lâu, nô tài cả gan xin dời long giá!"

"Cái gì!" Hoàng thượng vừa kinh hô, liền cảm thấy long giá bị các tướng sĩ nhấc lên rồi đi. Hoàng thượng nương nương trong màn lụa ngã trái ngã phải, bởi vậy Hoàng phi nương nương còn bị đập đầu, da thịt mềm mại bị thương, mấy ngày không để ý tới hoàng thượng, làm hoàng thượng rất xấu hổ.

Sau khi hoàng thượng trở về hoàng cung lập tức hạ lệnh tra rõ, kết quả khiến hoàng thượng nghẹn họng nhìn trân trối.

Sau khi điều tra rõ ràng, nguyên lai là do sáu vị hoàng tử nội đấu gây ra. Nhưng vấn đề không phải là đánh nhau, vấn đề là ở quy mô bọn hắn đánh nhau.

Sáu người bọn hắn đều có người mai phục, thủ hạ trải rộng sơn dã, tổng cộng tổng động viên hơn hai ngàn chín trăm người. Sau đại chiến những người còn lại không đến một nửa, tử thương không đếm được.

Lúc ấy Nhạn Thập Tam tại vị, suất lĩnh Lục Phiến môn chúng thần mở rộng điều tra. Trong vòng hai canh giờ liền tra rõ ràng. Hơn hai ngàn người này đến từ ngũ hồ tứ hải. Giang hồ bang phái cũng có, võ lâm chính phái cũng có, lục lâm trộm khách cũng có, ngay cả cấm quân cũng có mấy đội trong đó. Thậm chí ngay cả người trong Ma giáo cùng Sát Liên cũng có. Thành phần tham gia rất phức tạp, tình tiết nghiêm trọng vô cùng, trận đấu võ ác liệt nhất mười năm gần đây cũng không bằng.

Lúc hoàng thượng đang kinh hãi trợn mắt hốc mồm, sáu hoàng tử tội khôi họa thủ nghênh ngang trở lại trong cung, mỗi người dương dương đắc ý dâng lên một khối thịt hươu bị xé nát bét, da lông còn tại, còn nguyên vết máu, nhìn mà giật mình. Sáu hùng hài tử lên tới điện còn ngươi một câu ta một câu nhao nhao hết cả lên, kém chút làm hoàng thượng tức đến ngất đi.

Lúc này mới cho hoàng thượng một hồi chuông cảnh tỉnh.

Lục Long Tỏa Quốc. . . Lục Long Tỏa Quốc a!

Nếu sáu vị long tử này tụ chung một chỗ, mỗi ngày tăng trưởng lệ khí, tính cách sẽ càng ngày càng ngang ngược. Tranh quyền đoạt lợi lẫn nhau. Cuối cùng đâu chỉ cốt nhục tương tàn, e rằng thiên hạ lâm nguy mất.

Ánh mắt hoàng thượng thâm trầm, nhìn sáu đứa con trai của mình, gằn từng chữ nói: "Các ngươi phạm sai lầm lớn còn không biết hối cải, Lý gia ta từ thái tổ trở đi, lấy gì củng cố giang sơn, đơn giản là một chữ nhân. Sao lại có tử tôn hung ác ngu dốt như thế! Mới vừa rồi là ai ra tay trước!"

Bị phụ hoàng hầm hầm giận dữ mắng một câu, cảm xúc của mấy hùng hài tử liền đi xuống, không khỏi có chút bỡ ngỡ trong lòng. Nhưng chuyện nhận sai vẫn là đánh chết không nhận, nhao nhao ngươi chỉ ta, ta chỉ ngươi.

"Được rồi! Xích nhi, ngươi nhiều tuổi nhất, là ai động thủ trước?"

Sáu huynh đệ bọn hắn đánh nhau từ nhỏ đến lớn, đánh vô số hồi. Lúc ấy đánh hưng phấn, không ai nhớ rõ người nào động thủ trước.

Đại hoàng tử úp úp mở mở nửa ngày, vất vả lắm mới nhớ lại là tam hoàng tử kêu động thủ đầu tiên: "Bẩm phụ hoàng, là, là lão tam ra tay trước."

"Hoàng, quả nhiên là ngươi."

Bình thường tam hoàng tử cá tính xung động, mười lần đánh nhau có năm lần là hắn khơi mào, lần này cũng không ngoại lệ. Tam hoàng tử nghe vậy lập tức trợn mắt nhìn đại hoàng tử, nhưng không đợi hắn mở miệng, hoàng thượng liền trầm giọng nói: "Có ai không! Gỡ xuống mũ miện của tam hoàng tử!"

Lấy xuống mũ miện, biếm thành thứ dân?

Dù tam hoàng tử to gan, lúc này sắc mặt cũng không nhịn được trắng xanh, lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ.

"Phụ hoàng, nhi thần, nhi thần. . ." Nhưng sáu người bọn hắn ngang ngược từ nhỏ, nói đến cầu xin tha thứ gì đó, chỉ sợ tùy tiện tìm tiểu thái giám cũng thuận lợi hơn bọn hắn. 'Nhi thần' nửa ngày vẫn không nói ra được. Đành phải quỳ trước ngự tọa bị thị vệ lấy đi mũ miện. Tam hoàng tử sốt ruột con ngươi không ngừng quay tròn, đang muốn nghĩ biện pháp mời mẫu hậu đến giúp đỡ.

Nhưng lại nghe được hoàng thượng nói: "Vương Thổ Thủy đâu?"

Vương công công mang khuôn mặt tươi cười thân thiết chui ra từ bên cạnh: "Hoàng thượng, có nô tài!"

Hoàng thượng trầm giọng nói: "Viết chỉ."

Thánh chỉ viết ra, thu hồi hết sức khó khăn, lúc đó coi như hoàng hậu đi cầu tình cũng không kịp!

Tam hoàng tử dập đầu như giã tỏi: ""Cầu phụ hoàng khai ân! Cầu phụ hoàng khai ân!"

Hoàng thượng hoàn toàn không để ý tới, thản nhiên nói: "Truyền ý chỉ trẫm, tam hoàng tử Lý Hoàng Thư, nhân phẩm quý giá, đa thể trẫm tâm, phong hoàng tam tử Lý Hoàng Thư làm Hoàng vương, xứng đáng hưởng vương tước lộc."

Các hoàng tử đều xôn xao, đại hoàng tử vừa báo tam hoàng tử lên càng là hồ đồ: Cái gì thế này? Cầm đầu đánh nhau còn được phong vương?

Tam hoàng tử nghe được như rơi vào mê vụ: Sao thế này? Ta. . . đánh một trận, còn được phong vương?

Nhưng lời còn chưa dứt, lúc này lệ mang lóe lên trong mắt hoàng thượng, trừng đến tam hoàng tử giật mình trong lòng, mới tiếp tục nói: "Đất phong phủ Nam Dương!"

Đất phong!

Tam hoàng tử như bị sét đánh. Năm nay hắn đã mười tám tuổi, mặc dù bình thường ham ăn biếng làm, nhưng cũng không phải không có chút dã tâm nào với hoàng vị. Đất phong? Nếu như phải đi nơi khác, rời xa kinh thành, hắn làm sao có thể tiếp cận long tọa? Còn nữa hắn sống đến mười tám tuổi cũng chưa bao giờ rời khỏi kinh thành, thậm chí ngay cả hoàng cung cũng không thường xuyên ra ngoài. Bỗng nhiên phải đến một nơi xa lạ, hắn nên làm cái gì?

Tam hoàng tử miễn cưỡng cười nói: "Phụ hoàng, nhi thần nguyện bầu bạn dưới gối phụ hoàng."

"Ngươi có thường bạn, ngươi không chê buồn, trẫm còn chê phiền đây!" Hoàng thượng cả giận nói: "Lệnh khởi hành ngay bây giờ, do Quân Vương trắc phái ra hai mươi võ sĩ hộ tống đến đất phong. Ngoài ra phái mười vị Hàn Lâm viện học sĩ đi theo, ngươi không học tốt, trẫm muốn ngươi ở Nam Dương vĩnh viễn đừng trở về."

Lúc này tam hoàng tử mới giác ngộ hoàng đế đang nghiêm túc, hắn cuống quít dập đầu, dập cho sàn nhà vang lên thùng thùng, máu tươi đầy trán.

"Phụ hoàng, phụ hoàng! Nhi thần biết sai rồi, nhi thần thật biết sai rồi, xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra! !"

Lòng hoàng thượng không khỏi mềm nhũn, dù sao là thân sinh nhi tử, sủng ái từ nhỏ. Thiếu niên nhà ai không có chút dã tính? Nếu có thể quản giáo thêm. . . Nhưng hoàng thượng vừa nhìn sang bên cạnh, lại thấy mà giật mình.

Bên cạnh tam hoàng tử đang dập đầu khóc lóc, anh em ruột của hắn lại cười lạnh không nói, vẻ mặt chê cười. Phảng phất là cừu nhân của bọn hắn đang quỳ, nhất định phải giày vò một phen mới sảng khoái.

Hoàng thượng lạnh cả tim, tâm địa lại kiên cường, nặng nề nói: "Đây là hoàng mệnh, ngươi dám kháng chỉ sao? Người tới, mang đi!" Kim điện thị vệ ứng mệnh một tiếng, kéo tam hoàng tử đang hốt hoảng gào thét xuống.

Ánh mắt hoàng thượng chậm rãi quét qua năm hoàng tử còn lại nhưng không nói một lời.

Năm hoàng tử đều cảm thấy ánh mắt phụ hoàng giống như hàn băng, sợ hãi trong lòng. Tuy là tam hoàng tử cầm đầu, nhưng trận này bọn hắn cũng đánh. Phụ hoàng trừng phạt lão tam nặng như vậy, không biết chúng ta thế nào? Không khỏi lo sợ bất an.

Nhưng hoàng thượng lại không nói gì, ánh mắt nhìn chăm chú vào năm hoàng tử, chậm rãi đứng dậy, nói một câu: "Tản đi đi." Liền quay người đi trước một bước.

Năm vị hoàng tử đều cảm thấy tránh được đại nạn, nhưng trong lòng đều có chút kinh hãi.

Ánh mắt hoàng thượng nhìn bọn hắn lúc cuối thực sự rất cổ quái. Giống thời điểm nhìn lão tam như đúc.

Hắn đang suy nghĩ gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Zhang Xiao Fan
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
Hieu Le
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
Saojoker
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
LangTuTramKha
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
61703187
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
Quang Anh Luong
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
Quang Anh Luong
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
Quang Anh Luong
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
Quang Anh Luong
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
Hoaqin
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
Hoaqin
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
Quang Anh Luong
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
Hoaqin
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK