Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên Phi Ngư bình, Long Tại Thiên đang dương dương đắc ý cùng Tranh vương đắc ý gấp mười lần hắn cười ha ha, nâng ly cạn chén, quên cả trời đất.

Long Tại Thiên bên này một câu: Tranh vương điện hạ hùng tài đại lược thật là hào hứng.

Tranh vương bên kia chối khéo: Nhờ có Long khanh biết đại thể, nếu không sao có mỹ nhân làm bạn.

Long khanh đong đưa Văn Chinh Minh bảo phiến: Sau ngày hôm nay Trừng Không đương thế, Nguyên Thánh thoái vị, uy danh điện hạ lưu truyền hậu thế.

Tranh vương giơ ngón tay cái: Nào hơn được Long khanh mỹ nhân làm bạn, tiêu dao tự tại, tiện sát người ngoài a.

Hai người cười to, bầu không khí có chút thân thiện.

Nhưng cảnh tượng một gian thần, một hôn quân này lại làm đám võ sĩ trên Phi Ngư bình vô cùng khinh bỉ, mắng chửi rất thô tục. Cũng không biết là ai mở đầu, rốt cuộc không dừng lại được.

Lúc đầu Tranh vương còn có thể không để ý, thế nhưng nghe lâu không nhịn được trả lại một câu. Cãi nhau mắng chửi người chính là như thế, ngươi không cãi lại thì còn được, nếu mắng lại thì như thiên lôi dẫn ra địa hỏa, nước đến mương liền thành. Chúng võ sĩ biết mắng có tác dụng, càng mắng hăng. Nhất là một tiểu bộ khoái Lục Phiến môn, mấy kiều đoạn mắng chửi người bị hắn biến ra mười tám hoa dạng. một đám võ sĩ nghe được cười ha ha.

Lục Phiến môn bộ khoái này là ai?

Chính là Tra Bĩ! Minh Phi Chân thăng lên bộ đầu, liền thăng chức cho Tra Bĩ làm tiểu bộ khoái thủ vệ. Hôm nay hắn trốn việc đến xem luận võ, ai biết bọn hắn bị giam lỏng không nói, đại ca còn bị người đánh.

Công phu mắng chửi người của Tra Bĩ là từ đầu đường kiếm ra, từ giang hồ truyền lại. Lão đầu tử nhà hắn còn từng làm quan, tối thiểu cũng cho hắn học qua tư thục, mấy câu mắng của hắn có phẩm chất khác những tên thô tục vũ phu này.

Trong lúc nhất thời trích dẫn kinh điển dời sông lấp biển, phun hết cả ra, chua cay mặn đắng tất cả đều có. Quy tôn vương bát tà phi, nương cùng muội tử tung hoành. Mụ mại phê, hùng nhật cẩu. Hoàng hậu đến thái hậu, nương nương đến quốc cữu. Nông phu cứu rắn độc, chuột gặm bị gạo. Tần Thủy Hoàng sinh nhị thế tổ, Tùy Văn Đế nuôi bạch nhãn lang.

Làm Tranh vương tức đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải nhân thủ không đủ, muốn hạ lệnh tát mỗi tên vũ phu này một cái thật mạnh.

"Đám tiện dịch các ngươi, dám nói bản vương như vậy!"

Tranh vương trừng mắt nhìn những võ sĩ này, đám vương công đại thần nhiều ít vẫn có chút kính sợ với Tranh vương. Mặc dù không ít cảnh thần không đầu hàng, nhưng dù sao tự trọng thân phận sẽ không chửi ầm lên. Những võ sĩ này lại khác biệt, bọn hắn không quen nhìn nhi tử soán vị lão tử, cứ mạnh mẽ mắng lên: Không có giáo dục, mẹ ngươi sinh ra khối khoai sọ còn hơn sinh ngươi. Tranh vương không thể tự hạ thân phận ồn ào với bọn hắn, thế nhưng bảo thuộc hạ Hắc Phong Thập Tam Dực mắng thì mắng không lại nhiều cái miệng như vậy. Nhất là Lục Phiến môn tiểu bộ khoái kia, mở miệng nói tục, lưỡi động như gió, chính là nhân tài khẩu chiến quần nho.

Hôm nay là ngày rất quan trọng, đường đường Trừng Không quân, Nguyên Thánh đế cũng phải gọi một tiếng Tranh ca a. Nếu không thu thập nổi đám quân nhân này, nào còn tư thế quân vương. Bảo sao Tranh vương không nóng đến phát hỏa.

Thế nhưng tức giận cũng vô kế, đang sầu không chỗ phát tiết, Long Tại Thiên bỗng nhiên nói: "Điện hạ, một đám tiểu nhân mà thôi. Hiện tại có chuyện trọng yếu hơn a."

"Chuyện trọng yếu hơn? Úc đúng, Long khanh gia, ngươi a, quả nhiên là năng thần của bản vương." Tranh vương lại khen Long Tại Thiên một câu, Long khanh uyển chuyển cảm ơn, Tranh vương quát: "Phục Tượng ở đâu!"

Phục Tượng đi ra từ trong đám cấm quân thị vệ bên cạnh, chắp tay nói: "Điện hạ có chỉ thị gì?" Thời điểm Phục Tượng đi ra, liếc mắt nhìn nhau với Long Tại Thiên. Trong mắt hai người đồng thời sáng lên một điểm tinh mang, đó là sự va chạm của dã tâm cùng kiêng kỵ.

Từ đầu đến cuối, Phục Tượng vẫn dùng tên giả Tiêu Mạnh chịu trách nhiệm bảo hộ bên người Tranh vương . Mặc dù bây giờ đã có thể dùng Phục Tượng để xưng hô, đãi ngộ lại không khác bao nhiêu. Điều này khiến người ta có chút kỳ quái, Long Tại Thiên có thể ngồi bên cạnh Tranh vương, Phục Tượng vị đại công thần, thậm chí có thể nói là công đầu công thần lại chỉ lấy thân phận thị vệ đứng. Kỳ thực luận võ công, hắn cao hơn Long Tại Thiên không chỉ một bậc; luận uy vọng, Phục Tượng là một người trong Sát Liên đệ nhị Minh Đồ, trong võ lâm uy danh hiển hách, hơn một Kỳ Lân vệ phó thống lĩnh không rời kinh thành như Long Tại Thiên không biết bao nhiêu lần.

Thế nhưng Phục Tượng vẫn mặc Kỳ Lân vệ sĩ phục, hơn nữa chỉ có thể đứng bên cạnh Tranh vương.

Trong lòng Phục Tượng minh bạch, trong lòng Tranh vương càng minh bạch, đây chính là vị trí của hắn. Vô luận võ công hắn cao bao nhiêu, vô luận lập được bao nhiêu công lao, sát thủ bọn hắn không thể mang lên mặt bàn. Có lẽ sau này Tranh vương sẽ để cho hắn lấy một thân phận khác tiến vào triều đình, thậm chí tới gần trung tâm quyền lực. Mà xác thực Tranh vương cũng định như vậy. Nhưng sẽ là sau nhiều năm, trải qua đủ loại mưu đồ mới đạt được. Công lao biến thiên của hắn ngày hôm nay, vô luận như thế nào cũng không thể lấy ra.

Năm nay Phục Tượng đã hơn sáu mươi tuổi. Nhưng vẻ ngoài lại như ba bốn mươi tuổi. Nhiều năm qua, hắn tu dưỡng thể xác tinh thần, chăm chỉ luyện khí công, bất kể thể xác hay tinh thần đều giống như tráng niên. Nhưng không biết có phải do kết quả của nhiều năm thanh tâm quả dục hay không, càng đến lão niên, dục vọng lại càng bành trướng.

Cho nên hắn mới tham gia vào kế hoạch biến thiên với Minh Đồ cùng Tranh vương.

Nhưng bây giờ tình cảnh lại nói cho hắn biết.

Hắn không giống Long Tại Thiên, trước mắt hắn không phải người Tranh vương cần có. Long Tại Thiên thuốc ngã một đám võ sĩ, tạo ra một điều kiện có lợi cho Tranh vương, không thể nghi ngờ là một đại công lao. Nhưng khác biệt mấu chốt nhất là, Long Tại Thiên lấy thân phận của hắn lập công, tương lai là phải phong quan, hơn nữa còn là quan to lộc hậu đời đời truyền lại.

Tranh vương muốn thành lập một chính quyền mới, cần thành viên nòng cốt mới. Những vương công đại thần của triều đại trước, có thể sử dụng không phải không có, nhưng Tranh vương không dám dùng nhiều. Bản thân Tranh vương xuất thân phản loạn, dám dùng cựu thần a?

Tranh vương cần thành viên nòng cốt của mình. Long Tại Thiên sẽ là một thí sinh rất tốt. Hắn là phó thống lĩnh thường trú kinh thành của Kỳ Lân vệ. Kỳ Lân vệ có ba phó thống lĩnh, chỉ có Long Tại Thiên lưu thủ kinh thành. Điều này đại biểu ngoại trừ hắn được Kỳ Lân vệ đại thống lĩnh xem trọng, còn phi thường rõ ràng các loại công việc như phòng vệ kinh thành. Trong hệ thống quan võ, Long Tại Thiên sẽ là phụ tá đắc lực Tranh vương cần ỷ vào sau này. Cho nên Tranh vương muốn mượn sức hắn. Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, trong mắt tam ti nha môn, hắn là một kẻ phản bội chính cống. Có lạc ấn này, Long Tại Thiên không thể nào trở lại trận doanh quá khứ. Tranh vương có thể an tâm sử dụng. Nói cho cùng, tam ti nha môn, thậm chí toàn bộ triều đình, đều là một bộ máy, là bộ máy để quân vương trị quốc. Trong đó có trung thành hay không cũng không sao, Tranh vương tin tưởng chỉ kết hợp lợi ích mới có thể tạo ra hành động hữu hiệu nhất.

"Phục Tượng, người của ngươi đều còn tại a?"

Phục Tượng cung kính nói: "Đều còn tại, điện hạ có phân phó gì?"

"Phân phó thì không có, chỉ là người của ngươi vẫn là số lượng ban đầu, rất kỳ quái, người trở về đâu?"

Phục Tượng giờ mới biết được, hóa ra Tranh vương đang vấn trách hắn.

"Người của ngươi ra ngoài cũng đã lâu? Tốn bao nhiêu thời gian rồi, đã tìm ra chưa? Không phải đã nói, mỗi nửa canh giờ bọn hắn phải phái người trở về thông báo một tiếng sao?" Tranh vương âm trầm: "Người của ngươi cũng quá vô dụng. Chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong?"

Tranh vương nói dĩ nhiên là tung tích của hoàng thượng, đã qua ba canh giờ, đến nay hoàng thượng vẫn bặt vô âm tín. Nói đến đây, tất cả vương công đại thần, bao gồm Thẩm Y Nhân xụi lơ ở một bên, cũng dựng tai lên lắng nghe.

Nhưng Tranh vương lại không sợ bọn họ biết. Tranh vương cùng Minh Đồ định ra ba tầng kế hoạch.

Tại Phi Ngư bình bức thoái vị chẳng qua là tầng thứ nhất.

Tính cách hoàng thượng Tranh vương hiểu rất rõ, hoàng thượng từ trẻ đã là ngạnh hán thà chết chứ không chịu khuất phục. Huống chi, mặc dù Tranh vương không có hảo cảm với hoàng thượng, nhưng rất hiếu thuận với mẫu, hắn biết tình cảm của mẫu thân cùng phụ thân rất sâu đậm, nên không đành lòng sử dụng thủ đoạn quá tàn nhẫn, tỷ như đại hình bức cung.

Cho nên nếu tìm được hoàng thượng, bọn hắn sẽ không bắt, mà sẽ dụ dỗ hắn, để hắn đi Ngự Thư phòng lấy ngọc tỉ truyền quốc, sau đó Vũ Dạ - -Nam công công ẩn nấp bên cạnh hắn xuất thủ cướp đi.

Thế nhưng, nếu nhiệm vụ này chỉ dựa vào một Vũ Dạ thì không thể nào hoàn thành, còn cần một sát thủ khác- - Chung Ngưng phối hợp. Chung Ngưng sẽ gia nhập tư binh, đồng thời sẽ lấy thủ đoạn tàn nhẫn bức bách hoàng thượng, phải đẩy hoàng thượng vào tuyệt cảnh mất hết hồn vía. Điểm này cần cường đại vũ lực cùng lực chấn nhiếp mới có thể làm được. Bởi vậy, không có bề ngoài cùng thực lực cường hãn của Chung Ngưng là không thể hoàn thành.

Đây chính là lí do vì sao Nam công công mạo hiểm lén lút dẫn một đám tư binh cùng Chung Ngưng vào trong cung, còn phát cho bọn hắn lệnh bài Kính Sự phòng.

Thế nhưng lúc này đã qua ba canh giờ, đêm xuống độ khó sẽ gấp bội. Đây là có chuyện gì? Không hề có một chút tin tức nào? Cũng khó trách Tranh vương sẽ nóng nảy.

"Điện hạ an tâm chớ vội." Phục Tượng chắp tay nói: "Chuyện này cũng không dễ hoàn thành. Cần một chút thời gian cùng kiên nhẫn."

Tranh vương cau mày nói: "Vậy bản vương phải cần bao nhiêu thời gian cùng kiên nhẫn?"

Long Tại Thiên ở một bên nghe, tinh tế uống một chén rượu. Hắn cũng không rõ ràng chi tiết hành động ba tầng này. Đây là cơ mật tối cao, dù là người Minh Đồ không phải ai cũng biết. Biết toàn bộ kế hoạch, cũng chỉ có ba người Tranh vương, Phục Tượng, Cuồng Thiên mà thôi. Ngay cả Vũ Dạ Nam công công, nội ứng hoàng cung tầm mười năm, còn phụ trách xuất thủ cướp đoạt cùng Chung Ngưng đi bắt hoàng thượng, cũng không rõ ràng tất cả kế hoạch.

Thế nhưng Long Tại Thiên lại có kĩ năng thừa nước đục thả câu, nếu nói làm chính sự, Long Tại Thiên không thể so với Phục Tượng. Nhưng nếu kéo người xuống nước, chèn ép hạ cấp mượn cơ hội trèo lên, Long Tại Thiên lại là người lành nghề trong người lành nghề. Đây chính là kinh nghiệm hắn tích lũy được sau nhiều năm sờ soạng lần mò trong quan trường, cùng làm việc dưới tay Kỳ Lân vệ đại thống lĩnh danh xưng quỷ thần. Hắn chậm rãi nghe Tranh vương đối thoại với Phục Tượng, tìm khe hở để xen vào.

"Vậy chính là hai trăm người, nhiều người như vậy mà không ai biết trở về báo tin, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì."

Phục Tượng bị Tranh vương hỏi gấp, nghĩ một lát, cười nói: "Điện hạ, có đôi khi không có tin tức, lại là tin tức tốt."

Kỳ thực lời này rất minh bạch.

Nếu Chung Ngưng nửa canh giờ trở về bẩm báo một lần, kỳ thực đại biểu không có tin tức. Nhưng nếu tìm được hoàng thượng, còn phải tốn thời gian truy sát hắn, như vậy không ai trở về có lẽ là tin tức tốt.

"Cái gì? Ta không nghe lầm chứ." Long Tại Thiên như bị Tra Bĩ phụ thân, quạt quạt Văn Chinh Minh bảo phiến, "Không có tin tức lại là tin tức tốt. Vậy người không có chuyện gì chính là có chuyện. Không hoàn thành nhiệm vụ gọi là làm chuyện tốt? Vậy không lập công tương đương với lập công lớn. Điện hạ, ngài nhìn xem?"

Tranh vương gật đầu nói: "Đúng! Long khanh gia nói đúng a."

Phục Tượng hung hăng trừng mắt nhìn Long Tại Thiên: "Long phó thống lĩnh nói gì vậy. Ngươi không biết nội tình, chớ xen vào lúc ta nói chuyện với điện hạ."

"Ài? Nói gì vậy? Ta trung thành tuyệt đối với điện hạ, thấy ngươi có lỗi còn không được nói sao? Huống chi ngươi gọi ta là gì? Điện hạ chính miệng phong ta làm điện tiền đại tướng quân, ngươi gọi ta phó thống lĩnh? Gì cơ gì cơ? Ngày đầu tiên Trừng Không quân đăng cơ, còn có người nhớ mãi không quên chế độ cũ a."

Long Tại Thiên nháy mắt ra hiệu với Phục Tượng. Nói thật, dáng vẻ mũi vểnh lên trời quạt quạt của hắn, thật sự không thể nhìn nổi.

Trong Minh Đồ Phục Tượng cũng coi là nhân vật trí sâu như biển, nhưng ngôn từ không được tiểu nhân như Long Tại Thiên. Mới nói được ba câu đã bị bắt hai lỗi sai, hơn nữa một lỗi cũng không tiện bẻ lại.

Đầu óc Tranh vương lại như bị lừa đá, còn gật đầu nói: "Đúng, Long khanh gia nói rất đúng a. Phục Tượng ngươi nên đổi cách xưng hô, đây là cô Long tướng quân, không phải Nguyên Thánh triều Long phó thống lĩnh."

"Điện hạ cũng không cần quở trách Phục lão sư. Hắn là người trong giang hồ, mấy tri thức trong quan trường chúng ta a, phải chậm rãi học. Kiêng kỵ trong lúc này, hắn vốn không hiểu. Người không biết không trách nha."

"Nói có đạo lý, người không biết không trách."

Trong lòng Phục Tượng tức đến sắp vỡ tổ, Tranh vương lại bị Long Tại Thiên mê hoặc là thế nào, nói cái gì cũng có đạo lý. Kỳ thực Phục Tượng đương nhiên không hiểu kiêng kỵ trong lúc này. Tranh vương là người soán vị, trong lòng của hắn vẫn nhớ chuyện này. Nhưng hết lần này tới lần khác, nỗi khổ này lại không ai phân trần. Long Tại Thiên chế trụ chuyện nhắc tới cựu chế, đương nhiên đánh trúng nỗi khổ trong lòng hắn.

Long Tại Thiên chiếm được thượng phong, dương dương đắc ý.

Phục Tượng hung hăng lườm hắn một cái, xếp Long tướng quân tương lai này vào đối thủ cạnh tranh của hắn. Rồi liếc mắt nhìn Thẩm Y Nhân đang xụi lơ bất lực, nhưng lại yêu kiều bách mị ở một bên. Phục Tượng đã sáu mươi, vốn không quá coi trọng chuyện nam nữ.

Chỉ là Thẩm Y Nhân này văn võ song toàn, lại hoa dung nguyệt mạo, rất hợp sở thích của hắn. Khi đôi mắt già nua của Phục Tượng rơi vào vị trí nổi lên trước ngực Thẩm Y Nhân, con ngươi như sắp bị móc ra, thể nội nổi lên một cỗ dục hỏa.

Phục Tượng thầm nghĩ: Mẹ! Võ công cao cường, dung mạo tuyệt lệ, ngực cũng lớn như thế, mẹ, muốn câu dẫn chết người a. Long Tại Thiên này đối nghịch với lão phu khắp nơi, ngay cả giai nhân tuyệt sắc này cũng là của hắn. Không được. . . Tân quân kế vị, người đầu tiên lão phu muốn giết chính là hắn!

Nghĩ đến chỗ tàn nhẫn, trong mắt tràn đầy sát ý.

"Phục Tượng, ngươi đang nghĩ gì, bản vương hỏi ngươi đấy?"

Nghe được tiếng Tranh vương, sát ý trong lòng Phục Tượng tiêu tán, nhưng lại không nghe rõ Tranh vương hỏi cái gì, úp úp mở mở hai tiếng đột nhiên hai mắt tỏa sáng, ôm quyền nói: "Lão phu nói là thuộc hạ lập tức sẽ đến, điện hạ ngài nhìn."

Đưa tay chỉ về nơi xa, hưng phấn nói: "Ngài nhìn, đây không phải là, người trở lại sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Zhang Xiao Fan
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
Hieu Le
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
Saojoker
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
LangTuTramKha
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
61703187
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
Quang Anh Luong
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
Quang Anh Luong
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
Quang Anh Luong
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
Quang Anh Luong
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
Hoaqin
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
Hoaqin
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
Quang Anh Luong
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
Hoaqin
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK