Tống Âu ủ rũ mà hỏi: “Vậy...... Ngươi từng đói bụng?”
“Đương nhiên, sao lại không đói!” Nhị đương gia trợn mắt, nghiêm túc nói: “Năm đó tại Bắc Bình, lúc ta làm tay chân ở kỹ viện, nhất thời không quan sát đánh nhầm một lão tước gia. Trận truy sát đó a......”
Tống Âu thấy hắn ngửa mặt lên trời thở dài, hơi hiếu kỳ: “Ngươi nói tước gia ở Bắc Bình, Bắc Bình không có mấy tước gia. Chẳng lẽ là Bàn Long Côn Triệu lão tước gia —— một côn quét lục tướng trên sa trường năm đó?”
“Chính là hắn! Ôi ôi, không ngờ ngươi cũng biết người này.” Hồng Cửu vỗ đùi, xích sắt coong coong vang dội, “Cái lão già mà khốn nạn này võ công thật không tệ, một trận Bàn Long Côn pháp có cả cương nhu, năm đó võ công ta còn chưa đại thành, suýt không làm gì được hắn. Nhưng võ công hắn tuy cao, lại có một khuyết điểm, người đã già hông không tốt. Hắn giao đấu hơn mười hiệp, đột nhiên có vẻ thống khổ, quay hông không trôi chảy, lộ một sơ hở.”
“Thì ra là thế, ta chỉ nói Triệu lão tước gia là anh hùng từng lập công, sao lại dễ dàng bị ngươi đả thương. Vậy sau đó thì sao, ngươi biết hông người ta có thương tích, phải chăng thừa cơ phong huyệt đạo? Chế phục hắn?”
“Nào có chuyện đó, ta thấy hông hắn xoay không thuận, đi lên một chưởng đập hắn trên mặt đất!”
“......”
“Lão gia hỏa này đã cao tuổi còn còn chơi cô nương không trả tiền, anh hùng lập công sa trường cái gì.” Hồng Cửu nói đến chỗ này, bây giờ vẫn giận nghiến răng, có thể thấy tình cảnh lúc ấy quả là tức nổ phổi. Hồng Cửu khoát tay nói: “Sau đó ta bị người của hắn đuổi theo đánh một trận. Lần chạy trốn này a, bị người đuổi giết chín huyện mới thoát.
Chẳng qua chạy đến huyện thứ mười, đúng lúc quần áo bị người lột hết. Ta nhất thời không phát hiện, lại chạy rất nhanh, vừa vào thành đối diện đã gặp tri huyện thành đó và phu nhân hắn cùng đi du lịch. Tiếp theo hắn hô to gọi nhỏ gặp phải sắc ma, gọi bộ khoái tới tiếp tục truy đuổi ta. Ta đành phải tiếp tục chạy. Nói cũng kỳ quái, ta càng chạy càng nghèo, càng chạy người truy đuổi ta càng nhiều, cuối cùng đành phải làm ăn mày duy sinh. Đoạn thời gian đó, chịu không ít đói khổ a.”
“Thì ra ngươi chịu đói như thế sao? Thế này cũng quá tà môn. Một lần thì cũng thôi đi, sao nhiều lần vẫn bị bắt tại trận?”
“Không phải sao, năm đó thái sư phụ coi mạng cho ta.”
“A? Hồng phó tướng ngươi là danh môn cao đệ của Đại La sơn, thái sư phụ ngươi chính là Thần Châu đại hiệp đại danh đỉnh đỉnh a. Hắn coi cái gì cho ngươi?”
“Hắn nói ta, xui xẻo cửu thế, còn kém bát thế.”
Tống Âu nghẹn họng nhìn trân trối, không khỏi dời mông ra ngoài, muốn cách xa hắn một chút.
“Làm gì vậy?” Hồng Cửu lại đến gần: “Ta thấy, kỳ thực vận khí ta coi như không tệ. Chỉ là thỉnh thoảng không may, còn có, hình như ta đi đâu thì trời sẽ mưa nhiều hơn......”
Ý là chúng ta bị bắt đều do ngươi mang vận rủi sao? ! Ta nói, giữa mùa đông mà trời mưa mãi. Đúng thật a, sau khi ngươi vào đội thì chưa từng ngừng mưa a! !
Tống Âu không khỏi bi thương: “Haiz, làm hoàng sai, việc xấu thì xong. Nhưng Y Nhân chưa biết sống chết, ta lại rơi vào lồng giam, quả thật, quả thật là...... A? Hồng huynh, ngươi đi đâu vậy?”
Hồng Cửu cười nói: “Không phải ngươi đang bi thương sao? Ta cho ngươi bi thương tiếp, ta đi trước.”
“Đi? Còng tay của ngươi...... A? Còng tay của ngươi đâu?”
Trên tay chân của hai người bọn hắn đều có còng tinh cương, dùng để hạn chế hành động. Hơn nữa đại huyệt bị A Bất Lặc Tư tự tay phong bế, trong vòng bảy ngày không thể vận công.
Nhưng hôm nay nhìn lại, còng tinh cương trên tay chân Hồng Cửu, không ngờ đã bị tháo xuống.
“Đây, đây là sao?”
Hồng Cửu khinh thường nói: “Bắc Cương Thát tử như A Bất Lặc Tư chỉ toàn man lực. Dựa vào một thân thần lực đã cho rằng mình vô địch thiên hạ. Hắn nào biết điểm huyệt thuật. Chẳng qua là biết chút điểm huyệt sau đó dùng thủ pháp nặng phong bế mà thôi. Không Chưởng của Đại La sơn ta chuyên phá các loại thủ pháp điểm huyệt trong thiên hạ, loại này coi như rác rưởi.”
Kỳ thực, tuy Đại La Không Chưởng có diệu dụng đối phó thủ pháp điểm huyệt, nhưng cũng phải xem đối tượng là ai. Tỷ như đối thủ có công lực cỡ A Bất Lặc Tư, cho dù không thông điểm huyệt thuật, Hồng Cửu cũng cần hai ngày mới có thể giải khai huyệt đạo, đủ biết không dễ dàng.
Tống Âu gật gật đầu, lại hỏi: “Nhưng ngươi tháo còng tay này xuống kiểu gì?”
“Tống đại nhân, lúc nào rồi mà ngươi vẫn hỏi những chuyện nhảm nhí này. Cũng được, nói hết đi. Ngươi biết trong võ học nội gia, có cái gọi là phân chia bát giới không?”
“Đó là tám hình thái tồn tại của nội lực, còn gọi là nội bát cực, chuyện này sao?”
“Không sai, không hổ là trưởng tử Tống gia, rất có kiến thức. Trong bát giới nội lực, nếu bàn về sắc bén, phải là giới nào?”
Lý luận phân chia bát giới này là căn cơ của võ học thượng thừa, Tống Âu đương nhiên quen thuộc, bật thốt lên: “Phong năng, đương nhiên nội lực Phong giới sắc bén nhất. Tuy Cửu Thiên Đoạn Chưởng của Tống gia ta là chưởng pháp, lại là nội học chữ Phong chính cống, có thể dùng tay không tước kim đoạn ngọc, bởi vì chủ tu của nó chính là nội lực Phong giới.”
“Không sai, đúng là như thế. Nếu nhắc đến võ học Phong giới, có thể nói Cửu Thiên Đoạn của Tống gia ngươi là tuyệt học số một thế gian. Tiếc rằng ta không biết, chẳng qua không quan trọng. Ta biết Xích Thủ Trảm, xếp hạng trong võ học Phong giới kém xa tít tắp Cửu Thiên Đoạn nhà ngươi, nhưng vẫn đủ để chém xiềng xích này.”
Tống Âu nghe thấy ngẩn ngơ, cho dù dùng Cửu Thiên Đoạn của hắn để chặt xiềng xích này, nói ít cũng phải hai canh giờ. Hắn giải khai huyệt đạo lúc nào?
“Đã nửa ngày. Xử lý còng tay này tốn ba canh giờ.”
“Vậy chẳng phải sớm có thể cởi ra? Vậy ngươi chờ lâu như vậy làm gì?”
“Đại thiếu gia của ta, ta không biết chúng ta ở đâu, cũng không biết bên ngoài có mấy người. Ta không đợi đến giờ ăn cơm, làm sao dám xông ra ngoài.” Hồng Cửu cười một tiếng, vỗ một chưởng lên lưng Tống Âu, dùng thủ pháp Không Chưởng giải huyệt đạo cho hắn, sau đó cười nói: “Hơn nữa lúc này, chúng ta muốn ăn cơm, bọn hắn cũng muốn ăn cơm. Đúng là cơ hội để chúng ta trốn đi.”
Tống Âu được giải khai huyệt đạo, cảm giác huyết dịch tay chân chảy ngược, toàn thân thoải mái.
“Nhưng còng tay xiềng chân của ta vẫn chưa được tháo, còn phải chờ hai canh giờ.”
“Không chờ được!”
Hồng Cửu đưa tay đến chỗ xích sắt, hai tay vận Hàng Long chưởng lực, cương mãnh vô song kéo một cái. Rắc một tiếng, xích sắt gãy thành hai đoạn.
“Ta phải dùng chưởng, không thể mang theo còng tay. Ngươi tháo tạm xích chân, cái còng ra ngoài cởi sau.”
“Được.” Tống Âu lại nói: “Nhưng chúng ta tháo được còng tay xiềng chân, lại không có chìa khoá đại môn.”
Nhị đương gia là lão giang hồ, sao lại không biết: “Điểm ấy không cần ngươi suy nghĩ nhiều.”
Lập tức cao giọng kêu đau, mắng to đồ ăn không sạch sẽ, làm Hồng Cửu gia hắn thượng thổ hạ tả. Thượng thổ còn đỡ, hạ tả tuyệt không thể làm trong nhà giam này. Tiếp theo chính là mắng chửi mười tám đời tổ tông của A Bất Lặc Tư, từ cô nãi nãi của Bắc Cương vương đến nhị nha hoàn của Nam Cương đế. Phàm là có quan hệ thân thích, một người cũng không buông tha.
Tiểu tốt này vốn là nhân vật mạt lưu trong Quỷ Vực Nhất Hỏa, lúc đầu được phân phó đồ ăn hàng ngày phải rất chiếu cố. Nhưng ăn bớt của phạm nhân vốn là nghĩa vụ và trách nhiệm của người như hắn. Người vừa vào ngục, đã rất tinh quái, tự động tự phát coi những lời khách sáo —— ‘Rất chiếu cố’ như gió đông bên tai, tự động cách âm. Suốt ngày thay thức ăn cẩu thả cho bọn hắn, đương nhiên giữ lại đồ ngon cho mình. Bây giờ nghe thấy đồ ăn xảy ra vấn đề, lại nghe thấy chủ tử bị mắng, có thể không nóng nảy? Lập tức vào phòng xem.
Vốn tưởng hai người này mất hết võ công, lại bị còng thì có gì bất trắc. Nào biết vừa mở cửa ra, chưa đi được một bước vào trong, đã nghe thấy một câu “Con mẹ ngươi!” Sau đó hai tai ầm ầm một tiếng, mắt nổi đom đóm, hai má đều chịu một bạt tai. Bị đánh cho đầu óc choáng váng, tự quay tại chỗ ba vòng rồi ngã xuống đất không dậy nổi.
Hồng Cửu mắng: “Thằng khốn nạn này, suốt ngày chỉ biết cắt xén cơm nước. Hai ngày nay lão tử không thấy thức ăn mặn, khí lực cũng nhỏ.”
Tống Âu cười nói: “Cũng đủ lớn, một bạt tai đã ngã còn chưa đủ sao? Hồng huynh đi nhanh đi, muộn chút dễ bỏ lỡ thời cơ.”
Hồng Cửu không hết hận, lại đá hai cước, lúc này mới cùng đi theo.
Hồng Cửu, Tống Âu vốn là cao thủ nhất lưu, nhị đương gia càng là nhân vật tháo vát thông minh nhất lưu. Đoạn đường ra ngoài tìm kiếm này, phàm là có người tuần tra, đều bị hai người sét đánh không kịp bưng tai giải quyết. Ở đây, kẻ làm được địch thủ chỉ có ba người Si Mị, Võng Lượng, Ngưu Quỷ. Dư tử tuy không thiếu cao thủ, nhưng đều không đủ đạo trước mặt hai người.
Không ngờ lao ngục của bọn hắn vô cùng khổng lồ. Sau khi chạy khỏi phòng giam, hai người đi một con đường rất lâu, nhưng vẫn không thấy đầu. Ánh sáng nơi này dựa cả vào đuốc nến, thậm chí cửa sổ để quan sát bên ngoài cũng không có. Không nói tới nguồn sáng.
Hồng Cửu căm hận nói: “Nếu nơi này có cánh cửa sổ, chúng ta đã có thể chạy đi. Gặp phải địa phương rách nát.”
Tống Âu nói: “Bình thường lao ngục đều xây dưới đất, nơi đây hẳn là địa lao.”
“Địa lao có cửa sổ trên mái cũng được. Chẳng qua ngươi nói cũng có đạo lý, bố cục nơi này đích thực giống địa lao. Nhưng nếu thật là địa lao, người bình thường không thể tạo ra nơi này. Ngươi nghĩ xem, Quỷ Vực Nhất Hỏa toàn là nhân vật không thể lộ ra ngoài ánh sáng, muốn giấu toàn bộ đi thì cần chỗ lớn đến đâu. Đây là địa lao nhà ai, vậy mà có thể chứa mấy trăm tội phạm. Nếu lão tử biết, sẽ là người đầu tiên tố cáo hắn cho quan phủ!”
Tống Âu cười khổ nói: “Không phải quan phủ đang trước mắt ngươi sao? Nếu bản quan có thể chạy thoát, không thể không đánh gia hỏa xây thổ lao này ba trăm gậy.”
Tiếp tục đi về phía trước, không ngờ gặp phải một con đường phân nhánh, có bảy giao lộ. Nhị đương gia ngẩn ngơ, nhìn thấy bên bảy con đường, tổng cộng có bảy cột đá. Cột đá thứ nhất bên trái vẽ một con phi điểu linh động, những cột đá ở giữa đều có đồ án, mà cột đá cuối cùng bên phải thì vẽ một thanh kiếm đằng đằng sát khí. Đều do công tượng nhất lưu vẽ, thủ công vô cùng tinh xảo.
Hồng Cửu thầm nói: “Là đường phân nhánh, không biết nơi nào đi nơi nào, thế này chọn kiểu gì a?”
Tống Âu nhìn con chim kia, nói: “Không bằng chọn cái thứ nhất đi. Chim nhốt sổ lồng, chủ ý tốt a.”
“Chim đã bị nhốt, thế còn là chủ ý tốt. Lại nói, nam tử hán đại trượng phu, ngươi chọn con chim? ! Là nam nhân, sẽ chọn thanh kiếm cuối cùng bên phải.”
Tống Âu chần chừ nói: “Nhưng kiếm chủ tiêu sát, sợ không phải điềm lành.”
“Điềm lành cái rắm, phong kiến mê tín!”
Hồng Cửu nói: “Việc này không nên chậm trễ, chậm nữa sẽ bị người phát hiện chúng ta chạy trốn. Đi!”
Kéo Tống Âu chạy đến đường nhỏ khắc kiếm, đường nhỏ này nối thẳng đến một cánh cửa, Hồng Cửu một cước đạp cửa ra!
Thời gian đình chỉ một sát na.
Người bên trong hơi kinh ngạc, nhưng khôi phục trấn tĩnh rất nhanh.
“Không ngờ, ngươi đã trốn thoát? Ngươi có thể tự giải huyệt đạo, thật không đơn giản.”
Người trong phòng cực cao, mặt rộng tai vuông, sắc mặt có lam khí nhàn nhạt, giống lần đầu Hồng Cửu thấy hắn như đúc.
Người kia khoanh tay nói: “Vậy mà ta không biết ngươi đã chạy trốn, vì sao cố ý tới tìm ta, khiêu chiến sao?”
Hồng Cửu ngây người rất lâu, cuối cùng nặn danh tự của nam nhân này từ trong hàm răng: “A Bất Lặc Tư! Ngươi ở đây làm gì! !”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội
Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn
Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo
Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện
Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng
Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK